Edit: ღDuღ
Nhìn khuôn mặt của Tiêu Hải Thanh, nhất thời cả người Tương Hạ ủ rũ rồi.
"Tôi cũng không có ý khác, chỉ vì muốn tốt cho cậu ấy mà thôi..." Tương Hạ bĩu môi, vẻ mặt không tình nguyện, nhìn qua giống một đàn bà.
Kiểu khí chất pháo mẹ này càng làm cho Tiêu Hải Thanh khinh bỉ, liếc mắt nhìn cậu ta một cái: "Tôi không quan tâm cậu muốn tốt cho ai, dù sao đừng ghê tởm tôi và Cảnh Vân Chiêu, cậu không phải thích cùng Diệp Thanh còn có người nào đó lớp bên cạnh hợp thành một đôi sao, vậy mấy người tự gom lại dính nhau thì tốt rồi, đừng có ra vẻ dạy dỗ người khác!"
Cảnh Vân Chiêu cũng không nhịn được bội phục, tất cả người trong ban, chỉ sợ cũng chỉ có cô ấy có thể hung hãn cùng người khác nói chuyện mà còn để cho đối phương không có dũng khí phủ nhận như vậy.
Người con gái này, thật đúng là càng ngày càng hợp khẩu vị của cô rồi.
Kiếp trước cô tới một người bạn cũng không có, nhưng hôm nay sống lại hơn một tuần, liền gặp được Tô Sở cùng Tiêu Hải Thanh, coi như đáng giá.
"Được rồi! Cô giáo lập tức sẽ đến, mấy người có thể đừng lớn tiếng nói chuyện ảnh hưởng người khác học tập hay không!" Diệp Thanh ngồi ở phía trước bị nói đến thẹn quá thành giận, nhất thời bày ra dáng vẻ lớp phó học tập, lập tức trách cứ một tiếng.
Nhìn là đúng lý hợp tình rất lợi hại, nhưng nhìn cô ta như muốn tìm động chui vào, có thể thấy được trong lòng Diệp Thanh rất khẩn trương.
Cảnh Vân Chiêu cũng không phải một người thích gây chuyện, dù sao lúc này trường hợp không đúng, cũng không có tâm tư cãi nhau với Tương Hạ và Diệp Thanh.
Vẫn là Tiêu Hải Thanh, nhìn nam sinh ngồi cùng bàn với cô, trực tiếp buộc lệnh người nọ thay đổi vị trí với cô.
Lúc này mới một lát sau, Cảnh Vân Chiêu đã thay đổi chỗ ngồi hai lần, tốc độ này không ai có thể so sánh rồi.
Cô Kim vừa đi vào, cũng chỉ là liếc một cái, không chỉ có không trách cứ, ngược lại còn rất hài lòng.
Cảnh Vân Chiêu có thành tích tốt, ngồi ở phía sau sẽ ảnh hưởng sự phát triển của con bé, như vậy sao được? Nếu không phải trước kia con bé không thích ngồi chung với ai, cô hận không thể để cho Cảnh Vân Chiêu ngồi ở dưới mí mắt của mình! Sau khi sống lại, ngày đầu tiên đi học, có chút gợn sóng đó, thì mọi chuyện rất thoải mái.
Chỉ là đến sau khi tan học, trong sách của Cảnh Vân Chiêu không hiểu sao có một tờ giấy, phía trên viết mấy chữ "Tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu, hi vọng cậu không tức giận".
Mặc dù là tờ giấy không có kí tên, Cảnh Vân Chiêu nhìn kiểu nói như vậy cũng có thể đoán ra là bút tích của ai.
Thuận tay ném vào thùng rác.
Có chút người tự cho là đúng, cô lười phản ứng lại.
...
Huyện Hoa Ninh non xanh nước biếc, phong cảnh vô cùng tốt, mặc dù là bên trong thị trấn, không khí cũng là tươi mát vui vẻ, mà trên buôn bán phát triển cũng không sai, sau đó vào đêm, đèn đuốc sáng trưng, đẹp hết chỗ nói.
Cảnh Vân Chiêu từ chối lời mời của Tiêu Hải Thanh cùng Tô Sở, một mình đi bộ đến một nhà thuốc lớn, trước người, vẫn là cái sọt nhìn qua có chút thô, bên trong tràn đầy đảng sâm tươi mới.
Trên người cô quá ít tiền, muốn công việc đúng lý hợp tình, vãn phải có năng lực nuôi sống mình.
Trước mặt là nhà thuốc Đông y lớn nhất huyện, cũng hơi chút xưa cũ, vừa mới vào đêm, bên trong ngọn đèn rất sáng ngời, nhưng rất rõ ràng thấy tình huống bên trong.
Cảnh Vân Chiêu không có tùy tiện đi vào, mà là ở bên ngoài đợi thật lâu.
Người tới người đi có rất nhiều người, đều là tới mua thuốc, còn giống cô đi bán thuốc thì lại không có ai.
Sau khi chờ hơn 1 tiếng, Cảnh Vân Chiêu thấy bên trong hiệu thuốc có một ông lão nhìn qua rất uy tín và có đạo đức xuất hiện, lúc này mới không chút do dự đi vào.
Vừa vào cửa, chỉ nhìn thấy mọi người trong phòng thuốc Đông kia sửng sốt.
Ông lão kia nhìn Cảnh Vân Chiêu, lại nhìn cái sọt cô đang cầm, vô cùng kinh ngạc, cau mày, nói: "Cô bé nhỏ, cháu... Đây là muốn bán dược liệu?"
Nhìn khuôn mặt của Tiêu Hải Thanh, nhất thời cả người Tương Hạ ủ rũ rồi.
"Tôi cũng không có ý khác, chỉ vì muốn tốt cho cậu ấy mà thôi..." Tương Hạ bĩu môi, vẻ mặt không tình nguyện, nhìn qua giống một đàn bà.
Kiểu khí chất pháo mẹ này càng làm cho Tiêu Hải Thanh khinh bỉ, liếc mắt nhìn cậu ta một cái: "Tôi không quan tâm cậu muốn tốt cho ai, dù sao đừng ghê tởm tôi và Cảnh Vân Chiêu, cậu không phải thích cùng Diệp Thanh còn có người nào đó lớp bên cạnh hợp thành một đôi sao, vậy mấy người tự gom lại dính nhau thì tốt rồi, đừng có ra vẻ dạy dỗ người khác!"
Cảnh Vân Chiêu cũng không nhịn được bội phục, tất cả người trong ban, chỉ sợ cũng chỉ có cô ấy có thể hung hãn cùng người khác nói chuyện mà còn để cho đối phương không có dũng khí phủ nhận như vậy.
Người con gái này, thật đúng là càng ngày càng hợp khẩu vị của cô rồi.
Kiếp trước cô tới một người bạn cũng không có, nhưng hôm nay sống lại hơn một tuần, liền gặp được Tô Sở cùng Tiêu Hải Thanh, coi như đáng giá.
"Được rồi! Cô giáo lập tức sẽ đến, mấy người có thể đừng lớn tiếng nói chuyện ảnh hưởng người khác học tập hay không!" Diệp Thanh ngồi ở phía trước bị nói đến thẹn quá thành giận, nhất thời bày ra dáng vẻ lớp phó học tập, lập tức trách cứ một tiếng.
Nhìn là đúng lý hợp tình rất lợi hại, nhưng nhìn cô ta như muốn tìm động chui vào, có thể thấy được trong lòng Diệp Thanh rất khẩn trương.
Cảnh Vân Chiêu cũng không phải một người thích gây chuyện, dù sao lúc này trường hợp không đúng, cũng không có tâm tư cãi nhau với Tương Hạ và Diệp Thanh.
Vẫn là Tiêu Hải Thanh, nhìn nam sinh ngồi cùng bàn với cô, trực tiếp buộc lệnh người nọ thay đổi vị trí với cô.
Lúc này mới một lát sau, Cảnh Vân Chiêu đã thay đổi chỗ ngồi hai lần, tốc độ này không ai có thể so sánh rồi.
Cô Kim vừa đi vào, cũng chỉ là liếc một cái, không chỉ có không trách cứ, ngược lại còn rất hài lòng.
Cảnh Vân Chiêu có thành tích tốt, ngồi ở phía sau sẽ ảnh hưởng sự phát triển của con bé, như vậy sao được? Nếu không phải trước kia con bé không thích ngồi chung với ai, cô hận không thể để cho Cảnh Vân Chiêu ngồi ở dưới mí mắt của mình! Sau khi sống lại, ngày đầu tiên đi học, có chút gợn sóng đó, thì mọi chuyện rất thoải mái.
Chỉ là đến sau khi tan học, trong sách của Cảnh Vân Chiêu không hiểu sao có một tờ giấy, phía trên viết mấy chữ "Tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu, hi vọng cậu không tức giận".
Mặc dù là tờ giấy không có kí tên, Cảnh Vân Chiêu nhìn kiểu nói như vậy cũng có thể đoán ra là bút tích của ai.
Thuận tay ném vào thùng rác.
Có chút người tự cho là đúng, cô lười phản ứng lại.
...
Huyện Hoa Ninh non xanh nước biếc, phong cảnh vô cùng tốt, mặc dù là bên trong thị trấn, không khí cũng là tươi mát vui vẻ, mà trên buôn bán phát triển cũng không sai, sau đó vào đêm, đèn đuốc sáng trưng, đẹp hết chỗ nói.
Cảnh Vân Chiêu từ chối lời mời của Tiêu Hải Thanh cùng Tô Sở, một mình đi bộ đến một nhà thuốc lớn, trước người, vẫn là cái sọt nhìn qua có chút thô, bên trong tràn đầy đảng sâm tươi mới.
Trên người cô quá ít tiền, muốn công việc đúng lý hợp tình, vãn phải có năng lực nuôi sống mình.
Trước mặt là nhà thuốc Đông y lớn nhất huyện, cũng hơi chút xưa cũ, vừa mới vào đêm, bên trong ngọn đèn rất sáng ngời, nhưng rất rõ ràng thấy tình huống bên trong.
Cảnh Vân Chiêu không có tùy tiện đi vào, mà là ở bên ngoài đợi thật lâu.
Người tới người đi có rất nhiều người, đều là tới mua thuốc, còn giống cô đi bán thuốc thì lại không có ai.
Sau khi chờ hơn 1 tiếng, Cảnh Vân Chiêu thấy bên trong hiệu thuốc có một ông lão nhìn qua rất uy tín và có đạo đức xuất hiện, lúc này mới không chút do dự đi vào.
Vừa vào cửa, chỉ nhìn thấy mọi người trong phòng thuốc Đông kia sửng sốt.
Ông lão kia nhìn Cảnh Vân Chiêu, lại nhìn cái sọt cô đang cầm, vô cùng kinh ngạc, cau mày, nói: "Cô bé nhỏ, cháu... Đây là muốn bán dược liệu?"
Danh sách chương