edit: ღDuღ
Vẻ mặt của Tương Hạ rất chân thành, phối hợp với ánh mặt trời, quả thật làm cho người ta cảm giác tốt bụng, nếu thật cô muốn làm hòa với Kiều gia, nói không chừng sẽ bị vẻ mặt của cậu ta làm cho cảm động.
Chỉ có điều, hôm nay Tương Hạ cũng không phải người đàn ông tâm cơ kiếp trước, không khỏi quá coi thường cô rồi.
Xin lỗi Kiều Hồng Diệp? Trừ khi đầu óc cô bị úng.
“ Lớp trưởng, bình thường cậu đều như vậy với mọi người hả?” Vẻ mặt Cảnh Vân Chiêu bình thản mở miệng,
Tương Hạ sững sờ, trên mặt có chút ửng hồng: “Cũng không phải, tôi không phải sốt ruột cho cậu sao, dù sao sau này hai ta ngồi cùng bàn, chuyện của cậu cũng là chuyện của mình, tôi sẽ giúp cậu, cậu yên tâm đi..”
Nói xong, chống lại đôi mắt lạnh nhạt của Cảnh Vân Chiêu.
Đột nhiên cậu ta phát hiện, vốn là nữ sinh cậu luôn xem thường, quả thật lớn lên làm cho người ta nhìn nhiều hơn, làn da rất trắng, làm cho người ta cảm giác rất sạch sẽ, có điều khí chất nhìn qua lạnh lùng, không dễ ở chung như Kiều Hồng Diệp, có cảm giác khí thế vô cùng mạnh mẽ, nữ sinh mà, nên như y như là chim non nép vào người, hiểu chuyện thì sẽ đáng yêu hơn.
Cảnh Vân Chiêu không giận lại cười: “Hóa ra ánh mắt lớp trưởng không tốt lắm, tôi thật không biết cậu từ đâu nhìn ra tôi sốt ruột, hơn nữa chỉ ngồi cùng bàn mà thôi, cũng không phải vợ chồng, nói mập mờ như vậy không tốt lắm đâu?”
Đều là đứa nhỏ 15, 16 tuổi, Tương Hạ nghe xong hai chữ “Vợ chồng” này, thì đỏ mặt.
Lại có chút tức giận.
“ Tất cả mọi người là bạn học..” Muốn mở miệng giải thích.
“ Lớp trưởng, nếu như cậu thích Kiều Hồng Diệp lớp bên cạnh, vậy hãy cố gắng lấy dũng khí theo đuổi là được, lúc đó tôi sẽ không nói với cô giáo cậu yêu sớm đâu, nhưng phiền cậu đừng kéo tôi xuống nước, còn có tôi không thích người khác cách tôi quá gần, cho nên mời cậu sau này đừng đụng đồ vật nào trên bàn của tôi."" Cảnh Vân Chiêu dứt khoát trực tiếp, giọng nói không lớn, nhưng mỗi chữ nên vào người Tương Hạ làm cho cậu phát mộng.
Tuổi này đúng là rất sĩ diện, thực tế nam sinh như Tương Hạ, sau khi làm lớp trưởng càng hy vọng mình có thể luôn là ánh sáng rực rỡ trong mắt bạn học, thậm chí có thể có nhiều ánh mắt ái mộ từ nữ sinh.
Nhưng Cảnh Vân Chiêu nói cái gì? Không thích người khác kéo cô xuống nước, càng không thích người khác cách cô quá gần! Gần? Tương Hạ nhìn tay của mình, chẳng qua chỉ hơi qua một chút, một chút mà thôi, chỉ đựng một góc nhỏ của quyển sách kia thôi.
“Cậu, cậu thật không biết tốt xấu.” Trong lòng nhất thời tức giận, Tương Hạ nói ra, giọng nói lớn hơn rất nhiều.
Mặc dù trong lớp làm ầm ĩ, đám bạn họ đang xì xào bàn tán, Tương Hạ giắt cuống họng la lên, gần như tất cả mọi người đều nghe rõ.
Bởi vì Tương Hạ có bộ dạng đẹp trai, thành tích cũng không tệ, lại là lớp trưởng, cho nên nhân duyên trong lớp cũng không sai, nhất là tuổi này của nữ sinh đều thích nhìn người nam sinh làm cho người ta yêu thích, lúc này cậu ta tức giận như vậy., rất nhiều người đều cho rằng Cảnh Vân Chiêu lại làm chuyện xấu gì đó,
Mọi người có chút kinh ngạc, trong phòng một mảnh yên tĩnh.
Dường như Tương Hạ không có cảm giác người khác nhìn chăm chú, cố gắng trấn định lại, vẻ mặt tận tình khuyên bảo nói Cảnh Vân Chiêu, tất cả mọi người là bạn học, phân biệt rõ ràng như vậy làm gì, hơn nữa tôi với với tư cách lớp trưởng có tâm muốn giúp cậu, cậu cũng không nghĩ tới, bây giờ cậu là học sinh, không có cha mẹ trợ giúp, lấy tiền ở đâu tiêu xài, ba cậu nuôi cậu nhiều năm như vậy không cần báo đáp, cậu cũng không nên làm cho quan hệ càng căng thẳng, còn nữa cậu nhìn Kiều Hồng Diệp xem, ngoan ngoãn biết bao nhiêu? Khi trở về cũng không nháo ra chuyện gì, cậu nên học tập cậu ấy một chút, ba cậu mới thương..."
--- ------ --------
Vẻ mặt của Tương Hạ rất chân thành, phối hợp với ánh mặt trời, quả thật làm cho người ta cảm giác tốt bụng, nếu thật cô muốn làm hòa với Kiều gia, nói không chừng sẽ bị vẻ mặt của cậu ta làm cho cảm động.
Chỉ có điều, hôm nay Tương Hạ cũng không phải người đàn ông tâm cơ kiếp trước, không khỏi quá coi thường cô rồi.
Xin lỗi Kiều Hồng Diệp? Trừ khi đầu óc cô bị úng.
“ Lớp trưởng, bình thường cậu đều như vậy với mọi người hả?” Vẻ mặt Cảnh Vân Chiêu bình thản mở miệng,
Tương Hạ sững sờ, trên mặt có chút ửng hồng: “Cũng không phải, tôi không phải sốt ruột cho cậu sao, dù sao sau này hai ta ngồi cùng bàn, chuyện của cậu cũng là chuyện của mình, tôi sẽ giúp cậu, cậu yên tâm đi..”
Nói xong, chống lại đôi mắt lạnh nhạt của Cảnh Vân Chiêu.
Đột nhiên cậu ta phát hiện, vốn là nữ sinh cậu luôn xem thường, quả thật lớn lên làm cho người ta nhìn nhiều hơn, làn da rất trắng, làm cho người ta cảm giác rất sạch sẽ, có điều khí chất nhìn qua lạnh lùng, không dễ ở chung như Kiều Hồng Diệp, có cảm giác khí thế vô cùng mạnh mẽ, nữ sinh mà, nên như y như là chim non nép vào người, hiểu chuyện thì sẽ đáng yêu hơn.
Cảnh Vân Chiêu không giận lại cười: “Hóa ra ánh mắt lớp trưởng không tốt lắm, tôi thật không biết cậu từ đâu nhìn ra tôi sốt ruột, hơn nữa chỉ ngồi cùng bàn mà thôi, cũng không phải vợ chồng, nói mập mờ như vậy không tốt lắm đâu?”
Đều là đứa nhỏ 15, 16 tuổi, Tương Hạ nghe xong hai chữ “Vợ chồng” này, thì đỏ mặt.
Lại có chút tức giận.
“ Tất cả mọi người là bạn học..” Muốn mở miệng giải thích.
“ Lớp trưởng, nếu như cậu thích Kiều Hồng Diệp lớp bên cạnh, vậy hãy cố gắng lấy dũng khí theo đuổi là được, lúc đó tôi sẽ không nói với cô giáo cậu yêu sớm đâu, nhưng phiền cậu đừng kéo tôi xuống nước, còn có tôi không thích người khác cách tôi quá gần, cho nên mời cậu sau này đừng đụng đồ vật nào trên bàn của tôi."" Cảnh Vân Chiêu dứt khoát trực tiếp, giọng nói không lớn, nhưng mỗi chữ nên vào người Tương Hạ làm cho cậu phát mộng.
Tuổi này đúng là rất sĩ diện, thực tế nam sinh như Tương Hạ, sau khi làm lớp trưởng càng hy vọng mình có thể luôn là ánh sáng rực rỡ trong mắt bạn học, thậm chí có thể có nhiều ánh mắt ái mộ từ nữ sinh.
Nhưng Cảnh Vân Chiêu nói cái gì? Không thích người khác kéo cô xuống nước, càng không thích người khác cách cô quá gần! Gần? Tương Hạ nhìn tay của mình, chẳng qua chỉ hơi qua một chút, một chút mà thôi, chỉ đựng một góc nhỏ của quyển sách kia thôi.
“Cậu, cậu thật không biết tốt xấu.” Trong lòng nhất thời tức giận, Tương Hạ nói ra, giọng nói lớn hơn rất nhiều.
Mặc dù trong lớp làm ầm ĩ, đám bạn họ đang xì xào bàn tán, Tương Hạ giắt cuống họng la lên, gần như tất cả mọi người đều nghe rõ.
Bởi vì Tương Hạ có bộ dạng đẹp trai, thành tích cũng không tệ, lại là lớp trưởng, cho nên nhân duyên trong lớp cũng không sai, nhất là tuổi này của nữ sinh đều thích nhìn người nam sinh làm cho người ta yêu thích, lúc này cậu ta tức giận như vậy., rất nhiều người đều cho rằng Cảnh Vân Chiêu lại làm chuyện xấu gì đó,
Mọi người có chút kinh ngạc, trong phòng một mảnh yên tĩnh.
Dường như Tương Hạ không có cảm giác người khác nhìn chăm chú, cố gắng trấn định lại, vẻ mặt tận tình khuyên bảo nói Cảnh Vân Chiêu, tất cả mọi người là bạn học, phân biệt rõ ràng như vậy làm gì, hơn nữa tôi với với tư cách lớp trưởng có tâm muốn giúp cậu, cậu cũng không nghĩ tới, bây giờ cậu là học sinh, không có cha mẹ trợ giúp, lấy tiền ở đâu tiêu xài, ba cậu nuôi cậu nhiều năm như vậy không cần báo đáp, cậu cũng không nên làm cho quan hệ càng căng thẳng, còn nữa cậu nhìn Kiều Hồng Diệp xem, ngoan ngoãn biết bao nhiêu? Khi trở về cũng không nháo ra chuyện gì, cậu nên học tập cậu ấy một chút, ba cậu mới thương..."
--- ------ --------
Danh sách chương