Cảnh Vân Chiêu ỷ lại sự chuẩn bị cuả trường học, nhưng Cam lão y sư và Kim lão sư hiển nhiên không nghĩ như vậy.
"Cảnh Vân Chiêu, căn nhà của cô gần trường học, trong nhà cũng không có người ngoài, cô thấy em về sau không cần trọ ở trường, trực tiếp ở cùng cô đi, cũng thuận tiện chiếu cố em." Kim lão sư giảng giải.
Đứa nhỏ mới mười lăm tuổi mà thôi, nếu ở trong trường học, không có trưởng bối quan tâm, như thế nào cũng cảm thấy thiếu chút gì đó.
Cam lão y sư nghĩ, cũng nói: "Nói ra, ngược lại tôi cũng có phòng ở gần trường học mấy người..."
Cảnh Vân Chiêu kinh ngạc nhìn qua, chỉ nghe Cam lão y sư nói tiếp: "Căn nhà cũng không lớn, ba phòng ngủ một phòng khách, trước mắt cũng có hai người ở, một là cháu gái của ta, một là cháu trai của ta, hai người cũng đến trường, mà còn khéo là, cùng ngươi tuổi tác cũng ngang nhau, có điều bọn hắn còn nhỏ, không muốn cùng người lớn ở cùng nhau, ngươi nếu là nguyện ý cũng có thể tiếp cận náo nhiệt, có điều căn nhà này có là thu phí..."
Kim lão sư vừa nghe thu phí, nhất thời nhíu lông mày, vừa muốn mở miệng, liền bị Cam lão y sư ngăn cản.
"Phí tổn là ba điều kiện, điều thứ nhất, thành tích phải có tên trong top 20, thứ hai, mỗi tháng ta sẽ tiến hành khảo sát phương diện y học, cường độ không lớn, nhưng nhất định phải vượt qua kiểm tra, điều thứ ba là, mỗi tháng phải đi theo ta đến khám bệnh tại nhà ít nhất một lần."
Cam Tùng Bách nói xong, Cảnh Vân Chiêu liền hiểu.
Cháu gái cùng cháu trai của Cam Tùng Bách, chắc là không nghe quản giáo, muốn chính mình sinh hoạt, miễn cho người lớn tham gia liền không có tự do, cho nên Cam Tùng Bách liền yêu cầu ba điều này, giống như là thích hợp làm cho bọn họ sinh hoạt thoải mái mà lại tránh cho bọn hắn quá phận nhàn rỗi.
Có điều là hắn như vậy vừa nói, Cảnh Vân Chiêu đích xác động tâm rồi.
Nếu ở trường học, buổi tối tiến vào không gian liền cần dè dặt cẩn thận, mà Cam Tùng Bách y thuật không lợi hại lão tổ tông, nhưng dù sao cũng là lão y sư đã vài thập niên.
Cô hiện tại vừa mới khởi bước, nếu có thể cùng ông ấy quan sát đến khám bệnh tại nhà, đối với cô cũng có ích.
Chỉ là, nói là phí tổn, trên thực tế hữu ích vô hại, nàng không thể vô duyên vớ chiếm tiện nghi.
Sắc mặt Cảnh Vân Chiêu nghiêm túc, mở miệng nói: "Cháu cũng không bác sĩ kêu người, cả gan gọi người một tiếng ông nội Cam, người nói căn nhà cháu xác thực cực kỳ thích, có điều là sư phụ từng dạy cháu, vô công bất thụ lộc, người giúp cháu rất nhiều, nếu không duyên cớ nhận lòng tốt của ông cháu thật sự băn khoăn, mà còn sư phụ cũng lưu lại cho cháu một chút tiền bạc, sau này từng tháng cháu có thể giao cho người một chút tiền thuê nhà..."
Cam Tùng Bách sắc mặt cũng nghiêm túc, "Cháu cũng đã kêu ông nội Cam, ông đây liền nhận cháu làm cháu gái! Có đạo lý nào ông nội lấy tiền thuê nhà của cháu gái? Nếu ngươi băn khoăn, về sau thường tới giúp việc cho ta, ta không cho ngươi tiền công không được sao!?"
Cảnh Vân Chiêu sửng sốt, nhất thời đỏ mặt.
Vừa mới sốt ruột, đúng là đã quên một tiếng "Cam ông nội" này còn có một ý tứ khác.
Có điều là Cam Tùng Bách tính tình hiền lành, y thuật cao minh, thấy nàng cũng chỉ có vài lần mà thôi, lại không tiếc giúp đỡ, có thể nói nàng kiếp trước sống hai mươi mấy năm, bên người cũng không có trưởng bối nào đảm đương(mặc cho) được như hắn vậy.
Trong lòng không khỏi mềm nhũn, cứ cười nói: "Được! Ông nội, sau này người cứ việc sai bảo là được!"
Câu ông nội này kêu trong trẻo, Cam Tùng Bách vui.
Xoa đầu Cảnh Vân Chiêu, quay đầu nói với Kim lão sư: "Lão sư, xấu hổ, ta cháu gái này thích y thuật ngươi cũng biết, sau này theo cháu trai cháu gái ta cùng một chỗ cũng có thể kết giao bằng hữu, ngươi yên tâm đi, Vân Chiêu là đứa bé ngoan, ta đảm bảo về sau không để cho đứa nhỏ này chịu bất kỳ ủy khuất nào, cũng phiền toái ngươi về sau trong trường học nhiều hơn chiếu cố rồi!"
"Cảnh Vân Chiêu, căn nhà của cô gần trường học, trong nhà cũng không có người ngoài, cô thấy em về sau không cần trọ ở trường, trực tiếp ở cùng cô đi, cũng thuận tiện chiếu cố em." Kim lão sư giảng giải.
Đứa nhỏ mới mười lăm tuổi mà thôi, nếu ở trong trường học, không có trưởng bối quan tâm, như thế nào cũng cảm thấy thiếu chút gì đó.
Cam lão y sư nghĩ, cũng nói: "Nói ra, ngược lại tôi cũng có phòng ở gần trường học mấy người..."
Cảnh Vân Chiêu kinh ngạc nhìn qua, chỉ nghe Cam lão y sư nói tiếp: "Căn nhà cũng không lớn, ba phòng ngủ một phòng khách, trước mắt cũng có hai người ở, một là cháu gái của ta, một là cháu trai của ta, hai người cũng đến trường, mà còn khéo là, cùng ngươi tuổi tác cũng ngang nhau, có điều bọn hắn còn nhỏ, không muốn cùng người lớn ở cùng nhau, ngươi nếu là nguyện ý cũng có thể tiếp cận náo nhiệt, có điều căn nhà này có là thu phí..."
Kim lão sư vừa nghe thu phí, nhất thời nhíu lông mày, vừa muốn mở miệng, liền bị Cam lão y sư ngăn cản.
"Phí tổn là ba điều kiện, điều thứ nhất, thành tích phải có tên trong top 20, thứ hai, mỗi tháng ta sẽ tiến hành khảo sát phương diện y học, cường độ không lớn, nhưng nhất định phải vượt qua kiểm tra, điều thứ ba là, mỗi tháng phải đi theo ta đến khám bệnh tại nhà ít nhất một lần."
Cam Tùng Bách nói xong, Cảnh Vân Chiêu liền hiểu.
Cháu gái cùng cháu trai của Cam Tùng Bách, chắc là không nghe quản giáo, muốn chính mình sinh hoạt, miễn cho người lớn tham gia liền không có tự do, cho nên Cam Tùng Bách liền yêu cầu ba điều này, giống như là thích hợp làm cho bọn họ sinh hoạt thoải mái mà lại tránh cho bọn hắn quá phận nhàn rỗi.
Có điều là hắn như vậy vừa nói, Cảnh Vân Chiêu đích xác động tâm rồi.
Nếu ở trường học, buổi tối tiến vào không gian liền cần dè dặt cẩn thận, mà Cam Tùng Bách y thuật không lợi hại lão tổ tông, nhưng dù sao cũng là lão y sư đã vài thập niên.
Cô hiện tại vừa mới khởi bước, nếu có thể cùng ông ấy quan sát đến khám bệnh tại nhà, đối với cô cũng có ích.
Chỉ là, nói là phí tổn, trên thực tế hữu ích vô hại, nàng không thể vô duyên vớ chiếm tiện nghi.
Sắc mặt Cảnh Vân Chiêu nghiêm túc, mở miệng nói: "Cháu cũng không bác sĩ kêu người, cả gan gọi người một tiếng ông nội Cam, người nói căn nhà cháu xác thực cực kỳ thích, có điều là sư phụ từng dạy cháu, vô công bất thụ lộc, người giúp cháu rất nhiều, nếu không duyên cớ nhận lòng tốt của ông cháu thật sự băn khoăn, mà còn sư phụ cũng lưu lại cho cháu một chút tiền bạc, sau này từng tháng cháu có thể giao cho người một chút tiền thuê nhà..."
Cam Tùng Bách sắc mặt cũng nghiêm túc, "Cháu cũng đã kêu ông nội Cam, ông đây liền nhận cháu làm cháu gái! Có đạo lý nào ông nội lấy tiền thuê nhà của cháu gái? Nếu ngươi băn khoăn, về sau thường tới giúp việc cho ta, ta không cho ngươi tiền công không được sao!?"
Cảnh Vân Chiêu sửng sốt, nhất thời đỏ mặt.
Vừa mới sốt ruột, đúng là đã quên một tiếng "Cam ông nội" này còn có một ý tứ khác.
Có điều là Cam Tùng Bách tính tình hiền lành, y thuật cao minh, thấy nàng cũng chỉ có vài lần mà thôi, lại không tiếc giúp đỡ, có thể nói nàng kiếp trước sống hai mươi mấy năm, bên người cũng không có trưởng bối nào đảm đương(mặc cho) được như hắn vậy.
Trong lòng không khỏi mềm nhũn, cứ cười nói: "Được! Ông nội, sau này người cứ việc sai bảo là được!"
Câu ông nội này kêu trong trẻo, Cam Tùng Bách vui.
Xoa đầu Cảnh Vân Chiêu, quay đầu nói với Kim lão sư: "Lão sư, xấu hổ, ta cháu gái này thích y thuật ngươi cũng biết, sau này theo cháu trai cháu gái ta cùng một chỗ cũng có thể kết giao bằng hữu, ngươi yên tâm đi, Vân Chiêu là đứa bé ngoan, ta đảm bảo về sau không để cho đứa nhỏ này chịu bất kỳ ủy khuất nào, cũng phiền toái ngươi về sau trong trường học nhiều hơn chiếu cố rồi!"
Danh sách chương