Kiều Hồng Diệp trước kia tự xưng là công chúa đại nhân của lớp hai, cho dù là ngồi một chỗ không nhúc nhích cũng sẽ được những bạn học khác khích lệ khen ngợi, nhưng là mấy ngày nay, mỗi ngày phải đối mặt với những lời nói lạnh nhạt, khi đi học cũng không có cách nào giống như trước đây tập trung tinh thần.
Dù sao cô cũng là hạng nhất trong cả lớp, các thầy giáo nhìn lên thấy dáng vẻ thất thần không yên của cô ta, khó tránh khỏi sẽ gọi cô ta vào phòng làm việc nhắc nhở một chút, Kiều Hồng Diệp trong lòng kêu một câu uất ức, liên tục ba tiết học bị giáo viên điểm danh xong, ở văn phòng khóc lóc như hoa rơi dính mưa, đem chuyện các bạn học vu hãm cô ta nói một lần.
Thành tích của nàng tốt, trước kia lại khôn ngoan, giáo viên dĩ nhiên là nguyện ý vì cô lấy lại công đạo.
Chỉ là nhiều chuyện ở trên miệng người khác, hơn nữa nói không chứng cứ, giáo viên cho dù có cơ hội sẽ cũng không có bất cứ tác dụng gì, các bạn học ngược lại đối với cô ta càng thêm chán ghét.
Kể từ đó, Kiều Hồng Diệp cơ hồ là vượt qua một tuần lễ tối tăm nhất trong đời, sắc mặt kém đến cực hạn, cả người cũng không có tinh thần.
Trước kia cô ta tươi sáng khôn ngoan, mà bây giờ, cũng là ảm đạm không ánh sáng, những nam sinh kia càng cảm thấy trước kia mình nhìn nhầm, bộ dạng Kiều Hồng Diệp rõ ràng cũng rất bình thường, sao có thể gọi là hoa khôi của trường? Thậm chí ngay cả hoa hậu lớp cũng không xứng.
Không chỉ ở trong trường học Kiều Hồng Diệp bị đả kích, hay là tại trong nhà, Kiều Hồng Diệp cũng đều chống đỡ không nổi nữa.
Kể từ Kiều Hồng Diệp lừa gạt Kiều Uý Dân không có hỏi thăm ra nơi ở Cảnh Vân Chiêu, Kiều Uý Dân đối với cô ta cực kỳ lạnh nhạt, tựa hồ cảm giác cô ta còn thiếu ông ta một khoản thu vào.
Mỗi cuối tuần cô ta mới về nhà một chuyến, vốn tưởng rằng có thể buông lỏng, nhưng trên thực tế phải làm việc nhà không nói, vẫn như cũ bị một bụng uất ức.
Còn có em trai song sinh Kiều Tử Châu, vẫn cảm thấy Kiều Hồng Diệp làm hắn xấu mặt ở trường học, cũng không có đối xử dịu dàng chăm sóc với cô ta như trước kia.
Cho nên hôm nay Kiều Hồng Diệp sống ở trong lớp rất an tĩnh, giống như là cố gắng làm cho người khác quên sự tồn tại của cô vậy, tình cảnh tương tự với kiếp trước của Cảnh Vân Chiêu! Cảnh Vân Chiêu không cảm thấy đồng tình với những chịu đựng của Kiều Hồng Diệp, có nguyên nhân mới có kết quả.
Hơn nữa hiện tại mới chỉ là bắt đầu mà thôi, kiếp trước cả đời cô đều trải qua những ngày tháng bị người khác xem thường, lúc này mới có mấy ngày mà thôi? Sau này ngày tháng còn dài mà!
Thái độ Cảnh Vân Chiêu vô tư, mà Hoa Tặc mỗi ngày đều sẽ báo cáo tình hình những việc Kiều Hồng Diệp làm bên ngoài trường cho cô, cho nên hiện tại căn bản không lo lắng cô ta còn có thể làm ra việc xấu gì.
Buổi tối sau khi tan học, Cảnh Vân Chiêu trở về Ôn Hinh Hoa Uyển một chuyến, lúc đi ra ôm theo chậu lớn Thanh Hoa.
Còn chưa có lên xe, đã thấy Kiều Hồng Diệp chạy tới, cắn môi, mặt uất ức nhiệt tình: "Chị, chị giúp em một chút thôi. . . . . . Chị nói cho các bạn học em trước kia không có đổ oan cho chị cũng không có tìm người đánh cướp chị. . . . . ."
Cảnh Vân Chiêu cười lên: không có? Thật buồn cười, chẳng lẽ cô mất trí nhớ hay sao!
"Cô để cho tôi cầu tình?" Cảnh Vân Chiêu cười, lãnh nhạt lại nói: "Về sau tôi gặp người sẽ nói, em gái tôi tìm mấy tên lưu manh cùng tôi chơi trò gia đình, không có âm hiểm đến nỗi muốn làm hỏng danh tiếng của tôi?"
Kiều Hồng Diệp sắc mặt trắng nhợt, nếu như Cảnh Vân Chiêu nói như vậy, tội danh của cô sẽ càng thật hơn.
"Chị , mẹ em nói thế nào cũng đã nuôi chị đến lớn như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, hôm nay mọi người đi, chị còn, còn đối xử với em như vậy, mẹ sẽ chết không nhắm mắt." Kiều Hồng Diệp nắm chặc một cái quyền, lại nói.
Cô ta cũng bị buộc không có biện pháp mới đến cầu xin Cảnh Vân Chiêu .
Trước kia Cảnh Vân Chiêu vẫn rất nghe lời, cô ta hi vọng lần này cô còn có thể cúi đầu một lần. . . . . .
Vốn tưởng rằng nhắc tới Diệp Cầm, Cảnh Vân Chiêu sẽ lộ một chút vẻ xúc động, lại không nghĩ rằng sắc mặt cô như thường lệ: "Không sai, mẹ tôi chắc chắn chết không nhắm mắt."
Dù sao cô cũng là hạng nhất trong cả lớp, các thầy giáo nhìn lên thấy dáng vẻ thất thần không yên của cô ta, khó tránh khỏi sẽ gọi cô ta vào phòng làm việc nhắc nhở một chút, Kiều Hồng Diệp trong lòng kêu một câu uất ức, liên tục ba tiết học bị giáo viên điểm danh xong, ở văn phòng khóc lóc như hoa rơi dính mưa, đem chuyện các bạn học vu hãm cô ta nói một lần.
Thành tích của nàng tốt, trước kia lại khôn ngoan, giáo viên dĩ nhiên là nguyện ý vì cô lấy lại công đạo.
Chỉ là nhiều chuyện ở trên miệng người khác, hơn nữa nói không chứng cứ, giáo viên cho dù có cơ hội sẽ cũng không có bất cứ tác dụng gì, các bạn học ngược lại đối với cô ta càng thêm chán ghét.
Kể từ đó, Kiều Hồng Diệp cơ hồ là vượt qua một tuần lễ tối tăm nhất trong đời, sắc mặt kém đến cực hạn, cả người cũng không có tinh thần.
Trước kia cô ta tươi sáng khôn ngoan, mà bây giờ, cũng là ảm đạm không ánh sáng, những nam sinh kia càng cảm thấy trước kia mình nhìn nhầm, bộ dạng Kiều Hồng Diệp rõ ràng cũng rất bình thường, sao có thể gọi là hoa khôi của trường? Thậm chí ngay cả hoa hậu lớp cũng không xứng.
Không chỉ ở trong trường học Kiều Hồng Diệp bị đả kích, hay là tại trong nhà, Kiều Hồng Diệp cũng đều chống đỡ không nổi nữa.
Kể từ Kiều Hồng Diệp lừa gạt Kiều Uý Dân không có hỏi thăm ra nơi ở Cảnh Vân Chiêu, Kiều Uý Dân đối với cô ta cực kỳ lạnh nhạt, tựa hồ cảm giác cô ta còn thiếu ông ta một khoản thu vào.
Mỗi cuối tuần cô ta mới về nhà một chuyến, vốn tưởng rằng có thể buông lỏng, nhưng trên thực tế phải làm việc nhà không nói, vẫn như cũ bị một bụng uất ức.
Còn có em trai song sinh Kiều Tử Châu, vẫn cảm thấy Kiều Hồng Diệp làm hắn xấu mặt ở trường học, cũng không có đối xử dịu dàng chăm sóc với cô ta như trước kia.
Cho nên hôm nay Kiều Hồng Diệp sống ở trong lớp rất an tĩnh, giống như là cố gắng làm cho người khác quên sự tồn tại của cô vậy, tình cảnh tương tự với kiếp trước của Cảnh Vân Chiêu! Cảnh Vân Chiêu không cảm thấy đồng tình với những chịu đựng của Kiều Hồng Diệp, có nguyên nhân mới có kết quả.
Hơn nữa hiện tại mới chỉ là bắt đầu mà thôi, kiếp trước cả đời cô đều trải qua những ngày tháng bị người khác xem thường, lúc này mới có mấy ngày mà thôi? Sau này ngày tháng còn dài mà!
Thái độ Cảnh Vân Chiêu vô tư, mà Hoa Tặc mỗi ngày đều sẽ báo cáo tình hình những việc Kiều Hồng Diệp làm bên ngoài trường cho cô, cho nên hiện tại căn bản không lo lắng cô ta còn có thể làm ra việc xấu gì.
Buổi tối sau khi tan học, Cảnh Vân Chiêu trở về Ôn Hinh Hoa Uyển một chuyến, lúc đi ra ôm theo chậu lớn Thanh Hoa.
Còn chưa có lên xe, đã thấy Kiều Hồng Diệp chạy tới, cắn môi, mặt uất ức nhiệt tình: "Chị, chị giúp em một chút thôi. . . . . . Chị nói cho các bạn học em trước kia không có đổ oan cho chị cũng không có tìm người đánh cướp chị. . . . . ."
Cảnh Vân Chiêu cười lên: không có? Thật buồn cười, chẳng lẽ cô mất trí nhớ hay sao!
"Cô để cho tôi cầu tình?" Cảnh Vân Chiêu cười, lãnh nhạt lại nói: "Về sau tôi gặp người sẽ nói, em gái tôi tìm mấy tên lưu manh cùng tôi chơi trò gia đình, không có âm hiểm đến nỗi muốn làm hỏng danh tiếng của tôi?"
Kiều Hồng Diệp sắc mặt trắng nhợt, nếu như Cảnh Vân Chiêu nói như vậy, tội danh của cô sẽ càng thật hơn.
"Chị , mẹ em nói thế nào cũng đã nuôi chị đến lớn như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, hôm nay mọi người đi, chị còn, còn đối xử với em như vậy, mẹ sẽ chết không nhắm mắt." Kiều Hồng Diệp nắm chặc một cái quyền, lại nói.
Cô ta cũng bị buộc không có biện pháp mới đến cầu xin Cảnh Vân Chiêu .
Trước kia Cảnh Vân Chiêu vẫn rất nghe lời, cô ta hi vọng lần này cô còn có thể cúi đầu một lần. . . . . .
Vốn tưởng rằng nhắc tới Diệp Cầm, Cảnh Vân Chiêu sẽ lộ một chút vẻ xúc động, lại không nghĩ rằng sắc mặt cô như thường lệ: "Không sai, mẹ tôi chắc chắn chết không nhắm mắt."
Danh sách chương