Trong lòng Đỗ Lâm suy nghĩ, người Lê Thiếu Vân chờ chắc chắn không phải là học sinh, dù sao người có thể liên quan đến y thuật tối thiểu cũng nên là một ông lão mấy chục tuổi, có lẽ là giáo viên của trường này cũng không chừng.
Chỉ là suy nghĩ một lúc, nhìn Lê Thiếu Vân đột nhiên bước về phía một bóng hình đi tới.
Ánh mắt sáng lên, anh ta cũng xoay người lại một chằm chằm, nhưng vừa nhìn thấy, nụ cười trên mặt trong nháy mắt đóng lại, vẻ mặt cực kì đặc sắc, không chỉ là anh ta, chính là tài xế lái xe khóe miệng cũng co giật một lúc, hiển nhiên cảm thấy lời nói vừa rồi của Lê Thiếu Vân quá không đáng tin vào.
"Lê tiên sinh?" Cảnh Vân Chiêu trước mắt tối sầm lại, ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngăn trở đường đi của mình, lộ ra mấy phần phần kinh ngạc.
Bên ngoài Lê Thiếu Vân chỉ mặc một áo sơ mi trắng đơn giản, mơ hồ có thể nhìn cho ra cơ bắp trên cánh tay, đôi lông dài và đen hạ xuống, một đôi mắt như trời sinh mang theo ý cười, làm người nhìn cảm thấy chói mắt.
Lê Thiếu Vân khóe miệng nhếch lên, Cảnh Vân Chiêu lại cảm thấy người đàn ông này giống như là phát sáng, thực sự quá thu hút sự chú ý của người khác, nhất là nơi này là trước cửa trường học, nữ sinh tuổi này đối với người đẹp trai hoặc một số sự vật mang theo mấy phần say mê, cô cũng không muốn mình mới vừa thoát khỏi tin đồn lại rơi vào một tin đồn khác.
Thân thể lùi về sau vài bước, giữ một khoảng cách an toàn.
Trong mắt Lê Thiếu Vân kinh ngạc một chút: "Bạn học Cảnh, có thể mượn một chút thời gian của em hay không?"
Cảm thấy ánh mắt người chung quanh, Cảnh Vân Chiêu khẽ nhíu mày gật đầu một cái, gắng gượng lên xe.
Dù sao xe có cửa sổ cản trở, cô không đến nỗi bị người khác chiêm ngưỡng như người nổi tiếng.
"Lê tiên sinh tìm tôi có việc gì sao?"Cảnh Vân Chiêu khách khí hỏi lại.
Trong lòng Lê Thiếu Vân có hơi ngượng ngùng, chuyện gì sao? Dĩ nhiên là không có, anh ta cũng không biết chính mình trúng tà khí gì, hôm nay tình cờ đi qua con đường bên cạnh kia thấy sắp tới thời gian tan học, thuận tiện tới đây nhìn một chút.
Từ lần trước ở chỗ lão Từ sau khi nhìn thấy Cảnh Vân Chiêu, anh ta đối với cô bé này càng ngày càng tò mò, nhất là qua ít ngày anh ta phải trở về kinh thành, không nhịn được cảm thấy nên tới cùng cô bé này để nói tiếng tạm biệt.
Dĩ nhiên, chính anh ta cũng biết hai người bọn họ không thân, nhưng nói thế nào lão Từ cũng đã đem người "Giao phó" cho anh ta? Còn bảo anh ta phải chăm sóc thật tốt......
Lê Thiếu Vân sờ lỗ mũi một cái, cười nói: "Là như vậy, đây là bạn tốt của tôi Đỗ Lâm, thân thể cha của anh ấy không thoải mái, tôi muốn mời em đi xem một chút."
Đỗ Lâm khóe miệng rụt rụt, liếc mắt.
Giả bộ! Tiếp tục giả vờ? Còn bạn tốt nữa? Trước kia cũng không thấy anh ta khách khí như vậy.
Chỉ là trước mặt vẫn phải phối hợp với Lê Thiếu, ai bảo anh ta là nhà đầu tư của mình, cổ đông lớn ở đây? Cười toét miệng, Đỗ Lâm nói: "Là như vậy không sai......"
Lê Thiếu Vân hài lòng cười cười.
Sắc mặt Cảnh Vân Chiêu cổ quái nhìn hai người này một cái, cảm thấy không giải thích được, bất quá người tới là khách, tuy nói cô cảm thấy Lê Thiếu là một công tử đào hoa, mà dù sao cũng đã gặp vài lần, đối với cô khá lịch sự, hơn nữa anh ta là người quen biết lão Từ, cũng không tiện không cho hắn thể diện.
"Lê tiên sinh là như vậy, mặc dù ta hiểu một chút y thuật, nhưng cũng không có tư cách hành nghề y, sợ rằng không thể như anh mong muốn, thực xin lỗi." Cảnh Vân Chiêu hết sức lễ phép nói.
"Không sao, lão Đỗ chỉ có một ít tật xấu, em xem rồi kê đơn thuốc, thích hợp sẽ dùng, không thích hợp cũng sẽ không miễn cưỡng, sẽ không có chuyện gì, coi như thật có chuyện xảy ra cũng sẽ không tính trên người của em, yên tâm đi." Lê Thiếu Vân mặt dày nói, nói xong, trực tiếp ra hiệu bảo tài xế lái xe.
Đỗ Lâm cảm thấy hôm nay dường như là lần đầu tiên biết Lê Thiếu Vân.
Trước kia cảm thấy anh ta cao quý, thanh lịch, mặc dù nhìn qua có một chút tính côn đồ, nhưng trên thực tế không phải là người mà những đứa nhỏ như bọn họ ở địa phương nhỏ này có thể đụng vào, nhưng bây giờ lại cảm thấy, con người nhìn qua thanh tâm quả dục trên thực tế là người có tâm tư vô cùng đen tối.
Nhìn cô bé người ta bộ dạng xinh xắn, thậm chí ngay cả tuổi cũng không để ý, trình độ da mặt dày tán gái như vậy, quả thực là......
Tấm gương cho chúng ta noi theo.
Chỉ là suy nghĩ một lúc, nhìn Lê Thiếu Vân đột nhiên bước về phía một bóng hình đi tới.
Ánh mắt sáng lên, anh ta cũng xoay người lại một chằm chằm, nhưng vừa nhìn thấy, nụ cười trên mặt trong nháy mắt đóng lại, vẻ mặt cực kì đặc sắc, không chỉ là anh ta, chính là tài xế lái xe khóe miệng cũng co giật một lúc, hiển nhiên cảm thấy lời nói vừa rồi của Lê Thiếu Vân quá không đáng tin vào.
"Lê tiên sinh?" Cảnh Vân Chiêu trước mắt tối sầm lại, ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngăn trở đường đi của mình, lộ ra mấy phần phần kinh ngạc.
Bên ngoài Lê Thiếu Vân chỉ mặc một áo sơ mi trắng đơn giản, mơ hồ có thể nhìn cho ra cơ bắp trên cánh tay, đôi lông dài và đen hạ xuống, một đôi mắt như trời sinh mang theo ý cười, làm người nhìn cảm thấy chói mắt.
Lê Thiếu Vân khóe miệng nhếch lên, Cảnh Vân Chiêu lại cảm thấy người đàn ông này giống như là phát sáng, thực sự quá thu hút sự chú ý của người khác, nhất là nơi này là trước cửa trường học, nữ sinh tuổi này đối với người đẹp trai hoặc một số sự vật mang theo mấy phần say mê, cô cũng không muốn mình mới vừa thoát khỏi tin đồn lại rơi vào một tin đồn khác.
Thân thể lùi về sau vài bước, giữ một khoảng cách an toàn.
Trong mắt Lê Thiếu Vân kinh ngạc một chút: "Bạn học Cảnh, có thể mượn một chút thời gian của em hay không?"
Cảm thấy ánh mắt người chung quanh, Cảnh Vân Chiêu khẽ nhíu mày gật đầu một cái, gắng gượng lên xe.
Dù sao xe có cửa sổ cản trở, cô không đến nỗi bị người khác chiêm ngưỡng như người nổi tiếng.
"Lê tiên sinh tìm tôi có việc gì sao?"Cảnh Vân Chiêu khách khí hỏi lại.
Trong lòng Lê Thiếu Vân có hơi ngượng ngùng, chuyện gì sao? Dĩ nhiên là không có, anh ta cũng không biết chính mình trúng tà khí gì, hôm nay tình cờ đi qua con đường bên cạnh kia thấy sắp tới thời gian tan học, thuận tiện tới đây nhìn một chút.
Từ lần trước ở chỗ lão Từ sau khi nhìn thấy Cảnh Vân Chiêu, anh ta đối với cô bé này càng ngày càng tò mò, nhất là qua ít ngày anh ta phải trở về kinh thành, không nhịn được cảm thấy nên tới cùng cô bé này để nói tiếng tạm biệt.
Dĩ nhiên, chính anh ta cũng biết hai người bọn họ không thân, nhưng nói thế nào lão Từ cũng đã đem người "Giao phó" cho anh ta? Còn bảo anh ta phải chăm sóc thật tốt......
Lê Thiếu Vân sờ lỗ mũi một cái, cười nói: "Là như vậy, đây là bạn tốt của tôi Đỗ Lâm, thân thể cha của anh ấy không thoải mái, tôi muốn mời em đi xem một chút."
Đỗ Lâm khóe miệng rụt rụt, liếc mắt.
Giả bộ! Tiếp tục giả vờ? Còn bạn tốt nữa? Trước kia cũng không thấy anh ta khách khí như vậy.
Chỉ là trước mặt vẫn phải phối hợp với Lê Thiếu, ai bảo anh ta là nhà đầu tư của mình, cổ đông lớn ở đây? Cười toét miệng, Đỗ Lâm nói: "Là như vậy không sai......"
Lê Thiếu Vân hài lòng cười cười.
Sắc mặt Cảnh Vân Chiêu cổ quái nhìn hai người này một cái, cảm thấy không giải thích được, bất quá người tới là khách, tuy nói cô cảm thấy Lê Thiếu là một công tử đào hoa, mà dù sao cũng đã gặp vài lần, đối với cô khá lịch sự, hơn nữa anh ta là người quen biết lão Từ, cũng không tiện không cho hắn thể diện.
"Lê tiên sinh là như vậy, mặc dù ta hiểu một chút y thuật, nhưng cũng không có tư cách hành nghề y, sợ rằng không thể như anh mong muốn, thực xin lỗi." Cảnh Vân Chiêu hết sức lễ phép nói.
"Không sao, lão Đỗ chỉ có một ít tật xấu, em xem rồi kê đơn thuốc, thích hợp sẽ dùng, không thích hợp cũng sẽ không miễn cưỡng, sẽ không có chuyện gì, coi như thật có chuyện xảy ra cũng sẽ không tính trên người của em, yên tâm đi." Lê Thiếu Vân mặt dày nói, nói xong, trực tiếp ra hiệu bảo tài xế lái xe.
Đỗ Lâm cảm thấy hôm nay dường như là lần đầu tiên biết Lê Thiếu Vân.
Trước kia cảm thấy anh ta cao quý, thanh lịch, mặc dù nhìn qua có một chút tính côn đồ, nhưng trên thực tế không phải là người mà những đứa nhỏ như bọn họ ở địa phương nhỏ này có thể đụng vào, nhưng bây giờ lại cảm thấy, con người nhìn qua thanh tâm quả dục trên thực tế là người có tâm tư vô cùng đen tối.
Nhìn cô bé người ta bộ dạng xinh xắn, thậm chí ngay cả tuổi cũng không để ý, trình độ da mặt dày tán gái như vậy, quả thực là......
Tấm gương cho chúng ta noi theo.
Danh sách chương