Edit: Phạmnhi
Lúc này những việc đã làm bị Hoa Tặc lần lượt nói ra, Kiều Hồng Diệp tâm loạn như ma, chỉ nghĩ làm thế nào mới có thể làm người trước mặt câm miệng.
Chuyện lúc trước Tào Hành sẽ không nói, xem như bây giờ nói ra cũng không có ai tin tưởng, nhưng hiện tại xuất hiện những người này cũng không cần thiết, không may truyền ra tin đồn gì, cuộc sống của cô ta trải qua so với Cảnh Vân Chiêu còn khó khăn hơn.
"Các anh muốn như thế nào?" Kiều Hồng Diệp e dè, nhìn qua thấy rất ngoan ngoãn.
Hoa Tặc bóp mặt của cô ta, nhưng không cảm thấy hứng thú.
Tâm tư nữ sinh này quá lớn, cùng với vẻ ngoài biểu hiện ra của cô ta hoàn toàn khác biệt, khẩu vị của hắn ta không nặng như vậy.
"Mấy anh em, nhìn làm đi!" Người thuê yêu cầu là hình chụp, việc này còn không phải đơn giản sao? Nói xong, chỉ nhìn mấy người bên cạnh trực tiếp vây lại, tránh để Kiều Hồng Diệp chạy thoát, trong đó một người lại gần Kiều Hồng Diệp, nâng cằm cô ta lên, đưa đầu muốn hôn một cái.
"Rắc rắc" một tiếng, hoa Tặc chụp lại.
Hơi chép miệng: góc độ vừa phải,mơ hồ vừa phải.
"Tiếp tục." Hoa Tặc cầm máy chụp hình trong tay, khóe miệng mang theo vài phần đùa giỡn, nhưng trong mắt kiều Hồng Diệp lại giống như ác ma.
Vào giờ phút này, cô ta không thể không phản kháng, đáng tiếc căn bản giãy giụa không được, miệng trong nháy mắt đã bị che lại, đối phương đưa tay lôi áo khoác cô ta ra, bên trong dùng sức kéo, bả vai trắng nõn nà lập tức lộ ra, tên lưu manh còn dán tới cổ cô ta, hoa tặc nhân cơ hội này không ngừng chụp ảnh.
Trái tim Kiều Hồng Diệp như rơi xuống đáy.
Cô ta biết những góc độ này sẽ làm người ta sinh ra một số ảo giác, nếu những hình ảnh kia bị truyền ra, cô ta có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Chỉ tiếc Cảnh Vân Chiêu tốn năm vạn, Hoa Tặc coi như có đạo đức, tự nhiên sẽ không chụp một vài bức ảnh đơn giản qua loa cho xong.
Sức mạnh của mấy người đàn ông Kiều Hồng Diệp căn bản không cách nào tránh thoát, đối phương là người trưởng thành, cũng biết những động tác nào sẽ làm người khác hiểu lầm, vì vậy còn có vài tấm hình nhìn qua cực kỳ chân thực, mỗi khi biểu hiện của Kiều Hồng Diệp không đủ phối hợp, đối phương tiện tay nhéo một cái làm cô ta không tự chủ lộ ra một chút khổ sở trên mặt nhưng có chút làm cho người ta suy nghĩ lung tung.
Chờ giày vò xong, trải qua 1-2 tiếng, Kiều Hồng Diệp chỉ có cảm giác mình đã chết lặng, giống như một con rối.
Đám người Hoa Tặc hài lòng rời đi, trước khi đi còn đem tiền mặt trên người cô ta lục soát không còn một đồng.
Kiều Hồng Diệp càng trở nên mất hồn nghèo túng, không hiểu tại sao hôm nay lại biến thành bộ dáng này.
Chỉ là cô ta không biết thời điểm mình đi vào khách sạn, đám người Hoa Tặc rời đi lại bổ sung thêm một tấm hình, phía trên tên khách sạn rất rõ ràng,tình cờ hơn có người đi song song bên cạnh cô ta, khoảng khắc thoáng qua này trong nháy mắt bị chụp lại.
"Tốt lắm, nhiệm vụ hôm nay kết thúc mỹ mãn!" Hoa Tặc lúc này mới làm một điếu thuốc, nụ cười nồng đậm.
Những hình ảnh này nhanh chóng được truyền đến điện thoại Cảnh Vân Chiêu, nhìn những tác phẩm của Hoa Tặc, ngay cả Cảnh Vân Chiêu cũng không nhịn được cảm thấy bội phục.
"Hài lòng không?" Bên đầu điện thoại kia, hoa tặc vẫn như cũ có chút bất cần đời.
Cảnh Vân Chiêu nhỏ giọng: "Tôi muốn các người đem những hình ảnh này đưa cho mấy người tôi chỉ định, nhất định phải tình cờ làm cho họ nhìn thấy. . . . . ."
"Phiền toái như vậy?" Hoa Tặc nhíu mày, lại nghe Cảnh Vân Chiêu nói: "Làm xong những thứ này tôi sẽ đưa cho các người mười vạn, từ hôm nay trở đi các người liền phái người nhìn chằm chằm cô ta, cô ta gặp người nào làm cái gì cũng cần phải nói rõ ràng."
Nói ra lời này xong, Hoa Tặc đối với bên đầu điện thoại "Tiểu nam sinh" cũng có chút cảm thấy hứng thú.
"Thành giao." Hoa Tặc nhanh lẹ đáp một tiếng.
Khoé miệng Cảnh Vân Chiêu bĩu một cái, lộ ra vài phần ý cười.
Lúc này những việc đã làm bị Hoa Tặc lần lượt nói ra, Kiều Hồng Diệp tâm loạn như ma, chỉ nghĩ làm thế nào mới có thể làm người trước mặt câm miệng.
Chuyện lúc trước Tào Hành sẽ không nói, xem như bây giờ nói ra cũng không có ai tin tưởng, nhưng hiện tại xuất hiện những người này cũng không cần thiết, không may truyền ra tin đồn gì, cuộc sống của cô ta trải qua so với Cảnh Vân Chiêu còn khó khăn hơn.
"Các anh muốn như thế nào?" Kiều Hồng Diệp e dè, nhìn qua thấy rất ngoan ngoãn.
Hoa Tặc bóp mặt của cô ta, nhưng không cảm thấy hứng thú.
Tâm tư nữ sinh này quá lớn, cùng với vẻ ngoài biểu hiện ra của cô ta hoàn toàn khác biệt, khẩu vị của hắn ta không nặng như vậy.
"Mấy anh em, nhìn làm đi!" Người thuê yêu cầu là hình chụp, việc này còn không phải đơn giản sao? Nói xong, chỉ nhìn mấy người bên cạnh trực tiếp vây lại, tránh để Kiều Hồng Diệp chạy thoát, trong đó một người lại gần Kiều Hồng Diệp, nâng cằm cô ta lên, đưa đầu muốn hôn một cái.
"Rắc rắc" một tiếng, hoa Tặc chụp lại.
Hơi chép miệng: góc độ vừa phải,mơ hồ vừa phải.
"Tiếp tục." Hoa Tặc cầm máy chụp hình trong tay, khóe miệng mang theo vài phần đùa giỡn, nhưng trong mắt kiều Hồng Diệp lại giống như ác ma.
Vào giờ phút này, cô ta không thể không phản kháng, đáng tiếc căn bản giãy giụa không được, miệng trong nháy mắt đã bị che lại, đối phương đưa tay lôi áo khoác cô ta ra, bên trong dùng sức kéo, bả vai trắng nõn nà lập tức lộ ra, tên lưu manh còn dán tới cổ cô ta, hoa tặc nhân cơ hội này không ngừng chụp ảnh.
Trái tim Kiều Hồng Diệp như rơi xuống đáy.
Cô ta biết những góc độ này sẽ làm người ta sinh ra một số ảo giác, nếu những hình ảnh kia bị truyền ra, cô ta có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Chỉ tiếc Cảnh Vân Chiêu tốn năm vạn, Hoa Tặc coi như có đạo đức, tự nhiên sẽ không chụp một vài bức ảnh đơn giản qua loa cho xong.
Sức mạnh của mấy người đàn ông Kiều Hồng Diệp căn bản không cách nào tránh thoát, đối phương là người trưởng thành, cũng biết những động tác nào sẽ làm người khác hiểu lầm, vì vậy còn có vài tấm hình nhìn qua cực kỳ chân thực, mỗi khi biểu hiện của Kiều Hồng Diệp không đủ phối hợp, đối phương tiện tay nhéo một cái làm cô ta không tự chủ lộ ra một chút khổ sở trên mặt nhưng có chút làm cho người ta suy nghĩ lung tung.
Chờ giày vò xong, trải qua 1-2 tiếng, Kiều Hồng Diệp chỉ có cảm giác mình đã chết lặng, giống như một con rối.
Đám người Hoa Tặc hài lòng rời đi, trước khi đi còn đem tiền mặt trên người cô ta lục soát không còn một đồng.
Kiều Hồng Diệp càng trở nên mất hồn nghèo túng, không hiểu tại sao hôm nay lại biến thành bộ dáng này.
Chỉ là cô ta không biết thời điểm mình đi vào khách sạn, đám người Hoa Tặc rời đi lại bổ sung thêm một tấm hình, phía trên tên khách sạn rất rõ ràng,tình cờ hơn có người đi song song bên cạnh cô ta, khoảng khắc thoáng qua này trong nháy mắt bị chụp lại.
"Tốt lắm, nhiệm vụ hôm nay kết thúc mỹ mãn!" Hoa Tặc lúc này mới làm một điếu thuốc, nụ cười nồng đậm.
Những hình ảnh này nhanh chóng được truyền đến điện thoại Cảnh Vân Chiêu, nhìn những tác phẩm của Hoa Tặc, ngay cả Cảnh Vân Chiêu cũng không nhịn được cảm thấy bội phục.
"Hài lòng không?" Bên đầu điện thoại kia, hoa tặc vẫn như cũ có chút bất cần đời.
Cảnh Vân Chiêu nhỏ giọng: "Tôi muốn các người đem những hình ảnh này đưa cho mấy người tôi chỉ định, nhất định phải tình cờ làm cho họ nhìn thấy. . . . . ."
"Phiền toái như vậy?" Hoa Tặc nhíu mày, lại nghe Cảnh Vân Chiêu nói: "Làm xong những thứ này tôi sẽ đưa cho các người mười vạn, từ hôm nay trở đi các người liền phái người nhìn chằm chằm cô ta, cô ta gặp người nào làm cái gì cũng cần phải nói rõ ràng."
Nói ra lời này xong, Hoa Tặc đối với bên đầu điện thoại "Tiểu nam sinh" cũng có chút cảm thấy hứng thú.
"Thành giao." Hoa Tặc nhanh lẹ đáp một tiếng.
Khoé miệng Cảnh Vân Chiêu bĩu một cái, lộ ra vài phần ý cười.
Danh sách chương