Thấy Tô Sở trong lúc xúc động nhất thời nói ra sự thật, Cam Cẩn Thần cũng chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ, lúc này Kiều Hồng Diệp cũng không thể làm gì, để cho cô ta biết cũng không sao cả.
Quả nhiên, khi nghe Tô Sở nói xong, cả người Kiều Hồng Diệp như bị sét đánh.
"Cậu . . . . . . Các cậu báo cảnh sát rồi?" Kiều Hồng Diệp lẩm bẩm miệng, trong nháy mắt, trong mắt hiện lên vẻ u ám, đôi tay kéo cánh tay Tô Sở không biết phải làm sao, trong đầu đã rối tung hết cả lên.
Báo cảnh sát? Cho nên Tô Sở bọn họ mới tới đây tìm cô? Là sợ cô chạy thoát hay sợ cô thông báo cho Tào Hành?!
Nhưng làm sao bọn họ biết được. . . . . .
Trong đầu Kiều Hồng Diệp không ngừng hồi tưởng mọi chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay, trong đầu dừng lại ở hình ảnh Cảnh Vân Chiêu đi ra ngoài vào buổi sáng, mặt tái đi, chẳng lẽ lúc ấy Cảnh Vân Chiêu đã nhìn thấy mình chứ? Cho nên hôm nay mới cùng Tô Sở bọn họ xuống lầu, sau đó cố ý dự bọn họ ra tay? Nghĩ tới đây, Kiều Hồng Diệp liên tục lắc đầu, trong lòng nghĩ: không thể không thể, nếu như vậy chẳng phải cô là đồ ngốc bị Cảnh Vân Chiêu tùy ý chế nhạo sao!?
Tô Sở thấy Kiều Hồng Diệp sợ hãi như vậy, trong lòng có tinh thần trọng nghĩa làm chuyện tốt: "Sợ không? Kiều Hồng Diệp, hóa ra cậu là người hư hỏng như vậy? Vậy mà lại tìm người trộm đồ của chị họ tôi, còn dám bịa đặt chị họ tôi mang thai!"
Chuyện mang thai như vậy mà cô ta có thể nói ra ngoài được, thật ác độc!
Kiều Hồng Diệp cắn môi, trong nháy mắt bật khóc: "Tôi không có, tôi thật sự đến xem chị ấy, cậu nói cái gì ăn trộm, tôi không biết gì cả. . . . . ."
"A, đúng rồi. . . . . . Các cậu nói người kia tên Tào Hành đúng không? Tôi mới vừa gặp hắn đi vào tiểu khu, trước đây tôi nghe bạn bè nói qua, Tào Hành là một tên lưu manh không chuyện ác nào không làm, mới nãy lúc hắn đi vào còn uy hiếp tôi phải giả bộ như không nhìn thấy, lúc đó tôi cảm thấy khó hiểu . . . . . ." Đầu óc Kiều Hồng Diệp suy nghĩ lập tức tìm lí do cho mình.
Nếu như Tào Hành bị bắt, chắc chắn sẽ khai ra cô ta.
Nhưng cô cần phải tự mình tìm đường lui, cho nên dù thế nào, cô ta phải cắn chặt răng, không thể nói thật.
Trong đầu không ngừng đem lời nói dối lặp đi lặp lại, liên tục thôi miên mình, giống như vừa rồi gặp Tào Hành, đối phương thật sự hù dọa cô, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ vô cùng sợ hãi.
Đối mặt với kĩ thuật diễn của Kiều Hồng Diệp, Tô Sở sợ ngây người.
Cô chưa từng nhìn thấy một người nữ sinh da mặt dày như vậy, thậm chí không thể dùng từ da mặt dày để hình dung! Vì lợi ích của mình, thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách!
Cam Cẩn Thần cũng bái phục, theo bản năng kéo em họ ra sau lưng mình, tránh xa nữ sinh như vậy một chút sẽ tốt hơn, nếu bệnh ích kỷ của cô ta lây sang thì phải làm sao?
Nhưng mà lần này cũng thật tệ, Kiều Hồng Diệp không có tự mình lên lầu trộm đồ, bây giờ cô ta lại tìm lí do cho mình như vậy, về sau cảnh sát cũng không thể xem cô ta như đồng phạm? Như vậy chẳng phải cô ta đã tránh thoát được sao? Thật sảo quyệt!
Chẳng được bao lâu, Cảnh Vân Chiêu và cảnh sát hợp tác túm ra một mình, sau đó cảnh sát đi tới.
Lúc này Cam Cẩn Thần mới thả lỏng được, lôi Kiều Hồng Diệp đi tới.
Tào Hành vừa nhìn thấy Kiều Hồng Diệp đứng chung một chỗ với những người khác, lập tức phát điên lên: "Tiện nhân! Có phải ngươi đem tao khai ra hay không!"
Kiều Hồng Diệp tiểu tiện nhân! Nhất định là cố ý sắp xếp người để bắt hắn vào tù!
Đầu Kiều Hồng Diệp co rụt lại, mặc dù mình chưa làm, lúc này cũng chỉ có thể trả lời: "Chú cảnh sát, cháu biết hắn, hắn là tên lưu manh thường đi xung quanh ở cửa trường học của chúng cháu, lúc nảy tới đây cháu nhìn thấy, hắn còn nói với cháu nếu báo cảnh sát sẽ giết cháu, cháu sợ không dám báo cảnh sát tìm người giúp, nhưng cháu lại lo lắng hắn làm chuyện gì xấu, cho nên lén lút đứng nhìn từ xa . . . . ."
Quả nhiên, khi nghe Tô Sở nói xong, cả người Kiều Hồng Diệp như bị sét đánh.
"Cậu . . . . . . Các cậu báo cảnh sát rồi?" Kiều Hồng Diệp lẩm bẩm miệng, trong nháy mắt, trong mắt hiện lên vẻ u ám, đôi tay kéo cánh tay Tô Sở không biết phải làm sao, trong đầu đã rối tung hết cả lên.
Báo cảnh sát? Cho nên Tô Sở bọn họ mới tới đây tìm cô? Là sợ cô chạy thoát hay sợ cô thông báo cho Tào Hành?!
Nhưng làm sao bọn họ biết được. . . . . .
Trong đầu Kiều Hồng Diệp không ngừng hồi tưởng mọi chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay, trong đầu dừng lại ở hình ảnh Cảnh Vân Chiêu đi ra ngoài vào buổi sáng, mặt tái đi, chẳng lẽ lúc ấy Cảnh Vân Chiêu đã nhìn thấy mình chứ? Cho nên hôm nay mới cùng Tô Sở bọn họ xuống lầu, sau đó cố ý dự bọn họ ra tay? Nghĩ tới đây, Kiều Hồng Diệp liên tục lắc đầu, trong lòng nghĩ: không thể không thể, nếu như vậy chẳng phải cô là đồ ngốc bị Cảnh Vân Chiêu tùy ý chế nhạo sao!?
Tô Sở thấy Kiều Hồng Diệp sợ hãi như vậy, trong lòng có tinh thần trọng nghĩa làm chuyện tốt: "Sợ không? Kiều Hồng Diệp, hóa ra cậu là người hư hỏng như vậy? Vậy mà lại tìm người trộm đồ của chị họ tôi, còn dám bịa đặt chị họ tôi mang thai!"
Chuyện mang thai như vậy mà cô ta có thể nói ra ngoài được, thật ác độc!
Kiều Hồng Diệp cắn môi, trong nháy mắt bật khóc: "Tôi không có, tôi thật sự đến xem chị ấy, cậu nói cái gì ăn trộm, tôi không biết gì cả. . . . . ."
"A, đúng rồi. . . . . . Các cậu nói người kia tên Tào Hành đúng không? Tôi mới vừa gặp hắn đi vào tiểu khu, trước đây tôi nghe bạn bè nói qua, Tào Hành là một tên lưu manh không chuyện ác nào không làm, mới nãy lúc hắn đi vào còn uy hiếp tôi phải giả bộ như không nhìn thấy, lúc đó tôi cảm thấy khó hiểu . . . . . ." Đầu óc Kiều Hồng Diệp suy nghĩ lập tức tìm lí do cho mình.
Nếu như Tào Hành bị bắt, chắc chắn sẽ khai ra cô ta.
Nhưng cô cần phải tự mình tìm đường lui, cho nên dù thế nào, cô ta phải cắn chặt răng, không thể nói thật.
Trong đầu không ngừng đem lời nói dối lặp đi lặp lại, liên tục thôi miên mình, giống như vừa rồi gặp Tào Hành, đối phương thật sự hù dọa cô, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ vô cùng sợ hãi.
Đối mặt với kĩ thuật diễn của Kiều Hồng Diệp, Tô Sở sợ ngây người.
Cô chưa từng nhìn thấy một người nữ sinh da mặt dày như vậy, thậm chí không thể dùng từ da mặt dày để hình dung! Vì lợi ích của mình, thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách!
Cam Cẩn Thần cũng bái phục, theo bản năng kéo em họ ra sau lưng mình, tránh xa nữ sinh như vậy một chút sẽ tốt hơn, nếu bệnh ích kỷ của cô ta lây sang thì phải làm sao?
Nhưng mà lần này cũng thật tệ, Kiều Hồng Diệp không có tự mình lên lầu trộm đồ, bây giờ cô ta lại tìm lí do cho mình như vậy, về sau cảnh sát cũng không thể xem cô ta như đồng phạm? Như vậy chẳng phải cô ta đã tránh thoát được sao? Thật sảo quyệt!
Chẳng được bao lâu, Cảnh Vân Chiêu và cảnh sát hợp tác túm ra một mình, sau đó cảnh sát đi tới.
Lúc này Cam Cẩn Thần mới thả lỏng được, lôi Kiều Hồng Diệp đi tới.
Tào Hành vừa nhìn thấy Kiều Hồng Diệp đứng chung một chỗ với những người khác, lập tức phát điên lên: "Tiện nhân! Có phải ngươi đem tao khai ra hay không!"
Kiều Hồng Diệp tiểu tiện nhân! Nhất định là cố ý sắp xếp người để bắt hắn vào tù!
Đầu Kiều Hồng Diệp co rụt lại, mặc dù mình chưa làm, lúc này cũng chỉ có thể trả lời: "Chú cảnh sát, cháu biết hắn, hắn là tên lưu manh thường đi xung quanh ở cửa trường học của chúng cháu, lúc nảy tới đây cháu nhìn thấy, hắn còn nói với cháu nếu báo cảnh sát sẽ giết cháu, cháu sợ không dám báo cảnh sát tìm người giúp, nhưng cháu lại lo lắng hắn làm chuyện gì xấu, cho nên lén lút đứng nhìn từ xa . . . . ."
Danh sách chương