Edit: Phạmnhi
Sống lại một đời, trong lòng Cảnh Vân Chiêu vẫn có chút hoài nghi như cũ, thậm chí cảm giác hoài nghi càng lớn hơn so với trước kia.
Hiện tại dù sao cô cũng học y, càng tin tưởng mình đời trước trong tình huống đó căn bản không giết người được, nguyên nhân Kiều Uý Dân chết tất nhiên là Tào Hành, cuối cùng lại bị hai người này đẩy sang người cô, chỉ là Kiều Hồng Diệp có biết Tào Hành động tay hay không Cảnh Vân Chiêu cũng không rõ lắm.
Lúc này ba người trả tiền, lập tức cùng nhau đi theo Cảnh Vân Chiêu trở về chung cư, chỉ là mới vừa đi hai bước, Cảnh Vân Chiêu liền nhìn thấy Kiều Hồng Diệp trốn ở phía xa theo dõi.
"Sở Sở, chúng ta đi cửa phía đông vào." Cảnh Vân Chiêu lôi Tô Sở trực tiếp chuyển hướng mà đi.
Cảnh Vân Chiêu cố gắng đi chỗ tối để đảm bảo Kiều Hồng Diệp không thể nhìn thấy cô nhưng mà Kiều Hồng Diệp cũng không ngu, nếu không phải là Cảnh Vân Chiêu vẫn luôn đề phòng, cũng chưa chắc có thể phát hiện cô ta ở đâu.
Tô Sở và Cam Cẩn Thần thấy có chút kỳ lạ, nhưng vẫn dựa theo ý Cảnh Vân Chiêu đi làm.
Ba người từ cửa phía đông vào chung cư, đứng ở dưới lầu, nhìn lên trên phòng, phát hiện bên trong có một tia sáng lờ mờ sâu kín âm thầm.
"Anh họ . . . . . . Nhà chúng ta có ăn trộm vào à. . . . . ." Trong nháy mắt Tô Sở khẩn trương, tên ăn trộm này cũng quá lớn mật rồi, trong khi bọn họ mới đi ra ngoài một lát đã dám đột nhập vào nhà ăn trộm!
"Sở Sở, chúng ta đi tìm cảnh sát." Cam Cẩn Thần không phải kẻ ngốc bốc đồng, không nghĩ tới sẽ lao vào.
Tuy rằng trong nhà bọn họ có tiền, nhưng dù sao cậu và Sở Sở vẫn là trẻ con, có nhiều nhất cũng chỉ mấy ngàn tệ.
"Sở Sở, em biết Kiều Hồng Diệp không?" Cảnh Vân Chiêu mở miệng hỏi.
"Từng gặp nhau, không tính là quen biết, có chuyện gì vậy?" Lúc này Cảnh Vân Chiêu đột nhiên nhắc tên Kiều Hồng Diệp, làm cô có chút hồ đồ.
"Kiều Hồng Diệp là đồng phạm, hôm nay cô ta đang nhìn chằm chằm ở hẻm nhỏ thứ ba đối diện tiểu khu chúng ta, nếu như các người tìm cảnh sát tới, cô ta sẽ nhìn thấy trước tiên, nhất định sẽ gọi điện thoại cho tên ăn trộm bên trong, đến lúc đó chắc chắn không bắt được người, theo ý của tôi hai người cứ coi như nhìn thấy người quen, giữ chân
Kiều Hồng Diệp, để cô ta không có thời gian gọi điện thoại, tôi sẽ theo dõi tên ăn trộm bên này và chờ cảnh sát tới đây." Cảnh Vân chiêu nói.
Nói xong lời này, Tô Sở trợn tròn mắt: "Kiều Hồng Diệp là đồng phạm? Không thể nào?!"
Mặc dù cô không chơi cùng kiều Hồng Diệp, nhưng bạn học khác đều nói cô ấy rất dịu dàng, sao có thể là đồng phạm? Cảnh Vân Chiêu biết hai người không tin, dứt khoát nói: "Tôi mới vừa nhìn thấy người quen gọi là Tào Hành, là một tên lưu manh, trước kia không phải có người chặn đường tôi trước cửa trường học hay sao? Sáu người bắt được năm người, Tào Hành là lão đại của đám lưu manh đó, hắn ta chạy thoát."
Nói ra lời này, Tô Sở càng khiếp sợ rồi.
Cô thế nào cũng không nghĩ tới Kiều Hồng Diệp là người như vậy!
Cô không có thiện cảm với Kiều Hồng Diệp, nhưng cũng không thù oán, nên cô rất ít để ý, nhưng không thể tưởng tượng được một cô gái xinh đẹp như thế mà lại giấu tâm tư ác độc như vậy!
"Ý của cậu là tên lưu manh chặn đường là Kiều Hồng Diệp làm?" Cam Cẩn Thần cảm thấy tam quan bị đảo lộn.
Hắn và Kiều Hồng Diệp đều là người trong hội học sinh, bình thường ở cạnh nhau rất nhiều, nói thật, cậu không quá thích Kiều Hồng Diệp, cảm thấy biểu cảm và lời nói cô ta làm cậu không thoải mái, cho nên bình thường luôn giữ khoảng cách, không giống như những nam sinh khác luôn lại gần.
"Không sai, trừ chặn đường tôi, lời đồn lần này cũng từ miệng cô ta ra." Cảnh Vân Chiêu nói thật.
"Nhưng. . . . . . Tại sao cô ta lại muốn tìm người trộm đồ của chúng ta? Cũng không có chỗ tốt nào?" Tô Sở càng không hiểu.
"Trong tay tôi có gốc nhân sâm giá trị xa xỉ bị cô ta biết, buổi sáng khi tôi đi ra cửa đã nhìn thấy cô ta đứng ở gần đó quan sát, cho nên buổi tối đặc biệt mời các người ra ngoài, thay vì chờ đối phương ra tay ngoài ý muốn, không bằng tạo cơ hội sau đó bắt rùa trong rọ, thật xin lỗi, lần này mời khách ăn cơm còn có ý đồ khác."
Sống lại một đời, trong lòng Cảnh Vân Chiêu vẫn có chút hoài nghi như cũ, thậm chí cảm giác hoài nghi càng lớn hơn so với trước kia.
Hiện tại dù sao cô cũng học y, càng tin tưởng mình đời trước trong tình huống đó căn bản không giết người được, nguyên nhân Kiều Uý Dân chết tất nhiên là Tào Hành, cuối cùng lại bị hai người này đẩy sang người cô, chỉ là Kiều Hồng Diệp có biết Tào Hành động tay hay không Cảnh Vân Chiêu cũng không rõ lắm.
Lúc này ba người trả tiền, lập tức cùng nhau đi theo Cảnh Vân Chiêu trở về chung cư, chỉ là mới vừa đi hai bước, Cảnh Vân Chiêu liền nhìn thấy Kiều Hồng Diệp trốn ở phía xa theo dõi.
"Sở Sở, chúng ta đi cửa phía đông vào." Cảnh Vân Chiêu lôi Tô Sở trực tiếp chuyển hướng mà đi.
Cảnh Vân Chiêu cố gắng đi chỗ tối để đảm bảo Kiều Hồng Diệp không thể nhìn thấy cô nhưng mà Kiều Hồng Diệp cũng không ngu, nếu không phải là Cảnh Vân Chiêu vẫn luôn đề phòng, cũng chưa chắc có thể phát hiện cô ta ở đâu.
Tô Sở và Cam Cẩn Thần thấy có chút kỳ lạ, nhưng vẫn dựa theo ý Cảnh Vân Chiêu đi làm.
Ba người từ cửa phía đông vào chung cư, đứng ở dưới lầu, nhìn lên trên phòng, phát hiện bên trong có một tia sáng lờ mờ sâu kín âm thầm.
"Anh họ . . . . . . Nhà chúng ta có ăn trộm vào à. . . . . ." Trong nháy mắt Tô Sở khẩn trương, tên ăn trộm này cũng quá lớn mật rồi, trong khi bọn họ mới đi ra ngoài một lát đã dám đột nhập vào nhà ăn trộm!
"Sở Sở, chúng ta đi tìm cảnh sát." Cam Cẩn Thần không phải kẻ ngốc bốc đồng, không nghĩ tới sẽ lao vào.
Tuy rằng trong nhà bọn họ có tiền, nhưng dù sao cậu và Sở Sở vẫn là trẻ con, có nhiều nhất cũng chỉ mấy ngàn tệ.
"Sở Sở, em biết Kiều Hồng Diệp không?" Cảnh Vân Chiêu mở miệng hỏi.
"Từng gặp nhau, không tính là quen biết, có chuyện gì vậy?" Lúc này Cảnh Vân Chiêu đột nhiên nhắc tên Kiều Hồng Diệp, làm cô có chút hồ đồ.
"Kiều Hồng Diệp là đồng phạm, hôm nay cô ta đang nhìn chằm chằm ở hẻm nhỏ thứ ba đối diện tiểu khu chúng ta, nếu như các người tìm cảnh sát tới, cô ta sẽ nhìn thấy trước tiên, nhất định sẽ gọi điện thoại cho tên ăn trộm bên trong, đến lúc đó chắc chắn không bắt được người, theo ý của tôi hai người cứ coi như nhìn thấy người quen, giữ chân
Kiều Hồng Diệp, để cô ta không có thời gian gọi điện thoại, tôi sẽ theo dõi tên ăn trộm bên này và chờ cảnh sát tới đây." Cảnh Vân chiêu nói.
Nói xong lời này, Tô Sở trợn tròn mắt: "Kiều Hồng Diệp là đồng phạm? Không thể nào?!"
Mặc dù cô không chơi cùng kiều Hồng Diệp, nhưng bạn học khác đều nói cô ấy rất dịu dàng, sao có thể là đồng phạm? Cảnh Vân Chiêu biết hai người không tin, dứt khoát nói: "Tôi mới vừa nhìn thấy người quen gọi là Tào Hành, là một tên lưu manh, trước kia không phải có người chặn đường tôi trước cửa trường học hay sao? Sáu người bắt được năm người, Tào Hành là lão đại của đám lưu manh đó, hắn ta chạy thoát."
Nói ra lời này, Tô Sở càng khiếp sợ rồi.
Cô thế nào cũng không nghĩ tới Kiều Hồng Diệp là người như vậy!
Cô không có thiện cảm với Kiều Hồng Diệp, nhưng cũng không thù oán, nên cô rất ít để ý, nhưng không thể tưởng tượng được một cô gái xinh đẹp như thế mà lại giấu tâm tư ác độc như vậy!
"Ý của cậu là tên lưu manh chặn đường là Kiều Hồng Diệp làm?" Cam Cẩn Thần cảm thấy tam quan bị đảo lộn.
Hắn và Kiều Hồng Diệp đều là người trong hội học sinh, bình thường ở cạnh nhau rất nhiều, nói thật, cậu không quá thích Kiều Hồng Diệp, cảm thấy biểu cảm và lời nói cô ta làm cậu không thoải mái, cho nên bình thường luôn giữ khoảng cách, không giống như những nam sinh khác luôn lại gần.
"Không sai, trừ chặn đường tôi, lời đồn lần này cũng từ miệng cô ta ra." Cảnh Vân Chiêu nói thật.
"Nhưng. . . . . . Tại sao cô ta lại muốn tìm người trộm đồ của chúng ta? Cũng không có chỗ tốt nào?" Tô Sở càng không hiểu.
"Trong tay tôi có gốc nhân sâm giá trị xa xỉ bị cô ta biết, buổi sáng khi tôi đi ra cửa đã nhìn thấy cô ta đứng ở gần đó quan sát, cho nên buổi tối đặc biệt mời các người ra ngoài, thay vì chờ đối phương ra tay ngoài ý muốn, không bằng tạo cơ hội sau đó bắt rùa trong rọ, thật xin lỗi, lần này mời khách ăn cơm còn có ý đồ khác."
Danh sách chương