“Anh chỉ giỏi uy hiếp tôi thôi. Có ngon… có ngon anh giết tôi ngay bây giờ đi. Tôi còn cảm tạ anh nữa đấy.” Đúng thật, cô không nuối tiếc gì đâu. Kể cả đứa con của mình, cô sống nó sống, cô chết nó chết. Chết chung là một sự giải thoát, sống chung cũng chưa chắc là hạnh phúc.
Trần Tình điên lắm! Hắn không thể làm vậy được, nên chỉ đành hôn cắn mạnh hơn, mục đích là muốn cô sợ hãi mà xin tha. Quả nhiên, lúc này Gia Hân đã hoảng loạn lắm rồi. Cô sắp bị hắn bức đến đường cùng, quần áo cũng sắp bị lột sạch rồi. Cả người Gia Hân run lên bần bật, cái bụng nhỏ khi sáng còn khỏe mạnh bất giác đau âm ỉ. Gia Hân sợ hãi hét:
“Á… đau… đau quá! Bụng của tôi, bụng của tôi… đau!” Cô kêu đau một cách thống khổ, từ ngữ cũng đã loạn lên hết.
Trong cơn điên, Trần Tình bị kéo trở về, sắc mặt tái nhợt, sượng đi rất lâu. Càng lúc cơn đau càng quằn quại hơn, chứng kiến điều này khiến hắn luống cuống. Đợt một lúc lâu chỉ thấy Trần Tình đứng hình không nhúc nhích, cô nén đau đớn, thều thào nói:
“Bác… bác sĩ, gọi bác sĩ.”
Tiếng nói đứt quãng của Gia Hân đánh thức hắn khỏi sự điên cuồng trước mắt. Cơn mê muội được dẫn đường Trần Tình nhanh chóng hoàn hồn, kinh hô:
“Bác sĩ, gọi bác sĩ của tôi đến đây. À không… chuẩn bị xe đến bệnh viện.” Hắn quên mất, bác sĩ riêng của mình không chuyên khoa sản nên đành chọn cách xa xôi nhất là đến bệnh viện.
Hắn lo sốt vó không biết là vì cô, vì đứa trẻ hay là vì bản thân hắn. Hoảng loạn khi trên đường đến bệnh viện. Đến nơi, hắn ngồi bên ngoài chờ đợi trong lo lắng. Thật ra hắn chỉ muốn dọa cô một lúc, nhưng không nghĩ sẽ xảy ra chuyện, vì thế trong lòng áy náy vô cùng.
Cũng may, do Gia Hân hoảng sợ nên động thai, chỉ cần điều dưỡng lại sức khỏe, hạn chế sợ hãi và tức giận. Nhìn cô nằm yên tĩnh trên giường, mắt nhắm nghiền, đôi môi khép lại trong thật xinh đẹp, lâu lâu lại nhíu mày một cái, biểu hiện nét khắc khổ tương phản với những gì hiện có khiến kẻ khác phải đau lòng.
Cô được chỉ định ở lại theo dõi vài hôm, Trần Tình có đến thăm mấy lần nhưng toàn ngay lúc cô ngủ say. Bình thường sẽ có người giúp việc hoặc vệ sĩ đến thay phiên canh chừng và chăm sóc, trông chẳng khác gì giam cầm.
Nỗi hận trong cô càng lúc càng lớn, mỗi ngày đều được châm ngòi rồi lại bưng kín nắp chỉ chờ thời điểm bùng nổ. Gia Hân đã quá ngột ngạt, quá mệt mỏi hơn hết là quá bất lực.
Hôm nay cô nằm trên giường đọc vài cuốn tạp chí về sức khỏe sinh sản thì bên ngoài có một bóng người vừa quen vừa lạ tiến vào. Gia Hân giương mắt nhìn cô ta không nói gì.
Cô gái kia vẫn niềm nở như mọi khi, thật giống với ấn tượng ban đầu. Hà My cười tươi, nói:
“Em khỏe không? Chị thấy em mấy ngày không về nên hỏi anh Tình. Nghe em vào viện nên chị đến thăm.”
“Vâng, em cảm ơn!” Gia Hân đáp lại nhưng trong tiềm thức vẫn xem cô ta là kẻ xấu.
Hà My nhận ra thái độ không mấy chào đón ấy, nhưng vẫn bỏ qua mà tiếp tục bắt chuyện.
“Em có thai sao?”
Gia Hân nhìn cô ta bằng ánh mắt dò xét, đầy cảnh giác.
“Chị không có ý gì đâu. Chị chỉ hỏi cho biết thôi.” Nhận ra sự ác cảm của người đối diện dành cho mình, Hà My vội giải thích.
Gia Hân không nói chỉ gật đầu thay cho câu trả lời. Không khí và cả cuộc đối thoại gượng gạo vô cùng. Thậm chí Gia Hân còn chưa nói lời nào.
“Dù sao ở đây cũng toàn đàn ông, thôi cứ để chị chăm em cho an toàn. Trông em cứ ốm yếu, xanh xao thế nào ấy.”
Trước lời mời quá thiện chí ấy, Gia Hân vẫn rất nghi ngờ. Nhưng dù sao có cô ta bên cạnh Trần Tình sẽ không dám bén mảng đến để làm chuyện đồi bại. Vì thế, cô miễn cưỡng đồng ý.
Và quả nhiên như vậy. Từ lúc có Hà My chăm sóc Trần Tình hầu như không đến để gây sự nữa. Lâu lâu vẫn sẽ hỏi thăm sức khỏe và tình hình của cô. Thái độ hờ hững, đối với cô như đối với một người xa lạ được thuê mang thai hộ vậy.
Hà My bắt đầu tiếp cận và thân thiết với Gia Hân. Điều này khiến cô cởi mở hơn, căng thẳng và buồn bực tuy vẫn còn nhưng giảm bớt.
Gia Hân cảm thấy không quá tồi tệ, ít nhất là lúc này.
Mấy chốc, đã hơn sáu tháng trôi qua. Còn hơn hai tháng ngắn ngủi Gia Hân sẽ sinh. Đồ đạc đã được chuẩn bị sẵn sàng, dường như chỉ chờ mỗi tiếng khóc của em bé.
Càng gần về những tháng cuối, tình trạng sức khỏe của cả hai mẹ con không được tốt, thường xuyên gặp bác sĩ điều này khiến Gia Hân cảm thấy rất bất an. Trong quá trình mang thai có cảm giác sức khỏe đang xuống cấp trầm trọng.
Hôm nay Hà My ra ngoài với bạn, cô ở trong phòng một mình, buồn chán quá thì mang ảnh siêu âm của con ra mà xem. Một đứa con gái, đáng yêu lắm, Gia Hân chắc chắn là như vậy.
Trần Tình điên lắm! Hắn không thể làm vậy được, nên chỉ đành hôn cắn mạnh hơn, mục đích là muốn cô sợ hãi mà xin tha. Quả nhiên, lúc này Gia Hân đã hoảng loạn lắm rồi. Cô sắp bị hắn bức đến đường cùng, quần áo cũng sắp bị lột sạch rồi. Cả người Gia Hân run lên bần bật, cái bụng nhỏ khi sáng còn khỏe mạnh bất giác đau âm ỉ. Gia Hân sợ hãi hét:
“Á… đau… đau quá! Bụng của tôi, bụng của tôi… đau!” Cô kêu đau một cách thống khổ, từ ngữ cũng đã loạn lên hết.
Trong cơn điên, Trần Tình bị kéo trở về, sắc mặt tái nhợt, sượng đi rất lâu. Càng lúc cơn đau càng quằn quại hơn, chứng kiến điều này khiến hắn luống cuống. Đợt một lúc lâu chỉ thấy Trần Tình đứng hình không nhúc nhích, cô nén đau đớn, thều thào nói:
“Bác… bác sĩ, gọi bác sĩ.”
Tiếng nói đứt quãng của Gia Hân đánh thức hắn khỏi sự điên cuồng trước mắt. Cơn mê muội được dẫn đường Trần Tình nhanh chóng hoàn hồn, kinh hô:
“Bác sĩ, gọi bác sĩ của tôi đến đây. À không… chuẩn bị xe đến bệnh viện.” Hắn quên mất, bác sĩ riêng của mình không chuyên khoa sản nên đành chọn cách xa xôi nhất là đến bệnh viện.
Hắn lo sốt vó không biết là vì cô, vì đứa trẻ hay là vì bản thân hắn. Hoảng loạn khi trên đường đến bệnh viện. Đến nơi, hắn ngồi bên ngoài chờ đợi trong lo lắng. Thật ra hắn chỉ muốn dọa cô một lúc, nhưng không nghĩ sẽ xảy ra chuyện, vì thế trong lòng áy náy vô cùng.
Cũng may, do Gia Hân hoảng sợ nên động thai, chỉ cần điều dưỡng lại sức khỏe, hạn chế sợ hãi và tức giận. Nhìn cô nằm yên tĩnh trên giường, mắt nhắm nghiền, đôi môi khép lại trong thật xinh đẹp, lâu lâu lại nhíu mày một cái, biểu hiện nét khắc khổ tương phản với những gì hiện có khiến kẻ khác phải đau lòng.
Cô được chỉ định ở lại theo dõi vài hôm, Trần Tình có đến thăm mấy lần nhưng toàn ngay lúc cô ngủ say. Bình thường sẽ có người giúp việc hoặc vệ sĩ đến thay phiên canh chừng và chăm sóc, trông chẳng khác gì giam cầm.
Nỗi hận trong cô càng lúc càng lớn, mỗi ngày đều được châm ngòi rồi lại bưng kín nắp chỉ chờ thời điểm bùng nổ. Gia Hân đã quá ngột ngạt, quá mệt mỏi hơn hết là quá bất lực.
Hôm nay cô nằm trên giường đọc vài cuốn tạp chí về sức khỏe sinh sản thì bên ngoài có một bóng người vừa quen vừa lạ tiến vào. Gia Hân giương mắt nhìn cô ta không nói gì.
Cô gái kia vẫn niềm nở như mọi khi, thật giống với ấn tượng ban đầu. Hà My cười tươi, nói:
“Em khỏe không? Chị thấy em mấy ngày không về nên hỏi anh Tình. Nghe em vào viện nên chị đến thăm.”
“Vâng, em cảm ơn!” Gia Hân đáp lại nhưng trong tiềm thức vẫn xem cô ta là kẻ xấu.
Hà My nhận ra thái độ không mấy chào đón ấy, nhưng vẫn bỏ qua mà tiếp tục bắt chuyện.
“Em có thai sao?”
Gia Hân nhìn cô ta bằng ánh mắt dò xét, đầy cảnh giác.
“Chị không có ý gì đâu. Chị chỉ hỏi cho biết thôi.” Nhận ra sự ác cảm của người đối diện dành cho mình, Hà My vội giải thích.
Gia Hân không nói chỉ gật đầu thay cho câu trả lời. Không khí và cả cuộc đối thoại gượng gạo vô cùng. Thậm chí Gia Hân còn chưa nói lời nào.
“Dù sao ở đây cũng toàn đàn ông, thôi cứ để chị chăm em cho an toàn. Trông em cứ ốm yếu, xanh xao thế nào ấy.”
Trước lời mời quá thiện chí ấy, Gia Hân vẫn rất nghi ngờ. Nhưng dù sao có cô ta bên cạnh Trần Tình sẽ không dám bén mảng đến để làm chuyện đồi bại. Vì thế, cô miễn cưỡng đồng ý.
Và quả nhiên như vậy. Từ lúc có Hà My chăm sóc Trần Tình hầu như không đến để gây sự nữa. Lâu lâu vẫn sẽ hỏi thăm sức khỏe và tình hình của cô. Thái độ hờ hững, đối với cô như đối với một người xa lạ được thuê mang thai hộ vậy.
Hà My bắt đầu tiếp cận và thân thiết với Gia Hân. Điều này khiến cô cởi mở hơn, căng thẳng và buồn bực tuy vẫn còn nhưng giảm bớt.
Gia Hân cảm thấy không quá tồi tệ, ít nhất là lúc này.
Mấy chốc, đã hơn sáu tháng trôi qua. Còn hơn hai tháng ngắn ngủi Gia Hân sẽ sinh. Đồ đạc đã được chuẩn bị sẵn sàng, dường như chỉ chờ mỗi tiếng khóc của em bé.
Càng gần về những tháng cuối, tình trạng sức khỏe của cả hai mẹ con không được tốt, thường xuyên gặp bác sĩ điều này khiến Gia Hân cảm thấy rất bất an. Trong quá trình mang thai có cảm giác sức khỏe đang xuống cấp trầm trọng.
Hôm nay Hà My ra ngoài với bạn, cô ở trong phòng một mình, buồn chán quá thì mang ảnh siêu âm của con ra mà xem. Một đứa con gái, đáng yêu lắm, Gia Hân chắc chắn là như vậy.
Danh sách chương