Hôm nay vẫn như mọi khi, Gia Hân với đôi chân bất tiện chỉ quanh quẩn trong phòng. Bất giác cánh cửa phòng mở ra. Cô giật mình quay sang. Ác mộng ngày xưa quay về, Trần Tình hắn lại đến rồi. Bản năng của người mẹ, cô hơi lùi lại, ôm bụng. Hắn dùng đôi mắt sát khí và lạnh lẽo nhìn người phụ nữ đang mang thai đứa con của mình. Người phụ nữ ấy cũng không thua kém, đáp trả hắn bằng đôi mắt sợ hãi và căm phẫn.

“Anh muốn gì?” Gia Hân lớn tiếng hỏi.

Trần Tình như thức tỉnh trong cơn mê muội. Đôi mắt hắn dại ra, sau đó lẳng lặng bước ra bên ngoài. Cùng lúc lại chạm mặt với Hà My. Cô nhìn sắc mặt của hắn thì lo lắng, chạy vào xem Gia Hân. Nhìn thấy Gia Hân đã nước mắt lưng tròng, cô đến ôm đối phương vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng.

“Em đừng khóc, có chị ở đây.”

Gia Hân vốn nhạy cảm, đặc biệt vào thời điểm mang thai càng sẽ nghiêm trọng hơn. Cô sợ hãi, ngột ngạt và bức bối. Đặc biệt là những gì hắn mang lại, một quá khứ bị uy hiếp, cưỡng bức, tước đoạt cuộc sống. Gia Hân hận hắn mà cũng sợ hắn. Cô khóc thành tiếng, khóc trên đôi vai nhỏ nhắn của Hà My.

“Anh ta điên rồi, anh ta là một tên khốn.”

“Đừng lo, anh ấy sai, nhưng có chị ở đây. Trần Tình sẽ không dám làm gì em đâu.” Hà My kịch liệt trấn an, vỗ về đứa em nhỏ.

Một lúc sau, cô đỡ Gia Hân nằm trên giường, để đôi mắt đối diện thiếp đi, Hà My mới rời khỏi. Không chần chừ, Hà My bước thẳng lên phòng làm việc của hắn.

Không gõ cửa mà trực tiếp bước vào trước sự bất ngờ của hắn. Bốn mắt nhìn nhau, Hà My mạnh mẽ chất vấn:

“Tại sao anh lại làm như vậy hả?”

“Anh đã làm gì?” Hắn cố tỏ ra dửng dưng đáp.

Hà My hiếm khi tức giận, đặc biệt là tức giận với Trần Tình. Nhưng hôm nay, nhìn thấy Gia Hân chịu nhiều ấm ức cô đã không thể nhịn nữa rồi.

“Anh cưỡng bức con bé. Ngay cả lúc nó mang thai cũng không tha. Anh định giết con bé sao?”

Trần Tình bị chọc đúng chỗ ngứa, hổ thẹn mà né tránh, im lặng không đáp trả lại.

Cứ thế, Hà My được đà tiếp tục:

“Anh không nói gì sao? Chẳng lẽ định giam nó cả đời, thanh xuân lẫn tuổi trẻ chỉ quanh quẩn trong căn phòng đó hay sao?”

Hà My cảm thấy cuộc sống của Gia Hân quá nhàm chán, quá khổ sở. Sống như một khối thịt nóng lạnh, không biết cái mới mẻ của thế giới, ánh mặt trời cũng hiếm khi nhìn thấy. Mặc định tất cả đều do hắn gây ra, hiện giờ Hà My đang đòi lại công bằng cho cô gái đáng thương ấy.

“Cô ta phải trả giá cho những gì anh cô ta đã gây ra. Em có biết anh đã mất bao nhiêu tiền không?” Hắn cố biện hộ, thể hiện nỗi ấm ức của mình.

Lần đầu tiên Hà My có cách nhìn khác về người anh thân thiết này. Anh ta thật hoang đường, vô lí và hèn hạ.

“Gia Hân muốn bị anh cưỡng bức, muốn mang thai cho anh sao? Nếu không phải do anh thì anh trai của em ấy cũng không làm vậy đâu. Anh buông tha cho con bé đi. Nó chưa đủ khổ sao? Anh định ức hiếp cả một người phụ nữ tàn tật sao?”

Trần Tình có nghe, nhưng hắn không muốn hiểu. Hắn nóng giận, lớn tiếng:

“Em thì biết cái gì, ra ngoài đi.”

“Anh…”

“Ra ngoài.”

Hà My tức giận bỏ ra bên ngoài. Dường như tất cả những chuyện này đều nói đúng vào chỗ yếu của hắn. Có lẽ Gia Hân có gì đó khiến hắn lưu luyến, mượn đủ chuyện chỉ để chèn ép và giam cô lại. Nhưng hắn không biết để làm gì, cứ như vậy mà bỏ cô ở một góc tối, đau thương và khổ sở.

Lúc nãy hắn tông cửa chạy vào là vì chuyện Minh Khang gặp hắn, chọc giận hắn. Trần Tình muốn vào trút giận lên Gia Hân, nhưng rồi lại bị cô và đứa nhỏ trong bụng phản kháng nên hắn mới hoàn hồn mà rời đi.

Sâu thẳm trong thâm tâm, Trần Tình cảm thấy có lỗi và ái ngại khi đối diện ánh mắt của Gia Hân.

“Cốc… cốc… cốc! Có chuyện rồi!” Tiếng gõ cửa ầm ĩ vọng vào, trông có vẻ gấp gáp lắm.

“Có chuyện gì?” Trần Tình hỏi.

Bên ngoài đáp lại rất nhanh:

“Cô Gia Hân đau bụng, có vẻ sinh non rồi. Chủ tịch có đến bệnh viện không?”

Trần Tình nghe xong đứng phất dậy, gấp gáp đi ra bên ngoài. Cả nhà náo loạn, bận rộn vô cùng. Hà My luôn bên cạnh để trấn an Gia Hân, mà đáng lí ra nhiệm vụ ấy phải do hắn làm. Người giúp việc thì chuyển đồ lên xe, lo liệu chuyện vặt. Hắn cảm thấy mình thật thừa thãi, mặc dù chủ cái thai đó chính là hắn.

Cứ thế, Trần Tình lặng lẽ lái xe đến bệnh viện, tâm trạng vô cùng rối bời. Hắn đối với cô không phải ngược đãi, cũng không phải tốt lành gì. Nhưng cô cứ hiện diện mãi trong cuộc sống của hắn, khiến người đàn ông này nghi ngờ về bản thân, chất vấn câu chuyện mình đã gây ra.

“Anh đâu rồi?” Hà My đứng ngoài phòng sinh, lớn tiếng gọi cho Trần Tình.

“Anh đang lái xe đến.” Hắn đáp.

Hà My khá hài lòng, giọng dịu lại:

“Anh nhanh lên, lầu hai phòng đầu tiên.”

“Ừ.” Hắn trả lời, sau đó tắt máy.

Cùng lúc đó, bên trong phòng sinh Gia Hân la lớn một tiếng khiến mọi người phải chú ý. Bên dưới hiện vẫn chưa nở đủ mười phân, nên Gia Hân chưa thể sinh được, đành nằm đó chờ đợi.

Tiếng hét đau đớn của Gia Hân không ngừng vang lên, cô có dấu hiệu sinh non, thai chưa đủ tháng. Trần Tình lên đến nơi, nhìn qua cửa thấy Gia Hân đau đớn nằm vật vã nhưng vẫn mạnh mẽ bấu víu vào thành giường. Đôi chân yếu ớt vùng vẫy trong bất lực. Những hành động ấy làm hắn nhớ đến ngày đó bị cưỡng bức, Gia Hân cũng mạnh mẽ như vậy, vùng vẫy như vậy. Cô như sợ hãi một thứ gì đó, lại kiên định và quật cường một cách đáng ngạc nhiên.

Cho đến khi bác sĩ kiểm tra Gia Hân đã đủ điều kiện để đẻ thì cô mới được hỗ trợ, tuy nhiên vì sức khỏe quá yếu nên lúc sinh cũng vô cùng gian nan. Nhìn hậu quả mà mình đã gây ra, Trần Tình quay mặt bỏ đi. Hà My đang lo lắng, nên không để ý đến hắn nữa.

Hắn chẳng dám ở lại vì sợ đối mặt với cô gái đáng thương ấy. Gia Hân đáng thương đến mức hắn phải tự cảm thấy hối hận và tội lỗi. Cô ấy… thật sự đã chịu rất nhiều đau khổ.

Trần Tình trốn ở một gốc bệnh viện, đứng đó hơn một tiếng đồng hồ. Những tưởng trốn tránh thì sẽ thoải mái, nhưng hình ảnh của cô lại liên tục xuất hiện trong tâm trí hắn. Trần Tình bị tra tấn đến phờ phạc. Hắn tự hỏi bản thân tại sao lại làm vậy với Gia Hân. Hắn không biết nữa, câu trả lời là bế tắc.

Đang miên man thì có điện thoại, Trần Tình giật mình nhấc máy.

“Anh đâu rồi, lên đây quyết định đi. Gia Hân với đứa bé không ổn rồi.” Là Hà My, cô ấy gấp gáp gọi đến.

Trần Tình không hiểu chuyện gì, càng thêm lo lắng nên hỏi lại:

“Có chuyện gì?”

“Anh lên đây gấp đi. Quyết định giữ mẹ và bé kia kìa.”

Trần Tình nghe thấy thế thì chạy nhanh lên. Cùng lúc đó Hà My xông đến, gấp gáp hơn trước:

“Anh quyết định đi, là giữ mẹ hay giữ con. Gia Hân đang rất yếu, nhanh đi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện