Kỳ 35. HOÀNG ANH - NỤ CƯỜI ĐAU NHÓIBuổi sáng thức giấc bên cạnh Peter Yeo, với tôi, chưa bao giờ là một cảm giác dễ chịu. Không chỉ lời nói hay ý nghĩ, mưu toan giấu kín gây nên nỗi sợ hãi, mà ngay cả bản thân con người ông ta khi gần gũi nhất, từ làn da cho đến hơi thở cũng phả ra làn hơn giá lạnh. Peter thường ghé qua chung cư đột xuất. Một đôi lần, tôi tỏ ý than phiền. Có thể tôi đi học ngoại ngữ buổi tối hoặc bận ghé qua cửa hàng mua sắm gì đó. Tôi muốn được báo trước để chủ động hơn về thời gian. Peter nhìn tôi bằng đôi mắt trống rỗng: "Nếu không có gì che giấu, tại sao em cần phải được báo trước?". Tôi lặng im, chẳng tìm ra cách giải thích nào khả dĩ. Xuất hiện nửa như một chủ nhà lạnh nhạt, nửa như một vị khách ngạo màn, Peter uống một chút rượu rồi bảo tôi vào giường. Đúng 2 giờ sáng ông ta rời đi, mọi hành động êm ru, như thể tay chân ông ta bọc kín bằng những miếng đệm chống âm thanh. Peter không biết tôi rất tỉnh ngủ. Mọi hành động ông ta làm đều được tôi quan sát qua đôi mắt khép hờ. Bóng người mặc quần áo hằn lên trong đêm tối. Cách ông ta hút vội điếu thuốc cho tỉnh táo. Cặp kính trắng loé sáng khi phản chiếu thoáng qua bóng đèn hắt ra từ phòng tắm. Rồi ông ta rút ví, kiểm tra lại số tiền xem có lấy trộm hay không... Nhiều lần như thế mà tôi vẫn không sao quen được. Tôi nín thở, lặng đi vì bị sỉ nhục. Hệt như một kẻ bị ma ám, tôi luôn tự ngủ phải tẩy xoá những hình ảnh ấy ra khỏi óc càng sớm càng tốt.

Thời gian đầu, khi mới chuyển về căn hộ cao cấp, biết Peter chi tiền để tôi có một nơi sống đầy đủ tiện nghi, tôi mơ hồ hy vọng đến một lúc nào đó, ác cảm và nỗi lo âu sẽ trôi qua. Có thể tôi sẽ cảm thấy gần gũi với ông ta hơn. Tình cảm gắn bó thường bắt đầu từ lòng biết ơn. Tuy nhiên, đó là một phác thảo lầm lẫn. Peter luôn giữ thái độ bề trên lạnh lùng. Đôi ba lần, tung sợi dây thăm dò, tôi thử vòng tay ôm chặt, hoặc tựa sát vào ông ta một cách âu yếm. Peter chấp nhận hành động của tôi, nhưng rõ ràng, ông ta quan sát và tìm cách giải mã chúng theo con mắt nhìn đầy quái quỷ. Dần dần, tôi nhận ra tình thế mỉa mai đến mức kinh tởm mà mình rơi vào. Peter và tôi là hai đối thủ đầy cảnh giác, hỗ trợ nhau trong công ty nhưng sẵn sàng thọc dao vào ngực nhau bất cứ lúc nào. Hai kẻ dè chừng nhau vậy mà vẫn gắn kết những giây phút riêng tư nhất trên giường. Mỗi người theo đuổi mối lợi, không thể dễ dàng rũ bỏ.

Đôi khi, tôi ao ước có người thân, hay ít ra là một người bạn ở gần bên. Vậy mà tôi chẳng có ai cả. Gia đình thì ở xa. Ba má, ngoài những bức thư nhắc gửi tiền về và vài lời dặn dò chung chung, không có quan tâm nào khác. Mà cũng phải thôi, ba má làm sao hình dung được con đường tôi đang lao điên cuồng lúc này. Lim vẫn làm cùng tại Red Sun. Cô nhóc ngốc nghếch vẫn chưa biết gì những trò tôi đã tung ra. Tôi tin chắc vậy. Nếu muốn, tôi vẫn có thể tiếp tục lừa Lim. Nhưng tôi đâm ra chán nản. Tôi không hào hứng lắm với một kẻ quá ngốc. Và ở một khía cạnh khác nữa, đôi mắt trong veo của Lim mỗi khi chiếu vào tôi, luôn làm tôi khó chịu. Bởi nó khiến những vết hoen ố của tôi hằn rõ lên, không sao tránh né. Nếu như tôi giữ mối quan hệ bạn bè với Hoà thì sao nhỉ? Nếu tôi muốn, có lẽ Hoà ưng thuận đấy. Anh ấy quá gắn bó với tôi từ hồi ấu thơ. Được ở bên tôi là niềm vui nhỏ nhoi cho anh ấy. Nhưng, có lẽ chút lương tri còn sót lại đã ngăn tôi không hành xử trơ trẽn. Một lần, Peter Yeo đưa tôi đi ăn tiệm ban đêm. Khi về có ghé qua siêu thị nhỏ 24 h và 7 ngày. Tôi tình cờ gặp Hoà bán hàng. Tôi lảng tránh, để anh không nhìn thấy tôi đi cùng người khác. Peter nhận ra Hoà ngay. Ông ta biết rõ anh qua các quyển album ảnh cũ mà tôi còn cất giữ. Mặc dù mấy loại Durex hay OK ở nhà luôn chuẩn bị sẵn, nhưng Peter vẫn cố tình mua thêm, để lôi kéo sự chú ý và trêu tức Hoà, đồng thời nhạo báng tôi. Thú vui nhìn kẻ khác đau đớn sợ hãi của Peter, tôi biết quá rõ. Vậy đấy, ở bên cạnh ông ta, tôi bị đẩy vào mặc cảm tự ti khốn kiếp. Nhưng rõ ràng, cũng nhờ nó mà tôi mài sắc chính mình. Không còn một Hoàng Anh yếu bóng vía và hay đắn đo. Peter Yeo lạnh lùng ư? Tôi sẵn sàng nhẫn tâm thực hiện những gì tôi muốn. Ông ta mưu mô ư? Tôi đã bắt đầu học cách đọc trọn những ý nghĩ giấu kín bên trong cái đầu hình quả trứng. Và tôi biết, tôi chỉ chịu đựng thêm ít lâu nữa mà thôi. Một khi có được CD Nguyên rồi, với những kinh nghiệm học được từ đối thủ, chính tôi sẽ là người đè bẹp Peter chứ không ai khác.

Các đây hơn một tháng, hơi khác thường, Peter đến sớm. Đi làm về, tôi đã thấy ông ta ngồi trong salon, uống rượu và mải mê theo đuổi ý nghĩ nào đó. Nghe tiếng cửa mở, ông ta nhìn lên, mỉm cười, ánh mặt dịu dàng khác lạ. Bất kể tôi đang nấu cơm trong phòng bếp, ông ta bước tới ôm tôi từ phía sau. Chảo mì cháy đen.

Kỳ 36. HOÀNG ANH - NỤ CƯỜI ĐAU NHÓI (TIẾP THEO)Tôi uể oải cựa mình trên gối. Sáng chủ nhật dài. Tiếng nước loang toang bên trong phòng tắm là âm thanh duy nhất khua rộn sự im lặng. Tôi với tay bật nút dàn máy nghe đĩa. Một bài hát tiếng Hoa xưa cũ của Đặng Lệ Quân rỉ ra uể oải. Vỏ đĩa có lời đề tặng âu yếm và chữ ký của Hoà vứt dưới thảm. Peter đã tìm thấy đĩa hát trong đống đồ đạc của tôi ư? Khoảnh khắc rất ngắn, tim tôi như ngưng đập. Sinh nhật tôi cách đây gần một năm, Hoà đã tặng tôi đĩa nhạc. Lúc ấy, anh mới đăng ký học một lớp tiếng Hoa. Học ngoại ngữ bằng âm nhạc luôn là một cách học thú vị. Thú vị hơn nữa khi chia sẻ niềm vui ấy với người yêu. Hoà từng nói với tôi như vậy. Tôi nghe đĩa nhạc có kèm lời dịch mà anh tặng đúng một lần, không thiết tha gì. Dù lời lẽ ca từ cần phải mơ mộng khoa trương đôi chút, nhưng thứ tình yêu chỉ là hẹn hò, nhớ nhung, là ánh trăng, lá thu bay và hoa hồng đọng sương vẫn khiến tôi cồn lên cảm giác khó chịu. Liệu người ta có thể cảm nhận hết thảy những điều lãng mạn đó khi trong bụng phải tính toán từng bữa cơm, từng lít xăng đổ vào xe để chạy, ruột gan lúc nào cũng cồn cào nỗi lo khoản tiền điện nước phải đóng cuối tháng? Hoà khác. Anh tin rằng chính những thứ đó mới là phần quan trọng nhất của tình yêu. Tôi rời xa Hoà, vì anh nghèo, gắn bó với anh đời tôi vô vọng, nhưng cũng là vì tôi căm ghét những ý nghĩ viển vông như thế. Tôi đã cất tất cả đồ đạc liên quan tới Hoà vào một chỗ khuất. Chẳng rõ vì sao Peter lại lôi ra được cái đĩa nhạc ngớ ngẩn này. Tôi với tay tắt phụt đĩa nhạc. Peter hiện ra ngay, quấn ngang người mảnh khăn bông. Ông ta hất cằm, ra lệnh:

- Mở nhạc lên đi!

- Tôi không muốn nghe bản nhạc chết tiệt ấy! - Tôi phản đối.

- Đặng Lệ Quân hát, chứ không phải là đồ chết tiệt nào hết - Peter nói khẽ.

Thật lạ lùng và lốc bịch nữa, một kẻ như Peter lại quan tâm đến âm nhạc. Peter chờ đến khi tôi mở lại bài hát buồn thảm ấy, rồi mới quay trở lại vào trong phòng tắm. Bất chợt, tôi nhận ra hình như ông ta đang khóc.

Ánh nắng luồn qua lớp ren trong suốt bên ngoài, in bóng những mũi tên lên tấm màn lụa màu vàng kim chói mắt. Vài lần, tôi đề nghị Peter Yeo cho người thay rèm bằng một màu khác dễ chịu hơn. Nhưng ông ta không đồng ý. Mọi thứ trong phòng ngủ phải được giữ y nguyên như khi Khanh ở, Peter ra lệnh. Từ chậu lá xanh, cho đến tiểu cảnh nước chảy, cho đến tấm gương đặt bên cạnh giường. Mãi về sau này, tôi mới đoán ra, ông ta tin vào thuật phong thuỷ. Phải chăng, tôi cũng là một phần mà ông ta tính toán thấy cần phải có, trong một giai đoạn nào đó trong đời, để làm ăn hanh thông, để đảm bảo tài lộc?

Một tối, mang về từ Red Sun nỗi uất ức vì một dự án bị phá vỡ, tôi đã ném vỡ tấm gương trước mặt Peter. Tấm gương nhỏ, chẳng đáng bao nhiêu tiền. Thế mà ông ta giận điên lên, vặn tay tôi ra sau đau điếng.

- Ngày mai, ông thừa sức kêu người tới thay tấm gương khác. Cái đồ vứt đi ấy! - Tôi đã gào lên.

- Câm đi! Cô nghĩ mình là ai? Cô thuộc về tôi, nên cô cũng chỉ là một đồ vật trong ngôi nhà này thôi, hiểu chưa? - Peter giận dữ, rít lên qua kẽ răng.

Câu nói quất vào tôi như một lằn roi duy nhất, thẳng thừng, cho tôi biết tôi là ai trong mắt Peter. Tôi khuỵu xuống sàn vì nhục nhã và đau đớn. Một mảnh kiếng vỡ cứa vào, làm đầu gối tôi chảy máu. Tôi lảo đảo đứng dậy, nghiến răng không để rơi nước mắt. Thế nhưng, hết sức bất ngờ, Peter thình lình lao đến, ôm chặt lấy tôi. Tôi không sao chống cự được ông ta vào lúc ấy.

Lúc hai giờ sáng, Peter tỉnh giấc, nhưng không bỏ về mà một lần nữa quờ tay ôm lấy tôi. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy ông ta để lộ chút tình cảm. Ông tìm kiếm một thứ gì đó trong người tôi, trong đầu tôi. Rồi ông ta thì thào xin lỗi, vì đã làm tôi đau. Peter trở dậy, xem kỹ vết thương của tôi nơi đầu gối. Sự ân cần của ông ta khiến tôi sợ hãi chẳng kém gì lúc ông ta im lặng lạnh lẽo. Tôi không hề nhận ra gã chủ với làn da lạnh như kim loại, với những nhận xét cay độc có thể buông ra bất cứ lúc nào. Peter biến thành một kẻ hoàn toàn khác lạ. Trong lúc bấn loạn đó, tôi không nhận ra Peter không hề sử dụng Durex như thường khi...

Một tháng liền sau đó, tôi không gặp Peter. Tại Red Sun, mọi người đều nhẹ nhõm khi Peter vắng mặt. CD Nguyên thông báo lý do Peter về nước là giải quyết việc gia đình. Vợ ông ta gặp tai nạn ô tô. Tôi choáng váng nhận ra ngày vợ Peter chết cũng chính là cái đêm ông ta biểu hiện tình cảm khác thường với tôi. Thật khủng khiếp, vợ chết và ăn nằm với một cô gái khác. Cô gái đó chính là tôi. Ý nghĩ ám ảnh đến nỗi tôi không sao nhúc nhích tay chân. Buổi chiều hôm ấy, tôi như kẻ thất thần. Ngỡ tôi làm việc kiệt sức, CD Nguyên đưa tôi về nhà. Lần đầu tiên, anh muốn lên căn hộ tôi sống xem sao. Điều này, tôi mong muốn từ lâu. Chỉ cần anh ngủ lại với tôi một lần, mọi việc sau đó sẽ diễn tiến dễ dàng hơn rất nhiều. Nhưng, đêm đó, tôi không sao chịu đựng nổi. Tôi đã từ chối Nguyên.

Dạo gần đây, sức khỏe tôi có vài điểm bất thường. Thể chất tôi vốn khoẻ mạnh. Vậy mà tôi lại bị nhức đầu và mệt mỏi liên tục. Tôi gầy rộc đi, hệt như có một sinh vật nào đó đang ăn mòn tôi từ bên trong. CD Nguyên lo lắng mỗi khi nhìn tôi. Anh nhất định bắt tôi đi khám sức khoẻ. Lần lữa mãi, sáng thứ năm, tôi xin nghỉ nửa buổi, ghé đến bệnh viện. Thật nhanh chóng, bác sĩ vui vẻ chúc mừng. Trước cái tin báo khủng khiếp không hề mong đợi như thế, tôi biết làm gì khác ngoài việc giữ vẻ mặt bình thản và mỉm cười. Một nụ cười đau nhói. Bước ra khỏi phòng khám, tôi bước đi loạng choạng. Lời nói của bác sĩ mãi âm oang trong đầu tôi: "Cô đã có thai... cô đã có thai... "

Peter Yeo vừa về thành phố. Ông ta đã trở lại bình thường. Tôi có nên báo tin cho Peter biết hay không? Tôi phải xử lý vụ này như thế nào? Câu hỏi như những dải dây thừng siết lấy cổ tôi, khiến tôi không sao thở được. Cuối cùng, tôi gọi điện, hẹn gặp ông ta vào buổi chiều. Qua điện thoại, Peter hẹn gặp nhau lúc chiều tôi, dưới tầng hầm, khi các nhân viên Red Sun đã về hết để tránh sự nhòm ngó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện