Trời hửng sáng, chợ ở Đô Thành vẫn mở như thường lên, cũng không vì chuyện thay quyền trên triều đình mà xảy ra bất kỳ biến hóa nào. Phủ Vương Thế tử và Triệu phủ bị tịch thu trong vòng một đêm, đối với bách tính mà nói chẳng qua là chuyện phiếm lúc rảnh rỗi mà thôi .
 
Vì Khánh Phi được Triệu Chấn nhắc nhở, lúc phát hiện tình hình trong cung không đúng, nhanh chóng giấu Nhạc Anh Triêu đi. Nhưng Nhạc Anh Bình vì chấm dứt hậu hoạn, đang tìm kiếm Nhạc Anh Triêu đồng thời giết chết những người con thứ còn lại. Cho nên, Vương thất Nam Chu bây giờ cũng chỉ còn một mình Nhạc Anh Triêu có thể kế nhiệm vương vị. Mặc dù Nam Chu Vương hậu không vui mừng khi con trai của phi tử kế nhiệm Vương vị, nhưng ngoại trừ không có người để lựa chọn ra, còn có Khương Kỳ và Dương Hàm ở đó, lúc này ý kiến của Vương hậu đã không có bất kỳ tác dụng gì.
 
Về phần trú quân xung quanh Đô Thành Nam Chu, mặc dù nhân số nhiều hơn năm vạn người của triều đình nhưng không ai dám có động thái khác thường. Lúc Dương Hàm phái người đi gọi các chủ tướng trú quân về Đô Thành, cũng không ai dám có bất kỳ dị nghị. Bây giờ Nam Chu Vương bất tỉnh nhân sự, Thất Vương tử Nhạc Anh Triêu thay quyền quản lý triều chính là hợp lẽ. Tướng lĩnh trú quân xung quanh đô thành hồi triều báo cáo công tác cũng là hợp tình hợp lý.

 
Có điều Thất Vương tử chỉ mới tám tuổi, Vương hậu lại thương tâm quá độ ốm đau không dậy nổi, triều thần Nam Chu vốn muốn đề cử một đại thần giám quốc, nhưng ai ngờ Khương Kỳ mượn lý do ổn định triều đình Nam Chu, đường hoàng mang một cái ghế ngồi ở phía dưới Vương tọa, cứ thế bóp chết ý đồ của bọn họ.
 
Nếu nói trước đó trấn áp cung biến còn có người tưởng rằng đó là thủ đoạn của Dương Hàm, Khương Kỳ chẳng qua là ngụy trang trước người Dương Hàm thôi, khoảnh khắc nhìn thấy thủ đoạn Khương Kỳ xử lý triều chính này, mọi người mới rõ ràng từ khi Khương Kỳ tiến vào Nam Chu một đường phóng túng chẳng qua đều là giả bộ.
 
Nghĩ đến Khương Kỳ không có khả năng ở Nam Chu mãi, mà Nhạc Anh Triêu tuổi còn nhỏ, đến lúc đó triều đình tự nhiên sẽ cắt cử một đại thần thích hợp đến thay thế xử lý triều chính trước. Cho nên một số triều thần Nam Chu ôm lấy ý đồ mang vàng bạc mỹ nhân đút lót cho Khương Kỳ, để xin hắn tiến cử mịn với triều đình. Nhưng đã không cần giả bộ nên Khương Kỳ căn bản không thèm để ý những người kia, người đến bái phỏng toàn để cho Chu Trung đuổi đi.
 
"Vốn tưởng rằng xử lý xong chuyện thì có thể lập tức trở về, kết quả không chỉ không thể trở về, còn phải ở lại giúp Nam Chu xử lý triều chính." Khương Kỳ thở dài: "Còn có những đám người chạy tới vuốt mông ngựa kia nữa, thật sự cho rằng triều đình sẽ để Nam Chu tiếp tục lấy hình thức nước phụ thuộc ư? Ai! Nhưng mà đáng tiếc những số tiền kia."
 
Dương Hàm sửa sang bố phòng binh lực mà Binh bộ Nam Chu đưa lên, giương mắt nhìn thoáng qua Khương Kỳ ngồi trên ghế, lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ không phải tiếc những mỹ nhân kia ư?"
 
Khương Kỳ nghe xong, gần như là nhảy dựng lên: "Liên quan gì tới mỹ nhân chứ? Ngay cả hai người Nhạc Anh Bình đưa tới cũng đều bị tiểu tế đuổi, làm sao lại đi tìm phiền toái cho mình chứ? Tiểu tế thật lòng tiếc đống bạc kia."
 
Khương Kỳ sợ Dương Hàm hiểu lầm cái gì, để Nghiêm Tiêu Nghi biết sau đó không vui, cho nên không dám có chút lơ là.
 

Dương Hàm nghe vậy, nghĩ đến vàng bạc những quan viên kia đưa tới, cũng gật đầu nói: "Trước kia đều không nhận ra, Nam Chu mượn minh ước giữa triều đình và Hải Thị, mở bến cảng, vận chuyển buôn bán bằng thuyền đội. Bây giờ không chỉ có quốc khố tràn đầy, ngay cả buôn bán lưu thông của người dân cũng vô cùng thịnh vượng. Nếu không phải Nam Chu Vương không có dã tâm nào, bằng không hậu quả không thể tưởng nổi."
 

"Dù sao bây giờ Nam Chu có còn Vương thất đi chăng nữa, cũng không thể tiếp tục trở thành một nước thuộc địa nữa, tất cả mọi thứ đều thuộc về triều ta." Khương Kỳ xòe hai tay, cười nói: "Hôm trước, Tả Thừa Nam Chu đến đây tìm ta, giao đánh giá hàng năm của Lại bộ về chúng triều thần cho ta. Sợ là đã hiểu được dự định của triều đình rồi."
 
"Người kia ta biết, là người có tài cán, rất có sức ảnh hưởng trong triều đình Nam Chu. Chỉ là đáng tiếc, chính vì điểm này, ngày sau triều đình cũng sẽ không tiếp tục dùng hắn nữa." Dương Hàm thở dài.
 
"Cái này cũng chưa chắc, một khi Nam Chu bị triều đình tiếp nhận, thiết lập châu phủ, vậy thì nhất định phải có người thích hợp tới đây tọa trấn." Khương Kỳ nói: "Người này ngoại trừ tài cán ra, còn phải trấn an được bách tính Nam Chu."
 
Dương Hàm nhíu mày, hỏi: "Ngươi có ý đề cử?"
 
"Đương nhiên. Chỉ cần bệ hạ đừng để tiểu tế ở lại chỗ này nữa, ai cũng có thể." Khương Kỳ mỉm cười.
 
Dương Hàm đen mặt, tiểu tử này thật đúng là không ôm chí lớn.
 
Nhưng vậy cũng yên ổn.
 
Mười ngày sau, Nam Chu Vương hoăng thệ[1], triều đình hạ chỉ phong Nhạc Anh Triêu làm Nam Chu Vương tân nhiệm. Mà vào ngày Nhạc Anh Triêu tiếp nhận thánh chỉ, lại tấu mời triều đình, bày tỏ đưa Nam Chu cho triều đình quản lý, hi vọng triều đình có thể thiết lập thành châu quận, cũng cắt cử quan viên tiến vào đóng trụ sở.
 
[1]Hoăng thệ: từ trần.
 
Triều đình dĩ nhiên là nhanh chóng hạ chỉ tiếp nhận, tỏ ý phong hào Nam Chu vương vẫn giữ lại như cũ, còn mời Nhạc Anh Triêu đến Kinh Thành ở lại. Nhưng ai cũng biết, cái ở lại này có dụng ý gì.
 
Khương Kỳ nhận được thánh chỉ, sau đó lập tức sai người dời sạch quốc khố hoàng cung Nam Chu, dẫn Nhạc Anh Triêu cùng quan viên Nam Chu từ tứ phẩm trở lên trở về Kinh Thành.
 
Dương Hàm thì dẫn theo quân đội phái tới sau, bắt đầu chỉnh đốn lại quân đội ban đầu thuộc về Nam Chu. Tả Thừa cũng bị Khương Kỳ để lại, giúp đỡ Dương Hàm xử lý chính vụ.
 
Khương Kỳ nghĩ đến sắp được trở lại Kinh Thành, vẻ mặt tràn đầy vui vẻ. Nhưng nghe Chu Trung bẩm báo nói Vương hậu Nam Chu kia ý đồ nhảy xe ngựa, mặc dù đã kịp thời ngăn lại nhưng Nhạc Anh Triêu ngăn cản bà ta lại đụng bị thương, thì hắn đen mặt.
 
"Nói thái y một tiếng, nấu chút thuốc, để Vương hậu nghỉ ngơi nhiều, miễn cho người còn chưa tới Kinh Thành đã mệt mỏi gục xuống." Khương Kỳ lạnh lùng nói. Chỉ cần người đừng chết trên đường, gây thêm phiền phức cho hắn là được.
 
"Thế phía Nam Chu Vương. . ." Chu Trung hỏi.
 
Khương Kỳ lườm hắn một cái: "Tìm thái y đi! Nhìn ta làm gì?"
 
Chu Trung rụt đầu, có chút do dự nói: "Thế tử, thị tỳ bên người Vương hậu Nam Chu nói cho tiểu nhân biết, Vương hậu thường hay nổi điên. Các nàng nghe giống như là đang mắng Trưởng Công chúa, còn kêu tục danh Trưởng Công chúa, hình như bà ta có quen biết với Trưởng Công chúa."
 
"Ngươi nói cái gì?" Khương Kỳ sững sờ. Vốn chỉ muốn để Chu Trung đi chặn miệng Vương hậu kia lại, nhưng nghe tới phần sau, Khương Kỳ lại cảm thấy không đúng. Theo lý, Vương hậu cho dù không cam lònh, cũng phải mắng triều đình mới đúng, dù thế nào cũng không dính dáng đến Trưởng Công chúa. Nhưng theo hắn biết, Trưởng Công chúa chưa từng bước vào Nam Chu, thì sao có thể quen biết với Vương hậu này?
 
Khương Kỳ suy nghĩ, nói: "Đi thăm dò bối cảnh Vương hậu này."
 
Chu Trung vội lĩnh mệnh lui ra. Sau khi ra ngoài, hắn cũng không do dự, xách lão ma ma luôn hầu hạ Vương hậu ra. Nửa canh giờ sau, Chu Trung liền đặt cuộc đời của Vương hậu ở trước bàn Khương Kỳ.
 
"Hơn ba mươi năm trước, tiên đế từng tuyển phi cho chư vị hoàng tử. Lúc ấy, Nam Chu cũng có quý nhân đến Kinh, trong đó có Vương hậu." Chu Trung bẩm: "Tiên đế vốn muốn ban bà cho Đằng Vương làm Trắc Phi, lại không ngờ một lần vào cung dự tiệc, đụng phải bệ hạ tuổi còn quá nhỏ. Trưởng Công chúa bắt gặp, không nói lời gì lập tức đuổi người ra khỏi cung. Sau đó, tứ hôn cũng bỏ mặc."
 
Tính kỹ bệ hạ lớn hơn Trưởng Công chúa hai tuổi đấy! Lại còn bị thần nữ nước thuộc địa ăn hiếp. Hừ! Có thể nghĩ lúc trước cuộc sống của bệ hạ khó khăn cỡ nào.
 
"Chỉ vì như thế?" Khương Kỳ tức giận nói. Lúc ấy nếu thành sự, bây giờ sợ là Vương hậu kia đã bị chém đầu từ sớm rồi, tính ra bà ta còn phải cảm tạ nương đó!
 
Chu Trung đáp: "Lão ma ma bên người Vương hậu nói, lúc trước Vương hậu hình như thích Đằng Vương. Khi Đằng Vương bị xử tử, Vương hậu ôm thư Đằng Vương đưa tới lúc còn sống khóc một trận."
 
"Ngươi nói cái gì? Thư?" Khương Kỳ vội hỏi.

 
Chu Trung sững sờ, sau đó nói: "Lão ma ma kia nói, sau khi Đằng Vương thua trận, đã phái người đưa cho Vương hậu một phong thư, cuối cùng người đưa thư kia cũng được Vương hậu giữ lại trong cung."
 
"Hiện tại người kia đâu?" Khương Kỳ hỏi.
 
Lúc này Chu Trung cũng phát hiện không ổn, vội ôm quyền nói ra: "Là tiểu nhân sơ sẩy. Bây giờ tiểu nhân lập tức đi bắt lão ma ma kia hỏi thăm kỹ càng."
 
Không bao lâu, Khương Kỳ nghe Chu Trung hồi bẩm xong, đứng dậy nói ra: "Đi thôi! Chúng ta đi gặp vị Vương hậu này một lần."
 
Lúc này đã chạng vạng tối, một đoàn người đã đến nơi dựng trại đóng quân.
 
Khương Kỳ hùng hổ tiến vào doanh trướng của Vương hậu, một cái bát trà đúng lúc đập vào bên chân hắn.
 
"Không ngờ chạy cả một ngày đường, Vương hậu vẫn có tinh thần như vậy." Khương Kỳ nhấc chân bước qua những mảnh vỡ kia, trực tiếp đi đến ghế đẩu đặt dưới tay Vương hậu ngồi xuống.
 
"Cút ra ngoài." Vương hậu thấy là Khương Kỳ, đôi mắt hơi lồi hung ác nhìn chằm chằm hắn: "Vào trướng không thông truyền trước, quả nhiên là hậu nhân của tên ăn mày kia, mắt không có tôn ti, khinh nhờn lễ pháp."
 
"Đối với một người bị tình nghi mưu phản mà nói, muốn để cho người ta lấy lễ tiếp đón đó chính là mặt dày vô sỉ." Khương Kỳ không có bị cái Vương hậu gọi là khuất nhục mà tức giận, nói đến cha hắn đối với việc nương không chê xuất thân của ông chịu gả cho ông còn có chút tự đắc, đường đường là Trưởng Công chúa cũng không chê, vì sao ông lại phải tự ti.
 
"Mưu phản?" Vương hậu cười lạnh một tiếng: "Tiểu tử Khương gia, ngươi đang nói bản cung?"
 
"Không phải sao!" Khương Kỳ híp mắt cười một tiếng: "Điện hạ, trước khi triều đình định tội, ta tạm thời tôn ngài một tiếng điện hạ. Lần này ta đến có chuyện muốn hỏi điện hạ, nếu Nhạc Anh Kỳ kia là hài tử của người trong lòng ngài, vì sao lúc trước ngài lại còn chọn hắn làm Chất tử?"
 
Hai mắt đục ngầu của Vương hậu đột nhiên trợn to, vẻ mặt khiếp sợ hỏi: "Ngươi làm sao, không! Là ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Nhạc Anh Kỳ là con trai Vương thượng, không phải của ai khác. . ."
 
Không đợi Vương hậu nói xong, Khương Kỳ nhíu mày, giễu cợt nói: "Chỉ nói một câu người Vương hậu yêu, Vương hậu đã biết ta nói người khác, không biết lão Nam Chu Vương ở dưới suối vàng biết được sẽ cảm thấy thế nào?"
 
Vốn chỉ là suy đoán của bản thân, nhưng dựa vào mấy câu nói đó của Vương hậu, Khương Kỳ lập tức xác nhận tính chính xác của suy đoán này. Cứ như vậy, Khương Kỳ cũng hiểu được tại sao trong mộng Nhạc Anh Kỳ lại biết thực lực Nam Chu quốc không bằng đương triều mà vẫn chọn phản loạn.
 
Vương hậu cũng biết mình trong lúc bối rối đã phạm sai lầm, vội vàng muốn phủ nhận: "Bản cung cũng không nói gì, ngươi chớ phỏng đoán bừa, phá hỏng danh dự của Vương thất Nam Chu ta."
 
"Nghe nói mẹ đẻ Nhạc Anh Kỳ là thị tỳ Vương hậu mang từ ngoài cung vào, tiến cung không đến mấy ngày thì được thị tẩm. Cũng là may mắn của thị tỳ kia, chỉ mới được sủng ái một lần đã có thai. Điện hạ rộng lượng, vì chuyện đó nên đích thân xin lão Nam Chu vương phong phi vị. Đáng tiếc sau bảy tháng hài tử sinh non, thị tỳ kia tổn hại thân thể cũng không sống được mấy năm." Khương Kỳ chậm rãi nói: "Điện hạ không con, chọn người cho vị trí Vương Thế tử thì phải chọn từ trong đám con thứ ra. Giống như lời điện hạ mới nói, dù lão Nam Chu vương không yêu ngài, nhưng lão vẫn rất kính trọng vị Vương hậu là ngài đây. Ví dụ như trên buổi tuyển chọn Vương Thế tử, ngài đột nhiên vứt bỏ Nhạc Anh Kỳ trước đó mình vô cùng yêu thương, lựa chọn tên phế vật Nhạc Anh Bình kia, lão Nam Chu vương cũng nghe theo đề nghị của ngài. Ta muốn biết, là nguyên nhân gì làm điện hạ ngài đột nhiên thay đổi chủ ý?"
 
"Rốt cuộc ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Bản cung không rõ." Vương hậu nhìn chằm chằm Khương Kỳ, vẻ mặt đề phòng.
 
Thị tỳ và thái giám hầu hạ Vương hậu đến thở mạnh cũng không dám, hận mình vì sao hôm nay đang trực bị ép nghe loại chuyện bí mật trong cung này.
 
"Không rõ?" Khóe môi Khương Kỳ hơi cong, cười nhạt một tiếng: "Vương hậu có muốn nghe ta đoán không?"
 
Vương hậu gần như cuồng loạn, hô: "Không cần, tất cả đều là suy đoán chủ quan của ngươi, các ngươi mưu toan Nam Chu, bây giờ còn muốn phá hủy thanh danh của Vương thất Nam Chu."
 
"Cái này không thể được, nếu như không nói ra, trong lòng ta lại kìm nén đến hoảng mất. Về phần Vương hậu nói thanh danh Vương thất Nam Chu. . . Ngài chỉ chuyện Vương hậu một nước đưa một nữ tử mang thai cho Vương thượng, lẫn lộn huyết thống vương thất sao?" Khương Kỳ mang vẻ mặt thành thật hỏi.
 
Khương Kỳ vừa nói xong, nhìn thấy Vương hậu kia cầm lấy chén trà mới đổi trên bàn chọi về phía hắn. Một lão phụ nhân thì sức lực có thể lớn bao nhiêu? Chỉ thấy Khương Kỳ khẽ vẫy tay một cái, bát trà sắp bay tới mặt bị cản trở lệch ra ngoài.
 
"Thực ra ngay từ đầu ta cũng không nghĩ đến mức như vậy. Nhưng Vương hậu ngài sau nhiều năm như thế còn có thể nhớ kỹ nương ta ư? Tuy nói năm đó đuổi ngài xuất cung mất sạch mặt mũi của ngài, nhưng dẫu gì cũng để ngài tránh được vận mệnh sau này bị hoạch tội chém đầu không phải sao? Triều đình muốn ra tay với Nam Chu, dù thế nào cũng chẳng đến mức khiến ngài muốn mắng nương ta để hả giận. Song là cái gì có thể làm cho một nữ nhân oán giận như vậy chứ? Ta trái lo phải nghĩ, đột nhiên nghĩ đến Đằng Vương là một người có tướng mạo tốt nhất trong đám hoàng cữu của ta, trong Kinh có không ít quý nữ cũng vì điều đó mà ái mộ." Khương Kỳ sờ cằm, thở dài: "Lúc trước ta còn không tin, bây giờ thấy điện hạ, mới hiểu được những lời đồn kia không giả. Có thể khiến Vương hậu một nước nhớ thương năm như vậy không nói, lại càng không tiếc làm loạn huyết thống vương thất, để một tên di phúc tử[2] tiến cung, thật đúng là không phải người nào cũng có thể làm được."
 
[2]Di phúc tử: đứa trẻ mồ côi từ trong bụng mẹ
 

"Ngậm miệng! Ngậm miệng!" Khuôn mặt Vương hậu vặn vẹo, điên cuồng hét lên.
 
"Đừng kích động như vậy chứ!" Khương Kỳ cười nói: "Chẳng qua Vương hậu rộng lượng đến mấy cũng thể nhìn thấy những nữ nhân khác có con với người mình thích, ngươi có thể giữ lại hài tử của hắn, nhưng không thể giữ lại nữ nhân kia. Cho nên, thị tỳ kia mới chết. Chỉ có điều nhìn thấy diện mạo đứa trẻ thì càng nghĩ đến mẹ đẻ hắn, lòng ghen tị của điện hạ vượt qua cả mưu đồ. Đây chính là lý do vì sao Nhạc Anh Bình lại đột nhiên được phong, mà Nhạc Anh Kỳ, di phúc tử của Đằng Vương bị đưa tới làm Chất tử. Hừ! Cũng không biết Đằng Vương ở dưới suối vàng biết được, sẽ hối hận lúc trước phó thác cho ngươi hay không?"
 
"Đương nhiên, sau đó ngài liền hối hận. Nhưng Vương Thế tử cũng không phải nói đổi thì có thể đổi, Chất tử cũng thế. Cho nên, ngài lập tức phái người đi tìm lão nhân Đằng Vương để lại khi xưa, muốn để bọn họ đi Kinh Thành giúp đỡ Nhạc Anh Kỳ. Ví dụ như Viên Tập ở phủ thượng Lư Thái phó làm môn khách và Lý An buôn bán dược liệu. Mặc dù ta rất khó hiểu vì sao bọn họ lại đến trễ nhiều năm như vậy, chẳng lẽ là vì Vương hậu ngài cũng không biết tường tình*, tìm nhiều năm mới được?"
 
*Tường tình: tình hình cụ thể và tỉ mỉ
 
Khương Kỳ đang nói suy đoán của mình, đồng thời cẩn thận quan sát động tác vẻ mặt của Vương hậu. Cho đến cuối cùng, nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Vương hậu, trong lòng Khương Kỳ cũng không thể tưởng tượng nổi.
 
Chuyện này bị mình đoán đúng rồi? Khương Kỳ có chút kích động nhỏ.
 
"Làm sao ngươi biết bọn người Viên Tập? Bối cảnh thân phận bọn họ cũng không chút dấu vết." Vào lúc Vương hậu nghe Khương Kỳ nói tên Viên Tập, cũng đã thôi vùng vẫy.
 
Những gì bản thân muốn xác định trên người Vương hậu đã làm xong, Khương Kỳ cũng lười nói nhảm. Nhưng lúc hắn đang muốn đứng dậy rời đi, lại nghe Vương hậu hỏi như vậy, nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Bởi vì bọn họ đánh chủ ý lên đầu ta."
 
Sau khi biết bối cảnh thật sự của đám người Viên Tập và Lý An, Khương Kỳ lập tức giao thư cho khoái mã đưa đến Kinh Thành.
 
Khương Văn Chính và Trưởng Công chúa xem thư xong nhanh chóng tiến cung.
 
Biết được thế lực phản quân năm đó vẫn còn hoạt động ở trong Kinh, ngày đó còn có ý đồ mưu hại Khương Kỳ, Viên Tập làm khách ở Lư gia, Lư Thái phó lại tiến cử hắn cho Lý Ngạn Ngọc. Lý Miểu chấn động sau đó lại tức giận không kiềm chế được, lập tức hạ chỉ phái Ngự Lâm quân bắt hết đám người.
 
Sự tình xảy ra quá nhanh, cho dù ai cũng không phòng bị kịp. Bởi vì không thể xác định Lư gia có biết thân phận của Viên Tập hay không, người nhà họ Lư dính dáng bao nhiêu trong đó, cho nên Lý Miểu phái người bao vây Lư gia, bất kỳ ai cũng không được ra vào.
 
Về phần Thế tử An Vương, chỉ mình hắn biết rõ thân phận Lý Yên Nương, lại giữ kín không báo, cũng xếp vào nhóm người bị hoạch tội. Nhưng nếu xử trí An Vương phủ, Lý Miểu tất nhiên sẽ bị người nhiều chuyện đặt cho một tội danh không dung tha. Vì thế, Trưởng Công chúa đề nghị trước tiên phái người âm thầm khống chế Thế tử An Vương, lại mời An vương vào cung mới thỏa đáng.
 
Mặc dù được Lý Miểu dặn dò, nhưng dù sao Ngự Lâm quân cũng không bằng thái giám trong cung. Bọn họ tự cho là thái độ cung kính lễ ngộ[3], nhưng ở trong mắt An Vương - người trước kia từng bị sợ hãi, nó lại mang ý nghĩa khác. An Vương ổn định tinh thần, không muốn để cho An Vương phi đi theo lo lắng, vẻ mặt như bình thường theo Ngự Lâm quân vào cung.
 
[3]Lễ ngộ: tiếp đãi long trọng
 
An Vương kinh hồn bạt vía được mời vào cung, trong lòng nghĩ đi nghĩ lại mình đã phạm vào điều cấm kỵ nào, khiến Hoàng đế phái Ngự Lâm quân tới. Chờ ông thấy trong ngự thư phòng trừ Lý Miểu ra còn có phu thê Khương Văn Chính, nỗi lòng lo lắng mới buông xuống.
 
Nghĩ đến có Trưởng Công chúa ở đây, mà mình cũng không vi phạm chuyện gì, cho dù chỗ nào chọc bệ hạ tức giận, có lẽ cũng sẽ không bị trách móc quá nặng nề. Nhưng sau khi An Vương biết được chuyện tiền căn hậu quả, gương mặt tròn trịa lập tức trắng bệch.
 
Dù thế nào ông cũng không nghĩ ra, đại nhi tử của mình lại có liên quan đến tội phạm mưu phản thì không nói, còn suýt nữa hại tính mạng Khương Kỳ. Nói như vậy, lão đại không hiểu chuyện, bị người khác lợi dụng, An Vương còn có thể mặt dày cầu cứu Trưởng Công chúa. Nhưng biết rõ có người muốn hại Khương Kỳ, lại giấu diếm không báo. Cho dù bây giờ Khương Kỳ còn sống, ông cũng không có mặt mũi nhờ Trưởng Công chúa cầu tình cho mình.
 
Thôi! Nuôi không dạy là lỗi của cha, tất cả mọi tội lỗi đều do ông gánh chịu đi! An Vương quỳ rạp dưới đất xin lỗi, không nói thêm một lời giải thích nào cho bản thân.
 
Mặc dù Trưởng Công chúa biết An Vương không biết rõ tình hình nhưng năm đó bà đã cầu xin cho An Vương rồi, bây giờ cầu xin nữa, không chỉ có lỗi với Kỳ Nhi, mà sợ sẽ làm Lý Miểu không vui. Cũng may An Vương không giải thích cho bản thân, chỉ nhận tội mà thôi, kể từ đó, dựa vào tính tình của Lý Miểu, cũng sẽ không làm ông quá khó xử.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện