Sau khi Khương Kỳ rời đi, Chu Trung nhìn tẩm cung Hoàng đế lúc này  đã rối loạn thành một đống, quệt miệng lắc đầu nói: "Đây là chuyện gì vậy! Trói Nhạc Anh Bình lại rồi tìm thái y đến xem Nam Chu Vương còn có thể cứu được hay không?”
 
Bị thân binh đè xuống đất không thể động đậy, Nhạc Anh Bình nhìn chằm chằm Vương hậu được dìu ở một bên: "Lão yêu phụ, đều do ngươi, Ưm ~! Ưm ~!"
 
Thân vệ giữ hắn ta ở trên mặt đất, tìm một miếng khăn lụa không biết bị ai vứt, nhét vàomiệng Nhạc Anh Bình, để hắn ta khỏi kêu gào nữa.

 
"Cho dù không có Vương hậu, ngươi cũng trốn không thoát." Hắn nhìn thoáng qua Khánh Phi chết không nhắm mắt ở một bên, khẽ thở dài: "Tìm cung nhân đến thu dọn cho Khánh Phi một chút đi!"
 
Chốc lát sau, thái y đi cùng bọn họ đến Nam Chu lần này bị giam ở thái y viện được thân vệ mang đến. Lão thái y vốn cho rằng lần này đi theo là chữa bệnh cho Nam Chu Vương, nhìn thấy Chu Trung thì suýt nữa khóc lên. Nam Chu Vương đột nhiên bất tỉnh nhân sự, hại lão bị giam giữ không nói, Thế tử Nam Chu lại mượn cơ hội gây ra cung biến. Nếu không phải mình được triều đình phái tới, biết đâu đã bị Thế tử Nam Chu mượn cơ hội giết chết. Bây giờ thấy người bên cạnh Thế tử Quốc Công, rốt cuộc lão đã có thể yên lòng.
 
"Đại nhân, làm phiền ngài xem bệnh cho Nam Chu Vương một chút ạ." Chu Trung thấy dáng vẻ mệt mỏi của lão thái y, có phần cung kính nói.
 
Mặc dù lão thái y thể xác tinh thần đều mệt, nhưng vẫn lập tức tiến lên, giẫm lên trên mặt đất đầy máu đi đến bên giường Nam Chu Vương bắt mạch cho ông ta. Lúc này Vương hậu cũng được đỡ đi tới, vẻ mặt đầy lo lắng. Một lát sau, chỉ nghe lão thái y than nhẹ một tiếng, nhét tay Nam Chu Vương vào lại trong chăn.
 
Vương Hậu hỏi vội: "Thái y, sao rồi?"
 

Lão thái y nhẹ nhàng lắc đầu, nói với Vương hậu: "Xin Vương hậu hãy nén bi thương."
 
Vương hậu vốn còn ôm hy vọng, lập tức nghẹn ngào khóc òa lên, không biết là vì Nam Chu Vương, hay là vì chính bà ta.
 

"Thật không cứu lại được hả?" Chu Trung muốn xác định phỏng đoán một lần nữa.
 
Thái y gật đầu nói: "Chỉ còn hai ngày nữa thôi."
 
"Làm phiền đại nhân." Chu Trung để cho người đưa lão thái y về nghỉ.
 
Chu Trung tìm cung nhân bị Nhạc Anh Bình khống chế trước đó tới hầu hạ Nam Chu Vương, và Vương hậu ở một bên khóc lóc cũng phái hai thân vệ trông chừng.
 
Khương Kỳ đưa Nhạc Anh Triêu đến trắc điện, sau đó cố gắng xoa dịu tâm tình của cậu. Mặc dù lúc ấy Khương Kỳ che kín mắt Nhạc Anh Triêu nhưng động tác của Vương hậu quá đột ngột, cậu ta vẫn thấy trâm cài tóc ghim vào cổ Khánh Phi, máu tươi phun ra ngoài.
 
Tiểu hài nhi tê tâm liệt phế kêu khóc quấy nhiễu đến mức Khương Kỳ cảm thấy vô cùng đau đầu, mặc dù hắn muốn rời đi, nhưng tiểu hài nhi lại kéo lấy vạt áo của hắn không buông, nếu không dùng lực căn bản kéo không ra. Nhưng hài tử khóc như muốn ngất đi, lòng Khương Kỳ có tàn nhẫn đi chăng nữa cũng thật sự không ra tay được.
 
Ngay lúc này Chu Trung đi đến, thấy Khương Kỳ bị tiểu hài nhi bó tay bó chân, lập tức tiến lên muốn kéo Nhạc Anh Triêu ra, kết quả là tốn công vô ích.
 
Khương Kỳ bất đắc dĩ, khoát tay nói: "Ngươi nói đi!"
 
"Đã tìm thái y đến xem, sợ là Nam Chu Vương không được rồi ạ." Chu Trung bẩm.
 
Hắn vừa mới nói xong, Nhạc Anh Triêu vốn đang khóc đến không thở được đột nhiên dừng lại, thả Khương Kỳ ra, trong miệng vừa kêu "phụ vương" vừa chạy về hướng bên cạnh.
 
"Thế tử, muốn đuổi theo không?" Chu Trung hỏi.
 
Khương Kỳ lắc đầu, nói: "Không cần, dù sao hoàng cung đã bị chúng ta không chế, Thất Vương Tử sẽ không xảy ra chuyện đâu. Phía Dương Tướng quân có tin tức gì không?"
 
"Vừa rồi Dương Tướng quân đã phái người đến báo, đô thành đã được Dương Tướng quân khống chế, xin thế tử yên tâm." Chu Trung bẩm.
 
Khương Kỳ sửa sang lại y phục bị Nhạc Anh Triêu nắm loạn, sau đó nói: "Nhạc Anh Bình vì mưu đoạt vương vị, hãm hại Nam Chu Vương, cưỡng ép Vương hậu Nam Chu, sát hại Khánh Phi, sau khi bị đặc sứ triều đình dẫn theo thân vệ tới trói lại, Nhạc Anh Bình tự biết tội chết khó thoát, liền nhân lúc trông coi không kỹ tự sát. Chu Trung, tìm người chăm sóc tốt di thể Nhạc Anh Bình, đề phòng bị người và bè phái trộm đi."
 
Mặc dù Nhạc Anh Bình khó thoát tội chết, nhưng Khương Kỳ vẫn không muốn gây thêm phiền phức, xử lý sạch sẽ vào lúc này luôn.

 
Chu Trung nghe xong, cảm thấy sáng tỏ, sau đó lập tức lĩnh mệnh rời đi.
 
Những thành vệ nhập vào phe Triệu Chấn còn chưa kịp chỉnh quân, thì lập tức phát hiện cửa thành Đông đã bị người khác khống chế. Đợi biết đối phương là ai, thành vệ vốn đang tâm chí mạnh mẽ lập tức không còn chút khí thế. Sự kiện lần này phát sinh đột ngột, nhưng quân đội của triều đình đã sớm chuẩn bị tốt, nhanh chóng nắm giữ cửa thành Đông. Cảm giác sợ hãi vì mọi thứ đều bị nắm giữ tràn ngập trong trái tim vốn đã có chút bất an của bọn họ, đến khi người mang tin tức được Triệu Chấn phái đi ngoài thành, cầu viện trú quân xung quanh đô thành cũng đều bị bắt hết, thân tín Triệu Chấn còn đang giằng co bên trong thành vệ lập tức giao nộp vũ khí.
 
Đợi Dương Hàm khống chế thành vệ xong, người phái đi vây quét Triệu phủ và phủ Thế tử cũng quay về rồi. Người hai nhà này căn bản cũng không thể giữ, nhưng cũng may người Triệu phủ đã bị Nhạc Anh Bình tính toán tiên hạ thủ vi cường*, phái người tịch thu sạch sẽ. Chỉ còn lại phủ Thế tử. . . Một người gặp tình thế hiểm trở ngoan cố chống lại dẫn đến kết quả cuối cùng là toàn phủ sợ tội tự vẫn cũng không tệ.
 
*Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước thì chiếm được lợi thế.
 
Có điều ban đầu chỉ muốn chiếm quốc thổ Nam Chu, bây giờ vương thất Nam Chu thật sự không có cơ hội dọn dẹp sạch sẽ, Dương Hàm liếc nhìn trường đao vẫn chưa có cơ hội rút ra của mình, trong lòng có chút thất vọng.
 
Một đêm rối loạn, khiến cho bách tính trong đô thành đều canh cửa không dám đi ngủ. Đợi đến lúc vào triều, những triều thần trốn ở trong phủ biết không thể tránh khỏi, đành phải nhắm mắt vào triều đúng giờ.
 
Chờ bọn họ đến trước cửa cung, thấy cấm quân thủ vệ ở đó. Bọn họ vừa đi vừa suy đoán cuối cùng là ai thắng, ven đường lại gặp một số thị vệ người mặc y phục dạ hành đứng ở hai bên đường. Đến đại điện quan sát, lại thấy đặc sứ triều đình - Khương Kỳ ngồi ở một bên ghế vua, nhìn bọn họ cười nhạo, mà người ngồi phía trên ghế vua lại là Thất Vương tử.
 
Nhạc Anh Triêu khóc cả đêm đến sưng con mắt, thể xác tinh thần mệt mỏi nhìn những triều thần dưới tay. Từng ánh mắt dò xét làm toàn thân cậu không thoải mái, mẫu phi của cậu chết rồi, phụ vương cậu cũng sắp rời đi, mà người gây ra tất cả mọi thứ này đều là huynh trưởng Nhạc Anh Bình và ngoại tổ Triệu Chấn để đoạt quyền. Nhạc Anh Triêu biết sau này mình sẽ trở thành Nam Chu Vương, nhưng ngồi ở trên vương vị, trong lòng cậu chỉ có cô độc và sợ hãi.
 
Nhạc Anh Triêu nhìn về phía Khương Kỳ ngồi ở một bên, mặc dù cậu mơ hồ đoán được có lẽ người này có liên quan đến cung biến, nhưng đối mặt với một đám triều thần tâm tư khác biệt, Nhạc Anh Triêu theo bản năng muốn dựa dẫm vào hắn.
 
Trong điện, vào giây phút triều thần nhìn thấy Khương Kỳ, mặc kệ là phe thế tử hay là phe Triệu gia cũng đã hiểu rõ, cung biến lần này đã thất bại. Lại nhìn Nhạc Anh Triêu ngồi ở trên vương vị, một số người có tâm tư linh hoạt lập tức tiến lên muốn bái.
 
"Đợi đã." Một võ tướng cao giọng quát bảo ngưng lại: "Sự việc còn chưa rõ ràng, sao các ngươi có thể bái lạy tùy tiện được?"
 
Triều thần còn lại nhìn nhau, bây giờ Vương Thế tử và Triệu Chấn đều chưa từng xuất hiện, mà Khương Kỳ ở chỗ này, Thất Vương tử lại ngồi lên vương vị ở trên cao kia, như thế vẫn chưa đủ rõ ràng sao?
 
Khương Kỳ hơi hất cằm, hai mắt híp lại, nhìn chằm chằm võ tướng kia: "Vị đại nhân này nói không sai, bản Đặc sứ còn chưa nói rõ nguyên do chuyện này, chư vị đại nhân cũng đừng vội vàng bái lạy."
 
Khương Kỳ đứng lên, chậm rãi đi xuống bậc thang, đến trước mặt Tả Thừa vẫn luôn im lặng từ đầu đến cuối. Lấy bản tấu liên quan tới phải phế bỏ Vương Thế tử Nhạc Anh Bình trước đó giao cho ông ta, sau đó nói: "Nhạc Anh Bình mưu hại Nam Chu Vương, cưỡng ép Vương hậu Nam Chu, sát hại Khánh Phi, ý đồ mưu đoạt vương vị; Sau khi Triệu Chấn nhận tin, sát hại thống lĩnh thành vệ, cướp đoạt phòng vệ Đô Thành ý đồ bức thoái vị. Nam Chu Vương phát hiện không ổn, trước khi bị hôn mê, đưa tấu chương cho thái giám chuyển tới tay ta. Bây giờ Nhạc Anh Bình đã sợ tội tự vẫn, Triệu Chấn đền tội, ta làm Đặc sứ triều đình, lại có tấu chương Nam Chu Vương dâng lên làm chứng, kính mờ Thất Vương tử Nhạc Anh Triêu thay thế quản lý triều chính. Chư vị có dị nghị gì không?"
 
Tả Thừa nhận lấy tấu sớ kia, lật xem xong cũng không nhiều lời, trực tiếp chắp tay bái Nhạc Anh Triêu nói: "Thần tuân Vương chỉ."
 
Triều thần còn lại đột nhiên không biết nên làm theo hay không.
 
Mà đúng lúc này, Dương Hàm dẫn binh lính vào thành đi vào đại điện.

 
"Đông!"
 
Dương Hàm quăng vật đầy máu lên trên đại điện: "Thủ cấp của Triệu Chấn ở đây."
 
Khương Kỳ đưa tay che mặt. Cữu cữu cũng không thể nhã nhặn chút sao? Ngồi phía trên là thằng nhóc vừa khóc xong không bao lâu, ngài đã xách đầu ông ngoại cậu bé ném tới. Ánh mắt Khương Kỳ nhìn sang Nhạc Anh Triêu, quả nhiên không ngoài dự tính, tiểu hài nhi đã chịu một đêm kích thích mang khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hai mắt ngơ ngác nhìn cái đầu trên đất.
 
"Người tới, mau đỡ Thất Vương tử trở về nghỉ ngơi." Khương Kỳ vội vàng nói với hai tên thái giám. Nhưng không ngờ bị tiểu hài nhi sợ đến mức khóc không được nhào đầu vào trong ngực Khương Kỳ, toàn thân run rẩy.
 
Khương Kỳ nhịn không được liếc mắt, tức giận nhìn về phía Dương Hàm. Dương Hàm mang vẻ mặt đầy vô tội.
 
Mọi người có mặt nhìn thấy đầu người đẫm máu kia, có vài người cố gắng nhìn rõ, đến khi thấy thật là Triệu Chấn, người nhát gan lập tức mềm nhũn chân, sau đó triều thần vốn còn đang do dự không quyết định, từng người bắt đầu chắp tay bái Nhạc Anh Triêu.
 
Võ tướng mới chất vấn dáng vẻ bệ vệ đã không còn, chỉ có thể bắt chước bọn họ.
 
Chân tướng sự việc rốt cuộc là như thế nào, với bọn họ mà nói có gì liên quan chứ? Màn đêm buông xuống bọn họ lập tức hiểu ra, nếu như trong hai vị kia có bất kỳ một vị không thành công, thì không có cơ hội sống sót. Nhưng tất cả mọi người chưa từng nghĩ đến, Nhạc Anh Bình và Triệu Chấn đều bị bọn họ tiêu diệt.
 
Mưu đồ cung biến của Nhạc Anh Bình và Triệu Chấn là không thể phủ nhận. Khương, Dương hai người thay mặt triều đình, bọn họ dựa vào nguyên tắc giữ gìn an nguy triều đình Nam Chu sự cấp tòng quyền* không gì đáng trách. Cho nên, dù trong lòng bọn họ có suy nghĩ nhiều như thế nào, cũng không thể làm được gì. Hơn nữa quan trọng nhất là, Triệu Chấn vừa chết, cả triều có ai đủ tự tin so sánh với Dương Hàm?
 
*Sự cấp tòng quyền: chuyện gấp phải tòng quyền
 
Nghe Dương Hàm bẩm báo tình hình ngoài cung với Khương Kỳ, biết được phủ Vương Thế tử và Triệu phủ không ai còn sống, toàn thân đám người run lên, một số người nhát gan lại cảm thấy cổ mình có chút phát lạnh.
 
Dương Hàm nói tất cả đều do ý đồ dùng thế lực khống chế lẫn nhau của bọn họ tạo thành, nhưng ai cũng biết, trước đó chưa có kết quả, mặc kệ là Nhạc Anh Bình hay là Triệu Chấn cũng không thể không để con tin ở trong tay, khiến cả phủ bị kiểm tra tịch thu.
 
Mà Khương, Dương hai người lại ngăn chặn tình hình nhanh như vậy, có lẽ cũng đã chuẩn bị trước, hoặc là tạo thành tình hình hiện tại này chính là tác phẩm của bọn họ. Nhìn Thất Vương tử run lẩy bẩy trong ngực Khương Kỳ, có lẽ đây cũng là hy vọng của triều đình.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện