Trong bình phong trầm mặc mười giây, thanh âm Quý Cạnh Trạch sột soạt cởi quần truyền ra, bên ngoài bình phong Trần Thuật cười đến đau bụng, muốn hỏi bác sĩ có thể thuận tiện xem giúp y luôn được không.

Sau đó không có thanh âm quỷ dị gì, chỉ có bác sĩ chậc chậc tán thưởng: "Cậu thật sự là giỏi chịu lạnh, cậu nói xem nếu mặc dày chút, có phải là sẽ không dễ dàng cắn xuyên vào rồi không?"

Trần Thuật âm thầm like cho bác sĩ một cái, Quý Cạnh Trạch vẫn là một tiếng cũng không có, phỏng chừng đã giận dữ xấu hổ đến hôn mê ở bên trong.

Một lát sau nghe được bác sĩ nói: "Được rồi, mặc lại đi." Đợi Quý Cạnh Trạch mặc quần xong, bác sĩ cũng xoay người kéo bình phong. Trần Thuật đi vào liền thấy, Quý Cạnh Trạch cả mặt đều là biểu cảm như bị người khác đạp hư, lời trong miệng lại giống như đạp hư người khác, hừ hừ: "Cái này coi như là chuyện gì đây, này không phải tôi chiếm tiện nghi của anh sao!"

Bác sĩ lột găng tay, động tác tiêu sái ném vào thùng rác, nhìn máy tính gõ bàn phím, nghe lời này của cậu lại vui vẻ: "Không thể nào, chàng đẹp trai như cậu, tôi không ăn mệt!"

Trần Thuật vốn đang cảm giác lời Quý Cạnh Trạch không đúng chỗ nào, lại bị bác sĩ nói tiếp tục nhiễu đến càng loạn, còn chưa kịp sửa sang lai, liền nghe bác sĩ nói với Quý Cạnh Trạch: "Nhìn vấn đề không lớn, không có cắn nát, cục bộ dương v*t hơi có chút điểm hồng." Nói, dừng một chút, lại nói: "Thế nhưng cao hoàn cùng dương v*t không giống nhau, có tích dịch, dựa vào xem hoặc là khám bằng tay là kiểm tra không ra, cậu đi làm Doppler đi, chính là siêu âm màu ấy, đi ra ngoài quẹo phải đến đầu cùng." Nói, đưa tờ chỉ lệnh siêu âm mới in ra qua.

Trần Thuật nghe bác sĩ nói không nghiêm trọng, lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, tiếp nhận tờ đơn, mang Quý Cạnh Trạch ra phòng cấp cứu, vừa xoay người liền hoảng sợ, ngoài cửa không biết từ lúc nào có một người đàn ông cao to đang đứng, màu da hơi đen phối hợp với ngũ quan vốn là dương cương, có thể xưng được là đầy mặt sát khí, Quý Cạnh Trạch càng cả kinh hơn là, người đàn ông này đang trừng cậu! Phía sau truyền đến thanh âm miễn cưỡng lại tràn đầy ý cười của thầy thuốc: "Anh đến lúc nào thế?"

Người đàn ông hừ một tiếng: "Từ lúc em không ăn mệt tôi liền đến."

Bác sĩ cười sang sảng ra tiếng: "Đúng lúc như vậy sao, đến đưa ăn khuya cho tôi?"

"Không có! Cho chó ăn!" Người đàn ông kia vừa nói vừa hung hăng trừng Quý Cạnh Trạch một cái, cầm theo hộp cơm trong tay lướt qua hai người vào phòng cấp cứu.

Bác sĩ lại cười đến càng vui vẻ: "Ha ha ha ha, mang sủi cảo phải không, tôi ngửi thấy mùi dấm chua!"

Trần Thuật nghĩ bác sĩ cũng thật là thoáng tính, bộ dáng người đàn ông này giống như muốn đánh nhau, anh ta còn cười.

Hoàn hảo phụ trách làm siêu âm màu là một vị bác sĩ nữ trung niên, Quý Cạnh Trạch lúc này một câu lời thừa cũng không có, bảo nằm nằm, bảo cởi cởi, rất nhanh liền làm xong kiểm tra, hai người bọn họ ghé vào cùng nhau xem kết luận trên tờ báo cáo: Không thấy dị thường.

Trần Thuật kéo cánh tay Quý Cạnh Trạch: "Đi thôi."

"Về nhà sao?" Quý Cạnh Trạch vốn đã uống nhiều, sau đó liền bị Cola vừa cắn vừa dọa, hiện tại rốt cuộc trầm tĩnh lại, hận không thể bước một bước liền đến giường nằm đổ xuống.

"Về nhà cái gì." Trần Thuật mang cậu như kéo đứa trẻ con về phòng cấp cứu, "Lại đến chỗ bác sĩ hỏi một chút."

Hai người bọn họ lại về phòng cấp cứu, thần mặt đen đưa đồ ăn khuya đã không thấy đâu, nhưng đồ ăn khuya bác sĩ vẫn là ăn đến, cái này Trần Thuật rất khẳng định, sủi cảo có chấm dấm chua hay không y không biết, nhưng khẳng định chấm dầu ớt, môi bác sĩ đều đỏ.

Bác sĩ nhìn báo cáo kiểm tra một chốc, cười nói: "Rất tốt, không thành vấn đề."

"Vậy ngài xem cần dùng thuốc gì?" Trần Thuật hỏi, Quý Cạnh Trạch từ khi trở lại phòng cấp cứu liền cứ như cô dâu nhỏ mới cưới, xấu hổ ngượng ngùng không dám nhìn bác sĩ người ta.

Bác sĩ nghĩ nghĩ, bắt đầu gõ bàn phím: "Tôi kê thuốc mỡ cho cậu ta đi, thích bôi thì bôi, không bôi cũng được, qua hai ngày nó liền tự lành."

Trần Thuật liên thanh nói cảm tạ, mang theo Quý Cạnh Trạch đi lấy thuốc, đi tới cửa lại quay đầu hỏi: "Còn có gì cần chú ý nữa không?"

Bác sĩ nhìn y nhịn không được vui vẻ: "Anh thật là có trách nhiệm, so với chính cậu ta còn để bụng hơn. Thật không có chuyện gì, không cần chú ý gì cả, ừm, nếu không liền bảo cậu ta chú ý thời gian này đừng có hành vi tình dục kịch liệt quá là được."

Trần Thuật đáp ứng, nhanh chóng mang theo Quý Cạnh Trạch đi.

Lấy thuốc, đánh xe về nhà, một đường không nói chuyện. Không vài phút lại trở về tiểu khu, Trần Thuật cùng Quý Cạnh Trạch đi về hướng tòa nhà cao tầng cậu ta ở, đưa thuốc mỡ cho cậu ta, dặn: "Vừa rồi ở trên xe tôi đã xem hướng dẫn sử dụng, mỗi ngày bôi hai lần."

Quý Cạnh Trạch yên lặng tiếp nhận, chưa nói cái gì.

Trần Thuật thấy cậu ta hoàn toàn là trạng thái say rượu, rất không yên lòng: "Cậu đặt báo thức trong di động ấy, sớm một lần tối một lần."

Quý Cạnh Trạch vẫn ngốc ngốc.

Trần Thuật dở khóc dở cười, nghiệt này là y tạo ra, nếu không phải y đổ Quý Cạnh Trạch quá chén, có lẽ liền không có một chuỗi việc đêm nay, cho nên y phải phụ trách quản đến cùng, y thò tay kéo ống tay áo Quý Cạnh Trạch lắc lắc, hỏi cậu ta: "Tôi nói với cậu cậu nhớ kỹ chưa?" Lại xấu hổ cường điệu một câu: "Bác sĩ người ta nói, không thể có hành vi cái gì kia kịch liệt..."

Nghe y nhắc đến bác sĩ cùng hành vi cái gì kia, Quý Cạnh Trạch nhíu mày: "Bác sĩ này lớn lên thật dễ nhìn, sao ăn nói lại lưu manh như vậy! dương v*t cao hoàn, vừa há miệng liền đến!"

Trần Thuật cũng kỳ: "Vậy gọi cái gì?"

Quý Cạnh Trạch không hề nghĩ ngợi: "Chim với trứng chứ sao."

Trần Thuật cảm giác mình ở trong phòng tập thể thao luyện một năm, cơ bụng luyện ra cũng không bằng từ lúc nhận thức Quý Cạnh Trạch tới nay nhiều, cười đến toàn thân run lên: "Được rồi đi, cậu còn lưu manh hơn bác sĩ người ta nhiều! Nào có bác sĩ nào há miệng là nói chim với trứng!"

"Phải không?" Quý Cạnh Trạch ngây ngốc, có chút ngây thơ đặc hữu của người say rượu: "Là tôi lưu manh? Không phải đều gọi như vậy sao? Tôi chỉ là cảm giác bộ dạng anh ta rất đẹp trai, còn lại xem lại sờ, này không phải không thích hợp sao, nếu tôi có phản ứng gì thì làm sao đây!"

Trần Thuật đột ngột dừng bước, hơi đăm chiêu đứng lại, vốn ở bệnh viện y nên nhìn ra manh mối, nhưng đêm nay y cũng uống không ít, dẫn đến tư duy chậm nửa nhịp! Giờ phút này nhìn Quý Cạnh Trạch lắc lư đi ở bên cạnh y, Trần Thuật không hề cảm giác mình đổ rượu cậu ta là tạo nghiệt chút nào!

Rượu đêm nay thật sự là tạo phúc nhân loại công đức vô lượng a! Nếu không phải uống nhiều, chỉ sợ Quý Cạnh Trạch cũng sẽ không sơ sẩy biểu lộ đến rõ ràng như vậy!

Quý Cạnh Trạch cũng ngừng lại cùng y, ngẩng đầu lên nhìn, cười: "A, đến nhà tôi." Cậu xoay người nhìn Trần Thuật, đang muốn nói tạm biệt.

Trần Thuật đã mở miệng trước, cười nhẹ giọng hỏi cậu: "Quý Cạnh Trạch, cậu là gay đi?"

Quý Cạnh Trạch nhất thời giận dữ: "Nói kiểu gì vậy, anh mới là chim" ấy!"

(*vốn Trần Thuật nói Quý Cạnh Trạch là "nhĩ thị cơ ba", nhưng Quý Cạnh Trạch nghe nhầm thành "kê ba", chỉ dương v*t)

Trần Thuật không giận chút nào, thò tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cậu: "Ừ, tôi là."

Nói xong xoay người đi.

Trần Thuật về nhà cha mẹ y qua lại ép buộc, cơ hồ một đêm không ngủ, đến bốn giờ sáng ngày hôm sau mới chợp mắt một lát. Cũng không phải y lạ giường, mà là y hưng phấn kích động! Lăn qua lộn lại nghĩ về Quý Cạnh Trạch! Nếu không phán đoán sai mà nói, tên nhóc này cũng là gay – y thông minh như vậy, làm sao có khả năng phán đoán sai!

Y nhớ tới lần đầu tiên y nhìn thấy Quý Cạnh Trạch, cho người ta 7 điểm, ngại bộ dạng cậu không đủ chim nhỏ nép vào người, hiện tại người vẫn là người kia, điểm trực tiếp lên 9.5, vừa đẹp trai vừa tinh thần, rất ra dáng đàn ông! Hôm nay nhìn cái vẻ ngượng ngùng trước mặt bác sĩ đẹp trai người ta kia, không phải cũng rất dính người sao! Tính cách đâu, hình như cũng không phải cái loại vừa ngoan lại ngọt lại nghe lời – nghĩ đến đây Trần Thuật có chút nghẹn, nhiều năm như vậy y cũng chưa từng gặp ai vừa ngoan lại ngọt lại nghe lời, phỏng chừng cái loại bé trai này đều viết vào trong sách xứng cho giám đốc bá đạo, đời này không có phần y, liền chắp vá chắp vá vẫn là Quý Cạnh Trạch đi!

Tóm lại Quý Cạnh Trạch bề ngoài cũng tốt, tính cách cũng tốt, vốn đều không phải khẩu vị của y, so với "loại hình lý tưởng" trong lòng y trước đó có chênh lệch rất lớn. Nhưng tất cả "khuyết điểm" này đều không chống được ưu điểm lớn nhất của Quý Cạnh Trạch trong lòng Trần Thuật: Thú vị!

Hai người bọn họ trò chuyện được với nhau, tại tình huống chưa biết tính hướng, Trần Thuật cũng đã cảm giác cùng một chỗ với Quý Cạnh Trạch rất thú vị!

Trần Thuật suy nghĩ một chút khoảng thời gian một mình này của mình, y cũng đã rất lâu không cảm thấy hứng thú với một người như vậy, sau khi y biết Quý Cạnh Trạch cũng là gay, thật sự là một bất ngờ cực lớn!

Ngày đó lúc Trần Thuật lăn qua lộn lại ngủ không được, trong đầu vẫn phiêu đãng một câu như vậy: Mùa xuân của ông đây đến rồi, sắp đến rồi!

Một giấc tỉnh lại, mùa xuân chưa có tới, còn tao ngộ không khí lạnh hạ nhiệt độ. Khi Trần Thuật bọc áo khoác to sụ đi vào văn phòng còn đang suy nghĩ tên nhóc kia loại thời tiết này cũng không mặc quần ấm sao? Có bôi thuốc chưa nhỉ? Hẳn là gọi điện thoại nhắc nhở cậu ta một chút, nghĩ đến đây đột nhiên phát hiện, mình không có số điện thoại của Quý Cạnh Trạch!

Y nhíu mày suy nghĩ một lát, mở máy tính ra đăng nhập hòm thư công cộng của công ty, y nhớ rõ chỗ đó có sổ liên hệ của hội triển lãm lần này, tải xuống một bản mở ra xem, quả nhiên trong số danh sách nhân viên liên hệ của Ngũ Khánh có Quý Cạnh Trạch cùng điện thoại của cậu ta. Trần Thuật cầm điện thoại mình ra lưu dãy số này lại. Lững thững đi ra văn phòng ầm ĩ, tìm một góc yên lặng trong hành lang, y cầm di động ra suy tư muốn bấm điện thoại, do dự một lát lại thả điện thoại trở về.

Quý Cạnh Trạch hẳn là gay, 99,99%, nhưng mà chung quy này chỉ là suy luận, suy luận nghiêm mật mấy cũng là suy luận, không phải sự thật. Hơn nữa ngày hôm qua Quý Cạnh Trạch say thành như vậy, y hỏi xong sau đó cũng không có được câu trả lời chính thức gì. Còn có, cho dù Quý Cạnh Trạch là gay, có phải là độc thân hay không, tư thế cơ thể thế nào, mấy cái này y còn đều không biết đâu. Trần Thuật nghĩ, y lúc ấy đã biểu lộ chính mình, tâm muốn khiêu khích, ý muốn thông đồng đã rõ ràng không thể rõ ràng hơn, Quý Cạnh Trạch nếu có ý, tự nhiên sẽ cho y đáp lại, nếu vô tình hoặc là người ta đã có bạn, mình còn mạo muội đi tán, cũng là không ổn, vẫn là im lặng chờ đợi đi.

Trần Thuật lại quay lại văn phòng, sau khi ngồi xuống nhìn di động, lại nghĩ tới một vấn đề: Cậu ta làm thế nào đáp lại mình đây? Cậu ta khẳng định cũng không biết điện thoại mình, hơn nữa phần sổ liên hệ kia, Khang Đạt là ghi số điện thoại của Tống Lệ Văn cùng Tiểu Lý, Quý Cạnh Trạch làm sao tìm được y, đáp lại y? Ai nha uống rượu thật sự là hỏng việc! Ngày hôm qua lăn lộn lâu như vậy, ngay cả điện thoại cũng chưa lưu! Vừa sốt ruột đứng lên lại đi ra ngoài, vẫn là muốn đi gọi điện thoại!

Đi hai bước, lại ngồi trở lại... Cảm giác mình thật sự là càng sống càng đi lùi, IQ cùng EQ đều không bằng lúc trẻ. Muốn thông đồng còn sẽ tìm không thấy điện thoại? Có sẵn Tống Lệ Văn có thể hỏi mà, hoặc là trực tiếp gọi điện thoại công ty, cậu ta chẳng lẽ còn không biết đơn vị mình công tác sao! Sắc lệnh trí hôn a sắc lệnh trí hôn! Trần Thuật phê bình chính mình: Mày xem mày tiền đồ chưa kìa, có còn biết hai chữ giữ mình viết thế nào không!

Trần Thuật suy trước tính sau một phen, mất tự nhiên cất điện thoại, cầm lấy bảng biểu trên bàn lên nhìn. Y tự tin chờ mong mùa xuân sắp đến của y.

Không nghĩ tới Quý Cạnh Trạch này, giống như cục đá rớt xuống biển, lại cũng như cánh diều đứt dây – nói tiếng người chính là tin tức gì cũng không có, căn bản là không liên hệ với y!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện