Cơ hồ cùng lúc với tiếng gọi của Trần Thuật, một thanh âm y quen thuộc cũng vang lên: "Trần Thuật! Tôi không sao!"
Trần Thuật lập tức ngậm miệng, dán lên cửa thang máy, vểnh tai nghe, nhưng lại không nghe thấy gì nữa, y vừa sốt ruột vừa sợ mình la to không nghe được đối phương nói chuyện, cẩn thận dè chừng gọi lại: "Cạnh Trạch? Cậu ở chỗ nào vậy?"
"Không biết!" Giọng Quý Cạnh Trạch cách y có một đoạn cự ly: "Thang máy khóa chết sau đó lại đi thêm một đoạn! Hình như là đi lên trên!"
Trần Thuật gật đầu, tựa như y gật đầu Quý Cạnh Trạch có thể nhìn thấy vậy, lớn tiếng hô: "Cậu đừng kinh hoảng, tôi đi tìm cậu, đừng sợ!" Nói, lập tức lại chạy lên trên, từ tầng ba bắt đầu, lần lượt xác nhận, chạy tới tầng sáu, mới xác định thang máy khóa lại Quý Cạnh Trạch liền dừng ở tầng này, đây cũng là tầng cao nhất của tòa nhà triển lãm.
Trần Thuật vỗ cửa thang máy: "Cạnh Trạch?"
"Tôi ở đây, đây là tầng mấy?" Quý Cạnh Trạch ở bên trong trả lời y, xem ra đèn hiển thị ở bên trong cũng không sáng.
"Tầng sáu." Trần Thuật nói, lại chửi ầm lên: "Thang máy rách này được thiết kế thế nào vậy, khóa cứng xong không thả xuống tầng một, còn hướng tầng đỉnh chui?" Y mắng mắng, đột nhiên nhớ tới tầm này năm ngoái, bộ thang máy này từng xảy ra chuyện, có một cô gái bị ngã, lúc đó chuyện xảy ra thế nào ấy nhỉ? Y vừa sốt ruột đầu đều là tương hồ, hoảng hốt chỉ nhớ rõ "tê liệt" cái gì, sợ đến mức còn hoảng loạn hơn lúc chưa tìm được Quý Cạnh Trạch, lập tức xoay người quay lại bên trong tòa nhà tìm công cụ.
Tiểu Lý cũng thở hổn hển chạy lên, đuổi theo y hỏi: "Lão đại, anh tìm gì vậy?"
"Xà beng." Trần Thuật lật khắp nơi, không tìm ra cái gì hữu dụng, nói với Tiểu Lý: "Cậu nhanh đi tìm phòng bảo vệ của bọn họ, bảo bọn họ nhanh chóng điều người tới, cả công ty thang máy..." Y vừa nói vừa chạy về trước cửa thang máy, lấy di động ra tìm số điện thoại khẩn cấp.
Quý Cạnh Trạch ở bên trong nghe được y muốn gọi điện thoại, vỗ cửa nói với y: "Trần Thuật, điện thoại chúng tôi gọi rồi, trong thang máy có số điện thoại cố định, đã gọi cho công ty thang máy, cũng gọi cho phòng bảo vệ, anh đừng khẩn trương, phỏng chừng sắp có người tới rồi."
Trần Thuật vừa nghe nhất thời phát hỏa: "Vậy cậu mẹ nó sao không biết gọi cho tôi một cú!"
Tôi mẹ nó đứng cùng thủ hạ của anh, làm sao gọi cho anh được! Quý Cạnh Trạch ngại còn có người khác ở đây không có cách nào giải thích, trong giọng nói ngoại trừ trấn an còn có cảnh cáo: "Anh bình tĩnh một chút! Tôi không sao, chị Văn cũng không có việc gì! Sắp có người đến rồi!"
Nghe cậu nhắc tới Tống Lệ Văn, Trần Thuật mới tỉnh táo lại một ít, đầu óc cũng bắt đầu vận chuyển bình thường, y xoay người nói với Tiểu Lý: "Cậu xuống lầu, xuống tầng một đợi người, đỡ phải bọn họ mò mẫm chậm trễ thời gian, đến liền trực tiếp lên tầng sáu!"
Tiểu Lý đáp ứng chạy.
Trần Thuật liền cứ như vậy dựa cửa thang máy đứng phát ngốc.
Mẹ nó rất sốt ruột! Y muốn nói, bảo bối nhi cậu đừng có kinh hoảng. Thực ra là chính y sắp bị dọa phát khóc. Y còn muốn nói: Sau này gặp phải chuyện gì, đừng quan tâm bên cạnh có ai, đều nhanh chóng gọi điện thoại cho tôi! Lỡ như cậu xảy ra chuyện gì, tôi không muốn ngay cả cơ hội nghe giọng cậu cũng không có... Nghĩ đến đây nước mắt xoát cái rơi xuống, y nhanh chóng đưa tay lên lau. Lại nói với chính mình đừng nghĩ lung tung, không có việc gì, ngàn vạn không thể có việc gì...
"Trần Thuật?" Quý Cạnh Trạch ở bên trong kêu y một tiếng.
"Hả?"
Quý Cạnh Trạch lại không nói, hồi lâu không nghe thấy tiếng y, không biết y có còn ở bên ngoài không, xác nhận một chút.
Trần Thuật cũng nghĩ đến điểm ấy, dựa vào cửa lặp đi lặp lại cằn nhà cằn nhằn: "Tôi ở đây, ở đây, cậu... mọi người đừng khẩn trương!" Y biết dựa theo lẽ thường lúc này y hẳn là cũng nên quan tâm đến Tống Lệ Văn một chút, nhưng y hiện tại rất hoảng loạn, kỹ xảo biểu diễn đã theo không kịp, nhiều lời nhiều sai, liền dứt khoát không diễn.
Không qua bao lâu, Tiểu Lý lĩnh một đám người đi lên, mang theo công cụ cạy thang máy ra, Trần Thuật bị chen ra phía sau đám nhân viên cứu hộ, nhìn thấy Tống Lệ Văn đi ra trước, sau khi nhìn thấy y lập tức cúi đầu không đối diện với y, y cũng không có tâm tư nghĩ nhiều, ngóng trông nhìn Quý Cạnh Trạch theo ở phía sau, sau khi nhìn thấy y còn cười với y một cái.
Người của công ty thang máy bắt đầu kiểm tra, duy tu thang máy, người của phòng bảo vệ hỏi thăm có cần đưa bọn họ đi bệnh viện hay không. Tống Lệ Văn lập tức nói không cần, chủ động nói với Tiểu Lý: "Cậu đưa tôi về nhà là được, cái kia..." Cô nói, ánh mắt vẫn có chút trốn tránh: "Lão đại, phiền toái anh đưa Tiểu Quý về đi."
Tiểu Lý cùng Tống Lệ Văn đi trước, Trần Thuật cùng Quý Cạnh Trạch theo sau cũng đi thang bộ xuống lầu, hai người bọn họ đều chưa nói chuyện, thậm chí cũng không liếc đối phương một cái, đi xuống được nửa tầng lầu, Trần Thuật liền đi không nổi nữa, y vừa rồi quá khẩn trương, lúc ấy không có cảm giác gì, hiện tại tinh thần thả lỏng, cảm thấy dù là trái tim hay là hai chân, đều cần bình tĩnh một lát.
Nhìn thấy y đứng lại, Quý Cạnh Trạch cũng lập tức đứng lại, trong hành lang vẫn như cũ có thể nghe được tiếng ồn ào của đám công nhân, đây không phải chỗ im lặng hay an toàn gì, Quý Cạnh Trạch nhiều nhất cũng chỉ dám kéo tay y: "Làm sao vậy?"
Vừa mới hỏi, cảm xúc vừa rồi của Trần Thuật lập tức tìm được cửa phát tiết, bỏ tay cậu ra cả giận nói: "Hù chết ông đây rồi! Không thể gọi điện thoại cũng không biết nhắn tin sao!!!"
Quý Cạnh Trạch nhanh chóng "xuỵt" một tiếng, nhỏ giọng nói: "Kêu cái gì, bọn họ còn chưa đi xa!" Nói, nhìn lầu trên lầu dưới, lại giải thích: "Trong thang máy di động không có tín hiệu, không gửi được tin nhắn."
Trần Thuật bị dọa xù lông hoãn một hồi lâu mới một lần nữa biến trở lại Trần Đắc Trụ Khí*, lại tiếp tục đi xuống dưới, Quý Cạnh Trạch theo sát phía sau y. Lại đi xuống thêm một tầng, Trần Thuật đầu cũng không xoay, yên lặng vươn về phía sau một bàn tay, Quý Cạnh Trạch nhanh chóng thò móng vuốt qua, y bắt lấy cánh tay của Quý Cạnh Trạch, gắt gao siết chặt trong tay, không nói một lời tiếp tục đi. Quý Cạnh Trạch khóe miệng mỉm cười, ngoan ngoãn đi theo.
(*nick wechat của Trần Thuật, nghĩa là Trần Bình Tĩnh)
Trở về trên xe hai người bọn họ tiếp một cái hôn an ủi, môi chạm môi một phát mà thôi. Sau đó về nhà ăn chút gì, tắm rửa, xem email công việc, trả lời mail, thậm chí cũng không trò chuyện nhiều, sau đó lên giường nằm nghỉ sớm, cũng không có làm tình, chỉ ôm nhau không nói gì hôn hôn, liền đều ngủ.
Quý Cạnh Trạch hơn năm giờ liền tỉnh, Trần Thuật không ở bên cạnh, dậy tìm một vòng, người đang ở phòng khách hút thuốc.
Quý Cạnh Trạch từ phía sau ôm lấy y, hỏi: "Sao lại tỉnh sớm vậy? Tôi lại đạp anh?"
"Không có." Trần Thuật đưa thuốc lá tới bên miệng cậu, cậu cũng hút một ngụm.
"Vậy anh chính là sầu." Quý Cạnh Trạch thở khói ra cười nói.
"Đúng vậy, ngày hôm qua bị dọa quên cả sầu." Trần Thuật cũng cười, "Hôm nay nhớ đến, ngủ không được. Đúng rồi, ngày hôm qua cậu cùng cô ấy nói đến trình độ gì?"
"Trình độ gì cũng không có." Quý Cạnh Trạch nói: "Tôi vừa cùng chị ấy vào thang máy, thang máy liền xảy ra chuyện, còn chưa kịp nói gì, liền bắt đầu gọi điện thoại cứu hộ, Tiểu Lý của công ty anh ở dưới tầng ngầm đợi sẵn, chị ấy liền gọi điện thoại bảo cậu ấy lên hỗ trợ, không nghĩ tới anh cũng lên đây."
"Ừm..." Trần Thuật gật gật đầu dụi tắt thuốc.
Quý Cạnh Trạch xoay người y lại: "Xin lỗi."
"Xin lỗi cái gì?"
"Tôi biết anh không muốn để bất luận người nào biết."
"Lại không phải do cậu." Trần Thuật nhìn cậu: "Ngày hôm qua là tôi thất thố."
"Cũng không khác gì." Quý Cạnh Trạch nói: "Ngày hôm qua nếu khóa bên trong là anh, tôi cũng sẽ thất thố, khẳng định còn thất thố hơn cả anh."
Không có ai sẽ ở loại trường hợp kia không thất thố, cho dù bình thường có bao nhiêu nghiêm cẩn hay cẩn thận.
"Việc này cậu không cần suy nghĩ, đây là vấn đề của chính tôi." Trần Thuật sờ sờ mặt Quý Cạnh Trạch, trầm ổn nói: "Tôi sẽ tự mình giải quyết."
Cái loại khí tràng nên làm gì thì làm nấy lại trở về trên người Trần Thuật, Quý Cạnh Trạch lập tức cảm nhận được một loại bình tĩnh thỏa đáng, trong lòng cậu thừa nhận, Trần Mĩ Lệ xác thật là người đáng tin cậy trong nhà bọn họ! Nghĩ đến đây, Quý Hiền Huệ cười: "Ừm, tôi biết."
Trần Thuật ngày hôm sau lại đến trung tâm triển lãm một lần, là tới đón Tống Lệ Văn. Tên ngốc Tiểu Lý kia hồn nhiên không nhận ra cái gì, nhưng Tống Lệ Văn không ngốc, hơn nữa Tống Lệ Văn với y mà nói, không phải là người không quan trọng, vừa là cấp dưới, cũng là bạn bè, hoặc là trên trình độ nào đó mà nói, y cũng xem cô như em gái. Chuyện này ngoại trừ đề cập đến sinh hoạt cá nhân của y, còn có nguyên do là y cũng không muốn xúc phạm tới Tống Lệ Văn.
Y gọi điện thoại cho Tống Lệ Văn, nói tiện đường đưa cô về nhà, hơi đợi một lát, Tống Lệ Văn liền đi ra lên xe.
Trần Thuật tự nhận là rất hiểu trung thanh niên nữ tính, ít nhất là rõ hơn so với Quý Cạnh Trạch. Y cảm giác từ mặc quần áo trang điểm mà nói, Tống Lệ Văn so với bình thường cũng không có gì khác, quần áo công sở khéo léo cùng trang điểm tinh xảo, trước khi lên xe cởi áo khoác, bỏ cùng chỗ với túi xách đồng màu ở hàng ghế sau. Nhìn thấy y cũng hoàn toàn không có xấu hổ như ngày hôm qua, cười chào hỏi, rất tự nhiên ngồi ở ghế phó lái.
Lái một đoạn, Trần Thuật cười mở miệng: "Tiểu Văn Nhi, ngày hôm qua bị dọa đi."
"Còn không phải sao!" Tống Lệ Văn cũng cười: "Ngày hôm qua em đều ngủ không ngon!"
"Anh cũng ngủ không ngon." Trần Thuật trải đệm một câu, vừa định nói tiếp, điện thoại vang, cầm lên nhìn một cái, là mẹ y, không dám chậm trễ nhanh chóng bắt máy: "Mẹ, có chuyện gì vậy?"
"Con à, ba nằm viện."
"A?" Trần Thuật bị dọa nhảy dựng: "Sao lại nằm viện? Chuyện khi nào?"
"Không nghiêm trọng, con đừng khẩn trương," Mẹ y nhanh chóng nói: "Buổi chiều nói không quá thoải mái, mẹ cùng ông ấy đi khám xem, bác sĩ nói huyết áp có chút cao, bảo ở vài ngày điều chỉnh điều chỉnh."
"Vâng, con biết rồi. Một lát nữa con qua!"
Cúp điện thoại, Trần Thuật lặng lẽ liếc nhìn Tống Lệ Văn, y vốn đã nghĩ dùng một ít lý do mịt mờ thoái thác, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định thẳng thắn một ít, đó mới là thái độ nên có đối với bạn bè. Nương cú điện thoại này của mẹ, Trần Thuật cố ý ở trước mặt Tống Lệ Văn gọi cho Quý Cạnh Trạch, sau khi kết nối được, nói ngắn gọn: "Cạnh Trạch, ba tôi nằm viện."
Quý Cạnh Trạch cũng bị dọa nhảy dựng: "Chuyện khi nào, ở nơi nào? Cần tôi đi qua sao?"
"Buổi chiều nay, huyết áp có chút cao, không nghiêm trọng lắm." Trần Thuật nói: "Cậu không cần đi qua, tự mình về nhà ăn cơm đi, hoặc là đi ra ngoài ăn, đừng chờ tôi."
Quý Cạnh Trạch trầm mặc một lát, lại nói: "Vậy tôi về chỗ tôi bên kia đi, cách nhà ba mẹ anh gần, có chuyện gì anh gọi điện thoại cho tôi."
"Được, tôi cúp máy đây." Trần Thuật cúp điện thoại, nghiêng đầu muốn nhìn phản ứng của Tống Lệ Văn một chút, cô đang mỉm cười nhìn y. Trần Thuật lúc gọi điện thoại còn tương đối trấn định, lúc này đối diện Tống Lệ Văn, lại ít nhiều có vài phần mất tự nhiên.
Tống Lệ Văn cười chủ động mở miệng: "Lão đại." Trong ánh mắt cô có vài phần dịu dàng, đối với nữ cường nhân Tống Lệ Văn mà nói cũng coi như hiếm thấy: "Em vừa tốt nghiệp liền đi theo anh, đúng không?"
"Ừm."
"Trước kia em từng cùng Tiểu Quý trò chuyện, cậu ấy tốt nghiệp ở thành phố C, sau lại đến Ngũ Khánh làm cùng lão Trịnh, khi đó em liền nghĩ, nếu so ai có cấp trên tốt, cậu ấy kém xa em! Em vẫn luôn là anh mang theo, bình thường dạy dỗ, ngấm ngầm nhắc nhở; kiếm tiền chưa bao giờ cắt xén; người cũng khôi hài không phát giận lung tung... Em vẫn luôn cảm giác mình rất may mắn!"
Trần Thuật nghe cô nói mấy việc này, xúc động mềm hết cả ruột gan, trong lòng phi thường cảm động, lại nhìn Tống Lệ Văn một chút, thế nhưng thấy cô chớp chớp mắt với mình, trong tươi cười đều là trêu chọc: "Lão đại, có phải hay không, từ nay về sau, sẽ biến thành em hâm mộ Tiểu Quý?"
Trong lòng Trần Thuật bỗng dưng nóng lên, nhịn không được cười ra tiếng: "Không thể nào." Y cũng nói rất dịu dàng: "Tiểu Văn Nhi, vĩnh viễn đều là cậu ta hâm mộ em. Thủ trưởng cậu ta không bằng thủ trưởng của em, đối tượng của cậu ta cũng... thực bình thường, em không giống, tuy rằng người có thể xứng với em không nhiều, nhưng em nhất định có thể tìm được một người bạn trai đặc biệt đặc biệt tốt!"
"Lão đại, lời này em sẽ cho là thật!" Tống Lệ Văn cười: "Kia trọng điểm năm nay của em phải là tìm đối tượng! Anh không thể chỉ biết nói lời dễ nghe nha, anh ngẫm lại một năm nay em thay anh đi công tác bao nhiêu lần! Từ giờ trở đi đến phiên anh thay em, lại chậm trễ thêm một năm em sẽ đi nhà các anh đá đổ thức ăn cho chó anh tin hay không!"
"Anh tin anh tin!"
Trần Thuật lập tức ngậm miệng, dán lên cửa thang máy, vểnh tai nghe, nhưng lại không nghe thấy gì nữa, y vừa sốt ruột vừa sợ mình la to không nghe được đối phương nói chuyện, cẩn thận dè chừng gọi lại: "Cạnh Trạch? Cậu ở chỗ nào vậy?"
"Không biết!" Giọng Quý Cạnh Trạch cách y có một đoạn cự ly: "Thang máy khóa chết sau đó lại đi thêm một đoạn! Hình như là đi lên trên!"
Trần Thuật gật đầu, tựa như y gật đầu Quý Cạnh Trạch có thể nhìn thấy vậy, lớn tiếng hô: "Cậu đừng kinh hoảng, tôi đi tìm cậu, đừng sợ!" Nói, lập tức lại chạy lên trên, từ tầng ba bắt đầu, lần lượt xác nhận, chạy tới tầng sáu, mới xác định thang máy khóa lại Quý Cạnh Trạch liền dừng ở tầng này, đây cũng là tầng cao nhất của tòa nhà triển lãm.
Trần Thuật vỗ cửa thang máy: "Cạnh Trạch?"
"Tôi ở đây, đây là tầng mấy?" Quý Cạnh Trạch ở bên trong trả lời y, xem ra đèn hiển thị ở bên trong cũng không sáng.
"Tầng sáu." Trần Thuật nói, lại chửi ầm lên: "Thang máy rách này được thiết kế thế nào vậy, khóa cứng xong không thả xuống tầng một, còn hướng tầng đỉnh chui?" Y mắng mắng, đột nhiên nhớ tới tầm này năm ngoái, bộ thang máy này từng xảy ra chuyện, có một cô gái bị ngã, lúc đó chuyện xảy ra thế nào ấy nhỉ? Y vừa sốt ruột đầu đều là tương hồ, hoảng hốt chỉ nhớ rõ "tê liệt" cái gì, sợ đến mức còn hoảng loạn hơn lúc chưa tìm được Quý Cạnh Trạch, lập tức xoay người quay lại bên trong tòa nhà tìm công cụ.
Tiểu Lý cũng thở hổn hển chạy lên, đuổi theo y hỏi: "Lão đại, anh tìm gì vậy?"
"Xà beng." Trần Thuật lật khắp nơi, không tìm ra cái gì hữu dụng, nói với Tiểu Lý: "Cậu nhanh đi tìm phòng bảo vệ của bọn họ, bảo bọn họ nhanh chóng điều người tới, cả công ty thang máy..." Y vừa nói vừa chạy về trước cửa thang máy, lấy di động ra tìm số điện thoại khẩn cấp.
Quý Cạnh Trạch ở bên trong nghe được y muốn gọi điện thoại, vỗ cửa nói với y: "Trần Thuật, điện thoại chúng tôi gọi rồi, trong thang máy có số điện thoại cố định, đã gọi cho công ty thang máy, cũng gọi cho phòng bảo vệ, anh đừng khẩn trương, phỏng chừng sắp có người tới rồi."
Trần Thuật vừa nghe nhất thời phát hỏa: "Vậy cậu mẹ nó sao không biết gọi cho tôi một cú!"
Tôi mẹ nó đứng cùng thủ hạ của anh, làm sao gọi cho anh được! Quý Cạnh Trạch ngại còn có người khác ở đây không có cách nào giải thích, trong giọng nói ngoại trừ trấn an còn có cảnh cáo: "Anh bình tĩnh một chút! Tôi không sao, chị Văn cũng không có việc gì! Sắp có người đến rồi!"
Nghe cậu nhắc tới Tống Lệ Văn, Trần Thuật mới tỉnh táo lại một ít, đầu óc cũng bắt đầu vận chuyển bình thường, y xoay người nói với Tiểu Lý: "Cậu xuống lầu, xuống tầng một đợi người, đỡ phải bọn họ mò mẫm chậm trễ thời gian, đến liền trực tiếp lên tầng sáu!"
Tiểu Lý đáp ứng chạy.
Trần Thuật liền cứ như vậy dựa cửa thang máy đứng phát ngốc.
Mẹ nó rất sốt ruột! Y muốn nói, bảo bối nhi cậu đừng có kinh hoảng. Thực ra là chính y sắp bị dọa phát khóc. Y còn muốn nói: Sau này gặp phải chuyện gì, đừng quan tâm bên cạnh có ai, đều nhanh chóng gọi điện thoại cho tôi! Lỡ như cậu xảy ra chuyện gì, tôi không muốn ngay cả cơ hội nghe giọng cậu cũng không có... Nghĩ đến đây nước mắt xoát cái rơi xuống, y nhanh chóng đưa tay lên lau. Lại nói với chính mình đừng nghĩ lung tung, không có việc gì, ngàn vạn không thể có việc gì...
"Trần Thuật?" Quý Cạnh Trạch ở bên trong kêu y một tiếng.
"Hả?"
Quý Cạnh Trạch lại không nói, hồi lâu không nghe thấy tiếng y, không biết y có còn ở bên ngoài không, xác nhận một chút.
Trần Thuật cũng nghĩ đến điểm ấy, dựa vào cửa lặp đi lặp lại cằn nhà cằn nhằn: "Tôi ở đây, ở đây, cậu... mọi người đừng khẩn trương!" Y biết dựa theo lẽ thường lúc này y hẳn là cũng nên quan tâm đến Tống Lệ Văn một chút, nhưng y hiện tại rất hoảng loạn, kỹ xảo biểu diễn đã theo không kịp, nhiều lời nhiều sai, liền dứt khoát không diễn.
Không qua bao lâu, Tiểu Lý lĩnh một đám người đi lên, mang theo công cụ cạy thang máy ra, Trần Thuật bị chen ra phía sau đám nhân viên cứu hộ, nhìn thấy Tống Lệ Văn đi ra trước, sau khi nhìn thấy y lập tức cúi đầu không đối diện với y, y cũng không có tâm tư nghĩ nhiều, ngóng trông nhìn Quý Cạnh Trạch theo ở phía sau, sau khi nhìn thấy y còn cười với y một cái.
Người của công ty thang máy bắt đầu kiểm tra, duy tu thang máy, người của phòng bảo vệ hỏi thăm có cần đưa bọn họ đi bệnh viện hay không. Tống Lệ Văn lập tức nói không cần, chủ động nói với Tiểu Lý: "Cậu đưa tôi về nhà là được, cái kia..." Cô nói, ánh mắt vẫn có chút trốn tránh: "Lão đại, phiền toái anh đưa Tiểu Quý về đi."
Tiểu Lý cùng Tống Lệ Văn đi trước, Trần Thuật cùng Quý Cạnh Trạch theo sau cũng đi thang bộ xuống lầu, hai người bọn họ đều chưa nói chuyện, thậm chí cũng không liếc đối phương một cái, đi xuống được nửa tầng lầu, Trần Thuật liền đi không nổi nữa, y vừa rồi quá khẩn trương, lúc ấy không có cảm giác gì, hiện tại tinh thần thả lỏng, cảm thấy dù là trái tim hay là hai chân, đều cần bình tĩnh một lát.
Nhìn thấy y đứng lại, Quý Cạnh Trạch cũng lập tức đứng lại, trong hành lang vẫn như cũ có thể nghe được tiếng ồn ào của đám công nhân, đây không phải chỗ im lặng hay an toàn gì, Quý Cạnh Trạch nhiều nhất cũng chỉ dám kéo tay y: "Làm sao vậy?"
Vừa mới hỏi, cảm xúc vừa rồi của Trần Thuật lập tức tìm được cửa phát tiết, bỏ tay cậu ra cả giận nói: "Hù chết ông đây rồi! Không thể gọi điện thoại cũng không biết nhắn tin sao!!!"
Quý Cạnh Trạch nhanh chóng "xuỵt" một tiếng, nhỏ giọng nói: "Kêu cái gì, bọn họ còn chưa đi xa!" Nói, nhìn lầu trên lầu dưới, lại giải thích: "Trong thang máy di động không có tín hiệu, không gửi được tin nhắn."
Trần Thuật bị dọa xù lông hoãn một hồi lâu mới một lần nữa biến trở lại Trần Đắc Trụ Khí*, lại tiếp tục đi xuống dưới, Quý Cạnh Trạch theo sát phía sau y. Lại đi xuống thêm một tầng, Trần Thuật đầu cũng không xoay, yên lặng vươn về phía sau một bàn tay, Quý Cạnh Trạch nhanh chóng thò móng vuốt qua, y bắt lấy cánh tay của Quý Cạnh Trạch, gắt gao siết chặt trong tay, không nói một lời tiếp tục đi. Quý Cạnh Trạch khóe miệng mỉm cười, ngoan ngoãn đi theo.
(*nick wechat của Trần Thuật, nghĩa là Trần Bình Tĩnh)
Trở về trên xe hai người bọn họ tiếp một cái hôn an ủi, môi chạm môi một phát mà thôi. Sau đó về nhà ăn chút gì, tắm rửa, xem email công việc, trả lời mail, thậm chí cũng không trò chuyện nhiều, sau đó lên giường nằm nghỉ sớm, cũng không có làm tình, chỉ ôm nhau không nói gì hôn hôn, liền đều ngủ.
Quý Cạnh Trạch hơn năm giờ liền tỉnh, Trần Thuật không ở bên cạnh, dậy tìm một vòng, người đang ở phòng khách hút thuốc.
Quý Cạnh Trạch từ phía sau ôm lấy y, hỏi: "Sao lại tỉnh sớm vậy? Tôi lại đạp anh?"
"Không có." Trần Thuật đưa thuốc lá tới bên miệng cậu, cậu cũng hút một ngụm.
"Vậy anh chính là sầu." Quý Cạnh Trạch thở khói ra cười nói.
"Đúng vậy, ngày hôm qua bị dọa quên cả sầu." Trần Thuật cũng cười, "Hôm nay nhớ đến, ngủ không được. Đúng rồi, ngày hôm qua cậu cùng cô ấy nói đến trình độ gì?"
"Trình độ gì cũng không có." Quý Cạnh Trạch nói: "Tôi vừa cùng chị ấy vào thang máy, thang máy liền xảy ra chuyện, còn chưa kịp nói gì, liền bắt đầu gọi điện thoại cứu hộ, Tiểu Lý của công ty anh ở dưới tầng ngầm đợi sẵn, chị ấy liền gọi điện thoại bảo cậu ấy lên hỗ trợ, không nghĩ tới anh cũng lên đây."
"Ừm..." Trần Thuật gật gật đầu dụi tắt thuốc.
Quý Cạnh Trạch xoay người y lại: "Xin lỗi."
"Xin lỗi cái gì?"
"Tôi biết anh không muốn để bất luận người nào biết."
"Lại không phải do cậu." Trần Thuật nhìn cậu: "Ngày hôm qua là tôi thất thố."
"Cũng không khác gì." Quý Cạnh Trạch nói: "Ngày hôm qua nếu khóa bên trong là anh, tôi cũng sẽ thất thố, khẳng định còn thất thố hơn cả anh."
Không có ai sẽ ở loại trường hợp kia không thất thố, cho dù bình thường có bao nhiêu nghiêm cẩn hay cẩn thận.
"Việc này cậu không cần suy nghĩ, đây là vấn đề của chính tôi." Trần Thuật sờ sờ mặt Quý Cạnh Trạch, trầm ổn nói: "Tôi sẽ tự mình giải quyết."
Cái loại khí tràng nên làm gì thì làm nấy lại trở về trên người Trần Thuật, Quý Cạnh Trạch lập tức cảm nhận được một loại bình tĩnh thỏa đáng, trong lòng cậu thừa nhận, Trần Mĩ Lệ xác thật là người đáng tin cậy trong nhà bọn họ! Nghĩ đến đây, Quý Hiền Huệ cười: "Ừm, tôi biết."
Trần Thuật ngày hôm sau lại đến trung tâm triển lãm một lần, là tới đón Tống Lệ Văn. Tên ngốc Tiểu Lý kia hồn nhiên không nhận ra cái gì, nhưng Tống Lệ Văn không ngốc, hơn nữa Tống Lệ Văn với y mà nói, không phải là người không quan trọng, vừa là cấp dưới, cũng là bạn bè, hoặc là trên trình độ nào đó mà nói, y cũng xem cô như em gái. Chuyện này ngoại trừ đề cập đến sinh hoạt cá nhân của y, còn có nguyên do là y cũng không muốn xúc phạm tới Tống Lệ Văn.
Y gọi điện thoại cho Tống Lệ Văn, nói tiện đường đưa cô về nhà, hơi đợi một lát, Tống Lệ Văn liền đi ra lên xe.
Trần Thuật tự nhận là rất hiểu trung thanh niên nữ tính, ít nhất là rõ hơn so với Quý Cạnh Trạch. Y cảm giác từ mặc quần áo trang điểm mà nói, Tống Lệ Văn so với bình thường cũng không có gì khác, quần áo công sở khéo léo cùng trang điểm tinh xảo, trước khi lên xe cởi áo khoác, bỏ cùng chỗ với túi xách đồng màu ở hàng ghế sau. Nhìn thấy y cũng hoàn toàn không có xấu hổ như ngày hôm qua, cười chào hỏi, rất tự nhiên ngồi ở ghế phó lái.
Lái một đoạn, Trần Thuật cười mở miệng: "Tiểu Văn Nhi, ngày hôm qua bị dọa đi."
"Còn không phải sao!" Tống Lệ Văn cũng cười: "Ngày hôm qua em đều ngủ không ngon!"
"Anh cũng ngủ không ngon." Trần Thuật trải đệm một câu, vừa định nói tiếp, điện thoại vang, cầm lên nhìn một cái, là mẹ y, không dám chậm trễ nhanh chóng bắt máy: "Mẹ, có chuyện gì vậy?"
"Con à, ba nằm viện."
"A?" Trần Thuật bị dọa nhảy dựng: "Sao lại nằm viện? Chuyện khi nào?"
"Không nghiêm trọng, con đừng khẩn trương," Mẹ y nhanh chóng nói: "Buổi chiều nói không quá thoải mái, mẹ cùng ông ấy đi khám xem, bác sĩ nói huyết áp có chút cao, bảo ở vài ngày điều chỉnh điều chỉnh."
"Vâng, con biết rồi. Một lát nữa con qua!"
Cúp điện thoại, Trần Thuật lặng lẽ liếc nhìn Tống Lệ Văn, y vốn đã nghĩ dùng một ít lý do mịt mờ thoái thác, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định thẳng thắn một ít, đó mới là thái độ nên có đối với bạn bè. Nương cú điện thoại này của mẹ, Trần Thuật cố ý ở trước mặt Tống Lệ Văn gọi cho Quý Cạnh Trạch, sau khi kết nối được, nói ngắn gọn: "Cạnh Trạch, ba tôi nằm viện."
Quý Cạnh Trạch cũng bị dọa nhảy dựng: "Chuyện khi nào, ở nơi nào? Cần tôi đi qua sao?"
"Buổi chiều nay, huyết áp có chút cao, không nghiêm trọng lắm." Trần Thuật nói: "Cậu không cần đi qua, tự mình về nhà ăn cơm đi, hoặc là đi ra ngoài ăn, đừng chờ tôi."
Quý Cạnh Trạch trầm mặc một lát, lại nói: "Vậy tôi về chỗ tôi bên kia đi, cách nhà ba mẹ anh gần, có chuyện gì anh gọi điện thoại cho tôi."
"Được, tôi cúp máy đây." Trần Thuật cúp điện thoại, nghiêng đầu muốn nhìn phản ứng của Tống Lệ Văn một chút, cô đang mỉm cười nhìn y. Trần Thuật lúc gọi điện thoại còn tương đối trấn định, lúc này đối diện Tống Lệ Văn, lại ít nhiều có vài phần mất tự nhiên.
Tống Lệ Văn cười chủ động mở miệng: "Lão đại." Trong ánh mắt cô có vài phần dịu dàng, đối với nữ cường nhân Tống Lệ Văn mà nói cũng coi như hiếm thấy: "Em vừa tốt nghiệp liền đi theo anh, đúng không?"
"Ừm."
"Trước kia em từng cùng Tiểu Quý trò chuyện, cậu ấy tốt nghiệp ở thành phố C, sau lại đến Ngũ Khánh làm cùng lão Trịnh, khi đó em liền nghĩ, nếu so ai có cấp trên tốt, cậu ấy kém xa em! Em vẫn luôn là anh mang theo, bình thường dạy dỗ, ngấm ngầm nhắc nhở; kiếm tiền chưa bao giờ cắt xén; người cũng khôi hài không phát giận lung tung... Em vẫn luôn cảm giác mình rất may mắn!"
Trần Thuật nghe cô nói mấy việc này, xúc động mềm hết cả ruột gan, trong lòng phi thường cảm động, lại nhìn Tống Lệ Văn một chút, thế nhưng thấy cô chớp chớp mắt với mình, trong tươi cười đều là trêu chọc: "Lão đại, có phải hay không, từ nay về sau, sẽ biến thành em hâm mộ Tiểu Quý?"
Trong lòng Trần Thuật bỗng dưng nóng lên, nhịn không được cười ra tiếng: "Không thể nào." Y cũng nói rất dịu dàng: "Tiểu Văn Nhi, vĩnh viễn đều là cậu ta hâm mộ em. Thủ trưởng cậu ta không bằng thủ trưởng của em, đối tượng của cậu ta cũng... thực bình thường, em không giống, tuy rằng người có thể xứng với em không nhiều, nhưng em nhất định có thể tìm được một người bạn trai đặc biệt đặc biệt tốt!"
"Lão đại, lời này em sẽ cho là thật!" Tống Lệ Văn cười: "Kia trọng điểm năm nay của em phải là tìm đối tượng! Anh không thể chỉ biết nói lời dễ nghe nha, anh ngẫm lại một năm nay em thay anh đi công tác bao nhiêu lần! Từ giờ trở đi đến phiên anh thay em, lại chậm trễ thêm một năm em sẽ đi nhà các anh đá đổ thức ăn cho chó anh tin hay không!"
"Anh tin anh tin!"
Danh sách chương