Quốc vương đỡ Hoàng hậu ngất xỉu rời khỏi phòng Bạch Tuyết, nhìn thấy Y Lạc đang đứng trước một khung cửa sổ trên hành lang.

Quốc vương tiến về phía trước nói với Y Lạc:「 Bạch Tuyết đúng là có chút tuỳ hứng, bất quá chờ nó hết giận sẽ không sao đâu. Từ nhỏ nó đã được nuông chiều, tâm nhãn lại nhỏ hẹp, mới đối xử với ngươi như vậy. Bất quá chúng ta thật sự không hy vọng các ngươi phải cách biệt lần thứ hai, dù sao Bạch Tuyết đã từng yêu ngươi đến như vậy, bây giờ các ngươi thật vất vả mới có thể ở bên nhau, ngàn vạn lần đừng dễ dàng chia lìa như vậy.」

Quốc vương thở dài.「 Ngươi cũng có thể nói người cha như ta chỉ biết nói hộ con mình, nhưng nếu ngươi từng nhìn thấy dáng vẻ của Bạch Tuyết vào sáu năm trước, ngươi sẽ hiểu được ta vì cái gì không muốn nó thương tâm thêm nữa.」

Quốc vương nói xong, ôm Hoàng hậu ảm đạm rời đi.

Y Lạc lẳng lặng đứng trước cửa sổ, ánh mắt nhìn thẳng về hướng Y Ma. Bóng đêm thăm thẳm, chỉ có vài đốm sáng nhỏ trong không trung càng làm tăng thêm vẻ ảm đạm. Y Ma quốc đã bị tiêu diệt, quốc gia của y đã không còn tồn tại. Bởi vì trận chiến kia, Bạch Tuyết bây giờ vẫn oán hận y.

Thầy thuốc cùng bọn thị nữ từ bên trong nhẹ nhàng lui ra.

Một người hầu gái đi đến bên Y Lạc nhẹ cúi người.「 Điện hạ đã uống thuốc, hiện tại đang ngủ say. Quốc vương bệ hạ có lệnh, thỉnh Y Lạc điện hạ đi vào chiếu cố điện hạ của chúng ta. Điện hạ ban đêm có thể sẽ phát sốt, nhưng sau khi cơn sốt lui thì sẽ không còn trở ngại gì, vậy làm phiền Y Lạc điện hạ. Nếu có gì cần, chúng thần ở ngay ngoài cửa.」

Hầu gái mời Y Lạc vào trong phòng.

Y Lạc biết dụng ý của Quốc vương là muốn để cho y cùng Bạch Tuyết có cơ hội ở chung, có thể đem hết những vướng mắc trong lòng cởi ra.

Cánh cửa nhẹ mở ra, Bạch Tuyết ở trên giường khẽ động một chút, hắn tựa hồ ngủ không được an ổn, mí mắt run rẩy liên tục.

Y Lạc ngồi ở mép giường, đưa tay vuốt ve làn da của Bạch Tuyết vì mồ hôi đổ ra thấm ướt mà lạnh lẽo, trong lòng đầy xót xa.

Khi đó, y đã từng ích kỷ mà muốn đem Bạch Tuyết giữ ở bên người, bởi vì nụ cười vô tư vô lo của Bạch Tuyết chính là động lực lớn nhất chống đỡ y. Nhưng cuối cùng hắn vẫn là nhịn xuống xúc động, đem Bạch Tuyết đuổi về Raleigh. Y không muốn người mình yêu phải chịu bất cứ thương tổn nào, y hy vọng Bạch Tuyết có thể bình an, có thể khoái khoái lạc lạc.

Y Lạc chưa bao giờ nghĩ cái chết của mình sẽ đem đến nỗi đau to lớn đến vậy cho Bạch Tuyết. Chẳng lẽ y thật sự đã sai sao? Giữa hai sự lựa chọn khó khăn, y đã chọn cách sai lầm khiến cho tâm của Bạch Tuyết rời bỏ y.

Nhưng mà cho dù được lựa chọn lại một lần nữa, y vẫn sẽ để cho Bạch Tuyết rời khỏi y mà trở lại Raleigh.

Người y yêu nhất, y không hy vọng hắn cũng cùng y chôn theo Y Ma.

Y muốn Bạch Tuyết sống sót, cho dù bản thân mình từ nay về sau sẽ không thể ở bên Bạch Tuyết nữa.

Nửa đêm, Bạch Tuyết ú ớ rên rỉ, cơn sốt cao khiến cho đầu hắn trở nên hỗn loạn làm hắn liên tục giật mình tỉnh lại, rồi lại ngất đi. Y Lạc ở bên Bạch Tuyết không ngừng dùng khăn mặt lau mồ hôi cho hắn, thân thể Bạch Tuyết hoàn toàn trần trụi ở dưới chăn, Y Lạc thường cách một đoạn thời gian sẽ lật chăn lên lau cho Bạch Tuyết.

Làn da trắng như tuyết vì sốt cao mà trở nên hồng hồng, những giọt mồ hôi lấp lánh trên thân thể càng làm tăng thêm hấp dẫn. Ở trong mắt Y Lạc Bạch Tuyết bất cứ lúc nào cũng đều xinh đẹp đến như thế, cho nên ánh mắt của y vẫn mãi mãi không thể ly khai Bạch Tuyết, từ trước kia cũng vậy mà đến bây giờ cũng vậy.

Không đếm được là lần thứ mấy mở mắt ra, Bạch Tuyết rốt cục cũng chú ý tới Y Lạc vẫn một mực ở bên cạnh chiếu cố hắn.

Có chút hốt hoảng, Bạch Tuyết nhìn Y Lạc.

「 Ta vừa mới…… mơ thấy một con to cuốn ngươi đi…… ta tìm thật lâu mà vẫn không tìm thấy ngươi……」 Thanh âm của Bạch Tuyết có chút khàn khàn, hắn ho khan vài tiếng.

「 Ta ở đây, ngươi tiếp tục ngủ đi.」 Y Lạc đau lòng.

「 Ngươi sẽ rời bỏ ta đúng không?」 Bạch Tuyết nói:「 Ngươi kỳ thật không yêu ta đúng không?」

「 Ta rất yêu ngươi.」

「 Kẻ lừa đảo.」 Bạch Tuyết mím môi.

Trầm mặc lan ra trong bóng đêm, cơn sốt cao không lui khiến cho Bạch Tuyết không thể chịu được.

Y Lạc không nói gì tiếp tục chiếu cố Bạch Tuyết, y muốn cho Bạch Tuyết biết y là thực tâm, nhưng Bạch Tuyết bị phẫn nộ che kín hai mắt, cho nên không thể nhìn ra.

Sau cơn sốt cao là rét lạnh không ngừng, thân thể Bạch Tuyết co lại, run rẩy trong đêm. Y Lạc kéo chăn của Bạch Tuyết ra định lau mồ hôi cho hắn, đã thấy Bạch Tuyết không ngừng phát run.

「 Làm sao vậy?」 Y Lạc sờ lên trán Bạch Tuyết. Nhiệt độ vẫn như cũ không lui, Bạch Tuyết tựa hồ càng ngày càng khó chịu.

「 Ta lạnh quá.」 Bạch Tuyết nói.「 Lạnh quá. Có phải tuyết rơi không?」

Y Lạc ngừng việc dùng khăn lạnh để hạ nhiệt độ cho Bạch Tuyết, thay vào đó y phân phó hầu gái mang chăn dùng vào mùa đông đến, gắt gao quấn lên người Bạch Tuyết.

「 Có đỡ hơn chút nào không?」 Y Lạc hỏi.

Bạch Tuyết run rẩy đôi môi lắc đầu, khuôn mặt hắn tái mét.

Y Lạc nâng Bạch Tuyết dậy, thật cẩn thận cho hắn uống thuốc, thay thêm một cái chăn sau đó lại vội vàng đến lò sưởi đốt lửa. Thời tiết rõ ràng không lạnh đến như vậy, nhưng Bạch Tuyết lại trông giống như đang ở giữa mùa đông vậy. Y Lạc thập phần lo lắng.

「 Ta nhóm lửa, chờ một chút nữa sẽ ấm áp, ngươi ráng chịu một chút.」 Y Lạc lau đi mồ hôi trên trán Bạch Tuyết.

「 Ngươi rất chán ghét ta đúng không?」 Bạch Tuyết thì thào hỏi.「 Cho nên ngươi mới vứt bỏ ta mặc kệ ta, không chịu để cho ta ở lại bên cạnh ngươi.」

「 Ta rất yêu ngươi.」 Y Lạc vẫn trả lời như vậy.

「 Ngươi nhất định là cảm thấy ta rất phiền, lại hay khóc, hay xúc động. Ta không tốt, nên ngươi không muốn có ta ở bên cạnh.」 Nói xong, nước mắt Bạch Tuyết nhịn không được rơi xuống.

「 Đừng khóc.」 Y Lạc lau khô lệ cho hắn.

「 Ngươi nhất định rất tức giận những gì ta làm với ngươi đúng không?」 Bạch Tuyết nhìn Y Lạc.「 Cho nên ngươi nói phải rời khỏi ta.」

「 Nếu ngươi muốn ta rời khỏi, ta sẽ rời khỏi. Ta sẽ không để ngươi thương tâm nữa.」 Y Lạc ngữ khí vững vàng nói.

「 Ta không muốn ngươi rời khỏi ta.」 Bạch Tuyết hét lên, nước mắt lại trượt xuống.「 Sau này ta sẽ không như vậy nữa, ngươi đừng rời bỏ ta được không?」 Trong tình yêu, hắn vĩnh viễn rất là yếu ớt. Lời nói của Y Lạc rằng sẽ vì hắn khiến cho hắn bị đả kích rất mạnh, điều mà hắn vĩnh viễn không thể tin được.

「 Ta thề sau này ta sẽ không cáu kỉnh nữa.」 Bạch Tuyết khóc òa lên.

「 Nhóc con ngốc nghếch!」 Y Lạc bất đắc dĩ bật cười. Nhìn bộ dáng dứt khoát trong vũ hội của Bạch Tuyết, y còn cho rằng mình bị hận đến thấu xương, cứ tưởng rằng đời này rốt cuộc không còn cơ hội, nào biết là Bạch Tuyết chính là đang giận dỗi, phát tiết bất lực cùng bất mãn trong suốt sáu năm thôi.

Y Lạc lắc đầu, nếu như không có trái tim mạnh mẽ một chút, y thật đúng là sẽ bị Bạch Tuyết làm cho hỏng mất.

「 Lạnh quá……」 Ý thức của Bạch Tuyết càng lúc càng mơ hồ, không ngừng co người lại.

Rõ ràng lò sưởi đã được đốt, nhưng không khí vẫn là có chút lạnh.

Y Lạc cởi áo, kéo chăn lên nằm xuống bên cạnh Bạch Tuyết, tay y ôn nhu vòng qua cánh tay bị thương của Bạch Tuyết, nhẹ nhàng ôm lấy Bạch Tuyết vào lòng, để cho Bạch Tuyết gối lên trên ngực mình.

「 Như vậy có tốt hơn chút nào không?」 Y Lạc hỏi.

「 Ân……」 Bạch Tuyết rúc vào người Y Lạc, nghe tiếng tim đập vững vàng mà dịu dàng của Y Lạc, thật sự cảm thấy thư thái hơn.

「 Ngủ đi, ngươi cần phải nghỉ ngơi.」 Y Lạc vuốt ve mái tóc mềm mại của Bạch Tuyết, hôn hắn một chút.

「 Ngươi không được đi ……」Thanh âm của Bạch Tuyết dần dần mỏng manh, từ từ chìm vào giấc ngủ.

「 Ta sẽ mãi mãi ở bên ngươi.」 Y Lạc đáp.

??? 「 Anh ơi?」 Uy Liêm bé mở cửa phòng, cất tiếng gọi nho nhỏ thăm dò.

「 Uy Liêm điện hạ, Bạch Tuyết điện hạ đang nghỉ ngơi.」 Thanh âm của hầu gái mơ hồ truyền đến từ ngoài cửa.

「 Nhưng mà anh nói sẽ dẫn ta đi câu cá.」 Uy Liêm rón ra rón rén trèo lên giường Bạch Tuyết, nhẹ nhàng lay lay Bạch Tuyết.「 Anh ơi, anh tỉnh chưa?」

Y Lạc đang ngủ ở bên cạnh Bạch Tuyết nghe thấy âm thanh lập tức mở mắt ra, y nhẹ phẩy tay, nhìn Uy Liêm.「 Anh trai em đang ngủ, đừng phá hắn.」

Uy Liêm không nghĩ tới trên giường của Bạch Tuyết còn có người khác, bé bị Y Lạc làm cho hoảng sợ, giương miệng ô ô a a hét lên [ không ra, không quá (???)], sau đó nhanh như chớp nhảy xuống giường, chạy trốn.

Bạch Tuyết bị chấn động, hắn mở to mắt nhìn quanh「 Làm sao vậy?」

「 Không có gì, Uy Liêm bé đến thăm ngươi, vừa mới trở về.」 Y Lạc đáp.

「 Ân.」 Bạch Tuyết nhắm mắt lại, lại chui vào trong lòng Y Lạc tiếp tục ngủ.

Qua một hồi lâu, cửa lại nhẹ nhàng mở ra, lúc này là Quốc vương cùng Hoàng hậu thận trọng tiến vào.

「 Bạch Tuyết thế nào?」 Bọn họ nhẹ giọng hỏi.

Vừa rồi đứa con nhỏ chạy về lớn tiếng hô trên giường anh trai có quái nhân, hai vợ chồng cảm thấy nghi hoặc, vì thế mới chạy tới nhìn xem. Làm sao biết, quái nhân trong miệng đứa con chính là Y Lạc.

「 Hắn ngủ rất ngon.」 Y Lạc trả lời.

Hai vợ chồng Quốc vương thấy Bạch Tuyết an ổn dựa sát vào Y Lạc ngủ, mới thở một hơi dài nhẹ nhõm.

「 Không cãi nhau nữa? Hoà thuận?」 Hoàng hậu hỏi.

Y Lạc gật gật đầu, ôn hòa cười.

「 Hoà thuận là tốt rồi, tốt rồi.」Hai vợ chồng Quốc vương cảm khái vui mừng đóng cửa cửa phòng, để cho đôi tân hôn ở riêng bên nhau.

Y Lạc ôm Bạch Tuyết, cẩn thận không đụng chạm đến vết thương của Bạch Tuyết, Bạch Tuyết thở nhè nhẹ, trầm ổn, vẫn đang chìm trong mộng đẹp.

Lửa trong lò sưởi đã tắt, ngoài cửa sổ thái dương đã lên cao, ánh nắng lấp lánh chiếu vào cửa sổ, khiến cho căn phòng trở nên ấm áp hơn, đuổi đi giá rét đêm qua.

Nhiệt độ cơ thể của Bạch Tuyết đã trở lại bình thường, cơn sốt đã lui, nhưng cánh tay bị gãy sưng phồng cả lên, trên người còn có ít nhiều vết bầm tím.

Có điều đau đớn từ vết thương dường như không hề xâm nhập vào trong giấc mộng, Bạch Tuyết nằm trong cái ôm ấm áp của Y Lạc mà an ổn ngủ, ngẫu nhiên miệng còn ú ớ nói mớ vài câu.

Y Lạc đại khái biết Bạch Tuyết đang mơ thấy gì, bởi vì Bạch Tuyết chỉ liên tục lặp đi lặp lại có mỗi một câu: Mẫu hậu đưa cho con tiểu kê kê!

Y Lạc nhịn không được bật cười.

Bạch Tuyết của y vẫn luôn luôn đáng yêu như vậy.

???

Nghỉ ngơi vài ngày sau, căn phòng nguyên bản luôn luôn yên tĩnh của Bạch Tuyết đột nhiên trở nên náo nhiệt.

Y Lạc mới ra bên ngoài lấy thuốc, không ngờ tới khi trở về, trong phòng của Bạch Tuyết lại vang ra mấy tiếng cười mềm mại.

Mấy vị tiểu thư mang theo tỳ nữ đến thăm hỏi Bạch Tuyết, Y Lạc nhận ra được, trong đó có một cô gái phi thường xinh đẹp, từng ở vũ hội mấy ngày trước ngoài ý muốn trước mắt mọi người hôn môi Bạch Tuyết.

Y Lạc nhíu mày.

Bạch Tuyết tươi cười ngồi nói chuyện với các nàng, không khí tán gẫu thật vui vẻ.

「 Cho nên a, chàng không biết chúng ta đã lo lắng đến thế nào đâu. Sau lần đó đã bị song thân la mắng cho một trận, không cho phép tùy ý ra ngoài, ngay cả đi ra hoa viên tản bộ cũng không được.」

「 Chúng ta đều rất muốn đến thăm chàng a, không biết chàng thế nào.」 Các thiếu nữ nói.

「 Không có việc gì nữa, không phải chỉ bị chút vết thương nhẹ thôi sao.」 Bạch Tuyết cười trả lời.

「 Thế kia mà coi như là vết thương nhẹ a!」 Một cô gái kêu lên.「 Đều tại ta không tốt, nếu không phải vì ta, chàng cũng không bị như vậy.」 Người đang nói chuyện chính là cô gái mà ngày ấy khi ngã xuống thang lầu nhờ được Bạch Tuyết gắt gao ôm lấy mà không bị thương.

「 Bảo hộ các tiểu thư, là vinh hạnh của ta a!」 Bạch Tuyết nở một nụ cười thực tao nhã, mê hoặc tất cả các cô gái đang ngồi đó.

Gân xanh của Y Lạc lại bạo xuất ra. Bạch Tuyết lại có thể dám ở trước mặt y mà tán tỉnh phụ nữ à.

「 Tới giờ ngươi phải uống thuốc rồi.」 Y Lạc mang thuốc đi vào, xuyên qua tất cả các vị tiểu thư trẻ tuổi phấn hương ngào ngạt, đi đến trước giường Bạch Tuyết.

「 Ta không muốn.」 Bạch Tuyết nhíu mày.「 Thứ thuốc đó khó uống muốn chết.」

「 Không uống thuốc thì vết thương của ngươi sẽ không lành được.」 Y Lạc mở chai thuốc ra.

「 Không muốn.」 Bạch Tuyết cự tuyệt.

Các cô gái cười.「 Bạch Tuyết, muốn chúng ta giúp chàng uống không a!」

「 A, nếu là các nàng, nói không chừng thuốc sẽ biến ngọt nha!」 Bạch Tuyết hưởng ứng.

「 Nhưng thị vệ của chàng dường như có chút mất hứng nha!」 Các cô gái nói.

「 Đừng để ý đến y.」 Bạch Tuyết nói.

「 Uống thuốc đi!」 Y Lạc lặp lại một lần.

「 Không muốn!」 Bạch Tuyết còn muốn cùng bạn bè của hắn nói chuyện phiếm. Nhưng mà ngay khi hắn đang thầm nghĩ Y Lạc như thế nào mà thối mặt ra không chịu đem cái thứ thuốc đáng ghét kia đi, cằm của hắn đột nhiên bị Y Lạc giữ lấy, nhẹ nâng lên.

Trong nháy mắt Bạch Tuyết chưa kịp phản ứng, đã thấy Y Lạc ngửa đầu đem thuốc uống vào, sau đó khuôn mặt lạnh lùng một chân giẫm lên một chân khóa quỳ trên giường, không nói một câu hôn lên môi hắn, dùng đầu lưỡi khai mở hàm răng, đem thứ thuốc đắng nghét kia quán nhập vào trong khoang miệng hắn.

Bạch Tuyết cau mày hai tay để ở trên ngực Y Lạc, mà Y Lạc vẫn không chút nhượng bộ. Nước thuốc không kịp nuốt xuống chảy cả ra ngoài khóe miệng của Bạch Tuyết làm ướt cả một mảng áo trước ngực hắn.

Bạch Tuyết vội vã muốn tránh ra, bởi vì những người ái mộ hắn còn đang ở đây, hắn nhất định phải bảo trì hình tượng hoàn mỹ, bất quá Y Lạc không để cho Bạch Tuyết làm như vậy.

Y Lạc ép Bạch Tuyết uống thuốc xong, chiếc lưỡi đang ở trong miệng Bạch Tuyết vẫn không có chút dấu hiệu sẽ thối lui, y không ngừng liếm lộng vào những chỗ mẫn cảm trong miệng của Bạch Tuyết, liếm khắp khoang miệng rồi quấn lấy đầu lưỡi yếu ớt kia, Y Lạc kịch liệt mà thâm tình như là muốn đem hết thảy của Bạch Tuyết nuốt vào trong bụng, thẳng đến khi Bạch Tuyết chịu không nổi *** mãnh liệt mà y mang đến nhịn không được rên rỉ ra tiếng y mới từ miệng Bạch Tuyết đem lưỡi thu hồi.

Bị Y Lạc làm cho mê loạn Bạch Tuyết vẫn chưa thể bình ổn lại hô hấp, vẻ mặt hắn đầy hốt hoảng nhìn Y Lạc, muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói được.

Mấy cô gái ngồi ở bên giường của Bạch Tuyết lúng túng đến mặt đều đỏ bừng, Y Lạc lại còn quay lại nhìn các nàng khiến cho các nàng càng xấu hổ không biết nên đem ánh mắt để ở đâu.

「 Quấy rầy các vị, thỉnh tiếp tục đi!」 Y Lạc đậy nắp chai thuốc lại rồi thong thả nói.

「 Ngươi…… không phải là thị vệ của Bạch Tuyết sao……」 Một cô gái hỏi.

Y Lạc có chút không vui khi từ trong miệng cô gái kia nghe thấy nàng thân mật kêu lên tên Bạch Tuyết.

「 Hắn là tình nhân của ta, buổi tối ta ngủ ở trên giường này.」 Y Lạc lạnh lùng đáp.「 Các nàng còn có điều gì muốn hỏi nữa sao?」

Mặt các cô gái đều đỏ bừng.

「 Không tiếp tục tán gẫu sao? Không tán gẫu nữa thì xin mời quay về, ta nghĩ Bạch Tuyết hắn cũng cần nghỉ ngơi!」 Dường như đang muốn đuổi người, Y Lạc lộ ra vẻ lãnh đạm nói.

Các cô gái nhìn nhau, xấu hổ cáo biệt Bạch Tuyết rồi lập tức rời khỏi phòng.

Bạch Tuyết cũng khôi phục ý thức mới thởi dài một hơi thật sâu, rồi sau đó nhìn Y Lạc đầy quỷ dị.

「 Ngươi vừa mới làm gì vậy?」 Bạch Tuyết nhìn thấy dáng vẻ đầy đố kỵ của Y Lạc, bật cười khanh khách.

「 Ngươi đừng nói với ta là ngươi thật sự muốn từ trong số các nàng chọn một người làm Vương phi đấy.」 Y Lạc bất mãn quay đầu đi không nhìn Bạch Tuyết.

「 Ngươi ghen a?」 Bạch Tuyết cố ý hỏi.

「 Đương nhiên.」

「 Ha ha!」 Bạch Tuyết mừng rỡ ngã vào trên giường cười không ngừng.「 Ngươi ghen làm chi a, ngươi cũng không phải không biết ta chỉ thích một mình ngươi mà.」

Y Lạc không muốn cùng Bạch Tuyết tiếp tục thảo luận đề tài này nữa.

「 Y Lạc đáng ghét nha, ngươi sao lại đáng yêu như vậy a!」 Bạch Tuyết cười cười dịch đến mép giường, ôm thắt lưng Y Lạc, đầu mãnh liệt cọ cọ trong ngực y.「 Ngươi đừng tức giận mà, đừng nóng giận mà! Ta cũng không phải cố ý nha.」

「 Thực chịu không nổi ngươi.」 Y Lạc nói.

Lúc này, truyền đến tiếng đập cửa.

「 Vào đi!」 Bạch Tuyết vẫn giữ nguyên tư thế này nói.

Ngoài cửa thị vệ tiến vào, cung kính nói:「 Quốc vương thỉnh Y Lạc điện hạ đến đại sảnh có chút việc.」

「 Phụ vương tìm Y Lạc để làm gì?」 Bạch Tuyết hỏi.

「 Có vài dân du cư cầu kiến, nghe nói là di dân từ Y Ma.」 Thị vệ trả lời.

「 Người Y Ma?」 Lực chú ý của Y Lạc lập tức chuyển dời đến trên người thị vệ.「 Bọn họ ở nơi nào, lập tức mang ta đi.」

Y Lạc định rời đi, nhưng Bạch Tuyết lại ôm chặt lấy y.

「 Mau buông ra.」 Y Lạc bảo Bạch Tuyết.

「 Không muốn.」

「 Đây là chuyện gấp.」 Y Lạc trong lòng thập phần sốt ruột, y muốn lập tức đi gặp những người đó.

「 Ngươi nếu lại đi không trở về nữa thì làm sao bây giờ?」

「 Ta nhất định sẽ trở lại.」 Y Lạc cường ngạnh gỡ hai tay Bạch Tuyết ra khỏi người, rồi sau đó đi theo tên thị vệ, vội vàng rời khỏi Bạch Tuyết.

Bạch Tuyết sửng sờ ngồi ở trên giường. Không phải nói sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh hắn sao? Vì cái gì sau đó y lại có thể tiếp tục vứt bỏ mình chứ?

「 Y Lạc khốn kiếp!」 Bạch Tuyết cắn răng mắng to.「 Người Y Ma khốn kiếp! Các ngươi tốt nhất chết hết đi, đừng trở lại nữa!」

Cánh tay bị gãy lại bắt đầu đau đớn, mắng người xong vẫn cảm thấy thập phần ủy khuất Bạch Tuyết trốn vào ổ chăn khóc nức nở. Nói cái gì yêu hắn nhất, coi trọng hắn nhất, kết quả khi đụng đến chuyện của Y Ma, y liền lập tức quay ngoắt.

Khóc một trận xong, Bạch Tuyết ngồi dậy. Hắn chân trần đi ra khỏi phòng của mình, ngay cả áo ngủ cũng không đổi, vừa chảy nước mắt vừa đi tìm đứa em trai cưng.

「 Uy Liêm!」 Bạch Tuyết hô to.

Uy Liêm đang ở trong hồ nước bắt cá liền quay đầu, thấy anh trai, lập tức lao qua nhào vào lòng anh.

Bạch Tuyết ôm lấy đứa em.「 Đi, chúng ta đi bắt thỏ, đi câu cá.」

「 Thích quá thích quá ~」 Uy Liêm cao hứng ở trong lòng Bạch Tuyết nhún nhún thân mình mập mập tròn tròn.

Ai thèm quan tâm đến vết thương gì đó, cứ tàn phế luôn đi!

Bạch Tuyết ôm Uy Liêm phẫn nộ rời khỏi hoàng cung, hắn không bao giờ … quan tâm xem Y Lạc rốt cuộc muốn làm gì nữa! Dù sao hết thảy hắn đều quản không được, cũng không cần quản nữa!

Được thị vệ dẫn đường đi vào đại sảnh, Y Lạc không thể tin được mình đã nhìn thấy gì.

Vài người đàn ông dáng bộ phong trần mệt mỏi cởi áo khoác ra, đang cùng Quốc vương trao đổi, khi bọn họ phát giác có người tới gần mà xoay người lại, Y Lạc cùng đối phương đều kinh hách, tim đập loạn.

Người đàn ông đứng đầu, chính là anh trai của Y Lạc, Nhã Khả Bố.

Y Lạc khiếp sợ hỏi anh trai:「 Anh… sao vẫn còn sống?」

「 Em chưa chết thì tại sao ta phải chết chứ!」 Nhã Khả Bố hừ một tiếng. Hai người bọn họ thái độ vẫn giống hệt như trước kia ở Y Ma vậy, ngữ khí nói chuyện vẫn không thay đổi một chút nào.

「 Em chính là đã thật sự chết rồi.」 Y Lạc nói.

「 Anh biết, anh nghe Raleigh Quốc vương nói.」 Nhã Khả Bố đi đến trước người đứa em trai, dùng sức ôm lấy y.「 Bất quá anh thật cao hứng khi em sống lại.」

Quốc vương an bài một gian phòng để cho bọn họ nói chuyện riêng, Nhã Khả Bố cũng không quanh co lòng vòng, vội nói:「 Bọn anh nghe được tin tức của em, lập tức chạy tới đây. Người Y Ma còn sống không nhiều lắm, mọi người cần em trở về cùng nhau xây dựng lại Y Ma, vinh quang của Y Ma không thể bị quên như vậy được.」

「 Còn có bao nhiêu người?」 Y Lạc thập phần quan tâm vấn đề này.

「 Hai mươi người.」 Sắc mặt Nhã Khả Bố đầy nghiêm trọng.

「 Ngày đó anh còn ngã xuống trước em, em cứ nghĩ rằng anh sớm đã chết.」 Y Lạc vẫn là không thể tin được người đang đứng trước mắt mình là Nhã Khả Bố.

「 Anh quả thật đã ngã xuống, nhưng mà vẫn chưa chết. Sau khi Tắc Lập Tây Á chiến thắng những người thân tín của anh mới phát hiện ra anh vẫn còn chút hơi thở, mới đem anh giấu đi thẳng đến khi địch quân lui binh. Nhưng lúc bọn họ định cứu em thì đã không còn kịp nữa, em sớm đã tắt thở.」 Nhã Khả Bố giải thích.「 Phụ vương cũng như em chết ở trong trận chiến đó, bọn anh nguyên bản tính toán báo thù, chính là sau đó Tắc Lập Tây Á đã xảy ra nội loạn, đúng là báo ứng, chúng bị diệt vong. Mà đứa em gái Tịch Lạp đáng thương của chúng ta bị đưa đi làm con tin, cũng bất hạnh táng thân trong trận nội loạn của Tắc Lập Tây Á.」

「 Hoàng thất chỉ còn lại hai người chúng ta?」 Tuy rằng biết rõ là chuyện đã qua lâu rồi, nhưng Y Lạc vẫn không nén được bi thương.

「 Cho nên anh mới tới tìm em. Bây giờ chúng ta trở về Y Ma, một lần nữa xây dựng lại quốc gia của chúng ta.」 Nhã Khả Bố.

「 Em hiểu rồi, em sẽ trở về với anh.」 Y Lạc hít sâu một hơi.「 Chỉ là không phải bây giờ.」 Y bổ sung.

「 Vì cái gì? Đây chính là việc cấp bách a!」 Nhã Khả Bố có chút tức giận.

「 Anh đã quên em còn có Bạch Tuyết sao? Em phải hướng hắn công đạo rõ ràng trước đã.」 Y Lạc trả lời.

「 Ông trời ơi, hiện tại chuyện đại sự quan trọng đang chờ em hoàn thành, trong đầu em lại chỉ nghĩ đến chuyện tình cảm là thế nào? 」

「 Từ cái khoảnh khắc mà thủ cấp của em bị địch nhân treo trên tường thành, trách nhiệm hoàng tộc Y Ma của em cũng đã hết. Hiện giờ em, là do Bạch Tuyết mạo hiểm lấy tánh mạng của mình cứu trở về, điểm ấy xin anh hãy hiểu cho em.」 Y Lạc thái độ kiên quyết không chút dao động nói với Nhã Khả Bố:「 Em cũng không phải muốn trốn tránh trách nhiệm gây dựng lại Y Ma, mà là em không muốn để cho Bạch Tuyết thương tâm thêm nữa. Đối với em mà nói, hắn là người quan trọng nhất.」

Nhã Khả Bố hai tay khoanh lại trước ngực, nhìn Y Lạc.「 Bạch Tuyết bất quá chỉ là một tên Hoàng tử bốc đồng, thất thường, anh rất khó tưởng tượng hắn có thể hiểu được cái gì là quốc gia đại nghĩa.」

「 Đây là chuyện của em, anh không cần hiểu, anh trai!」 Y Lạc cười cười với Nhã Khả Bố.

Phảng phất nhớ lại ngày hai người bọn họ còn ở trong hoàng cung Y Ma ngươi tới ta đi, đều tự lo lấy mọi chuyện và cũng chưa bao giờ vì ai mà dao động lui nhường.

Y Lạc vuốt cằm rời đi, lưu lại Nhã Khả Bố bực mình không thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện