Sau khi Chu Tuyến Danh đưa ra câu trả liền rơi vào mờ mịt.

Hắn là đang oán trách Hoắc Thiếu Ngải sao? Hắn không biết.

Hắn vùi mặt xuống sàn gỗ khô ráo. Cảm giác mạch máu toàn thân đều bị khí ấm trong căn phòng lên men. Máu chạy cũng cực kỳ chậm rãi, hắn mệt mỏi, muốn ngủ. Nhưng ngủ thì có thể đêm tất cả những khổ sở quên đi hết sao? Nửa tháng trước hắn vẫn tự an ủi Hoắc Thiếu Ngải như vậy, thực tế, những câu nói này đều chẳng thể thuyết phục chính bản thân hắn.

Chu Tiểu Tiểu nhìn hắn, lại hỏi: ""Nhưng mà, nếu như chú nhớ kỹ tất cả những lời tiểu Ngải Ngải nói, trong lòng không cảm thấy khó chịu ư?""

Chu Tuyển Danh không muốn trả lời. Hắn ghét nhưững vấn để chủ quan này. Trả lời những vấn đề này chẳng khác nào xé tim hắn ra phô cho người khác xem. Hắn sợ hãi, hắn sợ những người khác biết rằng nó ấu trĩ hèn hạ tới mức nào, cũng sợ người khác biết được rồi chà đạp lên sự yếu đuối. Hắn cũng biết trái tim mình không quý giá gì vì thế hắn muốn cất nó đi ở một nơi thật khó thấy. Trong tim hắn đã từng ẩn chứa một viên kim cương, thế nhưng bây giờ hắn lại tìm không thấy. Nơi đó chỉ còn lại là nhằng nhịt một đống vết thương. Chắc chắn là không dễ nhìn chút nào.

Nhưng, nghĩ lại, tại sao hắn lại phải trả lời những vấn đề mà Chu Tiểu Tiểu tò mò chứ? Có nói cô bé cũng không hiểu được.

""Chắc là có, một chút...."" Chu Tuyển Danh nghe thấy giọng nói của chính mình, tựa như đang lo lắng một con quái vật nào đó sẽ quấy nhiều, ""Thế nhưng phần lớn thời gian chú vẫn vui vẻ hạnh phúc, chỉ là gần đây chú không nhận thấy cảm xúc này nữa.""

""Tại sao vậy ạ? Là vì gần đây có chuyện gì xảy ra ư?""

""Không hẳn.;; Chu Tuyển Danh liếm liếm môi khô khốc, nói: ""Tiêu Tiểu, không phải con thích ăn kẹo mạch nha sao? Cái cảm giác đó cũng giống như ăn kẹo mạch nha vậy, chỉ cần con cẩn thận từng chút ăn nó, con cũng chẳng phải người tham lam gì, mỗi một lần cắn vị ngọt cũng đủ để khiến con hài lòng. Nhưng mà nếu con chỉ cắn từ từ từng chút, kể cả có nâng niu nó ra sao đi chăng nữa, nó cũng sẽ bị tan chảy.""

Chu Tiểu Tiêu nghe được mà tỉnh tỉnh mê mê, Chu Tuyển Danh nhìn cô bé một cái, hiện tại cô nhóc còn đang ngơ ngơ ngác ngác, thực sự trông rất đáng yêu, hắn không nhịn được cười, nói: ""Nghe chú nói những thứ này, có phải là nhàm chán lắm không con?""

Chu Tiểu Tiêu lập tức lắc đầu: ""Không có đâu, con thấy thú vị lắm. Papa chẳng bao giờ nói mấy cái này với con cả.""

""Ha."" Chu Tuyển Danh tự giễu cười một tiếng, ""Papa của con đương nhiên sẽ không nói những thứ này với con rồi. Nhưng chuyện này đối với papa con mà nói, đều đã trôi qua rồi, chẳng có gì phải để tâm cả.

Chu Tiểu Tiêu trừng mắt nhìn: ""Vậy chú vẫn quan tâm đến tiểu Ngải Ngải có đúng không?""

""....."" Chu Tuyển Danh nói: ""Chú không biết.""

""Chú nói dối.""

""Chú không có mà.""

""Chú nói dối."" Chu Tiểu Tiêu kiên định nói, ""Chú rõ ràng vẫn còn yêu tiểu Ngải Ngải, sao lại phải tự lừa mình thế? Tại sao chú lại ly hôn cùng chú ấy? Là tiểu Ngải Ngải không yêu chú nữa sao? Hay là do tiểu Ngải Ngải mắng chú?""

Chu Tuyển Danh bị cô nhóc đâm chúng tim đen. Hắn đột nhiên cảm thấy cô nhóc chẳng đáng yêu tý nào. Nnhưng chẳng có lý do nào để hắn tức giận với một cô bé cả. Hắn cảm thấy cực kỳ buồn cười, rõ ràng hắn so với người khác phải rõ ràng cái kia hơn cả.

""Bởi vì khi Thiếu Ngải ở với chú, chú ấy cũng không vui.""

Khi Chu Tuyển Danh nói ra câu này, như vừa phun ra một búng máu.

Hắn cũng không muốn thừa nhận điều này, điều làm hắn cực kỳ xấu hổ.

Chu Tiểu Tiêu ngần ra: ""Tiểu Ngải Ngải nói thế sao ạ?""

""Chú không cần cậu ấy nói cho chú biết.""

(Đoạn này trừ việc nói với Tiểu Tiêu thì công cũng tự nói với bản thân nên tớ mới để là cậu ấy)

Chu Tuyển Danh có chút cả giận: ""Chú biết. Chú biết sự tồn tại của chú thường xuyên khiến cậu ấy thấy mệt mỏi. Chú....""

Hắn dừng lại một chút, các ngón tay đều run rẩy, nhưng hắn vẫn lựa chọn nói tiếp câu nói.

""Chú biết rõ điều này, nhưng chú vẫn đang trói buộc cậu ấy. Chú hy vọng con người ấy mãi mãi tỏa sáng, như vì sao trên bầu trời, như kim cương vĩnh hằng...Nhưng cậu ấy lại không nghĩ thế. Cậu ấy cảm thấy cuộc sống bây giờ là ổn rồi, cũng không đòi hỏi gì hơn, chú..."" Hắn chần chờ một chút, mới nói tiếp, ""Chú rất ghét cậu ấy như thế.""

""Mỗi một ngày qua đi chú lại càng ghét cậu ấy, ghét dáng vẻ cậu ấy làm bộ để lấy lòng khán giả, không thích nụ cười ngu ngốc qua loa trên TV, lại càng ghét cậu ấy ngơ ngơ ngác ngác mà đi diễn phim, cũng chẳng ưa mỗi một kỳ tham dự mấy chương trình thiếu não... Cậu ấy không phai như vậy, nhưng chú chẳng có tư cách kết luận cuộc đời của cậu ấy nên là như thế nào, cậu ấy lựa chọn như vậy, mà chú cũng từng ngầm đồng ý lựa chọn của cậu ấy, chú..""

Hắn cảm thấy cực kỳ lúng túng, hắn không muốn thừa nhận sự thật này. Hắn sẽ bàn bạc với anh trai về lý do ly hôn, còn lý do thực sự thì hắn sẽ cất đi, giấu kĩ. Hắn cho rằng mình có thể sử dụng sự thật khách quan để nói ra những sai lầm trong hôn nhân giữa hắn và Hoắc Thiếu Ngải. Hắn cũng cho là mình có thể lý tính, bình tĩnh giải quyết rõ ràng mâu thuẫn giữa hai người, nhưng thực ra, hắn căn bản không làm nổi.

Cuối cùng hắn cũng không phải không dám thừa nhận.

""Chú chán ghét cậu ấy như vậy, nhưng chú càng ghét bản thân để cậu ấy biến thành như vậy.""

Năm thứ hai sau khi kết hôn của Hoắc Thiếu Ngải và Chu Tuyển Danh có nuôi một con mèo.

Con mèo kia rất xấu xí, có thể là vì nó quá xấu nên mới bị vứt bỏ.

Trong lần cứu trợ chó mèo hoang hắn vô tình thấy nó. Nó lẻ loi, long trên người chỗ có chỗ không, lại còn què chân. Không ai cần đến nó. Hắn đành đem nó về nhà.

Hắn đặt tên cho nó là tiểu Ngải, bởi vì nó rất giống nhân vật mà Hoắc Thiểu Ngải đóng trong phim 《A Stranger》.

Thiếu Ngải ở trong bộ phim đó cũng thật đáng thương. Bị dưỡng phụ đánh cho sung mặt sung mũi, vứt ở đầu đường người người đi qua, thế nhưng y vẫn quật cường mà tin tưởng trên thế giới này vẫn còn một người thật tâm thật lòng yêu y.

Nếu có một người tâm huyết dâng trào muốn dẫn y đi, nhất định y sẽ đi theo người đó.

Lần đầu tiên Chu Tuyển Danh lấy hết dung khí lén lút đi tìm Hoắc Thiếu Ngải. Hắn nhìn thấy Hoắc Thiếu Ngải dưới màn ảnh cũng vẫn lẻ loi như vậy. Một mình y trốn trong phòng rửa tay mà nôn khan. Lớp trang điểm tinh xảo trên khuôn mặt bị nước mắt của y dính vào bón lại như bột mì. Âu phục trên người y cũng bị y làm cho nhăn nhó lại. Nhìn qua y trông đáng thương cực kỳ, chẳng khác gì tiểu Ngải, là một con mèo nhỏ đáng thương. Cũng thật giống như đang đợi chờ ai đó, vì y mà đưa tay ra.

Thời điểm Chu Tuyển Danh đưa cho y khăn tay, Hoắc Thiểu Ngải ngẩng đầu lên nhìn hắn. Ánh mắt của y cũng thật sáng đi, giống như đúc như trong phim. Chu Tuyển Danh không rõ khi đó Hoắc Thiểu Ngải là đang đợi chờ ai, nhưng trong khoảnh khắc đó, rõ ràng ánh mắt của Hoắc Thiếu Ngải rơi lên người hắn.

Hắn cảm thấy mình là duy nhất của y.

Nhưng y là ngôi sao sáng nhất bầu trời, hào quang của y lại soi sáng lên người hắn, thế nào lại là hắn cơ chứ.

Hắn hái y xuống.

Chu Tuyển Danh nói xong lời này, cảm giác trong lòng bị khoét đi một khối thịt đã mục rữa. Hắn không biết là liệu như thế có giúp trái tim hắn tốt hơn không, nhưng vào giờ khắc này nó đã nhẹ đi không ít.

Càng ngày hắn cảm thấy mình càng nực cười. Thậm chí hắn còn không muốn nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân trong con mắt của Chu Tiểu Tiêu. Hắn nhắm mắt lại, bóng tối như đang để cho hắn một tia an ủi. Hắn cảm thấy được một bàn tay đang vỗ lên trán mình. Cô nhóc dỗ dành rất vụng về, động tác cũng không điêu luyện chút nào, nhưng Chu Tuyển Danh lại dễ dàng được cô bé an ủi. Hắn nở nụ cười.

Hắn chợt có xúc động, dùng đầu ngón tay chỉ lên mi tâm Chu Tiểu Tiêu: ""Tiểu Tiêu à, tiểu thúc thúc cũng không biết phải làm sao, con có thể cho chú ít sáng kiến không?""

Chu Tiểu Tiêu lập tức trở nên hung phấn. Cô nhóc ngồi ngay dậy, như đang diễn kịch trên sân khấu, trầm bổng du dương cất lời, ""Nếu như trò đã thành tâm muốn biết, tiểu lão sư đây liền hào phóng trả lời cho trò biết!""

"".....""

Chu Tiểu Tiêu giả bộ hắng giọng một cái, vung vẩy cái thước vốn đã chẳng tồn tại trên tay, lớn tiếng nói: ""Bạn nhỏ Chu Tuyển Danh này! Trò nên hiểu rằng, người thất bại mới có thể tìm kiếm sự an ủi của người khác, người thành công thì sẽ hành động ngay tức khắc!""

Cô nhóc như đọc sách xong nhớ ra câu nói này, sau đó vỗ vỗ đầu Chu Tuyển Danh: ""Tại sao chú không nói những câu vừa nãy cho tiểu Ngải Ngải nghe chứ?""

Chu Tiểu Tiêu diễn trò xong, lập tức cười đùa, cười đến độ con mắt cong lại: ""Tiểu thúc thúc, câu nói này là chú dạy con trước kia đấy.""

Con mắt của Chu Tuyển Danh giật giật. Hắn vỗ nhẹ lên khuôn mặt hồng hào của Chu Tiểu Tiêu.

""Cảm ơn tiểu lão sư.""

Chu Tuyển Phỉ nói xong câu nói kia, phòng khách nhất thời yên tĩnh lại.

Chu Thế Dương trầm mặc khiến trái tim của Chu Tuyển Phỉ cũng chìm xuống.

Ánh mắt ông dừng lại ở trên người Chu Tuyển Phỉ, lộ rõ sự băn khoăn. Tựa như có châm, quấn chặt lấy người Chu Tuyển Phỉ làm anh không mấy dễ chịu. Chu Tuyển Phỉ không quen ông nghiêm túc như vậy, hỏi: ""Bố sao thế?""

Chu Thế Dương không trả lời câu hỏi của anh, ông hỏi ngược lại: ""A Phỉ, sao con lại lừa gạt Hoắc Thiếu Ngải?""

Chu Tuyển Phỉ rất ít khi bị người khác chất vấn, ngữ khí của Chu Thế Dương làm anh không thoải mái: "" Con cũng chỉ muốn nhắc nhở cậu ta thôi... Bố cũng hiểu rõ con trai út của mình mà, khi muốn làm chuyện gì thì nói một không nói hai. Con cũng chỉ lợi dụng cơ hội này để giúp đỡ cậu ta, nhắc nhở Hoắc Thiểu Ngải sớm chuẩn bị trước, điều này không được sao?""

Thanh âm của Chu Thế Dương rất nhẹ, chậm rãi, nhưng đây lại là biểu hiện khi ông đang tức giận: ""Con có thể nói cho nó biết mà, nói rằng Chu Tuyển Danh có ý định ly hôn với nó. Tại sao con lại phải làm lớn chuyện ra như thế? Cuối cùng thì con đang dự tính cái gì?""

(Thực chất thì CTD chỉ đang có ý định thôi chứ chưa thuê luật sư hay làm giấy ly hôn, nhưng CTP lại nói với HTN là CTD đã thuê xong luật sư và ký xong giấy rồi, chỉ chờ HTN nữa thôi.)

Câu nói này của ông không khác gì đang răn dạy anh. Chu Tuyển Phỉ nghe xong cũng không kiềm được cơn giận: ""Bố, người cũng không biết Hoắc Thiếu Ngải là con người như nào. Cậu ta chính là đầu gỗ, người khác phải đẩy một cái thì cậu ta mới bước một bước. Không khích thích một chút thì cậu ta có thể đứng ngoài đóng vai con người ngoài cuộc luôn. Bố biết không? Nó và Chu Tuyển Danh ầm ĩ nửa năm rồi, mà cậu ta vẫn làm như chẳng có chuyện gì cả, nửa tháng trước con hỏi cậu ta, em cảm thấy hôn nhân của mình và Chu Tuyển Danh có xảy ra chuyện gì không, đến tận lúc đó rồi nó còn muốn nói không, mãi đến cái lần hiểu lầm ở quán rượu Chu Tuyển Danh quá trớn, nó mới nhớ đến nó va Chu Tuyển Danh nửa năm qua chưa làm tình, bố nói xem, nếu như con chỉ nói cho cậu ta biết sự thật là Chu Tuyển Danh dự định sẽ ly hôn với nó, cậu ta sẽ coi rằng đây là chuyện đáng quan tâm sao?""

""Đấy cũng không phải là vấn đề mà con có thể tự quyết định!""

Chu Thế Dương kiềm chế cơn giận, thoáng bình tĩnh lại, hỏi: ""Em trai con có biết việc này không?""

""..... Nó không biết.""

""Thế con nói việc này cho Hoắc Thiếu Ngải khi nào?""

""Nửa tháng trước.... hai ngày trước khi Tuyển Danh sang Nhật Bản.""

""Nói cách khác, sau khi chuyện này xảy ra, hai đứa nó cũng có cơ hội nói chuyện với nhau rồi, đúng chưa?""

"".....""

Chu Thế Dương tức đến điên đầu, gõ trượng lên bàn: ""Con mẹ nó, mày là thằng vô liêm sỉ!""

Chu Tuyển Phỉ ghét nhất là người khác dùng từ ngữ thô tục mắng anh, lần này Chu Thế Dương mắng anh cũng làm anh sinh khí: ""Con làm gì sai chứ? Con chỉ muốn Hoắc Thiếu Ngải mắng chửi nó một trận. Con hiểu tính cách của em trai con, nó chỉ muốn người khác để ý đến mình, trước kia con với nó cũng cãi nhau một lần, con mắng nó một trận, nó liền im thin thít. Con cũng nói với Hoắc Thiếu Ngải như thế, nhưng cậu ta không nghe con, hôm nay Chu Tuyển Danh bay về sớm mấy hôm để xem nó thử vai, cậu ta còn đang bực, trách con được sao?""

""Mày nói cái rắm!;"" Chu Thế Dương nổi cáu, ""Dựa vào cái gì mày tự cho rằng khi một người biết nửa kia muốn ly hôn với mình sẽ không ầm ĩ lên? Mẹ của mày hồi xưa ầm ĩ đến độ cả tính mạng cũng muốn bỏ!""

""Nam nhân và nữ nhân, chung quy cũng không giống nhau...""

""Làm sao mà không giống nhau?"" Chu Thế Dương nắm chặt tay lại, trắng bệch, ông gằn từng chữ một, ""Nam nhân và nam nhân có tình cảm với nhau thì không phải là tình yêu sao? Chẳng lẽ nam nhân với nam nhân kết hôn thì không phải là hôn nhân hả?""

""Con cũng không có phủ nhận điều này mà....""

Chu thế Dương đập bàn một cái, nói: ""Cuộc hôn nhân này! Là Chu Tuyển Danh tự nguyện ký kết cùng với Hoắc Thiếu Ngải! Phải xuất phát từ cả hai đứa chúng nó, kể cả là vấn đề cần giải quyết cũng nên để chúng nó tự giải quyết, nếu cuối cùng hai đứa nó không thể cùng nhau vượt qua nổi, cũng phải từ chính chúng nó xóa bỏ mối quan hệ này. Chúng ta có thể cho chúng nó kiến nghị, nhưng không thể quơ tay múa chân trong chuyện này được, con có hiểu không, A Phỉ?""

Đáy lòng Chu Tuyển Phỉ dậy lên một làn sóng, một đợt xúc cảm, vừa đau khổ vừa chua xót, nó xông lên cuống họng lại bị anh mạnh mẽ đẩy xuống: ""Con không muốn quơ tay múa chân trong hôn nhân của chúng nó, con nghĩ chúng nó vẫn ổn, con không muốn em trai con hối hận, con...""

Con ngươi của anh hơi chuyện động, ánh sáng của đèn treo trong phòng rơi vào trong mắt của anh, biến tròng mắt của anh thành màu nâu nhạt tựa như lưu ly. Tiếng nói của anh bay lên không trung, giống như bị cái gì đó nuốt trọn.

Chu Thế Dương nhìn con trai cả của mình, ông nắm lấy gậy chống bạc, ngón tay xiết chặt rồi lại thả lỏng. Ông sống hơn bảy mươi tuổi, đã trải qua rất nhiều chuyện, đối với hết thảy tâm tình trên thế gian này, ông đều nắm rõ cả.

""A Phỉ..."" Ngữ khí của ông chậm lại một chút, ""Không phải con vẫn nhớ đến Tiêu Tiểu Tiểu đấy chứ?""

Trên mặt Chu Tuyển Phỉ thoáng qua nét bối rối: ""Con....""

""Không phải con cho rằng... nếu như năm đó, thời điểm hai đứa thỏa thuận ly hôn, chỉ cần Tiêu Tiểu Tiểu nguyện ý xin lỗi con, hết thảy đều sẽ khác, đúng không?""

""Con không có nghĩ như vậy.""

Anh phủ nhận theo bản năng. Ánh sáng của đèn chiếu lên mặt đất, tựa như tro cặn của kính vạn hoa, anh cảm thấy choáng váng, cảm thấy buồn nôn.

Chu Thế Dương không nói gì.

Không gian này không thể truyền tới tầng hai.

Anh không cách nào ở nơi này, trong không gian yên tĩnh mà không nhớ tới Tiêu Tiểu Tiểu, nhớ đến ngón tay cô ướt đẫm trong mưa, nhớ đến hình ảnh cô nằm trên giường mờ mịt, sau khi biết mình có thai cô còn cười gằn, còn nhớ cả cảnh vĩnh biệt khi cô bước ra khỏi quán cà phê... Anh càng nỗ lực chạy trốn, nó vẫn dai dẳng bám theo.

""A Phỉ...""

Thanh âm của Chu Thế Dương lại vang lên, mơ mơ hồ hồ, anh kinh ngạc nhìn về phía cha mình.

""Bố mặc kệ con có đem cuộc hôn nhân của em trai con và Hoắc Thiếu Ngải thành vật thay thế của con cùng Tiêu Tiểu Tiểu không, quyết định có ly hôn hay không, có sống chung nữa không, đều là chuyện của bọn nhỏ, con không nhúng tay vào nữa, có được không?""

Chu Tuyển Phỉ một lúc lâu sau mới gật đầu.

Chu Thế Dương thở dài một hơi.

Chu Tuyển Phỉ cảm giác mình đang đạp lên tro tàn của chiếc kính vạn hoa, mỗi một mảnh vụn đều lập lòe hình ảnh anh và Tiêu Tiểu Tiểu vui vẻ trong quá khứ, mỗi một mảnh đều nói cho anh biết, anh và Tiêu Tiểu Tiểu đã không thể trở lại hồi đó....

Anh mơ màng hồi lâu, đột ngột như được người vớt lên từ trong nước, không khí mới mẻ rót vào mũi vào miệng anh, anh trốn ra khỏi quá khứ vỡ vụn, thoáng chốc tỉnh táo.

Sau khi anh bình tĩnh lại, lập tức gọi cho Hoắc Thiếu Ngải một cuộc.

(Má nó chứ chương này hơn 3k chữ lận:< gõ muốn què tay, nhưng truyện đang hay nên có động lực mỗi ngày gõ cho xong 1c)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện