Đêm cuối tháng, trời tối đen như mực, Doanh trại Đặng Lâm tối đen như mực, không một tiếng động yên ắn tới dị thường.

Trên sườn núi, có 500 Chiến Dương cùng mang theo 300 Hỏa Cung, đang lặng lẽ leo lên sườn núi Cửu Bá. Chiến Dương có khả năng leo trèo trên địa hình dốc, tuy còn mang trên thân 2 người, thế nhưng di chuyển rất trầm ổn và chắc chắn.

A Mã, Sát Nhất, Sát Nhị, Sát Tam, Sát Tứ và Sát Ngũ cũng tham gia chiến dịch với vị trí dẫn đường và tiên phong, đặc chủng cung binh Thích Khách quả thực là lợi thế cho hầu hết các mặt trận đánh lén và ám sát.

Quả thật không khác gì Hoàng Kỳ Phương cùng Đặng Lâm suy đoán, tại sườn phía tây và nam Cửu Bá trấn hầu như không có thủ vệ, phía dưới sườn núi chính là quân doanh A Sa Kích. Tất cả lều trại đều tối đen, bên ngoài có không ít đống lửa, ngồi chung quanh hơn 50 thủ vệ đang ăn uống cùng trò chuyện say sưa. Bọn họ không hề biết rằng cách họ chỉ vài trăm mét có 1000 quân phục kích đang mài dao xoàn soạt chờ bọn họ.

Trong doanh trướng A Sa Kích cùng Sa Khương, Bạch Hồng, Lý Nhị và Hắc Sát cùng nhau nghiên cứu sa bàn, tìm điểm yếu của liên quân mà đánh.

Sa Khương đang không ngừng, nói về các chiến thuật mà bọn man di kia sử dụng, ngoài ra họ có bao nhiêu binh chủng, binh chủng loại gì, bao nhiêu tướng lãnh và kỹ năng của tướng sĩ, hắn một mực kể ra hết. hắn còn đặc biệt chú ý chính là Voi Chiến của Cửu Gia Lệ với kỹ năng [Chiến Cuồng]. và Ô Mộc với kỹ năng [ Nhục Mạ].

Chính vì biết được thực lực quân địch, nên A Sa Kích mới một mực thủ thành không muốn rời thành một bước, tuy trong lòng hắn vẫn còn rất ấm ức cái tên Ô Mộc kia, hắn chửi người thật quá là ác độc.

“ Báo! Doanh Trại địch có dấu hiệu dị thường!” một tên truyền tin lập tức chạy vào thông báo.

“ Địch nhân mang 3000 bộ binh cùng 3000 thương binh đang bắt đầu dàn trận chuẩn bị áp sát cửa trấn”

“ bọn họ chưa tấn công!” 

“ Vâng! Bọn họ chỉ dàn quân, theo trận hình chắc hẳn là Phương Trận”

“ gì phương trận, bọn họ phòng thủ cái gì mà sử dụng phương trận!”

“ tiểu quan không biết, thế nhưng bọn họ vẫn nằm ngoài tầm tấn công của Tháp Canh.

“ có nhìn thấy chủ tướng bọn họ không?” Bạch Hồng liền hỏi.

“ bẩm nhị thống lĩnh! Trên đài cao có nhìn thấy 3 nam và 3 nữ, nhìn trang phục hẳn là thủ lĩnh địch nhân.” Truyền tin lập tức báo cáo không hề che giấu.

Sa Khương ngay lập tức nhíu mày sau đó quát lớn “ không hay! Bọn chúng còn có Chiến Dương, có thể leo núi. Cẩn thận địch tập” lần trước không phải hắn thua vỉ lẽ đó hay sao, lần trước tình hình cũng như thế này, địch nhân giáp công hai mặt khiến hắn chạy như một con chó. Liên tiếp chạy đâu thì bị đánh đó.

Thế nhưng mọi chuyện đã chậm, chỉ nghe trong đêm phát ra âm thanh lanh lãnh “ Hỏa Tiễn”. ngay lập lức một làn mưa tên lửa từ trên sườn đồi bắn xuống, mục tiêu không phải là quân địch mà là các kiến trúc dể cháy như lều trại, đống cỏ.

[Hỏa Tiễn] tấn công hỏa cung liên tục, gây hiệu ứng bùng cháy, gia ta 150% sát thương.

Đây chính là kỹ năng của Lạc Sưu tướng quân dưới quyền của Đặng Lâm. Cách 2 phút một màn mưa tên lại lao xuống doanh trại quận địch.

Tên lửa kết hợp với hiệu ứng bùng cháy và gió thồi từ bờ sông vào, khiến thế lửa ngày càng mãnh liệt.

Quân khăn vàng lại là quân lính có đặc tính ngày chiến đêm ngủ, theo tư chất của nông dân, nếu không có sự kiện gì lớn, họ sẽ vào lều ngủ.

Trong chốc lát doanh trại A Sa Kích liền rối loạn, quân lính trừ trong trại chạy ra, trên người không một mãnh giáp. Tiếng gào thét khắp nơi. 

Thế lửa ngày càng lớn, trong chốc lát đã lan ra 1/3 Cửu Bá trấn. trong đên đen Cửu Bá Trấn sáng nhất đêm nay.

“ chạy! chạy mau, lửa mau cứu lửa!: tiếng la hét khắp nơi.

“ không được rồi, với tình huống này phải bỏ thành trấn thôi! Bạch Hồng liền lo lắng”

Nhìn thế lửa ngày một to, A Sa Kích liền cắn răng quát lớn, “ Tất cả tập hợp tại phủ trấn trưởng, mở một đường máu xông ra.”

“ vâng Thống lĩnh!” ngay lập tức quân khăn vàng như ong vở tổ điên cuồn chạy ra khỏi Cửu Bá trấn.

Nhìn thế lửa ngất trời, đứng cách xa cả 2 3 cây số vậy mà Hoàng Kỳ Phương còn cảm giác nóng ran, không khí có một chút gì đó khô khốc, mùi lá cỏ cháy khắp nơi.

Đặng Lâm thì chăm chú hơn, hắn một mực quan sát trận thế, 2000 bộ binh cùng 3000 thương binh tuyến đầu chính là nơi giao chiến kịch liệt nhất.

Quân khăn vàng dưới tình thế tiến cũng chết lui cũng chết, vì thế bọn chúng sẽ điên cuồng hơn, càng tấn công mãnh liệt hơn.

Kỵ binh khăn vàng xông lên trước, quân số cũng lên tới 7000 kỵ binh a, nếu không phải vì hỏa hoạn, kỵ binh cũng ít nhất lên tới 1 vạn 3. Thế nhưng hiện tại cũng chỉ còn phân nữa. như vậy cũng đủ chơi chết 2000 bộ binh rồi.

Khi cách đám người Ô Man 500 m. Lạc Bác liền ra lệnh [ Tiễn Vũ] kỹ năng của Lạc Bác gia tăng 110% sát thương.

Một màng mưa tên bay lên, kỵ binh khăn vàng chết như rạ, chốc lác 7000 còn không quá 5000. Trực tiếp đi tong 2000 quân. Chưa dừng lại ở đó Ô Man ngay lập tức thi triển kỹ năng [ Thiếc bích] một bức tường khiên được dựng lên chắn được một lần xông lên như vũ bão cũa kỵ binh khăn vàng.

Ầm Ầm ẦM. liên tiếp những tiếng và chạm.

Đội hình Phương Trận xếp theo hình chữ nhật, mỗi một tổ 10 người. mỗi một phương trận có 5 tổ. xếp theo hình chử U ngược, hàng đầu chính là 3 tổ bộ binh Giáp sĩ. Sức phòng ngự cực kỳ trâu bò. Hàng sau chính là Thương Binh, bọn họ sẽ thông những kẽ hở của trọng giáp mà tấn công, hàng sau cùng chính là Cung Binh đang điên cuồn loạn tiễn.

Bộ binh hàng đầu đứng mũi chịu sào, lớp ngày chết, lớp sau ngay lập lức tiến lên thế chổ không một kẽ hở.

A Sa Kích hiện tại đang cực kỳ gấp, lửa đã cháy đến tận mông rồi, thế nhưng hàng phòng thù của địch nhân cực kỳ trâu, cực kỳ khó có thề công phá.

“ Đại Nhân! Rút bằng đường thủy, Cửu Bá có 3 chiến thuyền chứa ít nhất cũng 1 vạn quân.” Sa Khương có kinh nghiệm chạy trốn liền ra giải pháp.

“ thế nhưng còn 4 vạn quân con lại như thế nào, chẳn lẽ bỏ mặt bọn họ” A Sa Kích do dự. 4 vạn quân không phải là một con số nhỏ.

“ Đại nhân! Núi còn xang thiếu gì gỗ, nếu một mực không quyết định, chúng ta e là sẽ chết cháy! Đại nhân!” cả một đám liền quì xuống. 

A Sa Kích nghiến răng nghiến lợi thét lên “ sẽ có một ngày ta sẽ trả thù hãy đợi đấy” sau đó hắn ra lệnh cho toàn bộ quân thân tính lên 3 chiến thuyền bỏ chạy.

Nhìn thấy quân chủ tướng mình bỏ chạy, đám quân khăn vàng còn lại sợ mất mật, sĩ khĩ tụt giảm nhanh chóng, khiến cho hàng đầu giảm đi không ít sức ép.

“ lúc này Ô Mộc mới thét lớn “ bỏ vũ khí xuống! sẽ được tha mạng! đầu hàng sẽ được ta mạng.”

Giống như một làn sóng, quân khăn vàng nhanh chóng bỏ vũ khí xuống đầu hàng. Đám người Ô Man, Lạc Sưu cũng nhường một con đường cho bọn họ rút lui, bởi vì thế lửa ngày càng lớn, nếu không sớm di dời ắc hẳn thương vong cả 2 bên sẽ ngày càng cao.

Trận cháy lớn kéo dài tới tận chiều hôm sau. Lúc này mọi chuyện đã dàn xếp ổn thỏa. 3 vạn 5 quân khăn vàng đầu hàng, hơn 4000 chiến mã được bắt sống, chiến tích, quân công là vô số kể. đây là một trận đại thắng.

Lần này số tu binh cùng chiến lợi phẩm được chia đôi, đồng thời Hoàng Kỳ Phương chiến đóng luôn cả Cửu Bá trấn. đây chính là nhiệm vụ của nàng, còn Đặng Lâm nàng sẽ giúp hắn công thành Vô Biên đề hắn hoàn thành nhiệm vụ.

Cửu Bá trấn giờ đây chỉ còn một bãi hoan tàn, bên trong còn không ít khúc gỗ vẩn còn chưa cháy hét, khói đen nghi ngút, mặt đất dường như bị thiêu đốt nhiệt độ ít nhất cũng 40 độ.

Văn Phòng trấn trưởng, chỉ còn,lại một khối bia trơ trọi. đây chính là Thiên bi. Chỉ cần phá hủy viên đá này thì nàng sẽ hoàn thành 3/4 nhiệm vụ sữ thi nhánh 1.

Để xây dựng một trấn, thật sự là tiêu tốn không ít tài nguyên, thế nhưng nàng cũng không có ý định giữ nó lại. Cửa Bá trấn có vị thế cực kỳ đặc biệt, tuy dể thủ khó công, nhưng chỉ cần một mồi lữa củng đủ xóa sạch cửu Bi trấn rồi.

“ oành!” sau khi nàng phá vỡ Thiên Bi Cữu Bá trấn, trên tay nàng xuất hiện một cái kiến thôn lệnh màu hoàng kim.

Tiểu Ha nhanh nhảu muốn đoạt cái kiến thôn lệnh này, hiện tại chỉ duy nhất chỉ có mình nàng là chưa có thôn trấn cho riêng mình, còn mọi người ai cũng có, trong lòng nàng, mặc định đây chính là của nàng.

Thế nhưng sự thật, thực là mất lòng. Hoàng Kỳ Phương liền giật lại. “ cái này không được! mình đã có chỗ sử dụng cái kiến thôn lệnh này rồi!” nàng liền quay đi bỏ lại Tiểu Hà với ánh mắt đầy u oán. “ ứ! Cho trai là cái chắc rồi! đồ mê trai bỏ bạn” Tiều Hà không ngừng làu bàu.

…………………………………………………………………………………………………………

Bệnh viện Nhân Dân B2. Tại một căn phòng bình thường.

Nhã Phương vẫn còn đang nằm trên giường bệnh, tuy đã qua thời gian nguy kịch, thế nhưng do chấn thương quá nặng nên dẫn đến hôn mê sâu và rất có khả năng trong suốt quản đời còn lại nàng chỉ có thề nằm trên giường mà thôi.

Mấy ngày nay Hùng Phong thật sự là mất ăn mất ngủ, một mực chăm nom cho Nhã Phương, hắn hiện tại tinh thần suy sụp vô cùng hai hốc mắt sâu hóm, kèm theo là vết thương chưa bình phục, khiến cho hắn càng bê tha nhếch nhác.

Thế nhưng đôi bàn tay vẫn nắm chặt bàn tay Nhã Phương, và trên bàn tay đó còn có chiếc nhẫn mà mẹ hắn từng bảo là phải đeo cho con dâu nàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện