Cánh quân thứ nhất do Hình Long Khai chỉ huy, 2 vạn bộ binh cùng 6000 thương binh hướng Ô Ma Trấn mà tới. liên quân quân chủ lực là Đại Việt công hội, cùng một số công hội nhỏ lẻ. tuy 2 vạn 6 quân thế nhưng quân chủ lực chỉ có 1 vạn mà thôi, còn lại là quân lính cấp 2, cấp 3 leve 40 sức chiến đấu không cao.
Cánh quân thứ hai do Trần Thế Vinh cùng Lưu Minh chỉ huy, quân chủ lực đương nhiên là Hoa Đô công hội và Cố Đô công hội, liên quân bên đến 2 vạn 9 quân. Thực lực cánh quân này vô cùng mạnh mẽ, bọn họ cắn răng rút 1 vạn 6 quân từ tiền tuyến lui về tấn công Hằng Hà Trấn với tư thế một ăn cả, ngã về không. Quyết chí thu gọn Hằng Hà Trấn làm căn cứ địa phía Tây Bắc thành Giao Chỉ sau đó mở rộng thế lực sang khu vực Long Uyên, Tượng Quận.
Mỗi ngày đại quân đi khoảng 50 dặm vừa đi vừa nghỉ sức đồng thời đưa trinh sát thám thính địa hình, di chuyển cực kỳ thận trọng, không giống như 2 lần tấn công lần trước. Mỗi cánh quân đều chia ra quân tiên phong, đại quân và hậu quân.
Khoảng cách từ Đầm Hà Thành đến Hằng Hà Trấn và Ô Ma Trấn ít nhất cũng 300 dặm, vì vậy sớm nhất cũng 4 ngày mới đến được nơi. Đồng thời cũng cho Hoàng Kỳ Phương một chút ít thời gian.
Tam Hạ Khẩu.- Trung tâm doanh trại, nghị sự doanh
Hoàng Kỳ Phương cùng Đặng Lâm đang thương nghị. Hiện tại Vô Ưu trấn đang gặp mối nguy rất lớn, số quân ở tiền phương không thể di dời, còn quân ở hậu phương cho dù cố lắm cũng huy động được 1 vạn quân. Thế nhưng ngàn phải đối đầu với 5 vạn 5 quân, trong đó co 3 vạn quân tinh nhuệ.
“ Tiên Lâm! Nhiệm vụ của anh chắc cũng nhận được rồi!” Hoàng Kỳ Phương tuy bị vào tình thế cam go nhưng sắc mặt vẫn như thường, nhàn nhã nói.
“ Đúng! Tôi mới vừa nhận chiều qua. Chiếm đóng thành Vô Biên.” Đặng Lâm cũng khẳng khái nói ra.
“ công chiến 3 trấn còn lại: Hà Bi, Cửu Bá và Chi Nhất trấn.”
“ xem ra hai chúng ta lại cùng mục tiêu rồi!” Đặng Lâm làm bộ như cười mà không phải cười nói.
“ tôi nghe nói, hai trấn Ô Ma và Đầm Hà của cô dạo ngày kinh doanh cũng không tệ!”
Sắc mặt Hoàng Kỳ Phương có chút đen nói “ anh cũng biết chuyện rồi, thì tôi cũng không vòng vo.”
“ Tiền quân không thề động, nhưng quân ở hậu phương, cho dù tôi có tập hợp thì cũng không quá 1 vạn 1 quân. Tôi cần anh giúp.!”
“ giúp cô tôi được lợi gì!” Hắn không chút nghĩa khì, lộ ra bộ mặt của một gian thương không lợi không làm.
“đây không phải tôi nhờ anh,mà là yêu cầu. nếu anh không đem quân trợ giúp thì tôi sẽ tui quân ở tiền quân. Lúc đó tôi xem anh như thế nào hoàn thành nhiệm vụ.” Hoàng Kỳ Phương cũng không chút nào khách khí đôi mắt trừng to lên, bên trong chiếc mặt nạ quỉ càng thêm quỉ dị.
“ Xem ra phải lộ mặt chuột rồi!” Đặng Lâm thở dài.
“nhưng tôi có một điều kiện, cô có thể mở chiếc mặt nạ quỉ này không, nói chuyện thật là không quen” Hắn có chút ấm ức a. gần 1 tháng quen biết, thế mà chân diện mục của người đối tác mình còn không biết, cũng thật là mất mặt à.
“thôi được!” Hoàng Kỳ Phương cũng thỏa thuận tháo chiếc mặt nạ sát thủ đường xuống.
Dưới ánh nến lộ ra khuôn mặt của một mỹ nữ sắc xão tuyệt trần, cũng đồng thời có một chút gì đó uy nghiêm của đế vương.
Đăng Lâm có chút thẩn thờ, nhìn nàng với ánh mắt cực kỳ ngạc nhiên.
“anh bị dại à!” Nàng có chút không vui, khi để một người đàn ông nhìn nàng chăm chú.
“ à! Thất lễ! tôi trông cô rất là quen, dường như gặp mặt đâu đó rổi!”
“ câu này tôi nghe quen tai lắm! anh còn câu nào khác không!” Nàng hừ lạnh,.
“ à không! Ý tôi là! À mà thôi, vào chuyện chính đi!”
“ Ma Kỳ! hiện tại tôi huy động cao nhất cũng khoảng 1 vạn 8 quân mà thôi, thế nhưng còn phải lưu lại phòng thủ thôn trấn. cao nhất tôi sẽ cho cô 1 vạn quân cấp 3.”
“ tốt 1 vạn của anh, thêm 1 vạn của tôi làm cái đầu rùa cũng đủ phòng thủ ít nhất trong 3 tháng.” Hoàng Kỳ Phương cao hứng.
“ nhưng tôi lại không thích là đầu rùa!” Đặng Lâm có chút không cao hứng.
Trước khi làm đầu rùa, tôi phải cho bọn chúng một vố thật đau.
Bên trướng bồng chỉ còn lại tiếng nói nho nhỏ nghị luận, nhưng lại không ai biết bọn họ nói gì.
……………………………………………………………………………………………………
Ngày hôm sau, từ sáng sớm Đặng Lâm đã triệu tập quân, khí thế sẵn sàng quyết chiến với Sa Khương. Nhận được tin báo Sa Khương cũng khởi động đại quân 1 vạn 7 quân. Chuẩn bị chiến đấu.
Thanh Ngọc cùng Sĩ Hoàn, cũng thu cờ, trống, lui binh hướng về Tam Hạ Khẩu, tạo thành thế gọng kìm khóa chặt đường lui của Sa Khương.
Nhận được tin tình báo 3 công hội đang dòm ngó thành Hà Bi cũng không dám án binh bất động mà cũng đi theo Thanh Ngọc hướng tới Tam Hạ Khẩu.
Ngay lúc này bọn họ mới biết có 2 đội quân lớn đang chuẩn bị đánh nhau tại đây, ước tính tổng quân số cũng lên tới 3 vạn quân
.
Sau một hồi điều tra, bọn họ mới biết được chủ nhân của đám quân này chính là Ma Kỳ, người chơi thần bí nhất. đến lúc này bọn họ mới xác định được thực lực Vô Ưu trấn mạnh đến mức nào.
Sau đó người 3 công hội Hoa Đô, Đại Việt và Việt Đô công hội, liền cho người thương thảo với Thanh Ngọc, muốn góp sức tấn công Hà Bi Trấn.
Thanh Ngọc lớn tuổi nhất trong đám người đương nhiên hiểu ra ý tứ của bọn họ là muốn chia một chén canh quân công. bọn họ cho người nói cho đám người Thanh Ngọc là bọ họ sẽ đánh chứ không phải là xin phép tham gia.
Hoàng Kỳ Phương đã đoán trước được điều này, nên đã thông tri cho Thanh Ngọc là nhận lời bọn họ, đồng thời triên khai kế hoạch tác chiến cho bọn họ luôn. Thêm 1 vạn đại quân, tình thế của của Ô Ma và Hằng Hà sẽ được dễ thở hơn một chút.
3000 bộ binh cùng 2000 thương binh trên tuyến đầu tiếng từng bước, không một chút vộ vã. Đặng Lâm đang bắt đầu tấn công.
Ăn quả đắng lần trước, Sa Khương cũng vô cùng thận trọng, không có chút ý tứ gấp gáp, hắn cũng cho bộ binh cùng thương binh lên trước, Kim thương và giáp bộ binh chủng, phòng thủ cũng xem là trâu.
Còn bên Đặng Lâm bộ binh là do Ô Man chỉ huy, sau đó là Lạc Cốc chỉ huy, binh chủng là giáp bộ, kỳ mâu tập, và thiếc thương.
Phải nói bộ binh đánh nhau thì bên nào trâu hơn thì bên đó ăn. Ô Man là tuyến đầu xung phong, vì thế Nguyên Phụng đã buff cho quân hắn 2000 Giáp bộ kỹ năng [ Thủ Hộ] tăng 45 điểm phòng ngự, thêm trang bị màu lam. Công thêm kỹ năng [Thiếc Bích của hắn]. 2000 Giáp bộ, giống như những con trâu.
Trên chiến trường, không ngừng có tiếng gầm rú, gào thét, chỉ số thương vong bắt đầu nhảy. tại tiền doanh sắc mặt Đặng Lâm cực kỳ âm trầm, phía sau hắn Lạc Ba Lạng cũng không khác gì, quả thực quân đội của Vô Ưu thôn là quá mạnh, chỉ riêng kỹ năng đoàn đội [Thiếc Bích] cũng quá là ngư bức rồi, vậy mà còn thêm cả [ Thủ Hộ] và [ Hiệu Triệu].
Tại phía xa bên kia. Đám người tam đại công hội cũng quan chiến, trong lòng cảm khái không thôi, đây chính là thực lực của thiên hạ đệ nhất thôn, quá là ngưu bức, trong thời gian ngắn đã xây dựng được một đội quân cực kỳ hùng mạnh, gần 2 vạn người. còn bọn họ xây dựng quân đội trên cơ sở là đôlla và nhân lực. mà sức mạnh lại vô cùng yếu kém, nhìn mà xem 2000 bộ binh kia trang bị ít nhất cũng làm lam trang. Thậm chí còn có cả lục trang. Còn cao cấp hơn cả trang bị trên người bọn họ.
Lúc này Sa Khương thấy tình thế không ổn, liền cho quân rút lui. Bộ binh cùng thương binh của hắn lui về phía sau, vừa đánh vừa lui, cô gắng không bị đưa vào tình thế bọ động.
2 bên cứ giằng co nhau, một tiến một lui, thương vong cũng lên tới con số quá ngàn. 2000 quân giáp bộ của Ô Man mất đi cũng hơn 200 tên, phía trước vừa năm xuống thì phía sau có người thay vào.
Phía sau, Lạc Cốc chỉ huy Kỳ Mâu Tập liên tiếp phóng thương, rồi sau đó cùng Thiếc Thương luồn qua những kẻ hở mà tấn công quân giặc. Bộ binh 2 bên làm tuyến đầu chịu sức ép vô cùng lớn.
Lúc này Sa Khương liền ra lệnh cho 4000 kỵ binh xuất chiến, chia làm 2 hướng đánh vào 2 bên cánh đại quân Đặng Lâm. Nhìn ra ý đồ của quân địch Đặng Lâm liền chỉ huy 2000 kỵ Binh Lôi Kỵ do Lạc Trấn chỉ huy hướng bên trái cánh quân đánh qua.
2000 kỵ binh Thiếc Kỵ còn lại do Lâm Quần chỉ huy, hướng bên phải cánh quân mà đánh tới.
Ngay lập tức Lạc Trấn vượt lên trước, thân người vươn cao thi triển kỹ năng của mình [ Kỵ Kích] tấn công theo đường thẳng khiên có quân đối phương rơi vào hỗn loạn. một mình hắn lao lên hàng đầu, không ngừng càng quét kỵ binh địch, ngay sau đó 2000 Lôi Kỵ theo sau, như vũ bão điên cuồng chém giết.
Sa Khương từng ăn một cú đau vì đám Lôi Kỵ nay. Thế nhưng 2000 kỵ binh này chỉ là mồi nhử mà thôi, chỉ cần dụ địch vào phạm vi hắn phục kích, cho dù là Lôi kỵ hắn cũng chẳng sợ.
Hướng bên phải, 2000 Thiếc Kỳ mang khí thế vũ bão mà xuất kích. Kỵ năng đoàn chiến [ thiếc kỵ vô song] của Lâm Quần phải nói là cực kỳ bá đạo, một mực càng quét, sức chiến đấu dũng mãnh gấp 2 gấp 3 lần Lôi Kỵ của Lạc Trấn. nhanh chóng 2000 kỵ binh còn không quá 400.
Lúc này khóe miệng Sa Khương giật giật, hắn nhanh chóng cho kỵ binh rút lui. Miệng lẩm bẩm “ nhanh nhanh đuổi theo! Nhanh đuổi theo” thế nhưng sự thật không như hắn ảo tưởng. đám kỵ binh kia cũng không có xông lên, mà lạ trấn thù phía 2 bên của bộ binh không có một chút ý tứ xông lên.
Cánh quân thứ hai do Trần Thế Vinh cùng Lưu Minh chỉ huy, quân chủ lực đương nhiên là Hoa Đô công hội và Cố Đô công hội, liên quân bên đến 2 vạn 9 quân. Thực lực cánh quân này vô cùng mạnh mẽ, bọn họ cắn răng rút 1 vạn 6 quân từ tiền tuyến lui về tấn công Hằng Hà Trấn với tư thế một ăn cả, ngã về không. Quyết chí thu gọn Hằng Hà Trấn làm căn cứ địa phía Tây Bắc thành Giao Chỉ sau đó mở rộng thế lực sang khu vực Long Uyên, Tượng Quận.
Mỗi ngày đại quân đi khoảng 50 dặm vừa đi vừa nghỉ sức đồng thời đưa trinh sát thám thính địa hình, di chuyển cực kỳ thận trọng, không giống như 2 lần tấn công lần trước. Mỗi cánh quân đều chia ra quân tiên phong, đại quân và hậu quân.
Khoảng cách từ Đầm Hà Thành đến Hằng Hà Trấn và Ô Ma Trấn ít nhất cũng 300 dặm, vì vậy sớm nhất cũng 4 ngày mới đến được nơi. Đồng thời cũng cho Hoàng Kỳ Phương một chút ít thời gian.
Tam Hạ Khẩu.- Trung tâm doanh trại, nghị sự doanh
Hoàng Kỳ Phương cùng Đặng Lâm đang thương nghị. Hiện tại Vô Ưu trấn đang gặp mối nguy rất lớn, số quân ở tiền phương không thể di dời, còn quân ở hậu phương cho dù cố lắm cũng huy động được 1 vạn quân. Thế nhưng ngàn phải đối đầu với 5 vạn 5 quân, trong đó co 3 vạn quân tinh nhuệ.
“ Tiên Lâm! Nhiệm vụ của anh chắc cũng nhận được rồi!” Hoàng Kỳ Phương tuy bị vào tình thế cam go nhưng sắc mặt vẫn như thường, nhàn nhã nói.
“ Đúng! Tôi mới vừa nhận chiều qua. Chiếm đóng thành Vô Biên.” Đặng Lâm cũng khẳng khái nói ra.
“ công chiến 3 trấn còn lại: Hà Bi, Cửu Bá và Chi Nhất trấn.”
“ xem ra hai chúng ta lại cùng mục tiêu rồi!” Đặng Lâm làm bộ như cười mà không phải cười nói.
“ tôi nghe nói, hai trấn Ô Ma và Đầm Hà của cô dạo ngày kinh doanh cũng không tệ!”
Sắc mặt Hoàng Kỳ Phương có chút đen nói “ anh cũng biết chuyện rồi, thì tôi cũng không vòng vo.”
“ Tiền quân không thề động, nhưng quân ở hậu phương, cho dù tôi có tập hợp thì cũng không quá 1 vạn 1 quân. Tôi cần anh giúp.!”
“ giúp cô tôi được lợi gì!” Hắn không chút nghĩa khì, lộ ra bộ mặt của một gian thương không lợi không làm.
“đây không phải tôi nhờ anh,mà là yêu cầu. nếu anh không đem quân trợ giúp thì tôi sẽ tui quân ở tiền quân. Lúc đó tôi xem anh như thế nào hoàn thành nhiệm vụ.” Hoàng Kỳ Phương cũng không chút nào khách khí đôi mắt trừng to lên, bên trong chiếc mặt nạ quỉ càng thêm quỉ dị.
“ Xem ra phải lộ mặt chuột rồi!” Đặng Lâm thở dài.
“nhưng tôi có một điều kiện, cô có thể mở chiếc mặt nạ quỉ này không, nói chuyện thật là không quen” Hắn có chút ấm ức a. gần 1 tháng quen biết, thế mà chân diện mục của người đối tác mình còn không biết, cũng thật là mất mặt à.
“thôi được!” Hoàng Kỳ Phương cũng thỏa thuận tháo chiếc mặt nạ sát thủ đường xuống.
Dưới ánh nến lộ ra khuôn mặt của một mỹ nữ sắc xão tuyệt trần, cũng đồng thời có một chút gì đó uy nghiêm của đế vương.
Đăng Lâm có chút thẩn thờ, nhìn nàng với ánh mắt cực kỳ ngạc nhiên.
“anh bị dại à!” Nàng có chút không vui, khi để một người đàn ông nhìn nàng chăm chú.
“ à! Thất lễ! tôi trông cô rất là quen, dường như gặp mặt đâu đó rổi!”
“ câu này tôi nghe quen tai lắm! anh còn câu nào khác không!” Nàng hừ lạnh,.
“ à không! Ý tôi là! À mà thôi, vào chuyện chính đi!”
“ Ma Kỳ! hiện tại tôi huy động cao nhất cũng khoảng 1 vạn 8 quân mà thôi, thế nhưng còn phải lưu lại phòng thủ thôn trấn. cao nhất tôi sẽ cho cô 1 vạn quân cấp 3.”
“ tốt 1 vạn của anh, thêm 1 vạn của tôi làm cái đầu rùa cũng đủ phòng thủ ít nhất trong 3 tháng.” Hoàng Kỳ Phương cao hứng.
“ nhưng tôi lại không thích là đầu rùa!” Đặng Lâm có chút không cao hứng.
Trước khi làm đầu rùa, tôi phải cho bọn chúng một vố thật đau.
Bên trướng bồng chỉ còn lại tiếng nói nho nhỏ nghị luận, nhưng lại không ai biết bọn họ nói gì.
……………………………………………………………………………………………………
Ngày hôm sau, từ sáng sớm Đặng Lâm đã triệu tập quân, khí thế sẵn sàng quyết chiến với Sa Khương. Nhận được tin báo Sa Khương cũng khởi động đại quân 1 vạn 7 quân. Chuẩn bị chiến đấu.
Thanh Ngọc cùng Sĩ Hoàn, cũng thu cờ, trống, lui binh hướng về Tam Hạ Khẩu, tạo thành thế gọng kìm khóa chặt đường lui của Sa Khương.
Nhận được tin tình báo 3 công hội đang dòm ngó thành Hà Bi cũng không dám án binh bất động mà cũng đi theo Thanh Ngọc hướng tới Tam Hạ Khẩu.
Ngay lúc này bọn họ mới biết có 2 đội quân lớn đang chuẩn bị đánh nhau tại đây, ước tính tổng quân số cũng lên tới 3 vạn quân
.
Sau một hồi điều tra, bọn họ mới biết được chủ nhân của đám quân này chính là Ma Kỳ, người chơi thần bí nhất. đến lúc này bọn họ mới xác định được thực lực Vô Ưu trấn mạnh đến mức nào.
Sau đó người 3 công hội Hoa Đô, Đại Việt và Việt Đô công hội, liền cho người thương thảo với Thanh Ngọc, muốn góp sức tấn công Hà Bi Trấn.
Thanh Ngọc lớn tuổi nhất trong đám người đương nhiên hiểu ra ý tứ của bọn họ là muốn chia một chén canh quân công. bọn họ cho người nói cho đám người Thanh Ngọc là bọ họ sẽ đánh chứ không phải là xin phép tham gia.
Hoàng Kỳ Phương đã đoán trước được điều này, nên đã thông tri cho Thanh Ngọc là nhận lời bọn họ, đồng thời triên khai kế hoạch tác chiến cho bọn họ luôn. Thêm 1 vạn đại quân, tình thế của của Ô Ma và Hằng Hà sẽ được dễ thở hơn một chút.
3000 bộ binh cùng 2000 thương binh trên tuyến đầu tiếng từng bước, không một chút vộ vã. Đặng Lâm đang bắt đầu tấn công.
Ăn quả đắng lần trước, Sa Khương cũng vô cùng thận trọng, không có chút ý tứ gấp gáp, hắn cũng cho bộ binh cùng thương binh lên trước, Kim thương và giáp bộ binh chủng, phòng thủ cũng xem là trâu.
Còn bên Đặng Lâm bộ binh là do Ô Man chỉ huy, sau đó là Lạc Cốc chỉ huy, binh chủng là giáp bộ, kỳ mâu tập, và thiếc thương.
Phải nói bộ binh đánh nhau thì bên nào trâu hơn thì bên đó ăn. Ô Man là tuyến đầu xung phong, vì thế Nguyên Phụng đã buff cho quân hắn 2000 Giáp bộ kỹ năng [ Thủ Hộ] tăng 45 điểm phòng ngự, thêm trang bị màu lam. Công thêm kỹ năng [Thiếc Bích của hắn]. 2000 Giáp bộ, giống như những con trâu.
Trên chiến trường, không ngừng có tiếng gầm rú, gào thét, chỉ số thương vong bắt đầu nhảy. tại tiền doanh sắc mặt Đặng Lâm cực kỳ âm trầm, phía sau hắn Lạc Ba Lạng cũng không khác gì, quả thực quân đội của Vô Ưu thôn là quá mạnh, chỉ riêng kỹ năng đoàn đội [Thiếc Bích] cũng quá là ngư bức rồi, vậy mà còn thêm cả [ Thủ Hộ] và [ Hiệu Triệu].
Tại phía xa bên kia. Đám người tam đại công hội cũng quan chiến, trong lòng cảm khái không thôi, đây chính là thực lực của thiên hạ đệ nhất thôn, quá là ngưu bức, trong thời gian ngắn đã xây dựng được một đội quân cực kỳ hùng mạnh, gần 2 vạn người. còn bọn họ xây dựng quân đội trên cơ sở là đôlla và nhân lực. mà sức mạnh lại vô cùng yếu kém, nhìn mà xem 2000 bộ binh kia trang bị ít nhất cũng làm lam trang. Thậm chí còn có cả lục trang. Còn cao cấp hơn cả trang bị trên người bọn họ.
Lúc này Sa Khương thấy tình thế không ổn, liền cho quân rút lui. Bộ binh cùng thương binh của hắn lui về phía sau, vừa đánh vừa lui, cô gắng không bị đưa vào tình thế bọ động.
2 bên cứ giằng co nhau, một tiến một lui, thương vong cũng lên tới con số quá ngàn. 2000 quân giáp bộ của Ô Man mất đi cũng hơn 200 tên, phía trước vừa năm xuống thì phía sau có người thay vào.
Phía sau, Lạc Cốc chỉ huy Kỳ Mâu Tập liên tiếp phóng thương, rồi sau đó cùng Thiếc Thương luồn qua những kẻ hở mà tấn công quân giặc. Bộ binh 2 bên làm tuyến đầu chịu sức ép vô cùng lớn.
Lúc này Sa Khương liền ra lệnh cho 4000 kỵ binh xuất chiến, chia làm 2 hướng đánh vào 2 bên cánh đại quân Đặng Lâm. Nhìn ra ý đồ của quân địch Đặng Lâm liền chỉ huy 2000 kỵ Binh Lôi Kỵ do Lạc Trấn chỉ huy hướng bên trái cánh quân đánh qua.
2000 kỵ binh Thiếc Kỵ còn lại do Lâm Quần chỉ huy, hướng bên phải cánh quân mà đánh tới.
Ngay lập tức Lạc Trấn vượt lên trước, thân người vươn cao thi triển kỹ năng của mình [ Kỵ Kích] tấn công theo đường thẳng khiên có quân đối phương rơi vào hỗn loạn. một mình hắn lao lên hàng đầu, không ngừng càng quét kỵ binh địch, ngay sau đó 2000 Lôi Kỵ theo sau, như vũ bão điên cuồng chém giết.
Sa Khương từng ăn một cú đau vì đám Lôi Kỵ nay. Thế nhưng 2000 kỵ binh này chỉ là mồi nhử mà thôi, chỉ cần dụ địch vào phạm vi hắn phục kích, cho dù là Lôi kỵ hắn cũng chẳng sợ.
Hướng bên phải, 2000 Thiếc Kỳ mang khí thế vũ bão mà xuất kích. Kỵ năng đoàn chiến [ thiếc kỵ vô song] của Lâm Quần phải nói là cực kỳ bá đạo, một mực càng quét, sức chiến đấu dũng mãnh gấp 2 gấp 3 lần Lôi Kỵ của Lạc Trấn. nhanh chóng 2000 kỵ binh còn không quá 400.
Lúc này khóe miệng Sa Khương giật giật, hắn nhanh chóng cho kỵ binh rút lui. Miệng lẩm bẩm “ nhanh nhanh đuổi theo! Nhanh đuổi theo” thế nhưng sự thật không như hắn ảo tưởng. đám kỵ binh kia cũng không có xông lên, mà lạ trấn thù phía 2 bên của bộ binh không có một chút ý tứ xông lên.
Danh sách chương