Edit: Windchime
Beta: Phương Phan

Chu Bồi cùng hai đứa nhỏ ở lại Duyên Bình hầu phủ hai đêm, đến sáng sớm ngày thứ ba, sau khi dùng qua điểm tâm liền muốn quay về.

Ngoại trừ đêm trước khi xuất giá, đây là lần thứ hai A Kết cảm giác thời gian trôi qua cực nhanh.

Nàng luyến tiếc dượng và biểu đệ, càng luyến tiếc đệ đệ đang vùi đầu trong lòng mình.

"Dượng, nếu không, hay để cho Tiểu Cửu ở lại đi?" Hai mắt A Kết lúc này đã hoen đỏ, ngẩng đầu lên thương lượng với Chu Bồi. Kỳ thật ngày đầu đệ đệ đến nàng đã có suy nghĩ này, chỉ ngại nhà huân quý kinh thành quy củ tương đối nhiều, nàng lại chỉ là con dâu nên không làm chủ được, tự tiện giữ đệ đệ ở lại như vậy thì không thích hợp lắm nên mới dằn suy nghĩ này xuống. Tối qua, thấy nàng lăn qua lộn lại ngủ không yên, Triệu Trầm biết nàng luyến tiếc đệ đệ, chủ động đề nghị để đệ đệ ở lại hầu phủ, chờ đến qua mùa thu, khi phụ mẫu và muội muội đến đây lại dọn ra ngoài.

Lúc ấy A Kết từ chối ý tốt của hắn, nhưng bây giờ, đến lúc thật sự phải chia xa, nàng lại nhịn không được mà nói ra.

Việc này Chu Bồi thật sự khó lòng quyết định. Cháu ngoại trai ở lại, hắn lo lắng Thái phu nhân hầu phủ sẽ không vui vẻ, không ở lại, nhìn cháu ngoại nữ ở bên cạnh, hắn cũng không đành lòng mạnh mẽ mang Lâm Trọng Cửu đi. Nhìn ra được cháu ngoại nữ cũng không quá kiên định, Chu Bồi đi đến bên cạnh hai tỷ đệ, cúi đầu hỏi Lâm Trọng Cửu: "Tiểu Cửu, con muốn ở lại kinh thành không?"

Lâm Trọng Cửu không chút do dự gật đầu, nhìn trưởng tỷ nói: "Muốn, con muốn làm bạn với đại tỷ, nhưng con đã hứa với nương là phải nghe lời, không thể để đại tỷ gặp phải phiền toái. Đại tỷ đừng khóc, nương nói chờ sau khi cha thi đậu cử nhân, nhà chúng ta sẽ chuyển đến kinh thành, khi đó đại tỷ liền có thể trở về nhà mẹ đẻ." Website đăng truyện chính thức: diendanlequydon.com Lúc xuất phát mẫu thân đã dặn dò nó là trưởng tỷ có thai không có tinh lực (tinh thần + sức lực) chăm sóc nó, bảo nó dù cho tỷ phu hay trưởng tỷ giữ lại thế nào cũng đều không thể đồng ý.

"Được, vậy mọi người nhớ đến sớm nha." Thấy đệ đệ hiểu chuyện như thế, A Kết đành cố nén nước mắt, lôi kéo hai đệ đệ lại dặn dò một lúc rồi mới đưa người lên xe ngựa, mỉm cười đưa tiễn.

Xe ngựa nhanh chóng ra khỏi con đường, qua khúc rẽ ngoặt liền không thấy được nữa, A Kết đứng nơi đầu phố, lưu luyến chưa muốn đi vào.

Tưởng ma ma đau lòng đỡ lấy cánh tay nàng, ôn nhu khuyên nhủ: "Đại cô nương đừng nóng vội, hiện tại cũng đã tháng năm rồi, chậm nhất là tháng Mười thì lão gia và phu nhân cũng có thể đến đây, vừa lúc có thể ôm cháu ngoại."

Ngày sinh dự kiến của A Kết vào cuối tháng Mười, có lẽ sẽ sớm vài ngày, cũng có khả năng sẽ chậm mấy ngày.

Nghĩ tới lúc đó nàng sẽ có đứa con của mình, mọi người trong nhà cũng đều đến đây, trong lòng A Kết liền dễ chịu hơn, cuối cùng nhìn hướng xe ngựa rời đi thêm một lát, sau đó mới theo Tưởng ma ma đi vào.

Chỉ là nghĩ lại, đoàn tụ rồi lại biệt ly, lòng người không khỏi có chút mất mát.

Ngay cả đoan ngọ, A Kết cũng không trải qua một cách thoải mái, lúc ở cùng Ninh thị, nàng cố gắng không biểu hiện ra ngoài, nhưng lúc một mình ở tại Vọng Trúc hiên thì sẽ đối chiếu bản đồ triều đại của Triệu Trầm để suy đoán lúc này dượng đại khái đã đi được tới đâu.

Ngày hôm đó Triệu Trầm trở về, đầu tiên là nhìn về phía bàn, quả nhiên nhìn thấy tấm bản đồ kia đang bày ra ở nơi đó.

Nếu hắn có thể giống như trước kia, mỗi ngày bầu bạn bên cạnh nàng, có phải nàng sẽ không nhớ nhà như vậy không? "A Kết, mùng mười ta được nghỉ, nàng có muốn đi đâu không? Đầu năm ta đã hứa với nàng, sẽ đưa nàng đi dạo kinh thành." Buổi tối sau khi nghỉ ngơi, Triệu Trầm ôm thê tử nói.

"Giờ thiếp như vậy, tiện ra cửa sao?" A Kết cũng muốn đi nhưng lại không yên tâm.

"Ta đã cho người gia cố xe chắc chắn, chúng ta đi chậm một chút hẳn là sẽ không có chuyện gì. Như thế nào, nghĩ kĩ muốn đi đâu chưa?" Triệu Trầm hôn mặt nàng, chỉ đơn giản như vậy.

Mấy đêm nay hắn không quấn lấy nàng làm loạn, không nói gì mà chỉ lẳng lặng yêu thương chăm sóc, A Kết thật an tâm, dựa vào vai  hắn nói: "Thiếp nghe nói ngoại ô phía Tây kinh thành có Bồ Tát ở Long Ân tự rất linh nghiệm, thiếp muốn đi vái lạy, liệu có được không?"

Triệu Trầm cười nhéo tay nàng, đặt trên ngực nói: "Có gì không được chứ? Nàng muốn đi đâu, ta đều đưa nàng đi. Long Ân tự à, A Kết nàng muốn cầu cái gì, cầu Bồ Tát cho nàng một nhi tử trắng trẻo mập mạp sao?"

A Kết không nói cho hắn. Nàng quả thật muốn cầu con, cầu cho nàng một đứa con, cầu cho dì nàng một nữ nhi vẫn mãi mong ước, còn muốn cầu Bồ Tát phù hộ phụ thân bình tĩnh học tập, người một nhà bình an.

Cầu nhiều như vậy, nàng có quá tham lam không?

A Kết cười cười, lại nói: "Chúng ta đưa nương đi cùng chứ?" Mẹ chồng cả ngày đều ở hầu phủ, cũng rất buồn chán.

Thê tử hiếu thuận như thế, Triệu Trầm tự nhiên đồng ý.

Ngày hôm sau Triệu Trầm vào cung sớm, hôm nay A Kết không cần đến Vinh Thọ đường thỉnh an, liền đi ăn cơm với Ninh thị, thuận tiện nói chuyện đi Long Ân tự, hỏi Ninh thị có muốn đi không.

Ninh thị đi hay không đều được, chẳng qua thấy con dâu nhớ đến nàng, nàng liền vui vẻ đồng ý.

Hai người ở trong phòng tán gẫu, đang nói thì nghe được tiếng nói thanh thuý của Quách Bảo Châu, mẹ chồng và nàng dâu nhìn nhau cười, không đợi các nàng đi đón người, Quách Bảo Châu đã nhẹ nhàng chạy vào. Nàng tới bên này rất nhiều lần, kêu xong cũng không cần Vấn Mai hầu hạ, tự rót một ly trà cho mình rồi uống liên tục vài chén.

Ninh thị cười nàng: "Buổi sáng cơm rất mặn sao?" Tính tình của cô cháu ngoại này không giống trưởng tỷ một chút nào, đứa nhỏ này vừa làm cho người ta đau đầu lại vừa làm cho người ta yêu thích.

Quách Bảo Châu ngồi xuống bên cạnh A Kết, có chút ủy khuất nhìn Ninh thị nói: "Dì cùng tẩu tử đều không thích ra cửa, mỗi lần đều là con chạy tới đây, bên ngoài bây giờ nóng như vậy, con đương nhiên khát nước." Lúc ban đầu nàng đối với nghĩa dì còn có chút mới lạ, sau này thấy mẫu thân và ca ca đều gần gũi với nàng ấy, Ninh thị đối với nàng cũng hòa ái dễ gần, Quách Bảo Châu liền nhanh chóng thân thuộc.

A Kết có chút áy náy, nói: "Đều là do ta..." Lang trung nói ba tháng đầu rất dễ gặp chuyện không may, cho nên người bên ngoài có mời đến đến gia yến hay lễ mừng gì đó, nàng đều từ chối, chỉ ở trong nhà dưỡng thai.

"Biết biết, tẩu tử đang mang cháu trai, không thể di chuyển nhiều." Quách Bảo Châu cười hắc hắc nói, cúi đầu nhẹ nhàng sờ sờ bụng A Kết, "Thay vì để cháu trai ta vất vả, vẫn nên để ta chạy đến chạy đi, tương lai ta còn chờ hắn hiếu thuận ta mà."

A Kết cúi đầu nhìn bụng cùng nàng, ôn nhu cười.

Ninh thị bất đắc dĩ lắc đầu, nói với Quách Bảo Châu: "Lời này nói trước mặt chúng ta thì được, lúc ra cửa làm khách thì cũng không thể nghĩ gì nói vậy như thế, đã là đại cô nương mười lăm tuổi, phải học cách đoan trang."

Quách Bảo Châu phẫn nộ thu tay, ngoan ngoãn ngồi thẳng, lại nhịn không được nhỏ giọng thầm oán: "Dì, sao người cũng giống như nương con vậy? Windchimelqd Con mới mười lăm, người bên ngoài qua mười sáu, mười bảy lập gia đình cũng không ít, gấp làm gì chứ, để giống tẩu tử, sớm bị biểu huynh cưới về, sau khi có thai thì không thể ra ngoài, thật chán, lỡ như gặp phải mẹ chồng độc ác..."

Càng nói càng không biết chừng mực, Ninh thị trừng nàng, Quách Bảo Châu vội vàng ngậm miệng, lặng lẽ nháy mắt với A Kết.

A Kết cười, lảng sang chuyện khác, "Bảo Châu từng đến Long Ân tự chưa?"

Quách Bảo Châu gật đầu: "Từng đến ạ, ở đó toàn là một đám phu nhân và lão thái thái đi dâng hương, không có gì vui, nhưng mà Long Ân tự có rất nhiều hoa, hiện tại Ngọc Lan Tử Vi hẳn đã đều nở, chắc sẽ đẹp lắm, bên kia lại mát mẻ... A, tẩu tử hỏi Long Ân tự làm gì? Tỷ muốn đi? Ta cũng đi chung với tỷ!"

A Kết vốn cũng định mời nàng cùng đi, nghe vậy thì nhìn về phía mẹ chồng.

Ninh thị nhàn nhạt liếc nhìn cháu ngoại nữ, trong ánh mắt mong chờ của nàng nói: "Dẫn con đi cũng được, chỉ là con phải có quy củ, nếu lớn tiếng náo động hoặc Đông chạy Tây lủi, ta lập tức để biểu huynh đưa con về nhà."

Quách Bảo Châu vội vàng cam đoan mình nhất định sẽ ngoan ngoãn.

Ninh thị lại nói thêm một câu: "Hỏi nương con xem nàng có muốn đi không."

Quách Bảo Châu nhất thời nhăn mặt, sau đoan ngọ mẫu thân không có chuyện gì bận rộn, làm sao có khả năng sẽ không đi chứ?

Ninh thị cũng không quan tâm, chờ đến lúc hai người đi Vọng Trúc hiên nói chuyện riêng, nàng liền phân phó Vấn Mai chuẩn bị, con dâu đang có mang, không thể để xảy ra bất kì sơ sẩy gì.

Chạng vạng, Triệu Duẫn Đình trở về, thăm dò thê tử: "Ta nghe Thừa Viễn nói, hắn muốn mang các nàng đi Long Ân tự sao? Mùng mười ta cũng ở nhà, nếu không ta đưa nàng đi nhé? Lúc nàng và Thừa Viễn tức phụ ngắm hoa, ta đến chơi cờ cùng Vong Ngữ đại sư, ta cũng rất lâu rồi không luận bàn kỳ nghệ với ông ấy." Vốn hắn có sắp xếp khác, nhưng nhi tử đã nhanh tay hơn nên hắn đành phải thay đổi kế hoạch.

Ninh thị đang sắp xếp đồ, cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Chàng muốn đi thì đi, chỉ là sáng nay Bảo Châu tới đây, theo lời nàng nói, tỷ tỷ hẳn cũng sẽ đi."

Chờ mong trong mắt Triệu Duẫn Đình nháy mắt biến thành thất vọng, cười khan nói: "Vậy các nàng đi thôi, lần sau ta lại mang nàng ra ngoài."

Ninh thị không trả lời.

Triệu Duẫn Đình có chút muốn đổi lời khác, nhưng mà nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng kia của Ninh Liên, cuối cùng vẫn thôi. Đại di tử (chị vợ) vẫn luôn không thích hắn, hắn làm gì phải tự tìm mất mặt chứ?

Ngày tiếp vào triều đối diện Quách Nghị, Triệu Duẫn Đình nhịn không được nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu.

"Ngươi nhìn chằm chằm vào ta làm gì?" Vừa hạ triều, Quách Nghị rảo bước đuổi theo Triệu Duẫn Đình, trong lòng có chút thấp thỏm, "Không phải ngươi lại nghĩ ra chủ ý xấu xa gì muốn kéo ta xuống nước chứ?" Cái người anh em đồng hao này toàn ý nghĩ xấu, vô duyên vô cớ nhìn hắn, hẳn là không có chuyện gì tốt.

Mặt Triệu Doãn Đình không đổi sắc, nói: "Mùng mười, ta chờ ngươi ở chỗ cũ."

Chỗ cũ?

Trong lòng Quách Nghị rùng mình. Trước khi Đường Văn đế lên ngôi, hắn và Triệu Duẫn Đình mặt ngoài là cừu gia, có chuyện gì lớn đều là âm thầm liên lạc, sau khi Đường Văn đế đăng cơ vẫn chưa từng đến đó, hiện tại lại có chuyện gì lớn muốn nói chứ?

Tuy rằng hắn rất muốn bảo vệ thê tử và nữ nhi đi Long Ân tự, nhưng mà chính sự trọng yếu, sau khi Quách Nghị hồi phủ đành phải tìm cớ, nói rõ ngày ấy không thể đi cùng thê tử. Quách phu nhân cũng tỏ vẻ không để ở trong lòng, chỉ là liên tục hai đêm không để hắn chạm vào, còn vào ban ngày thì chuyện nên nói vẫn nói, chuyện nên làm vẫn làm như thường.

Theo Quách Nghị, chuyện này có thể nói là đại sự không ổn.

Đêm mồng chín cầu hoan lại không thành công, Quách Nghị nén nhịn một bụng lửa giận, sáng sớm sau khi gượng cười ân cần đưa thê tử và nữ nhi lên xe, mặt hắn mới trầm xuống, cưỡi ngựa tiến đến nơi hẹn để chạm trán cùng Triệu Duẫn Đình. Nếu hôm nay Triệu Duẫn Đình không có chuyện gì lớn, hắn liền đánh hắn ta!

Triệu Duẫn Đình thì có chuyện gì lớn, hắn chỉ muốn đánh ván cờ với vị tỷ phu này.

Hắn đi không được, Quách Nghị cũng đừng hòng đi.

Khi hai nữ tế (con rể) của Ninh gia đang "Trò chuyện vui vẻ với nhau" thì xe ngựa của phu nhân hai nhà đã gặp nhau tại cửa Tây, không nhanh không chậm đi về phía Long Ân tự.

A Kết ngồi cùng xe với Ninh thị, nhìn xuyên qua mành sa, tò mò thưởng thức phong cảnh bên đường.

Triệu Trầm cưỡi ngựa đi theo bên cạnh, cứ được một lúc lại hỏi thê tử có gì không thoải mái không, về sau A Kết vừa nhìn ánh mắt của hắn liền biết hắn muốn nói gì, nhanh chóng quay lưng trước, không để ý đến hắn nữa. Mẹ chồng đang ngồi đối diện nàng, sao người này lại không biết giữ ý một chút?

Đôi tình nhân trải qua ngọt ngào suôn sẻ, Ninh thị nhìn cũng vui vẻ, cười nói: "Ngươi đừng ngại Thừa Viễn dong dài, đây là lần đầu tiên hắn làm cha, chắc rất khẩn trương."

A Kết không biết nên nói tiếp thế nào, sau một lát mới hơi đỏ mặt trả lời: "Xe ngựa rất vững chãi."

Ninh thị cười mà không nói, mắt thoáng nhìn ra bóng một góc tháp ở ngoài cửa sổ, ôn nhu nhắc nhở: "A Kết, con xem, đó là nhạn tháp cao nhất Long Ân tự, qua một khắc đồng hồ chúng ta có thể đến chân núi."

A Kết vội ló đầu nhìn xem, đúng là nhìn thấy giữa sườn núi có đỉnh chóp một tòa tháp lấp ló giữa màu xanh um của cây cối, còn đang muốn quan sát thật cẩn thận, Triệu Trầm lại cúi người nhìn nàng, mặt lộ vẻ nghi vấn. dieendaanleequuydonn Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ của mẹ chồng, mặt A Kết đỏ bừng, trừng Triệu Trầm một cái rồi lại lập tức ngồi thẳng, hạ quyết tâm sau khi lên núi để hắn tự mình du ngoạn, nàng đi cùng với mẹ chồng.

Chờ đến khi mặt nàng đỡ nóng, xe ngựa cũng chậm rãi ngừng lại.

A Kết đưa tay lấy mũ che, nàng vốn muốn hầu hạ mẹ chồng nhưng Ninh thị đã lấy trước, "Ngoan ngoãn ngồi, nương giúp con."

Ánh mắt nàng nhu hòa, đối xử với A Kết như nữ nhi ruột thịt, trong lòng A Kết cảm động ngàn lần, hơi cúi đầu để Ninh thị giúp nàng, nhỏ giọng nói: "Nương đối với con thật tốt." Có mẹ chồng cùng tướng công như vậy, chuyện gả cho người có gì không tốt đây?

Xuống xe, mẫu tử Quách phu nhân đã chờ ở phía trước, A Kết và Ninh thị vừa đi qua tán gẫu vài câu đã thấy Triệu Trầm phất tay kêu kiệu phu đã chuẩn bị từ trước đến, tổng cộng là ba chiếc kiệu.

A Kết nghi ngờ nhìn về phía Triệu Trầm, một nam bốn nữ, Triệu Trầm hẳn là tự đi, nhưng vậy cũng còn thiếu một chiếc mà?

Triệu Trầm hất cằm về phía Quách Bảo Châu.

Quách Bảo Châu cười hắc hắc, từ bên người Quách phu nhân lui đến bên người Triệu Trầm, nói với A Kết: "Tẩu tử ngồi đi, ta đi cùng biểu huynh, chỉ mấy bước đường mà thôi, ngồi kiệu ngược lại không thoải mái bằng đi bộ."

Quách Bảo Châu không mang mũ che, áo ngắn màu trắng cùng cổ áo màu hồng thạch lựu càng làm nổi bật sắc mặt trong trắng lộ hồng của nàng, xinh đẹp động lòng người, đôi mắt phượng vừa to vừa tròn giống như làn nước, hoạt bát lanh lợi. A Kết nhìn đến sửng sốt, thốt ra lời khen tự đáy lòng: "Bảo Châu thật là xinh đẹp."

Tiểu cô nương đều thích được khen, vậy nên Quách Bảo Châu vô cùng vui vẻ, ôm cánh tay A Kết làm nũng: "Muội dù có dễ nhìn đến mấy cũng không sánh bằng tẩu tử, nếu tẩu lấy mũ che xuống, đoạn đường này chắc biểu huynh không làm gì khác, chỉ biết chắn trước người tẩu không cho người khác nhìn..."

"Bảo Châu." Quách phu nhân lạnh giọng lên tiếng, lời lẽ ẩn giấu trách cứ. Miệng lưỡi trơn trượt, có điểm nào giống một cô nương chứ? Nàng và trượng phu đều sẽ không nói những lời này, cũng không biết nữ nhi học từ ai.

Quách Bảo Châu ngượng ngùng rụt cổ, nhanh chóng lấy lòng, đỡ mẫu thân lên kiệu.

Triệu Trầm muốn đỡ Ninh thị trước, Ninh thị lại lắc đầu, ý bảo nhi tử dìu tức phụ của hắn, tự nàng ngồi lên.

"Đừng lo lắng, ta sẽ đi theo bên cạnh nàng." Sau khi A Kết ngồi ổn định, Triệu Trầm nhẹ giọng nói.

Một tầng che mặt cũng ngăn không được nhu tình trong mắt của hắn, lần này A Kết cũng không trốn, thấy hai vị trưởng bối phía trước đã bắt đầu lên núi, nàng nhanh chóng nâng mạng che mặt, cười với Triệu Trầm, "Chàng..." di3n.dan.l3.quy.d0n

Còn chưa nói xong, mạng che mặt đã bị Triệu Trầm kéo xuống, theo đó là tiếng hắn trầm thấp dặn dò, "Đừng để cho người bên ngoài nhìn thấy, dẫn tới quá nhiều người, ta sợ ta ngăn không được."

A Kết sửng sốt, lập tức hiểu đây là hắn nói tiếp lời của Quách Bảo Châu, vội cúi đầu, thúc giục hắn mau tránh ra.

Triệu Trầm cười, đứng thẳng người, nhìn chằm chằm hai kiệu phu vững vàng nâng kiệu lên, lúc này mới rảo bước đi theo bên cạnh, che chở thê tử của hắn.

Long Ân tự hương khói hưng thịnh, khách hành hương tới lui không dứt.

Ngay khi đám người Triệu Trầm đi dọc theo bóng cây đường núi rồi khuất sau rẽ ngoặt không lâu, dưới chân núi lại lục tục có thêm mấy chiếc xe ngựa.

Trong đó một chiếc xe ngựa, đi bên cạnh cũng là một người thiếu niên cưỡi ngựa, môi hồng da trắng phi thường tuấn mĩ, chỉ là, gương mặt khiến người qua đường liên tiếp quay đầu ngắm nhìn lại, rõ ràng mang theo biểu cảm không kiên nhẫn, giống như có chuyện gì phiền lòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện