Sau khi ăn xong, hai huynh đệ Triệu Thanh và Triệu Hàm cùng nhau đi đến Bác Văn Đường, đó là nơi hai huynh đệ đọc sách.

"Thừa An!" Tần thị chạy chậm đuổi theo, hai huynh đệ cùng dừng lại, quay đầu, nàng cũng dừng bước, vừa thở vừa ngoắc tay ý bảo Triệu Hàm tới bên nàng, "Nương có chuyện muốn nói với con."

Sắc mặt Triệu Hàm thay đổi, phụ thân không thích hắn cùng mẫu thân nói chuyện riêng nhiều.

Triệu Thanh vỗ vỗ bả vai hắn: "Nhị ca đi trước, còn hai khắc nữa thì bắt đầu bài giảng, đừng đến muộn."

Triệu Hàm nói lời cảm tạ, chờ Triệu Thanh rẽ sang hướng khác, hắn mới đi đến chỗ Tần thị, "Mẫu thân tìm con có chuyện gì?"

Tần thị nhìn quanh một lượt, nắm lấy cổ tay nhi tử, bước nhanh về phía sau đám cây cỏ dù khô hạn vẫn xanh tươi mơn mởn.

Dáng vẻ này của nàng rõ ràng là muốn nói ra chuyện gì đó không muốn người khác biết, Triệu Hàm cảm thấy không ổn, trở tay túm chặt tay Tần thị, lại tránh khỏi tay nàng, lui ra phía sau vài bước nói: "Mẫu thân có chuyện gì thì nói đi." Lén lút bị người nhìn thấy, nếu truyền tới tai phụ thân không có việc gì cũng biến thành có việc.

Hắn nghiêm trang, dáng vẻ nhíu mày cực kỳ giống Triệu Duẫn Đình, ánh mắt Tần thị đau xót, nước mắt liền rơi xuống, trốn phía sau cây nói: "Hàm nhi, phụ thân con tức giận ta, hắn nói về sau không muốn gặp ta, Hàm nhi, con đưa ra giải pháp giúp nương, để cho phụ thân con đừng trách ta nữa có được không? Nương đã thử nhiều cách nhưng đều không dùng được, thật sự không còn biện pháp nào, nương mới tới tìm con. Hàm nhi, Ngoại tổ phụ con xa cuối chân trời, thân thích hiện giờ trong kinh thành của nương chỉ còn con, nương chỉ có thể cầu xin con..."

Nàng thương tâm rơi lệ, lại gọi tiểu danh(*) của mình, trong lòng Triệu Hàm lại không có cảm xúc nào, lấy khăn đưa cho mẫu thân lau nước mắt, thanh âm cũng dịu đi, "Mẫu thân, phụ thân làm cái gì đều có lý do của người, mẫu thân cầu xin con, không bằng cẩn thận ngẫm lại xem đến cùng người đã làm sai chỗ nào, chỉ cần người thật tình hối cải, phụ thân sẽ hồi tâm chuyển ý."

(*)Tiểu danh-Nhũ danh: tên được đặt lúc đứa bé mới sinh và cũng có ý nghĩa xấu, lớn lên không dùng nữa.

Hắn hiểu rất rõ phụ thân, từ khi tân hoàng đăng cơ, Quốc Công Phủ bị đánh bại, phụ thân không còn tới chỗ mẫu thân, hắn đã hiểu rõ, phụ thân đối với mẫu thân vốn không có tình cảm, chỉ là là tình thế ép buộc mà thôi. Thậm chí nếu không phải Ngoại tổ phụ vẫn cầm trọng binh trong tay như cũ, mẫu thân có thể tiếp tục ở lại Hầu phủ làm hầu phu nhân hay không cũng không chắc chắn được. Triệu Hàm cũng hiểu mẫu thân, biết nàng là người cố chấp, sẽ không nghe lời khuyên của hắn mà an phận làm một hầu phu nhân hữu danh vô thực(*), đành phải cho nàng một chút hi vọng. Làm người ai mà chẳng lúc sai lầm, có lẽ, đợi đến ngày mẫu thân thật sự hối cải, phụ thân cũng sẽ mềm lòng? (*) Hữu danh vô thực: chỉ có danh tiếng chứ không có thực lực, quyền lực.

Dù cho như thế nào, mẫu thân muốn được phụ thân tha thứ, con đường này chỉ có thể do chính nàng đi, hắn hỗ trợ sẽ càng khiến phụ thân phản cảm.

Tần thị chờ mong không phải là câu trả lời như thế này.

Nàng cho rằng nhi tử sẽ hỏi nàng hắn có thể có biện pháp gì, sau đó nàng sẽ đem kế hoạch khuyên hắn giả bộ bệnh nói thẳng ra, đâu nghĩ tới nhi tử lạnh nhạt như vậy?

Vội vã nắm lấy tay Triệu Hàm, đôi mắt Tần thị đỏ hoe, nói: "Hàm nhi, nương thật sự đã hối cải, nhưng phụ thân con không chịu cho ta cơ hội nói chuyện, Hàm nhi, nương có biện pháp có thể để cho phụ thân con đi tới chỗ ta, như vậy ta sẽ có cơ hội nhận sai với hắn."

Nhìn bàn tay gầy guộc nắm chặt tay mình, Triệu Hàm mím môi không nói.

Trong lòng Tần thị nhen nhóm hi vọng, vội vàng nhỏ giọng dặn dò: "Hàm nhi, trở về con giả bộ bệnh rồi năn nỉ phụ thân cho con tới chỗ ta..."

"Mẫu thân, tiên sinh sắp lên lớp, con phải đi. Chuyện phụ thân, mẫu thân vẫn nên ngẫm lại mình rốt cuộc làm sai chỗ nào đi." Cuối cùng thì Triệu Hàm cũng nghe không nổi những quỷ kế tiểu nhân này, nhẫn tâm tránh khỏi tay Tần thị, bước nhanh rời đi, mặc cho tiếng khóc nức nở của Tần thị từ sau lưng vẫn truyền vào tai.

Hắn thật sự cực kỳ thất vọng, mẫu thân căn bản còn không biết chính mình sai ở đâu.

Nhìn bóng dáng thiếu niên quyết tuyệt, Tần thị thật sự thương tâm, ngồi sụp xuống tại chỗ bụm mặt khóc.

Tử Oánh một mực đứng nơi xa canh chừng cho hai người, lúc này vội vàng chạy tới, nâng Tần thị dậy, nói: "Chúng ta trở về đi phu nhân, bên ngoài gió lớn, cẩn thận đông lạnh mặt."

Tần thị không đi. Trượng phu không cần nàng, nhi tử không đau lòng vì nàng, nàng đông lạnh mặt thì có sao đâu?

Tử Oánh không có biện pháp, vội nhìn xung quanh, tiến đến bên tai Tần thị thấp giọng khuyên nhủ: "Phu nhân đừng nóng vội, tam gia vẫn thương người, vừa rồi nô tỳ nhìn từ xa, phu nhân vừa khóc tam gia liền sốt ruột. Chỉ là tam gia còn nhỏ, phu nhân đột nhiên bảo hắn nói dối Hầu gia, hắn chắc chắn không dám, lại nói hiện tại đại gia mới vừa đi, phu nhân ra tay lúc này sẽ khiến người khác hoài nghi, không bằng chờ một chút, để tam gia hiểu rõ sự đau khổ của người, không cần phu nhân cầu xin, tam gia cũng sẽ hỗ trợ." Thay vì để cho phu nhân tuyệt vọng liều lĩnh xông loạn, không bằng tính toán cho tốt, Thái phu nhân ra chủ ý này, so với những ý tưởng trước kia của phu nhân rõ ràng đáng tin hơn.

Nàng càng nói, nước mắt Tần thị ít dần rồi ngừng hẳn.

Đúng vậy, nhi tử mới mười tuổi, chưa từng có nói dối lần nào...

Là nàng quá xúc động rồi.

Suy nghĩ cẩn thận, Tần thị vội vàng lau khô nước mắt trên mặt, cùng Tử Oánh vội vàng chạy về.

Làm sao để dỗ nhi tử đồng ý, làm sao để có thể giấu diếm trước mặt Triệu Duẫn Đình, nàng phải bàn bạc kỹ hơn mới được.

Những ngày tiếp theo, trong hầu phủ mọi người bình an vô sự.

Buổi sáng A Kết đi Vinh Thọ đường thỉnh an, thời gian còn lại, hoặc là đi Hinh Lan Uyển nói chuyện với Ninh thị, hoặc là Triệu Nghi đến tìm nàng, Quách Bảo Châu cũng đến đây vài lần, nhiều người náo nhiệt, khiến nàng không có thời gian nghĩ tới Triệu Trầm, chỉ khi đêm xuống một mình trong viện mới tự hỏi trượng phu đang làm gì.

Bất tri bất giác hai tháng đã trôi qua.

Ngày hôm đó lúc đang nghỉ trưa, nàng còn chưa rời giường Tưởng ma ma đã đi vào, ngồi cạnh giường đất cười tủm tỉm nhìn nàng.

A kết không hiểu ý, lặng lẽ sờ sờ khóe miệng, không chảy nước miếng mà...

Tưởng ma ma nhìn động tác trẻ con của nàng , tiếng cười càng lớn, dắt lại góc chăn cho nàng rồi nói: "Đại cô nương, tháng này nguyệt sự của người đã muộn hơn hai mươi ngày rồi."

A Kết kinh ngạc "A" một tiếng, lại nhìn Tưởng ma ma ý vị thâm trường tươi cười, trong mắt tiện hiện lên vẻ không thể tin.

Nguyệt sự nàng cực kỳ có quy luật, cơ bản đều tới trước sau mồng năm, lần này Triệu Trầm rời nhà, nàng không có tâm tư lưu ý, hiện tại Tưởng ma ma cố ý nhắc nhở nàng, có phải hay không...

"Ma ma, có thể hay không là..." A kết lại vui sướng không yên, sợ chính mình vui mừng vô ích một hồi.

Tưởng ma ma mỉm cười, sờ sờ trán nàng, từ ái nói: "Tám phần là có rồi. Thời gian trước ta cũng chột dạ, phát hiện nguyệt sự người đã muộn cũng không nói, chính là sợ ông trời trêu đùa chúng ta, chỉ cẩn thận quan sát người mà không dám nói, vẫn chờ tới bây giờ. Đã quá ngày lâu như vậy, lang trung mới có thể chuẩn đúng mạch, nếu đại cô nương cảm thấy thích hợp, ta phái Lục Vân bẩm báo với phu nhân, để cho phu nhân an bài thỉnh lang trung vào phủ?"

Phu nhân trong miệng nàng, dĩ nhiên là chỉ Ninh thị.

A kết chỉ do dự giây lát rồi nhìn Tưởng ma ma gật gật đầu.

Nàng rất muốn biết, mình đã mang cốt nhục của hắn hay chưa, có phải thật sự phải làm mẫu thân rồi hay không.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện