Cuối cùng vẫn là Quách Tử Kính mở miệng trước, "Năm nay là năm đầu tiên sau khi Hoàng Thượng đăng cơ, năm sau triều đình sẽ có thay đổi, thị vệ trong cung cũng sẽ đổi một nhóm người. Đầu tháng ba Hoàng Thượng đi bãi săn Mộc Lan tổ chức hội săn bắn mùa xuân, đến lúc đó sẽ cho gọi đệ tử tôn thất (con cháu hoàng tộc), công khanh (tam công cửu khanh chỉ các tước hầu), cùng với anh hào trong nhà Quan viên chính ngũ phẩm trở lên đồng hành, từ đó chọn lựa ra người nổi bật tiếp nhận chỗ trống của thị vệ."

Trên mặt Triệu Trầm không có gì thay đổi, việc này hắn đã từ trong miệng phụ thân biết được, nhưng cũng biết Quách Tử Kính là có ý tốt với mình, bởi vậy buông ly trà, nghiêng đầu nhìn hắn, ý bảo hắn cứ tiếp tục nói.

"Hai ngày trước Hoàng Thượng tiết lộ cho ta, nói là hữu thống lĩnh ngự tiền thị vệ và Kim Ngô tiền vệ chỉ huy sứ sẽ thay đổi người, hai chỗ trống này đều là chức chính quan tam phẩm, cũng là phẩm cấp cao nhất trong các vị trí thị vệ còn trống lần này, ngươi chắc cũng rõ ràng?”

Triệu Trầm gật đầu: "Ngự tiền thị vệ tùy lúc đều hộ vệ bên cạnh Hoàng Thượng, là chức quan được xem trong nhất trong đội ngũ thị vệ bảo vệ Hoàng Thượng, tổng cộng sáu mươi người, chia ra do tả hữu thống lĩnh dẫn đầu thay phiên tùy giá. Kim Ngô vệ phụ trách thủ vệ hoàng thành, hỗ trợ Hoàng Thượng. Hoàng Thượng ở tại kinh, Kim Ngô vệ chỉ cần thủ hộ hoàng thành, Hoàng Thượng xuất hành, Kim Ngô vệ cũng sẽ phân công người tùy giá."

"Vậy ngươi muốn vị trí nào?" Quách Tử Kính hăng hái hỏi. Đương nhiên, hắn dám hỏi như vậy, không phải nói mình có bản lĩnh giúp Triệu Trầm thu xếp hoặc là mù quáng tin tưởng thân thích nhà mình nhất định có thể dễ dàng đạt được như trở bàn tay, mà là sau khi Triệu Trầm hồi kinh, hai huynh đệ đã ngầm bàn bạc vài lần, nhiều lần đều là hắn bại trận. Bại bởi di đệ còn nhỏ hơn mình bốn tuổi đương nhiên không phải chuyện vui vẻ, nhưng Quách Tử Kính cũng không sợ mất mặt. Triệu Trầm một đường chịu khổ, hắn so với người bên ngoài nhất định càng cố gắng, mà Triệu Duẫn Đình mời sư phụ cho trưởng tử, cũng là có thể gặp mà không thể cầu.

"Trong lòng ngươi đã có quyết định phải không?"

Triệu Trầm cười cười, biết Quách Tử Kính là muốn biết phán đoán của mình, cũng liền thấp giọng đáp: "Tuy rằng cấp bậc giống nhau, nhưng ngự tiền thị vệ tả, hữu thống lĩnh thường đi bên cạnh Hoàng Thượng, không thể nghi ngờ, càng được Hoàng Thượng tín nhiệm, chính vì vậy, Hoàng Thượng không có khả năng đưa hai chức vị quan trọng này cho người một nhà. Gia phụ cùng dượng chính là một ví dụ, nhưng bọn hắn một văn một võ, Hoàng Thượng dùng có thể yên tâm. Nếu như chúng ta chiếm hai vị trí thị vệ thống lĩnh, một khi có người muốn âm mưu phản nghịch, thuyết phục được ngươi trên cơ bản cũng tương đương với có thể thuyết phục ta, Hoàng Thượng không thể không phòng, cho nên ta không có lựa chọn, chỉ có thể làm Kim Ngô tiền vệ chỉ huy sứ. Cái này còn phải xem Hoàng Thượng đến cùng có dám dùng ta."

Kim Ngô tiền vệ thủ vệ hoàng thành, hoàng thành là nơi Hoàng Thượng cùng đám quan lại, hoàng tộc bắt đầu cuộc sống hàng ngày, cũng là chức vị quan trọng.

Nghe hắn giải đáp, trong lòng Quách Tử Kính vui mừng, khóe miệng cũng lộ ra nụ cười, trấn an nói: "Yên tâm, Hoàng Thượng là minh quân, phi đa nghi chi nhân (dùng người không nghi ngờ người)."

Kỳ thật Triệu gia ở trong lòng Đường Văn đế có ưu thế rất lớn. Lúc trước khi Triệu Duẫn Đình đi theo Đường Văn đế đã nói rõ ràng tất cả vấn đề trong nhà, xem như được ăn cả ngã về không, có chuyện Ninh thị giả chết, Đường Văn đế muốn sửa trị Triệu gia tùy lúc đều có lấy cớ, đồng thời, Triệu gia có cái thóp này, sẽ không phản bội Đường Văn đế, Đường Văn đế tự nhiên dùng người sẽ yên tâm, chỉ cần Triệu Trầm đủ xuất sắc, ngự tiền thị vệ thống lĩnh cũng không phải không có khả năng. Hắn trước nhắc nhở Triệu Trầm không muốn chết mà nhìn chằm chằm thị vệ thống lĩnh, chỉ là sợ hắn hi vọng quá lớn mà làm sai cũng lớn, may mắn là Triệu Trầm hiểu rõ.

Nói xong việc này, Quách Tử Kính lại cùng Triệu Trầm bàn luận về một ít đệ tử xuất sắc khác ở kinh thành, đầu tiên chính là nhắc tới Đường Anh, "Đường Anh cay nghiệt, đạo đức cá nhân không được tốt lắm, nhưng những điều này đối với huân quý tại kinh thành cũng không tính là sai lầm lớn. Võ công của hắn có lẽ không bằng ngươi, hơn ngươi ở chỗ hắn là con cháu hoàng gia, nếu hắn thắng, trên mặt Hoàng Thượng cũng rạng rỡ. Còn nếu cuối cùng, là ngươi cùng Đường Anh tranh đoạt ngôi đầu bảng, muốn thua muốn thắng do chính ngươi quyết định."

Thắng Đường Anh cũng chưa chắc có thể lấy được vị trí thị vệ thống lĩnh, thua, vị trí Kim Ngô tiền vệ chỉ huy sứ cũng chạy không thoát, còn có thể làm cho mặt rồng vui mừng.

Mà sự lựa chọn này, chỉ có thể do Triệu Trầm tự định lấy.

~

Thấm thoát đã đến buổi trưa, muốn mở tiệc rồi.

Tổng cộng sáu người, đơn giản ngồi một bàn.

Quách phu nhân hỏi nhi tử, "Con cùng Thừa Viễn đã nói cái gì?"

Sự tình không cần gì giấu giếm, Quách Tử Kính nói đơn giản về hai vị trí thị vệ, chỉ nói chức vụ từng người, còn những thứ rắc rối trong đó không nhắc nửa lời. Những chuyện suy tính này nên để nam nhân, mẫu thân, dì cùng mọi người biết kết quả là được, dù sao đều là chuyện tốt, không quá phân biệt, sàn sàn như nhau.

Ninh thị cũng không quá chú ý việc này, nhi tử đã sớm có thể một mình đảm đương việc của bản thân, con đường làm quan phải đi thế nào, trong lòng hắn hiểu rõ.

A Kết thì ngược lại, thấp thỏm nhìn trượng phu. Nghe cách nói của Quách Tử Kính, hai chỗ trống này phải là hai người trong đám tuấn kiệt, nàng biết Triệu Trầm rất xuất sắc, nhưng nhiều người như vậy, hắn thật sự có thể thắng sao? Thắng, nàng đương nhiên vui vẻ, thua, nàng cũng sẽ không cảm thấy Triệu Trầm không tốt, chỉ là lo lắng trong lòng trượng phu không thoải mái.

Triệu Trầm liếc mắt liền nhìn ra thê tử đang suy nghĩ cái gì, sau khi trở lại Vọng Trúc hiên liền ôm nàng hỏi: "Như thế nào, sợ tướng công của nàng không sánh bằng bọn họ?"

A Kết nào dám thừa nhận, muốn nói sang chuyện khác lại thất bại, đành phải uyển chuyển nói: "Ở trong mắt thiếp, chàng, chàng chính là tốt nhất ."

Nàng có thể nói ra loại lời này đã thập phần khó có được, Triệu Trầm không bức nàng, hôn nhẹ hai cái, nói: "Các nàng ở trong phòng nói chuyện gì, nhìn nàng thật vui vẻ, nói cho ta nghe một chút."

A Kết nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng kể cho hắn: "... Bảo Châu nói rằng trước và sau ngày mười lăm tháng này ở trong thành không cấm đi lại ban đêm, nàng hỏi thiếp có muốn cùng đi ngắm đèn đêm hay không."

"Không đi!" Triệu Trầm trả lời như đinh đóng cột.

Thật ra A Kết muốn đi, hơn nữa Triệu Trầm đối với nàng tốt như vậy, nàng cũng không ngờ tới hắn lại trực tiếp cự tuyệt. Lúc này, mắt choáng váng, vui vẻ trên mặt nhanh chóng bị kinh ngạc thay thế, vậy mà còn muốn giả vờ không để ý, hạ mắt nói: "Đúng, trên đường nhất định sẽ rất loạn, ở nhà nhìn thì tốt rồi."

Triệu Trầm bị nàng làm cho bật cười, cắn cắn lỗ tai thê tử: "Thật sự tin rằng ta không muốn nàng đi ra ngoài giải sầu sao? Ngốc, ta không cho nàng đi cùng Bảo Châu, bởi vì nàng phải đi cùng ta, là hai chúng ta, nhưng mà nếu nàng muốn cùng Bảo Châu đi thì ta nghe lời nàng."

Thì ra hắn nghĩ như vậy, A Kết đỏ mặt vì hiểu lầm suy nghĩ trượng phu.

Nàng cúi đầu, xấu hổ, Triệu Trầm ôm người đặt ngang trên kháng, chầm chậm nhẹ nhàng hôn lên, "A Kết nàng còn chưa nói, đến cùng là muốn đi với ta hay đi cùng Bảo Châu đây?"

Trước đó hắn cố ý nói một nửa để gạt nàng, A Kết quay đầu trốn, thở gấp hỏi: "Nếu thiếp nói muốn đi cùng Bảo Châu thì chàng có ngăn lại không?"

"Không ngăn cản, nhưng nàng phụ tấm lòng của ta, ta sẽ khiến nàng ba ngày không xuống được giường!" Triệu Trầm ôn nhu nói xong lời uy hiếp, lập tức ngăn chặn miệng nàng, quyết định đêm nay để thê tử nếm thử lợi hại, tránh cho nàng quyết định sai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện