Khóc suốt nửa ngày, buổi sáng ngày hôm sau A Kết tỉnh lại, cảm giác mắt không thoải mái, đưa tay day day, nhưng lại làm Triệu Trầm tỉnh giấc, thấy nàng đang lau mắt thì hoảng sợ, vội vàng kéo tay nàng xuống, lúc này mới phát hiện chỉ là sợ bóng sợ gió, "Ta còn tưởng nàng khóc ."
Nàng làm gì có nhiều như vậy nước mắt? A Kết thầm cười hắn lo lắng vớ vẩn, nhưng mà lo lắng vẫn tốt hơn so với việc không để trong lòng. Nàng cúi đầu, tiếp tục dụi mắt, trước đây cũng có vài lần khóc như vậy, biết khóe mắt sẽ có gì đó, không muốn hắn nhìn thấy.
Triệu Trầm không hiểu suy nghĩ của cô nương gia cho rằng nàng còn mệt mỏi, nhìn ra bên ngoài thấy sắc trời xám xịt, giúp nàng đắp chăn rồi nói: "Ngủ đi, đến khắc hai(Từ 7 giờ 20 đến 9 giờ 40 sáng) ta gọi nàng dậy." Thanh âm khàn khàn vì mới tỉnh ngủ làm cho người nghe cũng an tâm.
A Kết lẳng lặng nằm trong lòng hắn, chớp chớp mắt.
Mặc kệ là trưởng tử Hầu phủ, hay là thiếu gia nhà giàu, hắn vẫn là hắn, là trượng phu của nàng. Mặc kệ hắn ở trước mặt người bên ngoài thanh trong veo mà lạnh lùng hay là là lá mặt lá trái thì khi trước mặt nàng đều là vừa bá đạo vừa ôn nhu, sẽ ôm nàng ngủ chung một chỗ, là hai người thân mật nhất. Lo lắng cái gì chứ, chỉ cần Triệu Trầm còn vẫn đối xử với nàng như vậy một ngày, nàng sẽ bên cạnh hắn một ngày. Nàng không giỏi cầm kỳ thư họa nhưng nàng sẽ chăm sóc việc ăn, mặc ở, đi lại của hắn, hỏi han ân cần, đây là những thứ mà một thê tử tốt cần làm trong suy nghĩ của nàng, trước mắt nàng chỉ làm được những thứ này, sau này nàng sẽ cố gắng học hỏi không làm mất mặt hắn.
Có lẽ do được nam nhân ôm,những lo lắng bất an kinh hãi hôm qua đều biến mất tâm tình cũng bình tĩnh. Áp vào lồng ngực ấm áp của nam nhân, A Kết nghĩ nghĩ, hỏi hắn: "Việc này lúc nào sẽ nói với nhóm người Tưởng ma ma đây? Các nàng cũng sẽ cùng đi phải không?"
Triệu Trầm kinh ngạc vì nàng tỉnh táo, nhấc nàng lên, hai người mặt đối mặt.
Bởi vì trong phòng mờ tối, A Kết không ngượng ngùng, lớn mật nhìn lại hắn, cũng không biết mắt của mình vì khóc nên sưng lên, không dễ nhìn như thường ngày. Nhưng Triệu Trầm không cảm thấy khó coi, chỉ đau lòng, thương nàng đối với hắn khoan dung tín nhiệm, thương nàng ôn nhu kiên cường, không khóc nháo, sau khi được dỗ dành liền bắt đầu suy xét cuộc sống sau này.
Sắp xa xứ, trong lòng nàng chắc chắn sẽ lo lắng nhưng nàng thật dũng cảm, biết nhìn về phía trước.
Đơn giản lại giản dị.
Nữ nhân nhà nông thì sao chứ, hắn chỉ thích như vậy đấy.
Triệu Trầm không nhịn được hôn lên mắt nàng, chỉ khẽ chạm lên chỗ sưng. Không cho nàng khóc , sau này sẽ không để cho nàng vì hắn sai mà khóc mấy canh giờ nữa.
Thật cẩn thận và ôn nhu như vậy khiến A Kết ngây ngẩn cả người, ngơ ngác chờ hắn kết thúc.
Triệu Trầm hôn lên hai mắt nàng, cuối cùng hôn lên mặt nàng một chút, sau đó tụa vào mái tóc dài của nàng, nói: "Từ nhà nàng trở về thì nói cho các nàng ấy biết đi, gã sai vặt ở ngoài viện thì ta đã có sắp xếp nhưng những người trong nội việnđều đã dùng quen, nếu nàng không có gì không hài lòng thì chúng ta đều đưa đưa, dù sao thì dùng người mình quen thuộc vẫn hơn."
Nàng mang đến ba người, Tưởng mama thì không cần phải nói, quả thực đây là chuyện ngoài ý muốn, dù cho chỉ là cung nữ thông thường, có thể từ địa phương ăn thịt người đó có thể sống sót rời đi, bản thân chắc cũng không bình thường. Lục Vân và Bích Ngọc tuổi còn nhỏ chút, lại được Tưởng ma ma dạy dỗ, biết tiến biết lùi, đối với quy củ và cấp bậc lễ nghĩa ở Hầu phủ thì chỉ cần thay đổi chút ít là được. Bên cạnh hắn, Cẩm Thư và Cẩm Mặc là người mà mẫu thân chỉ bảo, ba năm gần đây không phạm phải quy củ. Cẩm Mặc, tâm tư hơi chút linh hoạt, cũng may biết khắc chế, chỉ cần nàng vẫn làm đúng bổn phận, sau khi đến Hầu phủ có thể tiếp tục dùng, có thể giúp đỡ A Kết khoảng hai năm rồi thả đi, còn nếu dám có suy nghĩ gì khác, hắn sẽ dùng nàng ta chỉ bảo cho A Kết. Có một số việc không phải cứ nhắc nhở trước là được, hắn sẽ không để cho A Kết khổ sở, nhưng sẽ khiến nàng chú ý hơn. Không phải Cẩm Mặc thì cũng sẽ có tiểu quỷ khác, dù sao cũng phải khiến A Kết cảnh giác một chút, học được phải đề phòng người khác.
Lại nói đến chuyện đến Lâm gia, "Ta bảo Trần Bình mời dượng và dì nàng đến luôn, chuyện lớn như thế này thì bọn họ cũng nên biết, ta trực tiếp nói ra để nhạc phụ không phải nói lại. Dượng có kiến thức rộng rãi, sau khi chúng ta đi , nhạc phụ có cái gì không rõ thì dượng cũng có thể đưa ra vài ý kiến giúp đỡ giúp nhạc phụ."
Hắn suy nghĩ chu đáo, A Kết ngoan ngoãn nghe là được, chờ hắn nói xong, bên ngoài đã sáng hơn một chút, nàngrời khỏi ngực hắn, "Nên dậy thôi."
Triệu Trầm có chút luyến tiếc không khí yên tĩnh như vậy, muốn tiếp tục ôm nàng thêm một chút.
A Kết cười hắn: "Đứng lên đi, đừng làm cho nương đợi lâu."
Hôm qua náo loạn một trận, chắc hẳn mẫu thân vẫn còn lo lắng, Triệu Trầm đành phải đồng ý, cùng nàng ngồi dậy, nhưng không vội vã mặc quần áo, mà là ôm chăn nhìn A Kết, hắn thích xem dáng vẻ tóc dài rối tung của nàng.
Dù sao thì trời cũng lạnh, A Kết cũng lưu luyến sự ấm áp trong chăn, nàng giấu chân trong chăn, xoay người lấy y phục đã được đặt sẵn một bên, thân mình nghiêng về trước khiến trung y căng lên, phía dưới cánh tay phải lộ ra nửa đường cong. A Kết đương nhiên vẫn không ý thức được, Triệu Trầm ánh mắt nhìn thẳng, ánh mắt vừa cố gắng dời đi thì lại tự quay về, cuối cùng vẫn không thể nhịn xuống, lúc A Kết chuẩn bị đụng vào đống y phục định ngồi thẳng dậy thì lại bị ức hiếp, hai bàn tay tiến đến nơi hôm qua vẫn mơ ước, A Kết chưa hề có sự chuẩn bị, hô hấp loạn nhịp.
"Buông ra, chàng buông tay ra!"
A Kết đâu có nghĩ tới hắn sẽ vô sỉ mà đánh lén, vừa thẹn vừa giận, nhưng thân mình lại bị hắn ép nghiêng nên không thể dùng lực, không thể lui được nữa. Nàng thử trốn về phía trước, lập tức bị hắn dùng sức đè lại, lại bị ấn vào... Sợ thanh âm quá lớn bị nha hoàn bên ngoài nghe được, hai mắt A Kết nhắm nghiền, mặt đỏ bừng, phí công kéo tay hắn, nhỏ giọng trách mắng: "Buông ra, chàng đã đồng ý với thiếp!" mới sớm tinh mơ, làm sao hắn có thể như vậy!
Mộng đẹp trở thành sự thật, sao Triệu Trầm bỏ được, vừa hôn tù binh vừa nói nhỏ bên tai nàng: "Hai quân giao chiến, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, tối qua ta để cho nàng kiểm tra tình hình quân địch, có qua có lại, bây giờ nàng cũng nên để ta kiểm tra có đúng không? A Kết nàng nhỏ bé xương cốt không chắc chắn, làm sao có thể đánh nhau? Dù cho bản tướng quân lần đầu ra trận, nhưng vẫn có thể khiến chúng trở nên dễ bảo như thường..."
Nếu hai người đang ngồi ngay ngắn trên bàn, có lẽ A Kết còn có thể cho rằng nam nhân đang nói về chiến trường chiến sự, nhưng hiện tại trong tình hình như thế, hơn nữa tối qua hắn còn nói những lời hồ ngôn loạn ngữ kia, A Kết lập tức nghe hiểu hắn có ý tại ngôn ngoại (cái này ta thích để nguyên, ảnh hưởng khi học Ông già và biển cả hồi c3 đây mà), xấu hổ đến mức hận không thể chết, vội vàng cầu xin hắn: "Đừng nói nữa, buông ra ta..."
Thời cơ không đúng, Triệu Trầm lưu luyến thu binh, ôm người đang xụi lơ vào trong ngực, nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của nàng một lát, hôn lên mắt nàng, hôn tai nàng, " Được, chúng ta buổi tối tái chiến." Hắn muốn chiến đấu tốt, để nàng nếm thử sự lợi hại của hắn.
Hắn thật vô liêm sỉ, A Kết thực sự nhịn không được, nắm chặt tay thành quyền đập vào lồng ngực hắn, đánh tới lại chỉ nhận lấy việc nam nhân cao giọng cười to.
Sau sự náo loạn này, A Kết lại không dám nhìn Triệu Trầm, trang điểm cũng không dám nhìn hắn. Trước đây đã ]biết hắn hư, nhưng nhìn cũng là một dáng vẻ chính nhân quân tử, ai biết lại là...
A Kết thật sự không biết làm thế nào đối mặt với hắn, sau khi đến sảnh liền cúi đầu, không để ý tới nam nhân đối diện đang mỉm cười nhìn mình chăm chú. Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, nghĩ tới việc Ninh thị biết Triệu Trầm có những cam đoan hoang đường, A Kết càng không được tự nhiên, khi vào phòng được Ninh thị đứng dậy đón chào cũng không dám nhìn nàng.
Ninh thị nhìn dáng vẻ xấu hổ của con dâu một cách rõ ràng, lại nhìn sắc mặt đầy đắc ý của nhi tử, vừa buồn cười lại thở ra một hơi, kéo tay A Kết ngồi xuống, nhẹ giọng nói: "A Kết, sự tình ngọn nguồn Thừa Viễn cũng đã nói với con rồi, dù cho thế nào, là chúng ta lừa hôn trước, nương cũng có sai, sau bữa cơm ta sẽ theo các con trở về gặp bà thông gia, xin lỗi."
Tiếng nàng nhẹ nhàng, A Kết vội hỏi: "Không cần, nương cũng không cố ý, người ở nhà chờ chúng con cũng được, Thừa Viễn đi nói là được rồi." Nàng chưa từng có oán trách bà bà, sau khi nàng cùng Triệu Trầm nói chuyện rõ ràng, nghĩ đến Ninh thị, chỉ còn đau lòng, bị người hại toàn tộc rồi còn cướp tướng công, Ninh thị chịu bao nhiêu khổ.
Nghĩ tới những thứ này, trên mặt A Kết không còn đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn Ninh thị, nói: "Nương, thật sự không cần người đi."
Ninh thị lắc đầu, vừa muốn giải thích, Triệu Trầm đã xen vào nói: "A Kết nàng đừng khuyên, nương muốn đi, ta cũng hy vọng nương đi, nếu không tới nhà nàng thì trong lòng nàng còn oán trách ta chắc chắn sẽ không giúp ta, nhạc phụ nhạc mẫu nếu giận không chừng còn đánh ta, có nương bên cạnh, tốt xấu gì cũng sẽ nể mặt nương, không hành hạ ta nhiều."
Nói thì nói như thế, nhưng hắn sắc mặt hồng hào, nhuận khí định thần nhàn, làm gì có dáng vẻ hoảng sợ chứ?
A Kết giận hắn, trừng mắt không hề để ý tới.
Ninh thị cười, vỗ tay con dâu, hất lên đầu nhi tử một chậu nước lạnh: "Không cần con miệng lưỡi trơn tru, ta không phải giúp con nói chuyện, ta lo lắng nhạc phụ nhạc mẫu khoan hậu ôn hòa không đành lòng phạt con nặng tay, nếu bọn họ thật sự không ra tay, ta tự mình dạy dỗ con, cái đồ hỗn trướng (đồ vô liêm sỉ)!"
Triệu Trầm làm mặt khổ, ở dưới đáy bàn nhẹ nhàng đá vào giày A Kết, lúc nàng ngẩng đầu, nói: "Ta nói đúng không? Nương nhất định sẽ giúp nàng, nàng đã tin chưa?"
A Kết không khỏi nhìn về phía Ninh thị, Ninh thị ôn nhu cười, nhỏ giọng nói với nàng: "Chứng từ đó nương đã xem rồi, yên tâm, tương lai Thừa Viễn nếu dám có lỗi với con, hai chúng ta hai trở về Đồng Loan thôn sinh sống, mặc kệ con sinh mấy đứa chúng ta cũng đưa đi theo, một đứa cũng không để lại cho hắn!"
"Nương..." Nghe mẹ chồng là thật sự biết rõ, còn đề cập đến việc con cái, A Kết xấu hổ trốn vào lòng Ninh thị, cái này là thật sự không dám gặp người khác.
Ninh thị khó có khi được cười ra tiếng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, sau một lát thì nói: "A Kết đừng lo lắng, chúng ta ở sống ở đây như thế nào, đến kinh thành cứ như vậy, không có gì khác biệt . Tốt lắm, đứng lên ăn cơm đi, lát nữa còn đến nhà con có thể sẽ không thoải mái, nhỡ bà thông gia ngay cả ta cũng tức giận, A Kết nên thay ta ra mặt nha."
A Kết đỏ mặt gật đầu.
Sau bữa cơm, chuẩn bị một chút, cả nhà xuất phát , A Kết ngồi cùng Ninh thị trên một chiếc xe ngựa, Triệu Trầm cưỡi ngựa ở bên cạnh.
"Vào lúc này ra ngoài thật không sai, có thể ngắm tuyết." Xe ngựa đi một lúc, Ninh thị vén màn xe, cùng con dâu ngắm cảnh.
A Kết quay đầu nhìn lại. Bên ngoài ruộng đất màu trắng, ngọn cây màu trắng, núi xa cũng màu trắng, một vùng trắng xóa như vừa được tẩy sạch.
"Sao lại cuốn rèm lên, bên ngoài lạnh." Đang nhìn, Triệu Trầm cưỡi ngựa lại gần, cúi đầu nói với các nàng, ánh mắt dừng lại trên nguo. A Kết phát hiện, nhịn không được nhìn hắn, hắn mặc một thân áo lam ngồi trên lưng ngựa không nói hết sự phong lưu phóng khoáng, làm cho người ta dù biết không ổn vẫn không nỡ rời mắt.
Cũng may bà bà vội vàng đáp lời, không nhìn nàng.
Thấy nam nhân lại liếc mình một cái, A Kết cúi đầu, không muốn đối diện với hắn, đáy lòng lại càng ngày càng nhiều vui vẻ, cứ không ngừng dâng lên.
Đường quá dài, nàng cố gắng đi cùng hắn, chỉ cần nàng nỗ lực, như vậy thì dù phải đi tới chỗ nào, ít nhất quá trình này không có nửa phần tiếc nuối.
Nàng làm gì có nhiều như vậy nước mắt? A Kết thầm cười hắn lo lắng vớ vẩn, nhưng mà lo lắng vẫn tốt hơn so với việc không để trong lòng. Nàng cúi đầu, tiếp tục dụi mắt, trước đây cũng có vài lần khóc như vậy, biết khóe mắt sẽ có gì đó, không muốn hắn nhìn thấy.
Triệu Trầm không hiểu suy nghĩ của cô nương gia cho rằng nàng còn mệt mỏi, nhìn ra bên ngoài thấy sắc trời xám xịt, giúp nàng đắp chăn rồi nói: "Ngủ đi, đến khắc hai(Từ 7 giờ 20 đến 9 giờ 40 sáng) ta gọi nàng dậy." Thanh âm khàn khàn vì mới tỉnh ngủ làm cho người nghe cũng an tâm.
A Kết lẳng lặng nằm trong lòng hắn, chớp chớp mắt.
Mặc kệ là trưởng tử Hầu phủ, hay là thiếu gia nhà giàu, hắn vẫn là hắn, là trượng phu của nàng. Mặc kệ hắn ở trước mặt người bên ngoài thanh trong veo mà lạnh lùng hay là là lá mặt lá trái thì khi trước mặt nàng đều là vừa bá đạo vừa ôn nhu, sẽ ôm nàng ngủ chung một chỗ, là hai người thân mật nhất. Lo lắng cái gì chứ, chỉ cần Triệu Trầm còn vẫn đối xử với nàng như vậy một ngày, nàng sẽ bên cạnh hắn một ngày. Nàng không giỏi cầm kỳ thư họa nhưng nàng sẽ chăm sóc việc ăn, mặc ở, đi lại của hắn, hỏi han ân cần, đây là những thứ mà một thê tử tốt cần làm trong suy nghĩ của nàng, trước mắt nàng chỉ làm được những thứ này, sau này nàng sẽ cố gắng học hỏi không làm mất mặt hắn.
Có lẽ do được nam nhân ôm,những lo lắng bất an kinh hãi hôm qua đều biến mất tâm tình cũng bình tĩnh. Áp vào lồng ngực ấm áp của nam nhân, A Kết nghĩ nghĩ, hỏi hắn: "Việc này lúc nào sẽ nói với nhóm người Tưởng ma ma đây? Các nàng cũng sẽ cùng đi phải không?"
Triệu Trầm kinh ngạc vì nàng tỉnh táo, nhấc nàng lên, hai người mặt đối mặt.
Bởi vì trong phòng mờ tối, A Kết không ngượng ngùng, lớn mật nhìn lại hắn, cũng không biết mắt của mình vì khóc nên sưng lên, không dễ nhìn như thường ngày. Nhưng Triệu Trầm không cảm thấy khó coi, chỉ đau lòng, thương nàng đối với hắn khoan dung tín nhiệm, thương nàng ôn nhu kiên cường, không khóc nháo, sau khi được dỗ dành liền bắt đầu suy xét cuộc sống sau này.
Sắp xa xứ, trong lòng nàng chắc chắn sẽ lo lắng nhưng nàng thật dũng cảm, biết nhìn về phía trước.
Đơn giản lại giản dị.
Nữ nhân nhà nông thì sao chứ, hắn chỉ thích như vậy đấy.
Triệu Trầm không nhịn được hôn lên mắt nàng, chỉ khẽ chạm lên chỗ sưng. Không cho nàng khóc , sau này sẽ không để cho nàng vì hắn sai mà khóc mấy canh giờ nữa.
Thật cẩn thận và ôn nhu như vậy khiến A Kết ngây ngẩn cả người, ngơ ngác chờ hắn kết thúc.
Triệu Trầm hôn lên hai mắt nàng, cuối cùng hôn lên mặt nàng một chút, sau đó tụa vào mái tóc dài của nàng, nói: "Từ nhà nàng trở về thì nói cho các nàng ấy biết đi, gã sai vặt ở ngoài viện thì ta đã có sắp xếp nhưng những người trong nội việnđều đã dùng quen, nếu nàng không có gì không hài lòng thì chúng ta đều đưa đưa, dù sao thì dùng người mình quen thuộc vẫn hơn."
Nàng mang đến ba người, Tưởng mama thì không cần phải nói, quả thực đây là chuyện ngoài ý muốn, dù cho chỉ là cung nữ thông thường, có thể từ địa phương ăn thịt người đó có thể sống sót rời đi, bản thân chắc cũng không bình thường. Lục Vân và Bích Ngọc tuổi còn nhỏ chút, lại được Tưởng ma ma dạy dỗ, biết tiến biết lùi, đối với quy củ và cấp bậc lễ nghĩa ở Hầu phủ thì chỉ cần thay đổi chút ít là được. Bên cạnh hắn, Cẩm Thư và Cẩm Mặc là người mà mẫu thân chỉ bảo, ba năm gần đây không phạm phải quy củ. Cẩm Mặc, tâm tư hơi chút linh hoạt, cũng may biết khắc chế, chỉ cần nàng vẫn làm đúng bổn phận, sau khi đến Hầu phủ có thể tiếp tục dùng, có thể giúp đỡ A Kết khoảng hai năm rồi thả đi, còn nếu dám có suy nghĩ gì khác, hắn sẽ dùng nàng ta chỉ bảo cho A Kết. Có một số việc không phải cứ nhắc nhở trước là được, hắn sẽ không để cho A Kết khổ sở, nhưng sẽ khiến nàng chú ý hơn. Không phải Cẩm Mặc thì cũng sẽ có tiểu quỷ khác, dù sao cũng phải khiến A Kết cảnh giác một chút, học được phải đề phòng người khác.
Lại nói đến chuyện đến Lâm gia, "Ta bảo Trần Bình mời dượng và dì nàng đến luôn, chuyện lớn như thế này thì bọn họ cũng nên biết, ta trực tiếp nói ra để nhạc phụ không phải nói lại. Dượng có kiến thức rộng rãi, sau khi chúng ta đi , nhạc phụ có cái gì không rõ thì dượng cũng có thể đưa ra vài ý kiến giúp đỡ giúp nhạc phụ."
Hắn suy nghĩ chu đáo, A Kết ngoan ngoãn nghe là được, chờ hắn nói xong, bên ngoài đã sáng hơn một chút, nàngrời khỏi ngực hắn, "Nên dậy thôi."
Triệu Trầm có chút luyến tiếc không khí yên tĩnh như vậy, muốn tiếp tục ôm nàng thêm một chút.
A Kết cười hắn: "Đứng lên đi, đừng làm cho nương đợi lâu."
Hôm qua náo loạn một trận, chắc hẳn mẫu thân vẫn còn lo lắng, Triệu Trầm đành phải đồng ý, cùng nàng ngồi dậy, nhưng không vội vã mặc quần áo, mà là ôm chăn nhìn A Kết, hắn thích xem dáng vẻ tóc dài rối tung của nàng.
Dù sao thì trời cũng lạnh, A Kết cũng lưu luyến sự ấm áp trong chăn, nàng giấu chân trong chăn, xoay người lấy y phục đã được đặt sẵn một bên, thân mình nghiêng về trước khiến trung y căng lên, phía dưới cánh tay phải lộ ra nửa đường cong. A Kết đương nhiên vẫn không ý thức được, Triệu Trầm ánh mắt nhìn thẳng, ánh mắt vừa cố gắng dời đi thì lại tự quay về, cuối cùng vẫn không thể nhịn xuống, lúc A Kết chuẩn bị đụng vào đống y phục định ngồi thẳng dậy thì lại bị ức hiếp, hai bàn tay tiến đến nơi hôm qua vẫn mơ ước, A Kết chưa hề có sự chuẩn bị, hô hấp loạn nhịp.
"Buông ra, chàng buông tay ra!"
A Kết đâu có nghĩ tới hắn sẽ vô sỉ mà đánh lén, vừa thẹn vừa giận, nhưng thân mình lại bị hắn ép nghiêng nên không thể dùng lực, không thể lui được nữa. Nàng thử trốn về phía trước, lập tức bị hắn dùng sức đè lại, lại bị ấn vào... Sợ thanh âm quá lớn bị nha hoàn bên ngoài nghe được, hai mắt A Kết nhắm nghiền, mặt đỏ bừng, phí công kéo tay hắn, nhỏ giọng trách mắng: "Buông ra, chàng đã đồng ý với thiếp!" mới sớm tinh mơ, làm sao hắn có thể như vậy!
Mộng đẹp trở thành sự thật, sao Triệu Trầm bỏ được, vừa hôn tù binh vừa nói nhỏ bên tai nàng: "Hai quân giao chiến, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, tối qua ta để cho nàng kiểm tra tình hình quân địch, có qua có lại, bây giờ nàng cũng nên để ta kiểm tra có đúng không? A Kết nàng nhỏ bé xương cốt không chắc chắn, làm sao có thể đánh nhau? Dù cho bản tướng quân lần đầu ra trận, nhưng vẫn có thể khiến chúng trở nên dễ bảo như thường..."
Nếu hai người đang ngồi ngay ngắn trên bàn, có lẽ A Kết còn có thể cho rằng nam nhân đang nói về chiến trường chiến sự, nhưng hiện tại trong tình hình như thế, hơn nữa tối qua hắn còn nói những lời hồ ngôn loạn ngữ kia, A Kết lập tức nghe hiểu hắn có ý tại ngôn ngoại (cái này ta thích để nguyên, ảnh hưởng khi học Ông già và biển cả hồi c3 đây mà), xấu hổ đến mức hận không thể chết, vội vàng cầu xin hắn: "Đừng nói nữa, buông ra ta..."
Thời cơ không đúng, Triệu Trầm lưu luyến thu binh, ôm người đang xụi lơ vào trong ngực, nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của nàng một lát, hôn lên mắt nàng, hôn tai nàng, " Được, chúng ta buổi tối tái chiến." Hắn muốn chiến đấu tốt, để nàng nếm thử sự lợi hại của hắn.
Hắn thật vô liêm sỉ, A Kết thực sự nhịn không được, nắm chặt tay thành quyền đập vào lồng ngực hắn, đánh tới lại chỉ nhận lấy việc nam nhân cao giọng cười to.
Sau sự náo loạn này, A Kết lại không dám nhìn Triệu Trầm, trang điểm cũng không dám nhìn hắn. Trước đây đã ]biết hắn hư, nhưng nhìn cũng là một dáng vẻ chính nhân quân tử, ai biết lại là...
A Kết thật sự không biết làm thế nào đối mặt với hắn, sau khi đến sảnh liền cúi đầu, không để ý tới nam nhân đối diện đang mỉm cười nhìn mình chăm chú. Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, nghĩ tới việc Ninh thị biết Triệu Trầm có những cam đoan hoang đường, A Kết càng không được tự nhiên, khi vào phòng được Ninh thị đứng dậy đón chào cũng không dám nhìn nàng.
Ninh thị nhìn dáng vẻ xấu hổ của con dâu một cách rõ ràng, lại nhìn sắc mặt đầy đắc ý của nhi tử, vừa buồn cười lại thở ra một hơi, kéo tay A Kết ngồi xuống, nhẹ giọng nói: "A Kết, sự tình ngọn nguồn Thừa Viễn cũng đã nói với con rồi, dù cho thế nào, là chúng ta lừa hôn trước, nương cũng có sai, sau bữa cơm ta sẽ theo các con trở về gặp bà thông gia, xin lỗi."
Tiếng nàng nhẹ nhàng, A Kết vội hỏi: "Không cần, nương cũng không cố ý, người ở nhà chờ chúng con cũng được, Thừa Viễn đi nói là được rồi." Nàng chưa từng có oán trách bà bà, sau khi nàng cùng Triệu Trầm nói chuyện rõ ràng, nghĩ đến Ninh thị, chỉ còn đau lòng, bị người hại toàn tộc rồi còn cướp tướng công, Ninh thị chịu bao nhiêu khổ.
Nghĩ tới những thứ này, trên mặt A Kết không còn đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn Ninh thị, nói: "Nương, thật sự không cần người đi."
Ninh thị lắc đầu, vừa muốn giải thích, Triệu Trầm đã xen vào nói: "A Kết nàng đừng khuyên, nương muốn đi, ta cũng hy vọng nương đi, nếu không tới nhà nàng thì trong lòng nàng còn oán trách ta chắc chắn sẽ không giúp ta, nhạc phụ nhạc mẫu nếu giận không chừng còn đánh ta, có nương bên cạnh, tốt xấu gì cũng sẽ nể mặt nương, không hành hạ ta nhiều."
Nói thì nói như thế, nhưng hắn sắc mặt hồng hào, nhuận khí định thần nhàn, làm gì có dáng vẻ hoảng sợ chứ?
A Kết giận hắn, trừng mắt không hề để ý tới.
Ninh thị cười, vỗ tay con dâu, hất lên đầu nhi tử một chậu nước lạnh: "Không cần con miệng lưỡi trơn tru, ta không phải giúp con nói chuyện, ta lo lắng nhạc phụ nhạc mẫu khoan hậu ôn hòa không đành lòng phạt con nặng tay, nếu bọn họ thật sự không ra tay, ta tự mình dạy dỗ con, cái đồ hỗn trướng (đồ vô liêm sỉ)!"
Triệu Trầm làm mặt khổ, ở dưới đáy bàn nhẹ nhàng đá vào giày A Kết, lúc nàng ngẩng đầu, nói: "Ta nói đúng không? Nương nhất định sẽ giúp nàng, nàng đã tin chưa?"
A Kết không khỏi nhìn về phía Ninh thị, Ninh thị ôn nhu cười, nhỏ giọng nói với nàng: "Chứng từ đó nương đã xem rồi, yên tâm, tương lai Thừa Viễn nếu dám có lỗi với con, hai chúng ta hai trở về Đồng Loan thôn sinh sống, mặc kệ con sinh mấy đứa chúng ta cũng đưa đi theo, một đứa cũng không để lại cho hắn!"
"Nương..." Nghe mẹ chồng là thật sự biết rõ, còn đề cập đến việc con cái, A Kết xấu hổ trốn vào lòng Ninh thị, cái này là thật sự không dám gặp người khác.
Ninh thị khó có khi được cười ra tiếng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, sau một lát thì nói: "A Kết đừng lo lắng, chúng ta ở sống ở đây như thế nào, đến kinh thành cứ như vậy, không có gì khác biệt . Tốt lắm, đứng lên ăn cơm đi, lát nữa còn đến nhà con có thể sẽ không thoải mái, nhỡ bà thông gia ngay cả ta cũng tức giận, A Kết nên thay ta ra mặt nha."
A Kết đỏ mặt gật đầu.
Sau bữa cơm, chuẩn bị một chút, cả nhà xuất phát , A Kết ngồi cùng Ninh thị trên một chiếc xe ngựa, Triệu Trầm cưỡi ngựa ở bên cạnh.
"Vào lúc này ra ngoài thật không sai, có thể ngắm tuyết." Xe ngựa đi một lúc, Ninh thị vén màn xe, cùng con dâu ngắm cảnh.
A Kết quay đầu nhìn lại. Bên ngoài ruộng đất màu trắng, ngọn cây màu trắng, núi xa cũng màu trắng, một vùng trắng xóa như vừa được tẩy sạch.
"Sao lại cuốn rèm lên, bên ngoài lạnh." Đang nhìn, Triệu Trầm cưỡi ngựa lại gần, cúi đầu nói với các nàng, ánh mắt dừng lại trên nguo. A Kết phát hiện, nhịn không được nhìn hắn, hắn mặc một thân áo lam ngồi trên lưng ngựa không nói hết sự phong lưu phóng khoáng, làm cho người ta dù biết không ổn vẫn không nỡ rời mắt.
Cũng may bà bà vội vàng đáp lời, không nhìn nàng.
Thấy nam nhân lại liếc mình một cái, A Kết cúi đầu, không muốn đối diện với hắn, đáy lòng lại càng ngày càng nhiều vui vẻ, cứ không ngừng dâng lên.
Đường quá dài, nàng cố gắng đi cùng hắn, chỉ cần nàng nỗ lực, như vậy thì dù phải đi tới chỗ nào, ít nhất quá trình này không có nửa phần tiếc nuối.
Danh sách chương