Làm sao Triệu Trầm có thể để cho A Kết tức giận bỏ đi được? "A Kết, nàng nghe ta giải thích!" Hắn nắm tay nàng, kéo nàng vào trong ngực, ôm chặt không chịu buông, A Kết hận hắn liên tục lừa gạt, giãy giụa, nắm chặt tay hắn, móng tay đâm vào tay hắn. Đây là lần thứ hai Triệu Trầm chịu sự đau đớn này từ nàng, lần trước giận không thể nuốt, lần này chỉ mong nó giúp nàng giải tỏa sự tức giần, vì vậy hắn cắn răng chịu đựng, "Nàng bấm đi, chỉ cần nàng không đi, ta đưa hai tay cho nàng cũng được!"

Ai muốn nghe hắn hư tình giả ý gạt người chứ?

Nước mắt dâng lên, không muốn để cho nam nhân thấy, A Kết cúi đầu, nước mắt lập tức rớt xuống, rơi trên tay hai người, tay của nàng đang nắm lấy hắn,trên mu bàn tay trắng nõn như ngọc của hắn xuất hiện mấy vết máu. Trong lòng A Kết chấn động, không tự chủ được buông lỏng tay ra, nghĩ tới những ngày này hắn đổi xử với nàng tốt là vì lừa gạt lòng của nàng, vì để cho nàng cam tâm tình nguyện đi với hắn, nghĩ đến mình ngu ngốc rơi vào kế hoạch của hắn, khi nàng đang ngượng ngùng vui mừng thì chắc hắn còn đang cười nhạo nàng ngu ngốc, những tức giận thất vọng không áp chế được nữa, hóa thành nước mắt tràn mi.

Hắn là một thiếu gia nhà giàu, đáy lòng nàng không bỏ được bất an, sợ những ngọt ngào này có bởi vì hắn chưa gặp cô nương khác đẹp hơn, tương lai gặp được sẽ có mới nới cũ. Giờ hắn biến hóa nhanh chóng thành trưởng tử Hầu phủ, phụ thân hắn trở thành huân quý của triều đình, kinh thành a, dù A Kết chưa từng đến, không biết cuộc sống của những huân quý kia, nhưng chuyện xưa của cha mẹ hắn cũng đã nói cho nàng biết, nam nhân ngày thường quá tốt cũng sẽ bị người nhớ thương.

A Kết không biết phụ thân Triệu Trầm tuấn mĩ như thế nào, theo nàng trên đời này đã không có ai xuất sắc hơn Triệu Trầm, tương lai nếu có quý nữ(con gái nhà quyền quý) muốn gả cho hắn, Triệu Trầm sẽ lựa chọn như thế nào? Phụ thân của Ninh thị cũng là đại quan, nàng đường đường là danh môn khuê tú, Hầu gia thích nàng như vậy, ban đầu dùng hết tâm tư thú về, cuối cùng cũng không thể không lui từng bước. Còn nàng đây, nàng chẳng qua là cô nương nông thôn, trừ gương mặt, thí dụ như Vân Mai bên cạnh Ninh thị cũng có rất nhiều mặt hơn nàng, ngay cả hôn sự Triệu Trầm cũng lừa gạt mình, trừ những lý do kia, là bởi vì xem thường Lâm gia sao? Hắn đối với phụ thân, mẫu thân rất kính trọng, nhưng hắn còn xem thường, nếu như phụ thân có quyền thế, sao Triệu Trầm dám giấu giếm?

Hắn nghĩ rằng nàng gả tới đây sẽ không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi cùng hắn mới lừa nàng. Hắn luôn luôn làm chuyện xấu mà lại giả bộ quân tử làm cho người ta cảm kích, cho nên hắn không đụng nàng, là muốn cho nàng biết trong lòng hắn cũng có nàng, có mấy phần thật lòng. Nhưng ở chỗ phụ mẫu, nàng đã là người của hắn, hắn đoán chừng mặc dù nàng không muốn, phụ mẫu vì danh tiếng của nàng cũng sẽ để cho nàng cùng hắn đi thôi phải không?

Nhưng ngay cả chuyện thân mật nhất của phu thê cũng có thể bị hắn tính toán, nếu hắn nói thật lòng, có thể có mấy phần đây?

Chỉ mình hắn, A Kết còn không chịu nổi, càng không cần phải nói đến những người nhà của hắn.

A Kết hận Triệu Trầm.

Cho dù đêm thành thân Triệu Trầm muốn nàng rồi đắc ý ép buộc nàng đi với hắn thì còn khiến nàng dễ chịu hơn so với việc hắn tính toán. Hắn ép nàng, cùng lắm thì nàng xem như bị chó cắn một lần, xin hắn hưu thê, hai người không còn quan hệ. Nhưng bây giờ, nàng lại rung động, thích nhầm người, trước khi hắn đi còn đâm cho nàng một dao...

A Kết khóc không thành tiếng, ngay cả lời mắng hắn cũng nói không ra một chữ.

Triệu Trầm nhìn nàng khóc, khóc đến nắm chăn lên che mặt, ở trong ngực hắn không ngừng run rẩy.

Biết hiện tại hắn nói gì nàng cũng không nghe lọt, Triệu Trầm không nói lời nào, liền ôm thật chặt nàng. Lúc mới đầu nàng còn có thể giãy giụa kháng cự, từ từ cũng chỉ cố khóc, khóc đến khi trời tối. Triệu Trầm nghe phòng ngoài có người đến gần, nhìn lại trong phòng tối đen không có ánh nến, chỉ cảm thấy cả người rét run. Nếu như nàng đi, sau này khi hắn về nhà sẽ thấy chỉ còn mình hắn, vắng ngắt.

"A Kết..."

"Buông ra..."

Hai người đồng thời lên tiếng, lại đồng thời dừng lại, tiếp theo là im lặng thật lâu.

Triệu Trầm không nói lời nào, A Kết cuối cùng lau nước mắt, ngẩng đầu lên, nhìn thấy bên ngoài mái hiên hạ treo một ngọn đèn lồng, đèn lồng ở trong gió rét lay động, ánh sáng nhẹ nhàng lại trở nên thê lương. Nàng ngẩn ra một lúc, cuối cùng bình tĩnh nói: "Ngươi hỏi ta có nguyện ý đi theo ngươi đến kinh thành hay không, giờ ta sẽ nói cho ngươi biết, ta không muốn. Ngươi lừa ta nhiều lần như vậy, nhưng cuối cùng cũng không muốn ta, điều này thể hiện rõ ngươi cũng có chút quan tâm ta, nếu quan tâm, cầu xin ngươi cho ta hưu thư đi. Ta chỉ là một thôn nữ, chỉ muốn thật yên lặng sống qua ngày, ta sợ Hầu phủ, sợ sự tranh đấu trong nhà của ngươi, sợ bị người xem thường, coi như ta cố gắng đến đó, ta cũng sẽ không an tâm, nếu như ngươi thật sự quan tâm ta, để ta về nhà được không? Không có ta, ngươi sẽ gặp tiểu thư khuê các môn đăng hộ đối với ngươi..."

"Không, dù nàng hận ta cả đời, ta cũng không buông."

Triệu Trầm cắt đứt lời của nàng, quay người nàng lại, giữ lấy khuôn mặt ướt đẫm của nàng, trong không gian tối hỏi nàng: "Ta lừa nàng, lừa nàng rất nhiều lần, làm những việc cũng chỉ vì muốn thú nàng. A Kết, đừng nói đến sự chênh lệch gia đình, ta chỉ muốn hỏi nàng, một tháng này ta đối với nàng như thế nào, nàng thật nhẫn tâm không muốn đi cùng ta sao? Đừng khóc, ta biết trong lòng nàng có ta, nàng nói thật với ta, nàng rốt cuộc sợ cái gì? Ta bảo đảm với nàng, đời này ta chỉ có nàng, nàng chớ suy nghĩ lung tung được không?"

Nước mắt A Kết lần nữa tuôn rơi. Nàng có thể tin tưởng hắn lần nữa sao? Nàng cũng không biết câu nào là thật là giả, huống chi cả cuộc đời dài như vậy, thân phận của hắn lại cao như vậy, Ninh thị cũng không dám bảo đảm đứa con trai này sẽ thủy chung như một, nàng làm sao có thể tin tưởng đây?

Nàng khóc đến đáng thương, hiển nhiên bị hắn nói trúng tâm sự, Triệu Trầm đặt nàng trên đùi, cúi đầu hôn mặt nàng, hôn nước mắt của nàng. Sau khi thành hôn một tháng, hắn đã hiểu được nàng, mặt đẹp như hoa lan trong núi, đơn thuần như nai con mới ra đời. Hắn ức hiếp nàng, nàng vừa sợ vừa giận sẽ tránh hắn, hắn giữ nàng bên cạnh, không để cho nàng tránh, chỉ cần dụ dỗ nàng, nàng lập tức lại mềm lòng, đáy lòng nàngchưa bao giờ nghĩ xấu cho người khác, cũng chỉ có cô nương không trải qua sự đời hiểm ác mới có thể đơn thuần như vậy. Hắn biết nàng sợ, nàng thật sự không thích hợp với cuộc sống trong kinh thành, nhưng hắn không bỏ được nàng, không bỏ được sự dịu dàng của nàng, không thể làm gì khác hơn là giữ lấy nàng, che chở nàng, cũng dạy nàng một chút.

"A Kết, ta biết nàng sợ cái gì, sợ người ở kinh thành xem thường nàng. Nàng không cần lo lắng, ra cửa làm khách, nàng ở nhà như thế nào thì ở kinh thành cũng như thế, không cần cố gắng thay đổi gì. Kinh thành có người tốt có người xấu, thật lòng đối đãi với nàng, nàng hãy kết giao bằng hữu (bạn), còn nếu xem thường nàng, nàng cũng không cần để ý. Nàng sợ Thái phu nhân Tần thị sao, không cần sợ, ta sẽ sắp xếp tốt, đến kinh thành nàng sẽ biết."

Nước mắt A Kết dần ngừng lại, xoay mặt, nói: "Ngươi không cần nói nữa, ta sẽ không đi."

Triệu Trầm không để ý tới nàng, nói tiếp, "Ta biết, nàng sợ nhất là ta có mới nới cũ. Loại chuyện như vậy ta nói nhiều nữa cũng chỉ là lời nói suông, A Kết, nàng xem, để ta chứng minh cho nàng thấy, nàng theo ta trở lại kinh thành, cho ta một cơ hội chứng minh cho nàng thấy. Nếu như ta có nữ nhân khác, bất kể nguyên nhân gì, ta giao tính mệnh của ta cho nàng... Không, nói như vậy nàng nhất định sẽ thấy là nói suông, ta không chết nàng cũng không có cách nào khác. A Kết, chúng ta đổi cái khác, nếu như ta đụng vào người khác, nương và ta sẽ đoạn tuyệt quan hệ mẫu tử, và nàng trọn đời không thấy ta nữa, đánh cược như vậy có làm nàng hài lòng không? Ta viết cam kết với nàng, nương là người làm chứng, nàng không tin ta, nhưng nàng tin nương đúng không?"

A Kết ngơ ngẩn, Triệu Trầm từ nhỏ cùng mẫu thân sống nương tựa lẫn nhau, nếu như hắn nghiêm túc, cuộc đánh cá này so với muốn tánh mạng của hắn còn nặng hơn.

Mặc dù không thấy rõ nhưng Triệu Trầm cũng đoán được suy nghĩ A Kết, trái tim nhất thời dâng lên hi vọng, lập tức thả nàng xuống giường, hắn nhanh chóng đứng dậy bước xuống đất, "A Kết, chờ một lát, ta lập tức viết xong cam kết trên giấy trắng mực đen, một phần nàng giữ, một phần nương cầm, như vậy nàng có thể tin chứ?" Vừa nói vừa liên tục thắp sáng hai ngọn đèn, cũng không quay đầu lại, đi tới ngăn kéo lấy giấy bút.

Trong phòng đột nhiên sáng lên, A Kết đã khóc đến sưng mắt có chút không thoải mái, nhắm lại một lát mới quen. Nhìn dáng hình đứng đưa lưng về phía nàng mài mực viết chữ, miệng A kết giật giật, muốn nói cho hắn biết không cần làm bộ làm tịch, nói cho hắn biết dù như thế nào nàng cũng không muốn đi với hắn, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào mở miệng. Trong lòng hắn có nàng, nàng biết, có nhiều buổi tối hắn hình như sắp khống chế không được, cuối cùng vẫn nhịn được, nếu như chỉ vì mặt mũi của nàng, hắn không cần thiết phải làm khó bản thân như thế. Hắn nói cho hắn một cơ hội chứng minh, thật ra thì nàng cũng muốn biết, nàng cùng nam nhân này cuối cùng có khả năng ở bên nhau cả đời...

Không gian hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng bút viết chữ.

Triệu Trầm nhanh chóng viết xong một bản, thổi khô vết mực sau đó xoay người đi về phía A Kết, khẩn trương đem giấy đưa cho nàng: "A Kết, nàng xem thử, ta viết một bản nữa."

A Kết cúi đầu, không nhìn hắn cũng không nhận.

Triệu Trầm đặt giấy ở trước người của nàng, trở về tiếp tục viết bản thứ hai.

Chờ hắn nhấc bút, A Kết từ từ nâng mắt, nhìn về phía tờ giấy.

Giống như những gì hắn đã nói.

A Kết kinh ngạc, nhìn, không thể tin được, lại không nỡ không tin. Nàng thích hắn a, một người có thể thích mấy lần...

"A Kết, xem xong rồi sao?" Triệu Trầm lần nữa đi tới, đứng trước giường, nhẹ giọng hỏi nàng, trong lòng bất ổn.

A Kết vẫn như cũ, cúi đầu không nói lời nào.

Triệu Trầm nhìn mi mắt nàng run run, đổi cho A Kết bản mới viết xong, không nói gì, xoay người muốn đi.

"Ngươi đi đâu vậy?" Thấy hắn chuẩn đi ra ngoài, A Kết kêu, chẳng lẽ, chẳng lẽ hắn thật sự chuẩn bị đưa cho nương sao?

Triệu Trầm đúng là định như vậy, quay đầu lại nhìn nàng, thấy mặt nàng tràn đầy sự không tin tưởng, hắn cười cười: "Lừa nàng nhiều lần như vậy, lần này cần phải làm chút gì nếu không nàng khẳng định không thể tin ta. A Kết, bản kia nàng cất đi, bản này ta đưa đến cho nương đây." Nói xong muốn đi.

A Kết kinh hãi, ngồi thẳng lên gọi hắn: "Không cho ngươi đi!"

Nhưng Triệu Trầm đã sải bước rời đi.

Thấy hắn làm thật, A Kết vội vã mang giày, xuống đất đuổi theo. Tưởng mama đang muốn đi vào hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, thấy nàng chỉ mặc áo đơn mà muốn chạy ra bên ngoài, giữ nàng lại trên giường, "Đại cô nương muốn làm gì thế, mau mặc y phục cho tốt, Lục Vân, ngươi đi kêu người đưa nước nóng tới đây, báo với phòng bếp lập tức chuẩn bị cơm tối đưa lên, thiếu gia trở lại sẽ phải ăn cơm."

A Kết dĩ nhiên không cách nào nói với Tưởng mama chuyện này, tay mắt lanh lẹ đem giầy tờ trên giường giấu vào trong ngực, nghe theo sắp xếp của Tưởng mama, tất cả đều chuẩn bị xong, lập tức chạy sang chỗ Ninh thị, mong rằng Triệu Trầm chỉ là thuận miệng nói một chút để nàng xem. Nhưng khi vừa mới đến cửa viện của Ninh thị, đã thấy Triệu Trầm từ bên trong đi ra, không có nhận dù Vấn Mai chuẩn bị, cứ như vậy đi ra ngoài.

Bông tuyết bay tán loạn, cũng không che giấu được mắt phượng nhìn về phía nàng mỉm cười, dịu dàng như trước.

"Mama, chúng ta đi thôi." A Kết hoang mang, xoay người muốn đi.

Tiểu lưỡng khẩu(vợ chồng son) rõ ràng đang giận dỗi, Tưởng ma ma nhìn A Kết, không biết là do đi đường hay do nguyên nhân nào khác mà đỏ mặt, nhìn lại thiếu gia bước nhanh đến đây, chớp mắt một cái liền nhét cán dù vào trong tay A Kết, nghiêm trang dặn dò: "Thiếu phu nhân cầm đi, ta phải nhanh chóng về, nhanh đưa dù cho thiếu gia cầm đi!" Nói xong cũng không đợi A Kết cầm chắc, cúi thấp người ra khỏi bóng dù, bước nhanh trở về.

"Mama!" A Kết không kìm được ý muốn chạy trốn, chẳng qua là chưa đi được mấy bước thì bị người kéo lại, sau một khắc dù cũng bị người lấy đi, thắt lưng cũng bị người ôm. A Kết không muốn để cho hắn đụng vào, Triệu Trầm nhìn Xung quanh, sắc trời mờ tối chỉ có tuyết trắng, trên đường cũng không có người làm, hắn liền bỏ dù sang một bên, trực tiếp bế A Kết lên, "Trên đất tuyết dầy, ta ôm nàng về."

"Không cần, ngươi để ta xuống!" A Kết thẹn thùng muốn chết, nghiêng đầu ra bên ngoài tránh hắn.

Triệu Trầm ấn đầu nàng vào trong ngực, dùng áo choàng che kín nàng, tránh cho tuyết rơi trên mặt nàng, vừa đi vừa thấp giọng nói: "A Kết, đồ ta đã đưa cho nương, ngày mai gặp mặt, nương sẽ nói chuyện với nàng, yên tâm, nhất định là mắng ta. Hiện tại đã tốt lắm, nàng và nương đứng cùng một phía, không cần lo lắng ta ức hiếp nàng nữa phải không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện