Khâu Thiên Kỳ ngồi trên giường, Lâm Húc Viễn từ trong phòng tắm đi ra, trên người chỉ mặc một chiếc áo tắm mỏng manh, dưới ánh đèn mờ ảo trong khách sạn đặc biệt mê người.

“Lại đây.” Khâu Thiên Kỳ vỗ vỗ đùi, Lâm Húc Viễn tự nhiên ngồi trên đùi Khâu Thiên Kỳ, Khâu Thiên Kỳ ôm lấy thắt lưng cậu, tư thế hết sức ái muội.

“Mỹ nhân kế? Lâm lão thật là hiểu tôi.” Khâu Thiên Kỳ nhìn chằm chằm vào Lâm Húc Viễn đang gần trong gang tấc, không một chút che giấu dục vọng trong đáy mắt.

Lâm Húc Viễn khinh miệt nhếch nhếch khóe miệng.

“Anh đã nhìn ra, vì sao còn muốn dẫn tôi tới nơi này?”

Tay Khâu Thiên Kỳ xoa khuôn mặt tuyệt mỹ của cậu, thật sựđẹp quá, cậu nhăn mày hay cười đều có thể khiến người khác khó mà hô hấp được.

“Hoa hồng nào mà chẳng có gai. Tôi thích loại cảm giác kích thích này.”

“Đây có thể sẽ là loại kích thích làm anh bán cả công ty.” Lâm Húc Viễn bình tĩnh nhận sự vuốt ve của Khâu Thiên Kỳ, không một chút ý tứ phản kháng.

“Em đang lo lắng cho tôi?” Khâu Thiên Kỳ xoay người đem Lâm Húc Viễn đặt ở dưới thân, tới gần cậu, cơ hồ đều có thểcảm giác được hô hấp ấm áp của đối phương. Tay Lâm Húc Viễn vòng qua cổ Khâu Thiên Kỳ, nhìn ánh mắt chan chứa dục vọng kia, Khâu Thiên Kỳ khinh miệt nhíu mày, thuận thế kéo người xuống, đem môi mình dâng lên. Lâm Húc Viễn gợi cảm làm cho Khâu Thiên Kỳ vô lực phản kháng, hắn thuận theo hôn người dưới thân. Quấn quít không buông. Đầu lưỡi Lâm Húc Viễn vươn đến, hung hăng hôn hắn, giống như trừng phạt hắn phóng đãng. Mãi đến khi hai người đều hít thở không thông mới thả ra, tiếng thở dốc khe khẽ của Lâm Húc Viễn rõràng là một loại dụ hoặc khác, làm cho người ta không thểkháng cự. Khâu Thiên Kỳ cắn cắn lên xương quai xanh của cậu, hai tay thâm nhập vào áo tắm, bàn tay to xoa nắn hai hạtđậu nhỏ trước ngực, cảm giác người dưới thân chấn động, hắn cười khẽ liếm liếm lên chỗ mẫn cảm ấy.

“Ưm…” hai tay Lâm Húc Viễn giữ chặt sau đầu Khâu Thiên Kỳ, một bàn tay Khâu Thiên Kỳ dần dần trượt xuống phía dưới, bắt lấy phân thân đã hơi ngẩng đầu của cậu.

“Đã có cảm giác rồi sao?” Thanh âm Khâu Thiên Kỳ vì dục niệm mà biến khàn khàn trầm thấp. Vừa nói vừa xoa nắn lên xuống phân thân phấn hồng. Tựa hồ bất mãn với sự trào phúng của hắn, tay Lâm Húc Viễn cũng lần đến bên hông Khâu Thiên Kỳ, sờ soạng đến phân thân hắn. Nghe hắn ức chế không được đổ hấp một hơi, vừa lòng cầm.

“Em đang khiêu khích tôi?” Khâu Thiên Kỳ cười tà, bàn tay tăng thêm lực, nhìn vệt đỏ ửng trên mặt Lâm Húc Viễn, khẽnhếch môi, nhịn không được lại hôn lên, đem theo cả tiếng rên rỉ của cậu nuốt ngược vào trong. Lâm Húc Viễn dùng chân ôm lấy thắt lưng Khâu Thiên Kỳ, làm cho hắn càng gần mình hơn,động tác hai người càng lúc càng nhanh, vết nước trong suốt Lâm Húc Viễn không kịp nuốt vào thuận theo khóe miệng chảy xuống.

“A ư… ưm…” Lâm Húc Viễn nhịn không được vặn vẹo thắt lưng.

“Muốn ra sao?” Khâu Thiên Kỳ cười liếm sạch sẽ chỉ bạc còn thừa nơi khóe miệng Lâm Húc Viễn, cúi người đến giữa hai chân cậu, vươn đầu lưỡi liếm lên chất lỏng ở đầu chóp, ngậm chặt lấy.

“Ưm… A ~~~” Lâm Húc Viễn nhịn không được phóng ra trong miệng Khâu Thiên Kỳ.

Hắn gợi cảm nuốt xuống dịch trắng của Lâm Húc Viễn, còn như chưa đủ liếm liếm môi: “Mùi vị thật tuyệt”.

Hai mắt Lâm Húc Viễn đã sớm được che bởi tầng sương ướt mờ, kích thích trực tiếp làm cho cậu cũng phải thở dốc. Cậu lật Khâu Thiên Kỳ lên trên giường, chính mình khóa chặt lại ngồi trên người hắn. Cúi xuống hôn một đường tới trước ngực hắn. Khâu Thiên Kỳ thích ý hưởng thụ cậu hầu hạ. Bàn tay theo phía sau đụng đến tiểu huyệt, cố ý nâng chân lên, làm cho nhục bổng chính mình ma sát cửa vào của cậu, khiến tiểu huyệt co rút một trận mãnh liệt.

“Muốn sao?” Khâu Thiên Kỳ nhìn đôi mắt ươn ướt tràn ngập dục vọng trên người, khàn khàn hỏi. Lâm Húc Viễn sớm đãkhông biết Đông Nam Tây Bắc, mờ mịt gật gật đầu, Khâu Thiên Kỳ nhẹ nhàng thoa dầu trơn lên huyệt khẩu cậu và nhục bổng của mình, làm cho huyệt khẩu vừa vặn nhắm ngay nhục bổng, sau đó ra lệnh:

“Ngồi xuống.” Lâm Húc Viễn chậm rãi hạ mông, nhục bổng chen vào tiểu huyệt đang co rút nhanh.

“Á… lớn quá…” Nhục bổng mới đâm vào một nửa bị tiểu huyệt gắt gao hấp trụ, Lâm Húc Viễn không dám xuống chút nữa, trong ánh mắt toát lên hơi nước.

“Như vậy không được sao.” Khâu Thiên Kỳ đỡ thắt lưng cậu, nhẹ nhàng hướng lên trên, lại thoáng rút ra một chút. Lâm Húc Viễn áp lực không được rên rỉ.

“Ư~, a… anh… ư… lớn quá…” Hai tay Lâm Húc Viễn đặt trước ngực Khâu Thiên Kỳ để chống đỡ thân mình, đợi cho hắn hơi thích ứng biên độ chấn động nhỏ như vậy, Khâu Thiên Kỳ gầm lên một tiếng liền ép xuống.

“A a a a ~~~” Lâm Húc Viễn giãy dụa muốn tránh ra, lại bị hai tay Khâu Thiên Kỳ gắt gao giữ chặt lấy, không thể không nhận toàn bộ nhục bổng tiến vào bên trong.

“Cắn cũng thật nhanh.” Khâu Thiên Kỳ lấy tay tách cánh hoa nhỏ, bắt đầu đại lực trừu đưa. “Ư, em thật chặt.”

“A… A a…” Lâm Húc Viễn vô lực ngồi phịch trên người Khâu Thiên Kỳ, tùy ý hắn nâng lên mông mình lại hung hăng hạxuống. Thân thể không tự giác phối hợp động tác mạnh mẽcủa hắn.

Lão Lâm này vốn là lão hồ li thật sự ngốc, biết bản thân thích người đàn ông này liền đem đứa con nuôi Lâm Húc Viễn đến bên miệng hắn. Khâu Thiên Kỳ nhìn ra cửa sổ sát đất trong văn phòng, hồi tưởng đêm qua cùng Lâm Húc Viễn kịch liệt áiân, hít một hơi thật mạnh. Người này, biết rõ đó là một cạm bẫy, bản thân vẫn là nguyện ý vì cậu mà lao vào…

“Cốc cốc…” Tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên, chen ngang dòng suy nghĩ của hắn.

“Vào đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện