Đăng kí cuộc thi thiết kế thời trang, phải tốn rất nhiều thời gian để chuẩn bị, bộ phận thiết kế lần đầu tiên cho nghỉ nửa ngày, Đường Lạc Lạc vốn muốn về nhà lập tức phác thảo, đột nhiên nhớ đến lần trước cùng Lâm Uyển Du phân cao thấp, mua về một đống trang phục hàng hiệu để chất đống ở nhà Diệp Tiểu Manh, hôm nay có thời gian, nên lấy hết những bộ quần áo này về.

Nhưng đây cũng là một vấn đề, thứ nhất Mặc Thiệu Đình đã cho cô một đống quần áo, từ khi cô bước chân vào ngôi biệt thự, mỗi ngày đều thay như thế, cũng có thể đảm bảo mỗi ngày đều là quần áo mới, thứ hai số lượng quần áo mua lần trước thật sự không hề ít, nếu như đem về mà bị La Nhã thấy được, chắc lại bị xỉa xói một trận.

Suy đi nghĩ lại, Đường Lạc Lạc quyết định lấy hết đồ từ nhà Diệp Tiểu Manh, rồi đến khu thương mại, trả hết toàn bộ.

Lúc mua chỉ vì giận dỗi Lâm Uyển Du, nghĩ lại thì Đường Lạc Lạc hối hận muốn chết, nhiều thứ đắt tiền như vậy, mà tiêu như nước, bản thân lại không phải không có quần áo mặc, thật sự không thoả đáng.

Tuy Mặc Thiệu Đình đưa thẻ cho cô cà tuỳ thích, nhưng chính vì như vậy, Đường Lạc Lạc cảm thấy càng không nên tiêu xài hoang phí, tiểu ca ca kiếm tiền cũng không dễ dàng đâu, cô không có lí do gì ăn xài phung phí, mua những thứ không cần dùng đến, huống hồ, phu nhân nhà họ Mặc của cô còn làm được mấy ngày nữa cũng là một ẩn số.

Nghĩ như thế, Đường Lạc Lạc quả quyết từ nhà Diệp Tiểu Manh mang ra hai chiếc vali to, đi thẳng đến cửa hàng.

Và đồng thời lúc đó, Mặc Thiệu Đình vừa mới nhận được tin bộ phận thiết kế tan làm sớm, đúng lúc chuẩn bị đi ra cửa phòng để đón Đường Lạc Lạc cùng về nhà, liền bị trợ lí Tần Việt gọi đến.

- Tổng tài, vừa có người nhìn thấy cô Đường đã đi ra khỏi công ty rồi, không đi về phía nhà họ Mặc, tôi đã phái người đi theo cô ấy, nhìn thấy cô ấy đến nhà của Diệp Tiểu Manh… Sau đó, lấy ra hai chiếc vali to, và rồi, đi thẳng đến khu thương mại.

Mặc Thiệu Đình cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ Rolex trên cổ tay, vừa tan làm chưa đến mười phút, tốc độ Đường Lạc Lạc đúng là nhanh thật, còn không đợi mình, gấp gáp mang hai chiếc vali to đến khu thương mại, là muốn làm gì đây? - Chuẩn bị xe, phải đến khu thương mại trước cô ấy.

Mặc Thiệu Đình dặn dò cẩn thận.

… …

Trang phục của những cửa hàng thương hiệu cao cấp thông thường, đều có thể đổi trả trong thời gian nhất định, Đường Lạc Lạc mang hai chiếc vali to, đi đến cửa hàng nằm ở lối ra vào, dò hỏi giao dịch viên.

- Vài ngày trước tôi mua quần áo ở cửa hàng cô, biên lai vẫn còn, tôi muốn trả lại, có được không?

Giao dịch viên chớp chớp mắt, vừa muốn mở lời, nhìn về phía sau Đường Lạc Lạc, vẻ mặt khó hiểu rồi lắc đầu.

- Cái này… không thể…

- Không thể sao? Toàn bộ đều không thể trả lại sao?

Đường Lạc Lạc ngẩn người.

- Lúc tôi mua các cô rõ ràng nói có thể mà, các cô như vậy là lừa đảo khách hàng… Tôi muốn gặp ông chủ …

- Thật sự là không thể.

Giao dịch viên chau mày khó xử.

- Tại sao?

Đường Lạc Lạc buồn bực đến phát điên, nếu không thể trả lại được, nhiều quần áo như thế, cô không phải tự trả hết sao? Nhưng đây là số tiền không nhỏ đó.

- Vì tôi nói không thể.

Một đôi tay vỗ lên vai Đường Lạc Lạc từ phía sau, Đường Lạc Lạc quay đầu nhìn, liền thấy Mặc Thiệu Đình đang đứng phía sau cô, hơi nghiêng đầu, nhìn cô khẽ cười.

Gương mặt của Đường Lạc Lạc lập tức đỏ cả lên, như một đứa trẻ bị bắt quả tang, thật sự có chút bối rối.

- Anh… Anh đến lúc nào vậy… Đứng phía sau tôi không tiếng động gì, muốn doạ chết tôi sao?

Mặc Thiệu Đình khóe miệng cong lên, đưa tay cầm lấy hai chiếc vali to của Đường Lạc Lạc, nhướng mày với Đường Lạc Lạc.

- Đi thôi, không trả đồ nữa.

- Nhưng…

Đường Lạc Lạc bĩu môi buồn rầu.

- Mấy bộ quần áo này có rất nhiều mẫu mã giống nhau, lãng phí lắm, bản thân tôi cũng có rất nhiều quần áo, căn bản mặc không hết, đây là đang lãng phí tiền.

- Tôi thích cô lãng phí tiền của tôi.

Mặc Thiệu Đình giọng nhàn nhạt, thái độ kiên định và bình tĩnh.

- Kiếm tiền là vì vui vẻ, nếu lãng phí tiền có thể khiến cô vui vẻ, tôi rất sẵn lòng.

Đường Lạc Lạc cảm nhận một cách sâu sắc rằng, nếu như nói lời âu yếm trêu ghẹo con gái cũng có thể tính điểm, vậy Mặc Thiệu Đình nhất định là mười trên mười.

Nhưng tên này cũng quá không xem tiền là tiền nữa rồi, cô đưa tay kéo lấy cánh tay Mặc Thiệu Đình.

- Như vậy không tốt, nghe lời tôi, trả lại đi, trả lại.

Đồng tử lấp lánh của thiếu nữ, không chứa chút tạp chất nào, biểu hiện cầu xin và đáng thương hiện lên cả khuôn mặt, khiến Mặc Thiệu Đình lập tức mềm lòng đến hồ đồ, bỏ vali xuống, Mặc Thiệu Đình giơ tay véo lấy chóp mũi của cô.

- Cô từ bỏ đi, tôi đã dặn dò trước, tất cả cửa hàng trong khu thương mại này đều sẽ không tiếp nhận hàng trả lại của cô đâu, vợ của Mặc Thiệu Đình tôi, mua đồ chỉ có thể vứt đi, chứ không thể trả.

Đường Lạc Lạc: …

Có cần quá đáng đến vậy không…

Tên này đúng là độc tài, mình chẳng qua chỉ muốn trả lại đồ tiết kiệm chút tiền cho anh ta, thật sự không còn lý lẽ gì để nói.

Nhìn vẻ mặt bất lực của Đường Lạc Lạc, Mặc Thiệu Đình mỉm cười, ghé sát đến gần tai cô, hơi thở ấm áp khiến tai cô nhồn nhột.

- Có biết một người phụ nữ thích một người đàn ông, đều sẽ vì anh ta mà tiết kiệm tiền, vì vậy cô hiện giờ là…

- Không phải đâu!

Đường Lạc Lạc có cảm giác thẹn quá hoá giận khi tâm tư của bản thân bị nhìn thấu, vội vẩy tay, tách mình ra khỏi sự nghi ngờ.

- Không trả nữa, không trả nữa! Tôi không hề đau lòng khi tiêu tiền của anh.

Nói xong, hùng dũng oai phong đi đến trước mặt Mặc Thiệu Đình, Mặc Thiệu Đình nhìn vừa tức giận vừa tức cười.

Chiếc Ferrari của Mặc Thiệu Đình đã sớm đậu dưới hầm bãi giữ xe, hai người cùng đi qua đó, Mặc Thiệu Đình nhét chiếc va li da vào cốp sau xe, vỗ tay vài cái.

- Hôm nay có chuyện gì vui không?

Vừa nhắc đến điều này, sự hứng thú của Đường Lạc Lạc lập tức dâng trào, cô kéo Mặc Thiệu Đình ngồi vào trong xe, bắt đầu huyên thuyên không ngừng.

- Có! Hôm nay bộ phận thiết kế chúng tôi đăng kí tham gia cuộc thi tài năng thiết kế mới, được lắm đó! Tất cả mọi người đều được đăng kí, lúc trước tôi từng nói, tiêu chuẩn cuộc thi này đặc biệt cao, công ty cho số lượng người đăng kí nhiều như vậy, nhất định tốn không ít công sức rồi?

Mặc Thiệu Đình nhướng mày, thành thạo lái xe ra khỏi bãi giữ xe.

- Đó là lẽ đương nhiên, chỉ là nghĩ đến có người nào đó vừa tiến thêm một bước tới ước mơ xa vời của mình, cũng xem như đáng mà.

- Ý của anh là …

Đường Lạc Lạc sững sờ ngay tức khắc, không lẽ, công ty tốn công sức lấy về số lượng người đăng kí nhiều như thế, là vì Mặc Thiệu Đình muốn cô được thuận lợi đăng kí tham gia, nên mới giành về sao?

Cái giá này cũng quá đắt đỏ đấy.

Nghĩ kĩ lại, nếu chỉ là muốn cô đăng kí tham gia, vậy thì hoi lộ liễu quá! Nói cô và Mặc Thiệu Đình không có quan hệ cũng không ai tin, vì vậy mấy đồng nghiệp bên bộ phận thiết kế, lần này cũng được quá giang một chuyến, vì muốn tạo ra một cửa sau cho cô, Mặc Thiệu Đình lại trả giá đắt như thế…

Đường Lạc Lạc cảm động đến nước mắt dâng trào, đưa mặt đến gần cánh tay của Mặc Thiệu Đình cọ xát.

- Boss đại nhân, anh thật sự quá ngầu rồi, đúng là thần tượng của tôi, anh tốt với tôi như vậy, tôi thì ngày nào cũng cho anh ngủ ở sofa, nghĩ đến thôi, thật sự quá không phải với anh rồi.

Mặc Thiệu Đình bỗng nảy ra một ý nghĩ, trong lòng tức khắc rạo rực hi vọng.

- Vậy… Để bồi thường cho tôi…

- Để bồi thường cho anh, vì vậy tôi quyết định, nhân lúc hôm nay tan làm sớm, chúng ta đi mua một chiếc giường đi, vậy anh sẽ không cần ngủ sofa nữa, có phải rất tuyệt không?

Mặc Thiệu Đình: …

Anh còn nghĩ có thể quang minh chính đại cùng ngủ với vợ, ai nói với Đường Lạc Lạc một giường chỉ có thể ngủ được một người chứ?

Nhìn sắc mặt vừa buồn bực vừa bất lực của Mặc Thiệu Đình, Đường Lạc Lạc phì một tiếng cười phá lên.

- Được rồi được rồi, tôi thật sự rất cảm động đó, lần này tôi sẽ cố gắng, không phụ lòng kì vọng của anh.

Mặc Thiệu Đình sắc mặt trang nghiêm gật đầu.

- Cô từ nay về sau, nên chuẩn bị thật tốt mẫu thiết kế trang phục mới cho mùa hè, đừng để đến lúc đó chân tay luống cuống.

Đường Lạc Lạc lại sững người lần nữa, mẫu trang phục mới cho mùa hè? Chuẩn bị trước?

- Không phải nói, người có thành tích tốt nhất trong cuộc thi thiết kế lần này, mới có thể thiết kế mẫu trang phục mới cho mùa hè sao?

Đường Lạc Lạc có chút mơ hồ, Mặc Thiệu Đình làm sao có thể đảm bảo người đó nhất định là cô? Mặc Lan cũng tham gia mà, còn có rất nhiều đối thủ mạnh có thực lực…

- Tôi trước giờ không thích làm chuyện vô nghĩa có lợi cho người khác.

Mặc Thiệu Đình nắm chặt tay, đường nét tinh tế hoàn mỹ dưới nắng chiều càng hút mắt.

- Người chiến thắng cuộc thi lần này, chỉ có thể là cô, tôi tin tưởng cô.

Tôi tin tưởng cô.

Đường Lạc Lạc cảm thấy, trên đời này thật sự không còn câu nói nào hay hơn thế nữa.

Mặc Thiệu Đình không tiếc chi một số tiền lớn, nhờ quan hệ, cho cả bộ phận thiết kế giành về số lượng đăng kí không giới hạn, chỉ vì muốn cô được thuận lợi đăng kí, vì tin tưởng cô, vì vậy mới lập ra quy tắc như thế, vì để cô có một ngày sẽ bay cao bay xa, đứng ngang hàng với Mặc Lan, không cần chịu oan uất nữa.

Dụng tâm của anh, sự ủng hộ và tin tưởng của anh đối với cô, đều khiến Đường Lạc Lạc cảm thấy ấm áp vô cùng.

Vốn cảm thấy, cuộc hôn nhân với Mặc Thiệu Đình, chỉ là một màn kịch, loại hạnh phúc cướp về này, đã định trước sẽ không thuộc về cô, cô phải sớm rời khỏi người đàn ông này, bắt đầu một cuộc sống mới.

Nhưng về sau, thời gian chung sống cùng Mặc Thiệu Đình ngày càng dài, tình cảm giữa hai người dần trở nên sâu đậm, Đường Lạc Lạc cảm thấy bản thân vô hình chung, càng ngày càng lún sâu, không biết bắt đầu từ khi nào, bản thân rất ít nhắc đến từ “ly hôn”, thậm chí có lúc cô còn lén nghĩ, cứ tiếp tục như vậy, không phải cũng tốt sao?

Đúng lúc Đường Lạc Lạc đang nghĩ ngợi lung tung, điện thoại Mặc Thiệu Đình rung lên, anh nhăn mặt, bật chiếc tai nghe bluetooth trên tai, nghe thấy đầu dây bên kia vọng lại giọng nói có chút khó chịu của La Nhã.

- Thiệu Đình, con khi nào về nhà, mẹ có chút chuyện muốn nói với con.

Trước giờ giữa La Nhã và Mặc Thiệu Đình, rất ít khi xảy ra xung đột, không phải do không có mâu thuẫn, mà là Mặc Thiệu Đình phần lớn sẽ không muốn đối chọi gay gắt với La Nhã, nhưng lần này thì khác, từ trước đến nay đây là lần đầu tiên, Mặc Thiệu Đình vì Đường Lạc Lạc mà trực tiếp chống đối La Nhã, với tính cách cao ngạo lạnh lùng của La Nhã, vốn định sẽ không quan tâm đến Mặc Thiệu Đình một thời gian rất dài, nhưng…

Cảm thấy Mặc Thiệu Đình dần thoát khỏi lòng bàn tay của bà ta, có một số chuyện, buộc phải hành động càng nhanh càng tốt.

Thần sắc trên mặt Mặc Thiệu Đình càng đông cứng lại, ánh mắt sâu thẫm khiến người khác nhìn không thấu tâm tư, giọng điệu cũng lạnh nhạt.

- Có chuyện gì, mẹ có thể nói ngay bây giờ.

Đường Lạc Lạc bên cạnh, tuy không biết Mặc Thiệu Đình đang nói chuyện với ai, lại cảm nhận được rõ ràng sự lạnh buốt toát ra từ người Mặc Thiệu Đình, nhịn không được mà run cầm cập.

Cái tên này lúc nghiêm túc lên, tuyệt đối khiến bầu không khí lúc đó nổ tung, cứ như một cái máy làm lạnh, có thể đóng băng hết không khí xung quanh.

Đối phương im lặng một hồi, cuối cùng cũng mở lời.

- Thiệu Đình, em con Tây Thành vừa từ nước ngoài về, mỗi ngày đều chơi bời lêu lỏng cũng không phải là chuyện nhỏ nữa, nếu gây ra phiền phức, trái lại sẽ thêm phiền cho con, hay là như vậy, công ty con còn trống vị trí nào không? Hay để nó đến rèn luyện? Sau này làm một trợ thủ đắc lực cho con.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện