- Hiện tại thiết kế lại từ đầu là không kịp rồi, tôi đã mua bản thiết kế của nhà thiết kế nổi tiếng ngoài nước, chắc khoảng vài ngày nữa sẽ tung ra thị trường.
Mặc Thiệu Đình nhếch mép, đưa hai ngón tay ra nâng cằm Đường Lạc Lạc:
- Nhớ lấy, chỗ dựa của cô là tôi, cho dù có gây ra chuyện tày đình cỡ nào, vẫn có tôi giúp cô san bằng nó, vì thế, những việc này không cần để trong lòng, biết không? Đường Lạc Lạc:......
Anh giả công tế tư một cách trắng trợn như vậy, sẽ chiều hư tôi đó có biết không hả?
Nhưng tại sao trong lòng vẫn thấy ngọt tận tim nhỉ?
- Vậy tôi như thế coi như được tổng tài đại nhân dùng quy tắc “ngầm” rồi?
Đường Lạc Lạc nghiêng đầu:
- Tôi là người rất nghiêm túc nha!
Mặc Thiệu Đình:......
Tôi cũng rất nghiêm túc được không?
- Nhưng, Lạc Lạc này, mẫu thời trang mà cô thiết kế cho nhà họ Đường, thật sự không tệ đó.
Mặc Thiệu Đình thật lòng khen ngợi:
- Tuy còn rất nhiều không gian để tiến bộ, nhưng những chi tiết thiết kế nhỏ đặc biệt có linh khí, rất có cảm giác, cô học ngành thiết kế hả?
Đường Lạc Lạc được khen ngợi, trong lòng thích thú, bất giác ưỡng ngực thẳng lên:
- Đương nhiên rồi, tôi tốt nghiệp chuyên ngành thiết kế mà, con người tôi ấy, không có ưu điểm gì, làm gì cũng không bằng chị hai, nhưng về mặt thiết kế, tôi mạnh hơn chị ấy nhiều, vì thế từ nhỏ tôi đã mơ ước được làm một nhà thiết kế đặc biệt nổi tiếng, giống như một hoa tuyết to ném xuống khán đài trong buổi lễ trao giải Oscar, ném trúng mười minh tinh màn bạc, trong đó đã có tám người mặc thiết kế của tôi trên người vậy đó.
- Vậy thì phải là hoa tuyết to cỡ nào đây?
Mặc Thiệu Đình không kiềm được tiếp lời:
- Nhưng, có ước mơ là một điều tốt.
- Vì thế, tiểu ca ca à, ước mơ của anh là gì?
Đường Lạc Lạc hiếu kỳ ghé sát anh, cười hì hì nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điển trai của Mặc Thiệu Đình.
Mặc Thiệu Đình khẽ sững người, ước mơ của anh ư?
Từ nhỏ, khát vọng lớn nhất của anh, chính là có thể đạt được sự thừa nhận từ mẹ, trở thành sự kiêu ngạo của La Nhã, nhưng hiện tại xem ra, ước mơ này nó hoang tưởng và buồn cười thế nào, lại vô cùng xa xôi.
- Ước mơ của tôi, chính là giúp cô thực hiện được ước mơ của mình.
Mặc Thiệu Đình cười nhìn Đường Lạc Lạc, trong mày mắt tràn đầy sự sủng ái.
Đường Lạc Lạc lại bị thả thính một cách không phòng bị, dường như đến mức báo động luôn, đáng chết! Người đàn ông này cứ luôn không ngừng phóng điện, thực sự khiến người khác chịu không nổi, cứ tiếp tục thế này, kế hoạch ly hôn của cô, e rằng sẽ phải dời lại vô thời hạn quá!
Hai người cười cười nói nói, thời gian qua thật nhanh, đến lúc dừng lại trước cổng to của biệt thự nhà họ Mặc, Đường Lạc Lạc có chút e dè lùi một bước, tay Mặc Thiệu Đình vừa hay đưa ra, cho cô một ánh mắt cổ vũ, Đường Lạc Lạc mới chịu để cho Mặc Thiệu Đình kéo tay, đi vào trong biệt thự.
Trong phòng khách, La Nhã đang ngồi bên bàn trà, thần sắc lạnh nhạt đang pha trà, trên bàn bày biện bộ dụng cụ pha trà khảo cứu và tinh tế, trong phòng phảng phất mùi hương trà nhàn nhạt, cảm nhận được Mặc Thiệu Đình và Đường Lạc Lạc bước vào, La Nhã chỉ khẽ ngước mắt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh bỉ:
- Về rồi à?
- Dạ về rồi ạ.
Đường Lạc Lạc đoán rằng giờ này chắc chắn Lâm Uyển Du đã mắng vốn với La Nhã rồi, không miễn được có chút sợ sệt hoảng loạn, khẽ giọng lên tiếng.
La Nhã ngẩn đầu, nâng một tách tra lên, tùy ý vuốt nhẹ nắp tách, sắc mặt lạnh băng:
- Tôi bảo cô đi chăm sóc Uyển Du, cô thì hay, không chỉ không chăm sóc tốt, còn miệng mồm độc địa, thậm chí ra tay đánh nó, bây giờ còn mặt mũi quay về đây ư?
Nói xong, ném tách trà lên bàn, phát ra tiếng vang thánh thoát.
Cả người Đường Lạc Lạc ngẩn ngơ, chỉ cảm thấy uất ức muốn chết:
- Thưa mẹ, con không có đánh cô ta, cũng không hề mắng cô ta, mẹ không thể chỉ nghe lời nói từ một phía được, mẹ dặn dò con chăm sóc cô ta, sao con có thề động thủ với cô ta được chứ?
- Không nghe lời một phía từ nó, chẳng lẽ lại nghe theo cô sao?
Ánh mắt La Nhã sắc bén trừng mắt nhìn Đường Lạc Lạc, chầm chậm đứng dậy:
- Con bé là bệnh nhân, cô đến đó vừa mắng vừa đánh nó, sỉ diện tôi biết để đâu cho được hả? Đây chính là gia giáo của thiếu phu nhân nhà họ Mặc sao? Tôi đúng là nhất thời hồ đồ, làm chủ việc gả cô cho Thiệu Đình, thật đúng là gia môn bất hạnh, đúng, không trách cô, toàn bộ đều trách tôi cả.
- Con thật sự không có...
Đường Lạc Lạc cạn lời lắc đầu, cảm thấy bản thân nói thế nào cũng không rõ ràng được:
- Sao con có thể làm những việc như thế chứ...
- Câm mồm!
La Nhã bước đến trước mặt Đường Lạc Lạc, dò xét cô từ trên xuống dưới, lộ một nụ cười lạnh lùng:
- Đúng là đứa con dâu tốt của tôi, tôi nói một câu, cãi lại mười câu, việc mà tôi dặn dò cô, bề ngoài ưng thuận bề trong chống đối, cô còn dám kể khổ, tốt thôi, cô rất tốt, Thiệu Đình, người đàn bà của con, con không quản nó sao? Con muốn chờ đến lúc nó làm mẹ tức chết rồi con mới vui mừng ư?
Ánh mắt La Nhã như mũi tên, nhắm thẳng về phía Mặc Thiệu Đình, Đường Lạc Lạc mím chặt môi, biết bản thân nói nhiều sai nhiều, vì thế không dám tiếp lời nào nữa, thương xót nhìn Mặc Thiệu Đình.
Quan hệ giữa anh và La Nhã vốn không tốt, ngặt nổi bản thân lại không được sự sủng ái của La Nhã, khiến anh khó xử hai bên, bản thân đúng là vô dụng...
Bị người mẹ ruột nhìn như thế, trong lòng nhất định không thoải mái chăng?
Mặc Thiệu Đình nhẹ nhàng ấn vào lòng bàn tay của Đường Lạc Lạc, dường như đang an ủi cô, quay người nhìn sang La Nhã, biểu hiện trên mặt vô bi vô hỉ:
- Lạc Lạc nói cô ấy không làm, tức là không làm, mẹ nói Lạc Lạc không có gia giáo, vậy hành vi không hỏi rõ ngọn ngành sự việc đã mắng chữi hỏi tội của mẹ, thì có gia giáo lắm sao?
Đường Lạc Lạc lúc này đơ người luôn.
Ôi trời! Mặc Thiệu Đình không ngờ vì cô mà trực tiếp đối chứng với La Nhã ư?
Vả lại còn đối chứng trực tiếp như thế....
Không chỉ Đường Lạc Lạc, ngay cả La Nhã đã quen cao cao tại thượng cũng cứng đờ luôn, không dám tin nhìn Mặc Thiệu Đình, đứa con trai lớn luôn hiểu chuyện nghe lời, thường ngày đã quen bị bà ta lợi dụng và đối xử lạnh nhạt, không ngờ có một ngày lại trực tiếp cãi lại lời của bà, dường như khiến La Nhã nghi ngờ bản thân bà vừa nãy có phải đã nghe nhầm rồi ư?
- Thiệu Đình, con nói gì? Con biết bản thân đang nói gì không?
Sắc mặt La Nhã trở nên cực kỳ khó coi, đây không chỉ liên quan đến địa vị và uy thế của bà trong nhà, quan trọng hơn là sự chống đối của Mặc Thiệu Đình đối với bà, là ngay trước mặt Đường Lạc Lạc, thế thì sau này sao bà còn có thể lập quy tắc cho Đường Lạc Lạc nữa chứ?
Sao còn dám sai bảo Đường Lạc Lạc làm này làm kia nữa?
- Con đương nhiên là biết.
Mặc Thiệu Đình nắm chặt tay Đường Lạc Lạc, lần đầu tiên cãi lại lời nói của La Nhã:
- Lạc Lạc là vợ của con, không phải người ở trong nhà, con hi vọng mẹ có thể tôn trọng cô ấy, giống như con tôn trọng mẹ vậy, tôn trọng là hành vi tương hộ, không phải sao?
La Nhã cười lạnh lùng gật đầu:
- Thật hay cho câu tôn trọng là tương hộ, Thiệu Đình, mẹ nuôi con từ nhỏ cho đến lúc thành người, tận tâm dạy bảo con, bồi dưỡng con thành long phượng như ngày hôm nay, chính là vì muốn con vì một người đàn bà mà cãi lời mẹ ư? Con bình tâm mà nói, mẹ đối xử với con không tốt sao? Mẹ còn chỗ nào làm chưa đủ ư? Mẹ có lúc nào đánh con mắng con chưa? Mẹ tự hỏi mẹ đối với con không tệ, con chính là dùng cách này đễ báo đáp mẹ ư?
- Thưa mẹ...
Đường Lạc Lạc thấy La Nhã và Mặc Thiệu Đình càng nói càng kịch liệt, định lên tiếng khuyên can, nhưng bị ánh mắt hung ác của La Nhã làm giật mình, đành lặng lẽ im lặng...
Chiến trận quá kịch liệt, bất cẩn chút là bị đạn bay trúng người ấy.
- Đúng là mẹ chưa từng đánh con, nhưng sự ghẻ lạnh cũng là một loại bạo lực.
Mặc Thiệu Đình hít một hơi thật sâu, nghĩ đến bản thân bị bỏ lơ và đối xử lạnh nhạt trong thời niên thiếu, đến nay vẫn còn hằn chút cảm giác:
- Chính bởi vì con từng trải qua, vì thế không muốn người con yêu cũng phải chịu sự bạo lực đáng sợ như thế! Sự chỉ trích của mẹ đối với Lạc Lạc, xin lỗi, bọn con không thể chấp nhận.
- Con...
La Nhã chưa từng nghĩ rằng, có một ngày Mặc Thiệu Đình sẽ nói những lời này với bản thân, bà ta an bài Đường Lạc Lạc gả cho Mặc Thiệu Đình, chính là vì cảm thấy Mặc Thiệu Đình nghe theo lời bà răm rắp, lại cực kỳ dể khống chế, nhiều năm nay, tất cả yêu cầu của bà ta, Mặc Thiệu Đình đều thỏa mãn, tất cả những lời bà ta nói ra, Mặc Thiệu Đình đều không cãi lại.
Bà ta đã từng cho rằng đứa con trai này đã được nắm chặt trong lòng bàn tay, nên mới yên tâm để công ty cho nó cai quản, nhưng hiện tại bà dần dần phát hiện, tất cả dường như không đơn giản như bà ta những tưởng.
Hôm nay Mặc Thiệu Đình có thể vì Đường Lạc Lạc mà cãi lại bà, vậy ngày mai thì sao?
Sau này có sự xung đột lợi ích lớn hơn, Mặc Thiệu Đình còn nghe theo sự dàn xếp, răm rắp tuân theo lời bà ta hay sao?
La Nhã đứng yên bất động, vừa phẫn nộ, vừa kinh ngạc, vừa lúng túng bởi sự việc nảy sinh đột ngột này, nhất thời không thốt lên được lời nào cả.
Chính vào lúc La Nhã đang sững người, Mặc Thiệu Đình không do dự kéo tay Đường Lạc Lạc, không quay đầu đi thẳng lên phòng ngủ trên lầu, bỏ mặc La Nhã một mình trong phòng khách.
La Nhã một hồi lâu sau mới hoàn hồn, hôm nay vốn định ra oai với Đường Lạc Lạc, đưa cô đến chỗ Lâm Uyển Du để dày vò cô, không ngờ Mặc Thiệu Đình lại bảo bọc Đường Lạc Lạc đến thế, vì Đường Lạc Lạc mà cạch mặt với bà ta luôn.
Không thể hành hạ Đường Lạc Lạc, chỉ là chuyện phụ, dù sao sau này còn nhiều thời gian, nhưng thái độ của Mặc Thiệu Đình, lại khiến La Nhã hoảng loạn cực kỳ.
Hiện tại công ty đều do một tay Mặc Thiệu Đình nắm giữ, nếu một ngày nào Mặc Thiệu Đình nảy sinh tâm tư không nên có, vậy thì kế hoạch của bản thân, sẽ hoàn toàn sụp đổ mất.
Không được, xem ra phải đẩy nhanh tiến độ, sớm đưa Mặc Tây Thành vào công ty thôi.
Như thế dù sau này Mặc Thiệu Đình biết rõ mọi chuyện, cũng không cách nào phản kháng.
La Nhã vừa nghĩ thế, bèn chầm chậm ngồi xuống, rót đầy tách trà, trong mắt, lướt qua sự kiên định bắt buộc đạt được.
Đường Lạc Lạc được Mặc Thiệu Đình kéo đi, không yên tâm quay đầu lại nhìn, cứ thế được Mặc Thiệu Đình kéo vào trong phòng ngủ, đóng cửa, cô liền vội vã lên tiếng:
- Anh điên rồi hả? Sao có thể nói chuyện như thế với mẹ anh chứ? Đều là vì tôi đúng không? Tôi không sao đâu, tôi nói qua là tôi không sao mà, mắng vài câu cũng không chết được, làm chi mà căng dữ vậy, chẳng phải vài ngày nữa là bà về Anh hay sao?
Cô thật sự không muốn vì cô mà khiến Mặc Thiệu Đình và La Nhã cãi nhau đến mất vui, giống như Mặc Thiệu Đình không nỡ để cô chịu thiệt thòi vậy, cô cũng không muốn Mặc Thiệu Đình lãnh ngộ cái cảm giác bị người nhà chán ghét.
Chính vì bản thân từ nhỏ đã từng sống như thế, cô thực sự biết quá rõ cái cảm giác đó nó đau buồn cỡ nào.
Mặc Thiệu Đình nâng mặt Đường Lạc Lạc, nhìn vẻ mặt nghiêm túc nhíu mày của cô, không kiềm được nhếch mép, cúi đầu, hôn một cái chốc nhẹ nhàng lên môi cô.
Nụ hôn này rất nhẹ rất nhẹ, giống như chuồn chuồn điểm nước vậy, nhưng lại khiến Đường Lạc Lạc trừng to mắt, trái tim đập thình thịch.
Cô luôn ra lệnh cho bản thân phải kiềm chế phải kiềm chế, tuy nhiên mỗi lần Mặc Thiệu Đình ghé sát cô, nhịp tim và cảm giác toàn thân tê mê không biết lừa người.
Khí chất đặc biệt thuộc về đàn ông lấn át, tim cô đập loạn nhịp, sau đó cả người Mặc Thiệu Đình ghé sát, ép cô vào tường, không do dự hôn sâu thêm nữa.
Nụ hôn của anh bá đạo và tà khí, mang theo hơi thở lấn lướt cực mạnh, giống như đế vương đang chinh phục lãnh thổ của bản thân vậy, khiến Đường Lạc Lạc hoàn toàn không thể thở được, ngón tay anh thon dài linh hoạt, nhẹ nhàng ma sát lên vùng eo của Đường Lạc Lạc, thuận theo tà áo của Đường Lạc Lạc, nhẹ nhàng tiến vào trong...
Đường Lạc Lạc vốn mơ mơ màng màng, thần trí đang chìm đắm sâu trong nụ hôn, khoảnh khắc khi ngón tay anh chạm vào làn da cô, đột nhiên cô thức tỉnh, trừng to mắt, lấy hết sức lực bình sinh, mới đẩy được Mặc Thiệu Đình ra đôi chút:
- Anh làm gì.... đừng tưởng giúp tôi rồi thì có thể ăn đậu phụ của tôi, xí!
Mặc Thiệu Đình còn đang say sưa vuốt ve eo thon của Đường Lạc Lạc, nhếch mày đầu hàng:
- Được, tôi không ăn đậu phụ của cô, cho cô ăn đậu phụ của tôi, thế nào?
Đường Lạc Lạc:.......
Có phân biệt gì lớn không?
Vì tránh bản thân nhìn lâu khuôn mặt lam nhan họa nước này của Mặc Thiệu Đình, sẽ mất lý trí làm ra những việc phải hối hận cả đời, Đường Lạc Lạc cứng lòng, chỉ về sofa phía bên kia:
- Đó mới là nơi thuộc về anh, tiểu ca ca, đừng chọc tôi nổi lửa nha! Nếu anh còn dám động tay động chân với tôi, bây giờ làm giả chứng nhận rất tiện đó, có tin rằng ngày mai tôi đi làm hai giấy chứng nhận kết hôn giả để ly hôn với anh không?
- Vậy ý của cô là, nếu như không ghẹo cô thì cô tuyệt đối sẽ không nhắc đến chuyện ly hôn nữa đúng không?
- Trước khi mẹ anh rời khỏi.
- Thành giao.
Mặc Thiệu Đình bất lực thở dài, nhìn chăm chăm Đường Lạc Lạc một lúc, rất không vui đi về phía sofa nằm xuống, vợ đang ngay trước mắt, nhưng chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, thế gian này, có đàn ông nào uất ức hơn anh không chứ?
......
Mặc Thiệu Đình nhếch mép, đưa hai ngón tay ra nâng cằm Đường Lạc Lạc:
- Nhớ lấy, chỗ dựa của cô là tôi, cho dù có gây ra chuyện tày đình cỡ nào, vẫn có tôi giúp cô san bằng nó, vì thế, những việc này không cần để trong lòng, biết không? Đường Lạc Lạc:......
Anh giả công tế tư một cách trắng trợn như vậy, sẽ chiều hư tôi đó có biết không hả?
Nhưng tại sao trong lòng vẫn thấy ngọt tận tim nhỉ?
- Vậy tôi như thế coi như được tổng tài đại nhân dùng quy tắc “ngầm” rồi?
Đường Lạc Lạc nghiêng đầu:
- Tôi là người rất nghiêm túc nha!
Mặc Thiệu Đình:......
Tôi cũng rất nghiêm túc được không?
- Nhưng, Lạc Lạc này, mẫu thời trang mà cô thiết kế cho nhà họ Đường, thật sự không tệ đó.
Mặc Thiệu Đình thật lòng khen ngợi:
- Tuy còn rất nhiều không gian để tiến bộ, nhưng những chi tiết thiết kế nhỏ đặc biệt có linh khí, rất có cảm giác, cô học ngành thiết kế hả?
Đường Lạc Lạc được khen ngợi, trong lòng thích thú, bất giác ưỡng ngực thẳng lên:
- Đương nhiên rồi, tôi tốt nghiệp chuyên ngành thiết kế mà, con người tôi ấy, không có ưu điểm gì, làm gì cũng không bằng chị hai, nhưng về mặt thiết kế, tôi mạnh hơn chị ấy nhiều, vì thế từ nhỏ tôi đã mơ ước được làm một nhà thiết kế đặc biệt nổi tiếng, giống như một hoa tuyết to ném xuống khán đài trong buổi lễ trao giải Oscar, ném trúng mười minh tinh màn bạc, trong đó đã có tám người mặc thiết kế của tôi trên người vậy đó.
- Vậy thì phải là hoa tuyết to cỡ nào đây?
Mặc Thiệu Đình không kiềm được tiếp lời:
- Nhưng, có ước mơ là một điều tốt.
- Vì thế, tiểu ca ca à, ước mơ của anh là gì?
Đường Lạc Lạc hiếu kỳ ghé sát anh, cười hì hì nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điển trai của Mặc Thiệu Đình.
Mặc Thiệu Đình khẽ sững người, ước mơ của anh ư?
Từ nhỏ, khát vọng lớn nhất của anh, chính là có thể đạt được sự thừa nhận từ mẹ, trở thành sự kiêu ngạo của La Nhã, nhưng hiện tại xem ra, ước mơ này nó hoang tưởng và buồn cười thế nào, lại vô cùng xa xôi.
- Ước mơ của tôi, chính là giúp cô thực hiện được ước mơ của mình.
Mặc Thiệu Đình cười nhìn Đường Lạc Lạc, trong mày mắt tràn đầy sự sủng ái.
Đường Lạc Lạc lại bị thả thính một cách không phòng bị, dường như đến mức báo động luôn, đáng chết! Người đàn ông này cứ luôn không ngừng phóng điện, thực sự khiến người khác chịu không nổi, cứ tiếp tục thế này, kế hoạch ly hôn của cô, e rằng sẽ phải dời lại vô thời hạn quá!
Hai người cười cười nói nói, thời gian qua thật nhanh, đến lúc dừng lại trước cổng to của biệt thự nhà họ Mặc, Đường Lạc Lạc có chút e dè lùi một bước, tay Mặc Thiệu Đình vừa hay đưa ra, cho cô một ánh mắt cổ vũ, Đường Lạc Lạc mới chịu để cho Mặc Thiệu Đình kéo tay, đi vào trong biệt thự.
Trong phòng khách, La Nhã đang ngồi bên bàn trà, thần sắc lạnh nhạt đang pha trà, trên bàn bày biện bộ dụng cụ pha trà khảo cứu và tinh tế, trong phòng phảng phất mùi hương trà nhàn nhạt, cảm nhận được Mặc Thiệu Đình và Đường Lạc Lạc bước vào, La Nhã chỉ khẽ ngước mắt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh bỉ:
- Về rồi à?
- Dạ về rồi ạ.
Đường Lạc Lạc đoán rằng giờ này chắc chắn Lâm Uyển Du đã mắng vốn với La Nhã rồi, không miễn được có chút sợ sệt hoảng loạn, khẽ giọng lên tiếng.
La Nhã ngẩn đầu, nâng một tách tra lên, tùy ý vuốt nhẹ nắp tách, sắc mặt lạnh băng:
- Tôi bảo cô đi chăm sóc Uyển Du, cô thì hay, không chỉ không chăm sóc tốt, còn miệng mồm độc địa, thậm chí ra tay đánh nó, bây giờ còn mặt mũi quay về đây ư?
Nói xong, ném tách trà lên bàn, phát ra tiếng vang thánh thoát.
Cả người Đường Lạc Lạc ngẩn ngơ, chỉ cảm thấy uất ức muốn chết:
- Thưa mẹ, con không có đánh cô ta, cũng không hề mắng cô ta, mẹ không thể chỉ nghe lời nói từ một phía được, mẹ dặn dò con chăm sóc cô ta, sao con có thề động thủ với cô ta được chứ?
- Không nghe lời một phía từ nó, chẳng lẽ lại nghe theo cô sao?
Ánh mắt La Nhã sắc bén trừng mắt nhìn Đường Lạc Lạc, chầm chậm đứng dậy:
- Con bé là bệnh nhân, cô đến đó vừa mắng vừa đánh nó, sỉ diện tôi biết để đâu cho được hả? Đây chính là gia giáo của thiếu phu nhân nhà họ Mặc sao? Tôi đúng là nhất thời hồ đồ, làm chủ việc gả cô cho Thiệu Đình, thật đúng là gia môn bất hạnh, đúng, không trách cô, toàn bộ đều trách tôi cả.
- Con thật sự không có...
Đường Lạc Lạc cạn lời lắc đầu, cảm thấy bản thân nói thế nào cũng không rõ ràng được:
- Sao con có thể làm những việc như thế chứ...
- Câm mồm!
La Nhã bước đến trước mặt Đường Lạc Lạc, dò xét cô từ trên xuống dưới, lộ một nụ cười lạnh lùng:
- Đúng là đứa con dâu tốt của tôi, tôi nói một câu, cãi lại mười câu, việc mà tôi dặn dò cô, bề ngoài ưng thuận bề trong chống đối, cô còn dám kể khổ, tốt thôi, cô rất tốt, Thiệu Đình, người đàn bà của con, con không quản nó sao? Con muốn chờ đến lúc nó làm mẹ tức chết rồi con mới vui mừng ư?
Ánh mắt La Nhã như mũi tên, nhắm thẳng về phía Mặc Thiệu Đình, Đường Lạc Lạc mím chặt môi, biết bản thân nói nhiều sai nhiều, vì thế không dám tiếp lời nào nữa, thương xót nhìn Mặc Thiệu Đình.
Quan hệ giữa anh và La Nhã vốn không tốt, ngặt nổi bản thân lại không được sự sủng ái của La Nhã, khiến anh khó xử hai bên, bản thân đúng là vô dụng...
Bị người mẹ ruột nhìn như thế, trong lòng nhất định không thoải mái chăng?
Mặc Thiệu Đình nhẹ nhàng ấn vào lòng bàn tay của Đường Lạc Lạc, dường như đang an ủi cô, quay người nhìn sang La Nhã, biểu hiện trên mặt vô bi vô hỉ:
- Lạc Lạc nói cô ấy không làm, tức là không làm, mẹ nói Lạc Lạc không có gia giáo, vậy hành vi không hỏi rõ ngọn ngành sự việc đã mắng chữi hỏi tội của mẹ, thì có gia giáo lắm sao?
Đường Lạc Lạc lúc này đơ người luôn.
Ôi trời! Mặc Thiệu Đình không ngờ vì cô mà trực tiếp đối chứng với La Nhã ư?
Vả lại còn đối chứng trực tiếp như thế....
Không chỉ Đường Lạc Lạc, ngay cả La Nhã đã quen cao cao tại thượng cũng cứng đờ luôn, không dám tin nhìn Mặc Thiệu Đình, đứa con trai lớn luôn hiểu chuyện nghe lời, thường ngày đã quen bị bà ta lợi dụng và đối xử lạnh nhạt, không ngờ có một ngày lại trực tiếp cãi lại lời của bà, dường như khiến La Nhã nghi ngờ bản thân bà vừa nãy có phải đã nghe nhầm rồi ư?
- Thiệu Đình, con nói gì? Con biết bản thân đang nói gì không?
Sắc mặt La Nhã trở nên cực kỳ khó coi, đây không chỉ liên quan đến địa vị và uy thế của bà trong nhà, quan trọng hơn là sự chống đối của Mặc Thiệu Đình đối với bà, là ngay trước mặt Đường Lạc Lạc, thế thì sau này sao bà còn có thể lập quy tắc cho Đường Lạc Lạc nữa chứ?
Sao còn dám sai bảo Đường Lạc Lạc làm này làm kia nữa?
- Con đương nhiên là biết.
Mặc Thiệu Đình nắm chặt tay Đường Lạc Lạc, lần đầu tiên cãi lại lời nói của La Nhã:
- Lạc Lạc là vợ của con, không phải người ở trong nhà, con hi vọng mẹ có thể tôn trọng cô ấy, giống như con tôn trọng mẹ vậy, tôn trọng là hành vi tương hộ, không phải sao?
La Nhã cười lạnh lùng gật đầu:
- Thật hay cho câu tôn trọng là tương hộ, Thiệu Đình, mẹ nuôi con từ nhỏ cho đến lúc thành người, tận tâm dạy bảo con, bồi dưỡng con thành long phượng như ngày hôm nay, chính là vì muốn con vì một người đàn bà mà cãi lời mẹ ư? Con bình tâm mà nói, mẹ đối xử với con không tốt sao? Mẹ còn chỗ nào làm chưa đủ ư? Mẹ có lúc nào đánh con mắng con chưa? Mẹ tự hỏi mẹ đối với con không tệ, con chính là dùng cách này đễ báo đáp mẹ ư?
- Thưa mẹ...
Đường Lạc Lạc thấy La Nhã và Mặc Thiệu Đình càng nói càng kịch liệt, định lên tiếng khuyên can, nhưng bị ánh mắt hung ác của La Nhã làm giật mình, đành lặng lẽ im lặng...
Chiến trận quá kịch liệt, bất cẩn chút là bị đạn bay trúng người ấy.
- Đúng là mẹ chưa từng đánh con, nhưng sự ghẻ lạnh cũng là một loại bạo lực.
Mặc Thiệu Đình hít một hơi thật sâu, nghĩ đến bản thân bị bỏ lơ và đối xử lạnh nhạt trong thời niên thiếu, đến nay vẫn còn hằn chút cảm giác:
- Chính bởi vì con từng trải qua, vì thế không muốn người con yêu cũng phải chịu sự bạo lực đáng sợ như thế! Sự chỉ trích của mẹ đối với Lạc Lạc, xin lỗi, bọn con không thể chấp nhận.
- Con...
La Nhã chưa từng nghĩ rằng, có một ngày Mặc Thiệu Đình sẽ nói những lời này với bản thân, bà ta an bài Đường Lạc Lạc gả cho Mặc Thiệu Đình, chính là vì cảm thấy Mặc Thiệu Đình nghe theo lời bà răm rắp, lại cực kỳ dể khống chế, nhiều năm nay, tất cả yêu cầu của bà ta, Mặc Thiệu Đình đều thỏa mãn, tất cả những lời bà ta nói ra, Mặc Thiệu Đình đều không cãi lại.
Bà ta đã từng cho rằng đứa con trai này đã được nắm chặt trong lòng bàn tay, nên mới yên tâm để công ty cho nó cai quản, nhưng hiện tại bà dần dần phát hiện, tất cả dường như không đơn giản như bà ta những tưởng.
Hôm nay Mặc Thiệu Đình có thể vì Đường Lạc Lạc mà cãi lại bà, vậy ngày mai thì sao?
Sau này có sự xung đột lợi ích lớn hơn, Mặc Thiệu Đình còn nghe theo sự dàn xếp, răm rắp tuân theo lời bà ta hay sao?
La Nhã đứng yên bất động, vừa phẫn nộ, vừa kinh ngạc, vừa lúng túng bởi sự việc nảy sinh đột ngột này, nhất thời không thốt lên được lời nào cả.
Chính vào lúc La Nhã đang sững người, Mặc Thiệu Đình không do dự kéo tay Đường Lạc Lạc, không quay đầu đi thẳng lên phòng ngủ trên lầu, bỏ mặc La Nhã một mình trong phòng khách.
La Nhã một hồi lâu sau mới hoàn hồn, hôm nay vốn định ra oai với Đường Lạc Lạc, đưa cô đến chỗ Lâm Uyển Du để dày vò cô, không ngờ Mặc Thiệu Đình lại bảo bọc Đường Lạc Lạc đến thế, vì Đường Lạc Lạc mà cạch mặt với bà ta luôn.
Không thể hành hạ Đường Lạc Lạc, chỉ là chuyện phụ, dù sao sau này còn nhiều thời gian, nhưng thái độ của Mặc Thiệu Đình, lại khiến La Nhã hoảng loạn cực kỳ.
Hiện tại công ty đều do một tay Mặc Thiệu Đình nắm giữ, nếu một ngày nào Mặc Thiệu Đình nảy sinh tâm tư không nên có, vậy thì kế hoạch của bản thân, sẽ hoàn toàn sụp đổ mất.
Không được, xem ra phải đẩy nhanh tiến độ, sớm đưa Mặc Tây Thành vào công ty thôi.
Như thế dù sau này Mặc Thiệu Đình biết rõ mọi chuyện, cũng không cách nào phản kháng.
La Nhã vừa nghĩ thế, bèn chầm chậm ngồi xuống, rót đầy tách trà, trong mắt, lướt qua sự kiên định bắt buộc đạt được.
Đường Lạc Lạc được Mặc Thiệu Đình kéo đi, không yên tâm quay đầu lại nhìn, cứ thế được Mặc Thiệu Đình kéo vào trong phòng ngủ, đóng cửa, cô liền vội vã lên tiếng:
- Anh điên rồi hả? Sao có thể nói chuyện như thế với mẹ anh chứ? Đều là vì tôi đúng không? Tôi không sao đâu, tôi nói qua là tôi không sao mà, mắng vài câu cũng không chết được, làm chi mà căng dữ vậy, chẳng phải vài ngày nữa là bà về Anh hay sao?
Cô thật sự không muốn vì cô mà khiến Mặc Thiệu Đình và La Nhã cãi nhau đến mất vui, giống như Mặc Thiệu Đình không nỡ để cô chịu thiệt thòi vậy, cô cũng không muốn Mặc Thiệu Đình lãnh ngộ cái cảm giác bị người nhà chán ghét.
Chính vì bản thân từ nhỏ đã từng sống như thế, cô thực sự biết quá rõ cái cảm giác đó nó đau buồn cỡ nào.
Mặc Thiệu Đình nâng mặt Đường Lạc Lạc, nhìn vẻ mặt nghiêm túc nhíu mày của cô, không kiềm được nhếch mép, cúi đầu, hôn một cái chốc nhẹ nhàng lên môi cô.
Nụ hôn này rất nhẹ rất nhẹ, giống như chuồn chuồn điểm nước vậy, nhưng lại khiến Đường Lạc Lạc trừng to mắt, trái tim đập thình thịch.
Cô luôn ra lệnh cho bản thân phải kiềm chế phải kiềm chế, tuy nhiên mỗi lần Mặc Thiệu Đình ghé sát cô, nhịp tim và cảm giác toàn thân tê mê không biết lừa người.
Khí chất đặc biệt thuộc về đàn ông lấn át, tim cô đập loạn nhịp, sau đó cả người Mặc Thiệu Đình ghé sát, ép cô vào tường, không do dự hôn sâu thêm nữa.
Nụ hôn của anh bá đạo và tà khí, mang theo hơi thở lấn lướt cực mạnh, giống như đế vương đang chinh phục lãnh thổ của bản thân vậy, khiến Đường Lạc Lạc hoàn toàn không thể thở được, ngón tay anh thon dài linh hoạt, nhẹ nhàng ma sát lên vùng eo của Đường Lạc Lạc, thuận theo tà áo của Đường Lạc Lạc, nhẹ nhàng tiến vào trong...
Đường Lạc Lạc vốn mơ mơ màng màng, thần trí đang chìm đắm sâu trong nụ hôn, khoảnh khắc khi ngón tay anh chạm vào làn da cô, đột nhiên cô thức tỉnh, trừng to mắt, lấy hết sức lực bình sinh, mới đẩy được Mặc Thiệu Đình ra đôi chút:
- Anh làm gì.... đừng tưởng giúp tôi rồi thì có thể ăn đậu phụ của tôi, xí!
Mặc Thiệu Đình còn đang say sưa vuốt ve eo thon của Đường Lạc Lạc, nhếch mày đầu hàng:
- Được, tôi không ăn đậu phụ của cô, cho cô ăn đậu phụ của tôi, thế nào?
Đường Lạc Lạc:.......
Có phân biệt gì lớn không?
Vì tránh bản thân nhìn lâu khuôn mặt lam nhan họa nước này của Mặc Thiệu Đình, sẽ mất lý trí làm ra những việc phải hối hận cả đời, Đường Lạc Lạc cứng lòng, chỉ về sofa phía bên kia:
- Đó mới là nơi thuộc về anh, tiểu ca ca, đừng chọc tôi nổi lửa nha! Nếu anh còn dám động tay động chân với tôi, bây giờ làm giả chứng nhận rất tiện đó, có tin rằng ngày mai tôi đi làm hai giấy chứng nhận kết hôn giả để ly hôn với anh không?
- Vậy ý của cô là, nếu như không ghẹo cô thì cô tuyệt đối sẽ không nhắc đến chuyện ly hôn nữa đúng không?
- Trước khi mẹ anh rời khỏi.
- Thành giao.
Mặc Thiệu Đình bất lực thở dài, nhìn chăm chăm Đường Lạc Lạc một lúc, rất không vui đi về phía sofa nằm xuống, vợ đang ngay trước mắt, nhưng chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, thế gian này, có đàn ông nào uất ức hơn anh không chứ?
......
Danh sách chương