Bà mang giày cao gót, đang định đứng dậy, tuy nhiên sàn đá đại sảnh trơn quá, rất khó đứng vững, đang lúc bối rối lúng túng, một cánh tay trắng mịn đưa đến, đỡ bà đứng dậy, Mặc Như Nguyệt ngước đầu, bèn nhìn thấy một cô gái đáng yêu thuần khiết, đang lo lắng nhìn bà:
- Thưa cô, cô không sao chứ? Đường Lạc Lạc cẩn trọng hỏi Mặc Như Nguyệt, cảm thấy cô này rất xinh đẹp dịu dàng, ánh mắt nhìn người khác cũng ấm áp nữa.
Mặc Như Nguyệt lắc đầu, mỉm cười với Đường Lạc Lạc:
- Cô không sao, cám ơn cháu. Cháu cũng làm việc trong công ty này hả?
- Dạ vâng.
Đường Lạc Lạc gật đầu:
- Sàn đá đại sảnh đặc biệt trơn, rất dễ trượt ngã, giày cao gót của cô cao quá rồi, cháu đỡ cô đi ra cổng nhé!
Cô gái trẻ cứ gọi cô cô, vừa lễ phép vừa thân thiện, nụ cười trên mặt Mặc Như Nguyệt càng sâu hơn:
- Không cần đâu, cháu trở lại làm việc đi, cô gái trẻ đúng là đáng yêu.
- Cám ơn cô, cô cũng rất xinh đẹp, gọi là chị cũng không vấn đề gì ấy.
Đường Lạc Lạc đỡ Mặc Như Nguyệt đi thẳng đến trước cổng, mới buông tay ra, vẫy vẫy tay:
- Tạm biệt cô nhé!
Mặc Như nguyệt cười hì hì cũng vẫy tay lại:
- Tạm biệt, rất vui được gặp cháu.
Không biết tại sao, lần đầu nhìn thấy cô gái nhỏ này, đã có cảm giác rất thân thiết, Mặc Như Nguyệt vừa nghĩ thế vừa đi về phía xe của bà.
Và Đường Lạc Lạc quay đầu, cầm lấy kem cô mua cho đồng nghiệp đi thẳng lên lầu, vừa vào cửa văn phòng đã thấy mọi người giống như ong vỡ tổ vậy, sắc mặt Vương Bác đanh thép đang chỉ huy vài nhân viên giúp ông khuân đồ đạc, xem ra, hình như sẽ đổi văn phòng thì phải?
Không đúng, sao lại trực tiếp khuân đồ đạc ra thẳng ngoài cửa thế...
- Nè nè, mọi người biết gì không? Phó bộ trưởng Vương bị chủ quản Mặc khai trừ rồi!
- Hả? Tại sao vậy?
- Thì là vì chuyện của Đường Lạc Lạc đó, chịu tội thay còn gì.
- Phụt! Thường ngày phó bộ trưởng Vương nghe lời chủ quản Mặc biết mấy, bây giờ nói đuổi là đuổi, theo mình thấy thì Đường Lạc Lạc sớm muộn gì cũng bị đuổi, chỉ là vấn đề thời gian thôi.
- Thì đó, đối đầu với cấp trên, cho dù thắng thì đã sao chứ? Tùy ý gán một tội lên đầu chẳng phải là một việc dễ như trở bàn tay sao?
Đường Lạc Lạc ngồi tại chỗ của mình, vễnh lỗ tai lắng nghe, Vương Bác bị Mặc Lan đuổi rồi ư?
Ừm, việc này đáng để ăn mừng, chỉ là, Mặc Lan là em họ của Mặc Thiệu Đình, là người của nhà họ Mặc, lần này xem như gây hiềm khích rồi, giống như đồng nghiệp nói vậy, mục tiêu tiếp theo của Mặc Lan, phải chăng là bản thân cô không?
Trong lòng cũng sợ sợ ấy!
Chưa chờ được Đường Lạc Lạc nghe hết đầu đuôi câu chuyện, tiếng chuông điện thoại reo lên, cô nhìn số trên màn hình, kinh ngạc đến đáng sợ, không ngờ là... La Nhã?
Đây là cuộc gọi đầu tiên La Nhã gọi đến, lần trước cho số bà ta cũng chỉ là lịch sự thôi, Đường Lạc Lạc không ngờ trước giờ La Nhã không thèm để ý cô, sẽ chủ động gọi cho cô.
Trực giác mách bảo cô, chắc chắn không có chuyện tốt lành gì.
Quả nhiên, bắt máy lên, La Nhã ngắn gọn xúc tích ra lệnh cho Đường Lạc Lạc ---- cùng bà ta đến bệnh viện thăm Lâm Uyển Du.
Đường Lạc Lạc:....
Thế là, Lâm Uyển Du vì muốn tiếp cận Mặc Thiệu Đình không tiếc tự sát, mỗi ngày đều rắc tâm muốn chia rẻ quan hệ của hai người bọn họ, bản thân còn phải cùng mẹ chồng đi thăm cô ta ư?
Phải chăng nên tặng cho cô ta một lá cờ tuyên dương, một bó hoa tươi, nói với cô ta rằng: “thèm thuồng chồng tôi bao nhiêu năm nay vất vả cho cô quá rồi!”
Đúng là lạy luôn.
Nhưng mệnh lệnh của La Nhã không thể kháng cự, Đường Lạc Lạc vừa nghĩ đến giọng điệu nói chuyện âm dương quái khí của La Nhã, ánh mắt lạnh nhạt và chê bai ấy, lời nói từ chôi nghẹn trong cuống họng, hoàn toàn khộng thốt nên lời.
Vả lại, mượn cơ hội này đi thăm Lâm Uyển Du, vừa hay thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bản thân, Lâm Uyển Du thật sự rạch tay ư?
Chỉ là, lúc này đang trong thời gian làm việc, không tiện ra ngoài.
Đồng nghiệp La Thư Vũ bên cạnh thường ngày rất nhiệt tình, nhìn thấy Đường Lạc Lạc chau chặt mày, không kiềm được ghé lại gần hỏi thăm:
- Cô sao vậy Lạc Lạc? Đừng nghe những lời họ nói, quy tắc chế độ của công ty đầy đủ như thế, cho dù chủ quản Mặc muốn gây phiền phức cho cô, cũng phải có nơi để ra tay chứ!
- Ừm, tôi biết, chị La, chỉ là tôi hôm nay có chút việc nên muốn về sớm một chút.
Đường Lạc Lạc nhìn xung quanh, vì việc Vương Bác từ chức, mọi người đã sớm loạn hết lên.
- Về đi, một chốc nữa là đến giờ tan ca rồi, vả lại hôm nay phó bộ trưởng Vương đi rồi, cũng không ai quản, không thì chốc nữa chủ quản Mặc đến, tôi nói cô vào nhà vệ sinh rồi, không sao, có tôi đây!
La Thư Nhã vỗ ngực đảm bảo.
- Vậy cám ơn chị nhé!
Đường Lạc Lạc lập tức đứng dậy, nhìn đồng hồ chỉ còn 10 phút nữa là tan ca, nhân lúc mọi người đang tám chuyện, văn phòng loạn cả lên, cô cầm lấy túi xách đi ra ngoài.
Đến địa điểm hẹn trước với La Nhã, hai người cùng ngồi xe đến bệnh viện nơi Lâm Uyển Du đang nằm.
La Nhã trên đường nhắm mắt dưỡng thần, tỏ vẻ không hề muốn trò chuyện với Đường Lạc Lạc chút nào, Đường Lạc Lạc cũng xem bản thân như người câm, không nói lời nào.
Cho đến khi xuống xe, hai người bước vào bệnh viện, đứng trước cửa phòng bệnh Lâm Uyển Du gõ cửa, Lâm Uyển Du hô một tiếng “vào”, sắc mặt La Nhã mới bắt đầu tốt dần, có vài phần ý cười, đẩy cửa đi vào hỏi thăm Lâm Uyển Du:
- Nghe Thiệu Đình nói cháu bệnh rồi, thế nào? Uyển Du?
Trong lòng Lâm Uyển Du đang tính toán, làm thế nào để thu hút sự chú ý của Mặc Thiệu Đình, để Mặc Thiệu Đình đến thăm cô ta, cô ta tuy ngày hôm nay vẫn mặc đồng phục bệnh nhân, yếu ớt vô chủ nằm trên giường bệnh, nhưng khuôn mặt lại trang điểm nude cực kỳ tâm kế và tinh tế, chính vì muốn nghênh đón Mặc Thiệu Đình.
Đáng tiếc, có thể trong lòng còn nhớ đến những sự việc cô ta từng làm, Thiệu Đình không đến thăm cô ta.
Đang lúc Lâm Uyển Du thần sắc ủ dột, bèn thấy La Nhã bước vào cửa, trên tay cầm hoa tươi và giỏ trái cây, đứng phía sau còn có Đường Lạc Lạc!
Vốn Lâm Uyển Du còn đang gục đầu thất vọng, khi nhìn thấy Đường Lạc Lạc, bỗng chốc tràn đầy sĩ khí, tinh thần cả người tốt lên không ít, chờ không thấy Thiệu Đình, có Đường Lạc Lạc đến đây cho cô dày vò cũng không tệ, tên nha đầu chết tiệt này cứ thích chống đối cô ta, cô ta hận đến mức muốn Đường Lạc Lạc lập tức biến mất khỏi thế giới này!
- Bác gái, cháu rất khỏe.
Lâm Uyển Du yếu ớt lên tiếng, ngón tay thon chỉ chỉ lên trán:
- Làm phiền bác gái phải đến đây, cháu đúng là mang tội lớn ạ, bác gái, bác mau ngồi đi ạ.
- Đúng là đứa trẻ hiểu chuyện.
La Nhã ngồi xuống bên cạnh giường, kéo tay Lâm Uyển Du:
- Còn trẻ thì có gì mà suy nghĩ không thông chứ? Chẳng qua là gây gỗ nhỏ với Thiệu Đình, về nhà bác sẽ nói lại Thiệu Đình, bảo nó đừng để cháu phải đau lòng, cháu cũng đừng làm khó bản thân, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, thì biết phải làm sao?
- Bác gái...
Lâm Uyển Du cảm động nắm chặt tay La Nhã, giọng điệu tràn đầy sự uất ức:
- Vẫn là bác tốt với cháu... cháu... cháu nhất thời hồ đồ, chỉ cần bác không hiểu lầm cháu, Thiệu Đình không hiểu lầm cháu, cháu sẽ tiếp tục sống tốt ạ.
Đường Lạc Lạc đứng ngay cửa phòng, cảm thấy bản thân là con kỳ đà cản mũi thật to, thường ngày La Nhã đối với cô mũi không ra mũi, mặt không ra mặt, nhưng hiện tại nhìn thấy Lâm Uyển Du, xoay người biến thân thành bác gái cảm thông hiểu ý lòng người thế này...
Bà ta và Lâm uyển Du người nói người đáp, thần thái thân mật hoàn toàn tự nhiên không giả tạo, nếu nói Lâm Uyển Du là con dâu của bà ta, bản thân cũng tin nữa.
Đường Lạc Lạc cũng không kiềm được bắt đầu xem xét lại bản thân mình, La Nhã vừa thấy mặt cô là y như rằng thấy kẻ thù ngàn kiếp vậy, cô dễ khiến người khác hận đến thế sao?
Vả lại... từ đầu người định hôn ước cho bản thân và Mặc Thiệu Đình là La Nhã mà, có bệnh gì hả?
Nếu thích Lâm Uyển Du đến thế, sao không trực tiếp để Mặc Thiệu Đình cưới Lâm Uyển Du đi.
Lão phu nhân này đúng là có tài năng diễn xuất ---- ồ đúng, có thể điểm này, bà ta và Lâm Uyển Du rất giống nhau.
Trong lúc Đường Lạc Lạc đứng một bên suy nghĩ, La Nhã và Lâm Uyển Du đã ôn tình hoàn tất, Lâm Uyển Du gục vào lòng La Nhã khóc nức nở một hồi, kể lể rằng tình cảm của cô ta đối với Mặc Thiệu Đình sâu đậm thế nào, suýt nữa khiến Đường Lạc Lạc nghĩ rằng bản thân là người vô hình nữa cơ.
Đây chính là Lâm Uyển Du muốn tự sát, muốn tạ tội với cô, muốn làm hảo tỉ muội với cô ư?
Nếu bây giờ giống với thời cổ đại, có thể tam thê bảy thiếp, Đường Lạc Lạc hoàn toàn không nghi ngờ, Lâm Uyển Du nhất định sẽ sớm giơ tay tự giới thiệu cô ta trở thành thiếp của Mặc Thiệu Đình rồi.
- Bác gái, cơ thể bác cũng không khỏe, còn đến thăm cháu, thật sự ngại ngùng, cháu không sao, đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm rồi, bác yên tâm nhé!
Lâm Uyển Du lau nước mắt, cuối cùng bắt đầu chào tạm biệt La Nhã rồi.
- Không sao, bác lo lắng cho cháu, không yên tâm cháu, đứa trẻ ngốc. Để cháu một mình ở đây bác không yên tâm, thế này đi! Để Lạc Lạc ở lại chăm sóc cháu nhé?
La Nhã quay đầu một cách hàm ý thâm sâu, nhìn Đường Lạc Lạc.
Đường Lạc Lạc bỗng chốc rơi vào trạng thái cảnh giác cao độ, nếu cô không nhìn nhầm thì... vẻ mặt của La Nhã là sao?
Nụ cười trên mép, thật sự rất giống cười trên nỗi đau của người khác vậy?
Bà ta đưa cô đến, chính là muốn ném cô cho Lâm Uyển Du dày vò ư?
Ôi trời! Rốt cuộc thì cô đã phạm lỗi gì với bà mẹ chồng này vậy?
Lâm Uyển Du, xin cô đừng đồng ý, hãy nghĩ thử xem cô không muốn nhìn thấy tôi đến mức nào đi!
- Thật sự có thể không?
Lâm Uyển Du vui mừng khôn xiết, cuối cùng đã nắm được cơ hội dày vò Đường Lạc Lạc rồi, dường như không thể kỳ vọng hơn nữa:
- Cháu cũng rất có duyên với Lạc Lạc lắm! Có cô ấy bên cạnh cháu, cháu nằm viện cũng không thầy cô đơn nữa, chỉ là, về phía Thiệu Đình...
- Vậy thì bác giao nha đầu này cho cháu đó.
La Nhã đứng dậy, tư thái cứ như hoàn thành nhiệm vụ vậy:
- Đêm nay nha đầu này sẽ ở đây chăm sóc cho cháu, có gì cần cứ lên tiếng, nếu ngay cả bệnh nhân cũng chăm sóc không tốt, thì sao có thể làm phu nhân nhà họ Mặc được. Về phía Thiệu Đình thì cháu yên tâm, Thiệu Đình là đứa con hiếu thảo, ý của bác cũng là ý của nó.
Đường Lạc Lạc:...
Tại sao một con người sống nhăn răng như cô đứng ngay tại đây, mà bọn họ nói qua nói lại, ai cũng không thèm hỏi ý kiến của cô vậy?
Cứ thế bị ném cho Lâm Uyển Du làm hộ công ư?
Còn có ai đau khổ hơn cô nữa không chứ?
- Bác gái, bác về cẩn thận.
Lâm Uyển Du nhìn Đường Lạc Lạc, trong mắt tuôn ra cảm xúc độc ác.
La Nhã mở cửa phòng, trước khi rời đi còn đặc biệt dặn dò Đường Lạc Lạc thêm một lần:
- Nhất định phải chăm sóc tốt cho Uyển Du, nghe rõ chưa?
- Ồ.
Đường Lạc Lạc hết cách, chỉ biết ưng một tiếng, đóng cửa lại.
Lúc này, Lâm Uyển Du không cần giả vờ yếu ớt trước mặt La Nhã nữa, ánh mắt phút chốc trở nên sắc bén, nhìn Đường Lạc Lạc, dường như có cảm giác đang xoa tay vuốt đấm vậy:
- Cô còn đứng đó làm gì? Bữa tối tôi còn chưa ăn, cô đến để chăm sóc tôi hay là chờ tôi hầu hạ hả? Đi mua cơm đi!
- Bộ dạng này của cô chủ Lâm, thật sự đúng là muốn sửa đổi giảng hòa với tôi nhỉ? Nhìn thế nào cũng không giống người vừa mới tự sát á, hay là cho tôi nhìn thử xem, vết thương trên tay cô, có phải dùng cọ màu vẽ lên hay không nhỉ?
Đường Lạc Lạc tiến đến gần xem cổ tay Lâm Uyển Du, nói chứ, đúng thật là rạch tay ấy.
Chỉ là mức độ nông cạn này, có thể chết mới lạ đó.
- Thưa cô, cô không sao chứ? Đường Lạc Lạc cẩn trọng hỏi Mặc Như Nguyệt, cảm thấy cô này rất xinh đẹp dịu dàng, ánh mắt nhìn người khác cũng ấm áp nữa.
Mặc Như Nguyệt lắc đầu, mỉm cười với Đường Lạc Lạc:
- Cô không sao, cám ơn cháu. Cháu cũng làm việc trong công ty này hả?
- Dạ vâng.
Đường Lạc Lạc gật đầu:
- Sàn đá đại sảnh đặc biệt trơn, rất dễ trượt ngã, giày cao gót của cô cao quá rồi, cháu đỡ cô đi ra cổng nhé!
Cô gái trẻ cứ gọi cô cô, vừa lễ phép vừa thân thiện, nụ cười trên mặt Mặc Như Nguyệt càng sâu hơn:
- Không cần đâu, cháu trở lại làm việc đi, cô gái trẻ đúng là đáng yêu.
- Cám ơn cô, cô cũng rất xinh đẹp, gọi là chị cũng không vấn đề gì ấy.
Đường Lạc Lạc đỡ Mặc Như Nguyệt đi thẳng đến trước cổng, mới buông tay ra, vẫy vẫy tay:
- Tạm biệt cô nhé!
Mặc Như nguyệt cười hì hì cũng vẫy tay lại:
- Tạm biệt, rất vui được gặp cháu.
Không biết tại sao, lần đầu nhìn thấy cô gái nhỏ này, đã có cảm giác rất thân thiết, Mặc Như Nguyệt vừa nghĩ thế vừa đi về phía xe của bà.
Và Đường Lạc Lạc quay đầu, cầm lấy kem cô mua cho đồng nghiệp đi thẳng lên lầu, vừa vào cửa văn phòng đã thấy mọi người giống như ong vỡ tổ vậy, sắc mặt Vương Bác đanh thép đang chỉ huy vài nhân viên giúp ông khuân đồ đạc, xem ra, hình như sẽ đổi văn phòng thì phải?
Không đúng, sao lại trực tiếp khuân đồ đạc ra thẳng ngoài cửa thế...
- Nè nè, mọi người biết gì không? Phó bộ trưởng Vương bị chủ quản Mặc khai trừ rồi!
- Hả? Tại sao vậy?
- Thì là vì chuyện của Đường Lạc Lạc đó, chịu tội thay còn gì.
- Phụt! Thường ngày phó bộ trưởng Vương nghe lời chủ quản Mặc biết mấy, bây giờ nói đuổi là đuổi, theo mình thấy thì Đường Lạc Lạc sớm muộn gì cũng bị đuổi, chỉ là vấn đề thời gian thôi.
- Thì đó, đối đầu với cấp trên, cho dù thắng thì đã sao chứ? Tùy ý gán một tội lên đầu chẳng phải là một việc dễ như trở bàn tay sao?
Đường Lạc Lạc ngồi tại chỗ của mình, vễnh lỗ tai lắng nghe, Vương Bác bị Mặc Lan đuổi rồi ư?
Ừm, việc này đáng để ăn mừng, chỉ là, Mặc Lan là em họ của Mặc Thiệu Đình, là người của nhà họ Mặc, lần này xem như gây hiềm khích rồi, giống như đồng nghiệp nói vậy, mục tiêu tiếp theo của Mặc Lan, phải chăng là bản thân cô không?
Trong lòng cũng sợ sợ ấy!
Chưa chờ được Đường Lạc Lạc nghe hết đầu đuôi câu chuyện, tiếng chuông điện thoại reo lên, cô nhìn số trên màn hình, kinh ngạc đến đáng sợ, không ngờ là... La Nhã?
Đây là cuộc gọi đầu tiên La Nhã gọi đến, lần trước cho số bà ta cũng chỉ là lịch sự thôi, Đường Lạc Lạc không ngờ trước giờ La Nhã không thèm để ý cô, sẽ chủ động gọi cho cô.
Trực giác mách bảo cô, chắc chắn không có chuyện tốt lành gì.
Quả nhiên, bắt máy lên, La Nhã ngắn gọn xúc tích ra lệnh cho Đường Lạc Lạc ---- cùng bà ta đến bệnh viện thăm Lâm Uyển Du.
Đường Lạc Lạc:....
Thế là, Lâm Uyển Du vì muốn tiếp cận Mặc Thiệu Đình không tiếc tự sát, mỗi ngày đều rắc tâm muốn chia rẻ quan hệ của hai người bọn họ, bản thân còn phải cùng mẹ chồng đi thăm cô ta ư?
Phải chăng nên tặng cho cô ta một lá cờ tuyên dương, một bó hoa tươi, nói với cô ta rằng: “thèm thuồng chồng tôi bao nhiêu năm nay vất vả cho cô quá rồi!”
Đúng là lạy luôn.
Nhưng mệnh lệnh của La Nhã không thể kháng cự, Đường Lạc Lạc vừa nghĩ đến giọng điệu nói chuyện âm dương quái khí của La Nhã, ánh mắt lạnh nhạt và chê bai ấy, lời nói từ chôi nghẹn trong cuống họng, hoàn toàn khộng thốt nên lời.
Vả lại, mượn cơ hội này đi thăm Lâm Uyển Du, vừa hay thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bản thân, Lâm Uyển Du thật sự rạch tay ư?
Chỉ là, lúc này đang trong thời gian làm việc, không tiện ra ngoài.
Đồng nghiệp La Thư Vũ bên cạnh thường ngày rất nhiệt tình, nhìn thấy Đường Lạc Lạc chau chặt mày, không kiềm được ghé lại gần hỏi thăm:
- Cô sao vậy Lạc Lạc? Đừng nghe những lời họ nói, quy tắc chế độ của công ty đầy đủ như thế, cho dù chủ quản Mặc muốn gây phiền phức cho cô, cũng phải có nơi để ra tay chứ!
- Ừm, tôi biết, chị La, chỉ là tôi hôm nay có chút việc nên muốn về sớm một chút.
Đường Lạc Lạc nhìn xung quanh, vì việc Vương Bác từ chức, mọi người đã sớm loạn hết lên.
- Về đi, một chốc nữa là đến giờ tan ca rồi, vả lại hôm nay phó bộ trưởng Vương đi rồi, cũng không ai quản, không thì chốc nữa chủ quản Mặc đến, tôi nói cô vào nhà vệ sinh rồi, không sao, có tôi đây!
La Thư Nhã vỗ ngực đảm bảo.
- Vậy cám ơn chị nhé!
Đường Lạc Lạc lập tức đứng dậy, nhìn đồng hồ chỉ còn 10 phút nữa là tan ca, nhân lúc mọi người đang tám chuyện, văn phòng loạn cả lên, cô cầm lấy túi xách đi ra ngoài.
Đến địa điểm hẹn trước với La Nhã, hai người cùng ngồi xe đến bệnh viện nơi Lâm Uyển Du đang nằm.
La Nhã trên đường nhắm mắt dưỡng thần, tỏ vẻ không hề muốn trò chuyện với Đường Lạc Lạc chút nào, Đường Lạc Lạc cũng xem bản thân như người câm, không nói lời nào.
Cho đến khi xuống xe, hai người bước vào bệnh viện, đứng trước cửa phòng bệnh Lâm Uyển Du gõ cửa, Lâm Uyển Du hô một tiếng “vào”, sắc mặt La Nhã mới bắt đầu tốt dần, có vài phần ý cười, đẩy cửa đi vào hỏi thăm Lâm Uyển Du:
- Nghe Thiệu Đình nói cháu bệnh rồi, thế nào? Uyển Du?
Trong lòng Lâm Uyển Du đang tính toán, làm thế nào để thu hút sự chú ý của Mặc Thiệu Đình, để Mặc Thiệu Đình đến thăm cô ta, cô ta tuy ngày hôm nay vẫn mặc đồng phục bệnh nhân, yếu ớt vô chủ nằm trên giường bệnh, nhưng khuôn mặt lại trang điểm nude cực kỳ tâm kế và tinh tế, chính vì muốn nghênh đón Mặc Thiệu Đình.
Đáng tiếc, có thể trong lòng còn nhớ đến những sự việc cô ta từng làm, Thiệu Đình không đến thăm cô ta.
Đang lúc Lâm Uyển Du thần sắc ủ dột, bèn thấy La Nhã bước vào cửa, trên tay cầm hoa tươi và giỏ trái cây, đứng phía sau còn có Đường Lạc Lạc!
Vốn Lâm Uyển Du còn đang gục đầu thất vọng, khi nhìn thấy Đường Lạc Lạc, bỗng chốc tràn đầy sĩ khí, tinh thần cả người tốt lên không ít, chờ không thấy Thiệu Đình, có Đường Lạc Lạc đến đây cho cô dày vò cũng không tệ, tên nha đầu chết tiệt này cứ thích chống đối cô ta, cô ta hận đến mức muốn Đường Lạc Lạc lập tức biến mất khỏi thế giới này!
- Bác gái, cháu rất khỏe.
Lâm Uyển Du yếu ớt lên tiếng, ngón tay thon chỉ chỉ lên trán:
- Làm phiền bác gái phải đến đây, cháu đúng là mang tội lớn ạ, bác gái, bác mau ngồi đi ạ.
- Đúng là đứa trẻ hiểu chuyện.
La Nhã ngồi xuống bên cạnh giường, kéo tay Lâm Uyển Du:
- Còn trẻ thì có gì mà suy nghĩ không thông chứ? Chẳng qua là gây gỗ nhỏ với Thiệu Đình, về nhà bác sẽ nói lại Thiệu Đình, bảo nó đừng để cháu phải đau lòng, cháu cũng đừng làm khó bản thân, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, thì biết phải làm sao?
- Bác gái...
Lâm Uyển Du cảm động nắm chặt tay La Nhã, giọng điệu tràn đầy sự uất ức:
- Vẫn là bác tốt với cháu... cháu... cháu nhất thời hồ đồ, chỉ cần bác không hiểu lầm cháu, Thiệu Đình không hiểu lầm cháu, cháu sẽ tiếp tục sống tốt ạ.
Đường Lạc Lạc đứng ngay cửa phòng, cảm thấy bản thân là con kỳ đà cản mũi thật to, thường ngày La Nhã đối với cô mũi không ra mũi, mặt không ra mặt, nhưng hiện tại nhìn thấy Lâm Uyển Du, xoay người biến thân thành bác gái cảm thông hiểu ý lòng người thế này...
Bà ta và Lâm uyển Du người nói người đáp, thần thái thân mật hoàn toàn tự nhiên không giả tạo, nếu nói Lâm Uyển Du là con dâu của bà ta, bản thân cũng tin nữa.
Đường Lạc Lạc cũng không kiềm được bắt đầu xem xét lại bản thân mình, La Nhã vừa thấy mặt cô là y như rằng thấy kẻ thù ngàn kiếp vậy, cô dễ khiến người khác hận đến thế sao?
Vả lại... từ đầu người định hôn ước cho bản thân và Mặc Thiệu Đình là La Nhã mà, có bệnh gì hả?
Nếu thích Lâm Uyển Du đến thế, sao không trực tiếp để Mặc Thiệu Đình cưới Lâm Uyển Du đi.
Lão phu nhân này đúng là có tài năng diễn xuất ---- ồ đúng, có thể điểm này, bà ta và Lâm Uyển Du rất giống nhau.
Trong lúc Đường Lạc Lạc đứng một bên suy nghĩ, La Nhã và Lâm Uyển Du đã ôn tình hoàn tất, Lâm Uyển Du gục vào lòng La Nhã khóc nức nở một hồi, kể lể rằng tình cảm của cô ta đối với Mặc Thiệu Đình sâu đậm thế nào, suýt nữa khiến Đường Lạc Lạc nghĩ rằng bản thân là người vô hình nữa cơ.
Đây chính là Lâm Uyển Du muốn tự sát, muốn tạ tội với cô, muốn làm hảo tỉ muội với cô ư?
Nếu bây giờ giống với thời cổ đại, có thể tam thê bảy thiếp, Đường Lạc Lạc hoàn toàn không nghi ngờ, Lâm Uyển Du nhất định sẽ sớm giơ tay tự giới thiệu cô ta trở thành thiếp của Mặc Thiệu Đình rồi.
- Bác gái, cơ thể bác cũng không khỏe, còn đến thăm cháu, thật sự ngại ngùng, cháu không sao, đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm rồi, bác yên tâm nhé!
Lâm Uyển Du lau nước mắt, cuối cùng bắt đầu chào tạm biệt La Nhã rồi.
- Không sao, bác lo lắng cho cháu, không yên tâm cháu, đứa trẻ ngốc. Để cháu một mình ở đây bác không yên tâm, thế này đi! Để Lạc Lạc ở lại chăm sóc cháu nhé?
La Nhã quay đầu một cách hàm ý thâm sâu, nhìn Đường Lạc Lạc.
Đường Lạc Lạc bỗng chốc rơi vào trạng thái cảnh giác cao độ, nếu cô không nhìn nhầm thì... vẻ mặt của La Nhã là sao?
Nụ cười trên mép, thật sự rất giống cười trên nỗi đau của người khác vậy?
Bà ta đưa cô đến, chính là muốn ném cô cho Lâm Uyển Du dày vò ư?
Ôi trời! Rốt cuộc thì cô đã phạm lỗi gì với bà mẹ chồng này vậy?
Lâm Uyển Du, xin cô đừng đồng ý, hãy nghĩ thử xem cô không muốn nhìn thấy tôi đến mức nào đi!
- Thật sự có thể không?
Lâm Uyển Du vui mừng khôn xiết, cuối cùng đã nắm được cơ hội dày vò Đường Lạc Lạc rồi, dường như không thể kỳ vọng hơn nữa:
- Cháu cũng rất có duyên với Lạc Lạc lắm! Có cô ấy bên cạnh cháu, cháu nằm viện cũng không thầy cô đơn nữa, chỉ là, về phía Thiệu Đình...
- Vậy thì bác giao nha đầu này cho cháu đó.
La Nhã đứng dậy, tư thái cứ như hoàn thành nhiệm vụ vậy:
- Đêm nay nha đầu này sẽ ở đây chăm sóc cho cháu, có gì cần cứ lên tiếng, nếu ngay cả bệnh nhân cũng chăm sóc không tốt, thì sao có thể làm phu nhân nhà họ Mặc được. Về phía Thiệu Đình thì cháu yên tâm, Thiệu Đình là đứa con hiếu thảo, ý của bác cũng là ý của nó.
Đường Lạc Lạc:...
Tại sao một con người sống nhăn răng như cô đứng ngay tại đây, mà bọn họ nói qua nói lại, ai cũng không thèm hỏi ý kiến của cô vậy?
Cứ thế bị ném cho Lâm Uyển Du làm hộ công ư?
Còn có ai đau khổ hơn cô nữa không chứ?
- Bác gái, bác về cẩn thận.
Lâm Uyển Du nhìn Đường Lạc Lạc, trong mắt tuôn ra cảm xúc độc ác.
La Nhã mở cửa phòng, trước khi rời đi còn đặc biệt dặn dò Đường Lạc Lạc thêm một lần:
- Nhất định phải chăm sóc tốt cho Uyển Du, nghe rõ chưa?
- Ồ.
Đường Lạc Lạc hết cách, chỉ biết ưng một tiếng, đóng cửa lại.
Lúc này, Lâm Uyển Du không cần giả vờ yếu ớt trước mặt La Nhã nữa, ánh mắt phút chốc trở nên sắc bén, nhìn Đường Lạc Lạc, dường như có cảm giác đang xoa tay vuốt đấm vậy:
- Cô còn đứng đó làm gì? Bữa tối tôi còn chưa ăn, cô đến để chăm sóc tôi hay là chờ tôi hầu hạ hả? Đi mua cơm đi!
- Bộ dạng này của cô chủ Lâm, thật sự đúng là muốn sửa đổi giảng hòa với tôi nhỉ? Nhìn thế nào cũng không giống người vừa mới tự sát á, hay là cho tôi nhìn thử xem, vết thương trên tay cô, có phải dùng cọ màu vẽ lên hay không nhỉ?
Đường Lạc Lạc tiến đến gần xem cổ tay Lâm Uyển Du, nói chứ, đúng thật là rạch tay ấy.
Chỉ là mức độ nông cạn này, có thể chết mới lạ đó.
Danh sách chương