- Đợi chút.

Đường Lạc Lạc chặn lấy tay đang cầm chiếc váy của chị nhân viên bán hàng, quay mặt lại, nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp tràn đầy mỉa mai của Lâm Uyển Du.

- Chiếc váy này là tôi nhìn thấy trước, tôi chưa nói không lấy, xin lỗi, cô muốn mua, chỉ có thể mua những cái khác rồi.

Không phải tất cả sự nhẫn nhịn nào cũng có thể xoá bỏ hiềm khích trước đó, có một số người, luôn sợ mạnh ức hiếp yếu, được voi đòi tiên, đây là đạo lý mà Đường Lạc Lạc gần đây mới hiểu được.

Nếu như Lâm Uyển Du cứ ép người như thế, vậy thì bản thân cũng không cần phải nhẫn nhịn nữa.

- Trang phục trong cửa hàng chúng tôi đều là mẫu định sẵn, mỗi một mẫu chỉ có một bộ.

Chị nhân viên bán hàng cười nói.

Lâm Uyển Du cười ra tiếng.

- Cô muốn mua? Her~ được thôi, cô mua đi.

Một con nha đầu hoang hỉ mũi chưa sạch, dám giành đồ với cô ta, cô ta muốn xem xem, Đường Lạc Lạc lấy cái gì để mua.

Chỉ dựa vào món quà nghèo nàn mà Đường Lạc Lạc tặng cho La Nhã lần trước, Lâm Uyển Du đã có thể nhận định, Đường Lạc Lạc bề ngoài hào nhoáng, là thiếu phu nhân của nhà họ Mặc, thực ra trong tay không có tiền, gia cảnh của bản thân thế nào, gia cảnh của cô thế nào? Giả làm người giàu có, cũng phải xem bản thân có đủ sức hay không chứ?

Cho dù Đường Lạc Lạc cắn răng mua chiếc váy này, cô ta cũng có cách, để cô lộ ra cái đuôi hồ ly bần hèn, mất hết mặt mũi tại đây.

Mặc kệ là quần áo, hay là Mặc Thiệu Đình, đều là của Lâm Uyển Du đây, ai dám tranh giành, đừng trách cô ta không khách khí.

Chị nhân viên bán hàng nhận lấy chiếc váy.

- Năm vạn tám ngàn tám.

Đường Lạc Lạc lấy chiếc thẻ đen của Mặc Thiệu Đình từ trong túi, đưa ra.

Sắc mặt của Lâm Uyển Du, trong chốc lát trở nên rất khó coi.

Thẻ đen này, không phải ai cũng dùng được, ở Thủ Đô này số người sở hữu thẻ tín dụng không giới hạn này, không vượt quá năm đầu ngón tay, và Mặc Thiệu Đình là một trong số đó.

Mặc Thiệu Đình không ngờ lại đưa thẻ đen cho cô?

Lâm Uyển Du ôm lấy lồng ngực, trên mặt lộ vẻ hung ác.

Tuỳ tay lấy một chiếc áo khoác có giá trên chục triệu, ném lên quầy thanh toán, Lâm Uyển Du mạnh miệng nói:

- Tôi lấy cái này.

Cô ta không tin, đường đường là cô chủ lớn của nhà họ Lâm, sao có thể bị tiểu nha đầu là Đường Lạc Lạc ép thế chứ!

Nực cười!

Cho dù có thẻ đen, thì Đường Lạc Lạc dám cà tùy ý không?

Đường Lạc Lạc nhìn hành động của Lâm Uyển Du, trong lòng cảm thấy buồn cười, cô chủ lớn kiêu ngạo bướng bỉnh này, thích giành thế thượng phong, đây đều là chuyện của cô ta, nhưng ngàn vạn lần không nên, chính là không nên gây chuyện với Đường Lạc Lạc cô.

Mặt mũi của cô ta là sĩ diện, vậy của cô thì không phải sao?

- Tất cả kích cỡ của chiếc áo khoác này, tôi lấy hết.

Đường Lạc Lạc nhẹ nhàng nói với chị nhân viên bán hàng, nụ cười trên mặt nghịch ngợm lại nhã ý, như một đứa trẻ thích đùa dai.

- Tất cả kích cỡ ư?

Là khách hàng lớn đó, chị nhân viên bán hàng mắt liền sáng hẳn lên.

- Cô muốn tất cả kích cỡ, cô mặc được hết sao?

Lâm Uyển Du mở tròn mắt, con nha đầu chết tiệt, rõ ràng đang chống đối cô ta mà.

- Tôi sợ đụng hàng.

Đường Lạc Lạc sờ sờ mặt, nghiêng đầu vô cùng ngứa mắt, làm vẻ vô tội:

- Mặc cùng một mẫu với người khác đi trên đường, tôi cảm thấy rất mất mặt.

- Phụt.

Diệp Tiểu Manh không nhịn được liền bật cười, xứng đáng là bạn thân chí cốt của nhau, chơi đẹp lắm!

Vừa đắc ý vừa tự hào!

Quả nhiên, Lâm Uyển Du tức đến mặt trắng bệt, nhìn chị nhân viên bán hàng vui vẻ gói lại chiếc áo khoác mà cô ta đã lấy cho Đường Lạc Lạc, tức điên lên chỉ tay vào một chiếc quần dài:

- Cái này cho tôi…

- Ây da, thích chiếc quần này quá, tất cả kích cỡ, gói hết cho tôi.

Đường Lạc Lạc nhìn theo ánh mắt của Lâm Uyển Du, chưa đợi Lâm Uyển Du nói xong, liền đặt ngay chiếc quần kia.

Lâm Uyển Du thật sự muốn tức điên rồi, cứ ra tay là lấy hết tất cả kích cỡ, là bạo phát hộ hay sao?

Đó là tiền của Mặc Thiệu Đình đó, vừa nghĩ đến con tiện nhân này hoang phí tiền của Mặc Thiệu Đình, cô liền giận đến thở không ra hơi.

Nhưng mà, cô ta không ngờ đến, tất cả chỉ mới bắt đầu.

Cả một ngày hôm nay, bất kể Lâm Uyển Du ưng ý thứ gì đều bị Đường Lạc Lạc giành mua trước một bước, mà con nha đầu hoang đó vừa lên tiếng là mua hết tất cả kích cỡ, những người xung quanh đều dùng ánh mắt cực kì ngưỡng mộ nhìn cô, mà những ánh mắt nhìn cô ta, lại thêm vài phần khinh bỉ và thương hại!

Cơn giận của Lâm Uyển Du dồn nén trong lòng, giận đến tay cũng run lên luôn.

Cô ta tuy là cô chủ lớn của nhà họ Lâm, nhưng lúc nào cũng duy trì hình tượng dịu dàng phóng khoáng, hiểu ý lòng người, tiền, cô ta không thiếu, nhưng tiêu tiền như nước, xem tiền không ra gì mà hoang phí, cô ta lại chưa từng làm qua.

Nếu như người nhà biết được cô ta làm như vậy, sẽ như thế nào?

Vả lại gia giáo của nhà họ Lâm rất nghiêm ngặt, đời sống vật chất đều là tốt nhất, nhưng tiền vặt cho cô ta, một tháng cũng chỉ có vài chục vạn mà thôi, vì vậy khi nhìn Đường Lạc Lạc điên cuồng gom đồ, cô ta tức đến cả người đều run lên.

Đường Lạc Lạc thật sự dám tiêu tiền như thế!

Mặc Thiệu Đình không lẽ dung túng cô đến vậy?

Lẽ nào lại như vậy!

Và Đường Lạc Lạc lúc này đã thực sự lĩnh ngộ triệt để cảm giác của một bà chủ giàu có, không ngừng mua mua mua, bề ngoài, cô lộ ra dáng vẻ tự nhiên, khiến Lâm Uyển Du tức đến điên người, nhưng trong lòng cô cũng đang không ngừng đánh trống.

Nhưng cô tự an ủi bản thân, không sao đâu, dù gì Mặc Thiệu Đình cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, ngày mai, cô lại đến đem trả lại những bộ quần áo này là được rồi, đúng là thông minh!

Và Đường Lạc Lạc không biết, lúc này, Mặc Thiệu Đình đang ngồi trong hội trường có sức chứa gần ngàn người, đang tổ chức cuộc họp cấp cao của công ty nhà họ Mặc.

Gương mặt điển trai tiêu chuẩn của Mặc Thiệu Đình lạnh lùng, đôi tay khép lại, đang lắng nghe một cổ đông cấp cao phát biểu, điện thoại lúc này rung lên một cái.

Anh cầm điện thoại lên, phát hiện một tin nhắn nhắc nhở báo phí.

Tiểu nha đầu bắt đầu mua sắm rồi, haha.

Khoé miệng Mặc Thiệu Đình thoáng cong lên một nụ cười không dễ phát giác, nghe An Di Sanh nói, phụ nữ chịu tiêu tiền của đàn ông, tức là trong lòng đã chấp nhận đối phương.

Vừa nghĩ như thế, trong lòng Mặc Thiệu Đình không ngờ lại có chút vui vẻ.

Thu hồi lại tâm trạng, Mặc Thiệu Đình ra hiệu cổ đông cấp cao tiếp tục phát biểu.

Thế mà chưa đầy một phút, điện thoại lại rung lên một cái.

Mặc Thiệu Đình cầm lên nhìn, hứng mua sắm của cô nhóc con này cũng dồi dào thật!

Nửa phút sau, lại rung…

Lời nhắc nhở chi tiêu.

Lại rung…

Cuộc phát biểu của vị cổ đông lớn đã bị làm phiền vô số lần rồi, bực đến mặt mày đỏ rực, nếu người đang ngồi trước mặt không phải Mặc Thiệu Đình, e rằng ông ta sớm đã nổi điên rồi.

Trong lúc bất lực, nhân lúc thời gian một phút ngắn ngủi điện thoại chưa rung lên, ông ta liền vội lên tiếng:

- Tôi…

Điện lại lại rung lên rồi.

Mặc Thiệu Đình cầm lên nhìn, ừm, thực sự không cần nhìn cũng chắc chắn lại là lời nhắc báo phí rồi.

Suốt cả một ngày, điện thoại của Mặc Thiệu Đình không ngừng rung, đây dường như không phải là điện thoại nữa, giống chiếc máy mát-xa thì đúng hơn.

Cuối cùng, Mặc Thiệu Đình đành phải chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, sau khi cuộc họp kết thúc cầm lên xem, trên hàng trăm tin nhắc nhở báo phí.

Tiểu nha đầu muốn đem cả khu mua sắm về nhà à, Mặc Thiệu Đình nhịn không được cười phụt thành tiếng, quả nhiên, phụ nữ đều là cuồng mua sắm, đều thích những thú cưng nhỏ như Hummer, Land Rover, Tmall sao.

Tần Việt bên cạnh nhìn vẻ mặt rạng rỡ của cậu chủ, không nhịn được rùng mình một cái.

Quá đáng sợ rồi.

Một nguời suốt ngày đều lạnh mặt, luôn ăn nói thận trọng, không hề cười đùa, bỗng chốc biến thành bộ dạng thế này, thật sự quá khác thường rồi có được không?

Quả nhiên, tình yêu có thể biến tất cả mọi người thành kẻ ngốc!

Xem ra, cậu chủ thật sự rất thích cô Đường.

và phía bên kia, Lâm Uyển Du bị Đường Lạc Lạc hành hạ cả ngày, mặt mày tái mét nhìn tay xách túi nhỏ túi lớn, vẻ mặt tươi cười của Đường Lạc Lạc, căm hận lên tiếng:

- Cô đừng đắc ý quá sớm, đợi đến ngày Mặc Thiệu Đình không cần cô nữa, thì đến chiếc giẻ rách cô cũng không bằng!

Đường Lạc Lạc giả vờ há mồm kinh ngạc, quay đầu sang nói với Diệp Tiểu Manh:

- Có phải mình nghe nhầm không, cô chủ Lâm sao có thể nói ra những lời thô tục như thế? Thật là không thể tưởng tượng nổi.

Diệp Tiểu Manh mở tròn đôi mắt đáng yêu gật gật đầu:

- Đúng rồi, cô chủ Lâm không phải tiểu thư khuê các có gia giáo hay sao, tại sao lại học mấy người đàn bà chanh chua chửi bới ngoài đường thế kia.

- Mà cô ta nói cái gì? Mặc Thiệu Đình bỏ mình, thì mình không đáng một xu ư?

Đường Lạc Lạc chớp chớp mắt, lướt qua những chiếc túi to túi nhỏ xách trên tay cô, và Diệp Tiểu Manh trên người treo đầy chiến lợi phẩm.

- Cho dù là thế, mình cũng không thiệt thòi. Cậu chủ Mặc là ai chứ, anh ta đối xử với mình tốt như vậy, cho dù có một ngày nào đó không cần mình nữa, cũng rất xứng đáng mà!

- Đúng rồi đúng rồi, thì xem như chơi trai bao, còn kèm cả quà tặng nữa.

Diệp Tiểu Manh lên tiếng ủng hộ.

Hai người bên xướng bên hoạ, khiến Lâm Uyển Du giận đến cả người run lên, mỗi câu nói của Đường Lạc Lạc, đều chà đạp lên điểm yếu của cô ta, đúng vậy, anh Thiệu Đình lại đối xử tốt với tên tiện nhân này như vậy!

Cô xứng sao?

Lâm Uyển Du quay đầu rời đi, cố gắng giữ cho nhịp chân tao nhã, nhưng đôi vai đang run rẩy đã phản bội tâm trạng mất bình tĩnh hiện giờ của cô.

Đúng là quá đáng hận rồi!

Cô thở hồng hộc xông đến bãi gửi xe dưới hầm, hai tay chống lên chiếc BMW của mình, lồng ngực do tức giận mà phập phồng bất định, trước mặt Mặc Thiệu Đình, bất luận mình dịu dàng khéo léo, hiểu ý lòng người bao nhiêu, đều không bằng Đường Lạc Lạc, cảm giác chêch lệch và thất bại này, khiến Lâm Uyển Du gần như phát điên, cô ta phải chịu đựng đủ tất cả những thứ này rồi.

Tình huống thế này, tuyệt đối không thể tiếp tục diễn ra.

Lâm Uyển Du đảo mắt, trên mặt thấp thoáng suy nghĩ gian xảo, sau cùng lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi vào số của Mặc Thiệu Đình.

Mặc Thiệu Đình bây giờ nhìn thấy số điện thoại của Lâm Uyển Du, đều không bắt máy, lần này giống như mọi khi, cũng không có ý định bắt máy.

Đang lúc anh đang chuẩn bị chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, một số điện thoại hoàn toàn xa lạ gọi đến, anh cau mày, trực giác cho rằng đây chắc chắn vẫn là Lâm Uyển Du đang quấy rầy không ngớt, nhưng ngộ nhỡ có chuyện gì quan trọng, lại sợ bỏ qua thì không tốt.

Suy nghĩ một chút, Mặc Thiệu Đình bắt máy, sau đó, hai hàng lông mày liền nhíu chặt.

Phía đầu dây bên kia truyền qua giọng nói của một người đàn ông xa lạ.

- Xin hỏi có phải anh Mặc không? Bạn của anh cô Lâm Uyển Du vừa mới rạch tay không thành, hiện giờ đang trong phòng cấp cứu, xin anh qua đây một chuyến, tên đứng đầu trong danh bạ là anh.

Rạch tay tự sát?

Mặc Thiệu Đình cảm thấy hai bên thái dương đau âm ĩ, Lâm Uyển Du là người bạn thanh mai trúc mã của anh, nếu nói một chút tình cảm cũng không có, là giả, sau này là do địch ý của cô ta đối với Lạc Lạc, khiến bản thân không muốn có liên hệ gì với cô ta nữa, nhưng mà bây giờ…

Người cũng đã đến bước đường rạch tay tự sát rồi, dù sao bản thân cũng phải đến bệnh viện xem sao, nói rõ ràng mới được.

Trong lúc suy ngẩm, Mặc Thiệu Đình đành tạm thời tuyên bố tan cuộc họp, vội vàng đi đến bệnh viện, còn phía Đường Lạc Lạc, anh nghĩ một lúc, sợ Đường Lạc Lạc sẽ vì chuyện này nảy sinh hiểu lầm, liền để lại lời nhắn trên Wechat cho cô.

Tiểu ca ca: Hôm nay có cuộc họp, sẽ về hơi muộn, cô cứ vui chơi, sớm về nhà nhé!

Đường Lạc Lạc giờ đây đang xách đầy túi trên tay, cùng Diệp Tiểu Manh mua sắm xong chuẩn bị về nhà, nhìn thấy tin nhắn cười híp mắt trả lời: Biết rồi.

… …

Bệnh viện bậc nhất S thị.

Hành lang nồng nặc mùi thuốc sát trùng, Mặc Thiệu Đình lạnh mặt, đi qua hành lang, dưới sự giúp đỡ của y tá, tìm thấy phòng chăm sóc đặc biệt của Lâm Uyển Du.

Nhẹ nhàng gõ gõ cửa phòng, ba mẹ Lâm mở cửa phòng, đứng ngay cửa phòng, vừa nhìn thấy Mặc Thiệu Đình liền kéo chặt lấy tay anh:

- Thiệu Đình, cháu đến rồi à, hiện tại Uyển Du vừa thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, cứ luôn gọi tên của cháu, cháu này, sao có thể nhẫn tâm như thế chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện