Mặc Lan bị Đường Lạc Lạc kéo và bị nhét vào một căn phòng trống.

Trước khi cô ta có thể phản ứng, Đường Lạc Lạc đã đóng cánh cửa phòng.

Ở bên cạnh, Mặc Lan xoa xoa cổ tay và cười khẩy: "Tôi không thể nhìn ra, bình thương giả yếu đuối nhưng sức mạnh khá tốt."
Đường Lạc Lạc không biết sức mạnh của mình đến từ đâu.

Nếu không phải vì Trần Trần ở đó cô đac cho Mộc Lan thành 8 mảnh.
Trước kia vô số lần cô ta bắt nạt cô thì không cần giải thích nhưng ngay cả bây giờ, cô ta vẫn đang bắt nạt Trần Trần!
Nếu đến chậm 1 bước, Đường Lạc Lạc không dám nghĩ về điều đó...
Mặc Lan sẽ nói với Trần Trần cái gì, và cái bóng tâm lý nghiêm trọng sẽ bủa vây Trần Trần.
Đường Lạc Lạc nhing Mặc Lan và cô nghiến răng: "Mặc Lan, cô muốn gì? Những thứ giữa tôi Mặc Thiệu Đình và, dù đúng hay sai, cũng là chuyện người lớn, liên quan gì đến một đứa trẻ?? Cô muốn nói gì với Trần Trần cái? "
Mặc Lan cảm thấy có chút tội lỗi, nhưng khi đối mặt với Đường Lạc Lạc cô ta sẽ không bao giờ để động lực của mình bị áp đảo, nếu không, cô ta sẽ không chứng minh rằng mình không tốt như Lạc Lạc?
Cô tanâng cằm một cách ngạo nghễ, và Mặc Lan không nhìn Đường Lạc Lạc mà bước về phía trước và muốn đi ra ngoài, nhưng bị Đường Lạc Lạc kéo.

Cô ta ngẩng đầu lên bực tức: "Cô không thấy nó à? Đến hỏi tôi? Cuối cùng tôi vẫn muốn hỏi cô thuộc loại trái tim nào, giả vờ từ chối lời đề nghi của ông ngoại không đến Mặc thị và tự tạo thương hiệu nhỏ của cô, ông ngoại bị cô lừa nhưng tôi có ngốc không? Cô không muốn vào Mặc thị thực sự là một trò đùa, cô chỉ cần đặt mức nghèo và đáng thương "!"
" Nghèo, đồng cảm "Đường Lạc Lạc đơn giản là không biết phải nói gì:".

tôi cảm thấy thực sự đáng thương là cô".
Cô đã cố rút chân và tôi không muốn tham gia vào cuộc đấu tranh tài sản của gia đình họ Mặc nhưng Mặc Lan vẫn rất hung hăng, liệu tâm lý này có bị xúc phạm không?
Mặc Lan cảm thấy rằng cô đã lấy đi mọi thứ của mình, nhưng nếu Mặc Như Nguyệt không nhận nuôi Mặc Lan, thì Mặc Lan sẽ lớn lên trong một trại trẻ mồ côi bây giờ sẽ ra sao?
Tất cả mọi thứ về gia đình Mặc gia, cách đối xử như công chúa mà Mặc Lan đã được hưởng từ thời thơ ấu, ban đầu không phải là những gì Mặc Lan nên có.

Tuy nhiên, vì hạnh phúc này đến quá dễ dàng và kéo dài, nó khiến Mặc Lan coi đó là điều hiển nhiên, khiến cô cảm thấy rằng con gái ruột của Mặc Như Nguyệt là một kẻ xâm nhập, mặc dù cô đã thể hiện thái độ không thể chối cãi.
Mặc Lan này thực sự đáng ghét và đáng thương.
Sau khi nghe những lời của Đường Lạc Lạc.

Mặc Lan đột nhiên tái nhợt, nhưng đôi mắt cô ta sắc sảo hơn: "Tôi thật đáng thương phải không? Đường Lạc Lạc tôi nói cho cô biết, cô là người tự phụ, giả vờ là bất khả chiến bại, cô càng từ chối, ông ngoại càng nghĩ cô là một người tốt, phải không? Một thủ thuật thô tục và kém cỏi, vẫn tự mãn, cảm thấy Không ai có thể nhìn xuyên qua nó? Một người như vậy, cô không tốt hơn tôi! "
Đó có phải là một mánh khóe, cô ta sẽ tự nhiên biết sau.

Đường Lạc Lạc cảm thấy rằng lời giải thích cũng không cần với những người như Mặc Lan: "Tránh xa con trai tôi ra.

Bất cứ điều gì liên quan đến thằng bé được tiết lộ thì cô sẽ có một mất mát lớn." ".
Mặc Lan ban đầu nghĩ rằng những lời nói của cô ấy ta sẽ khiến Đường Lạc Lạc tức giận, nhưng biểu hiện của Đường Lạc Lạc mờ nhạt, thậm chí đầy thương hại.

Lòng trắc ẩn này khiến cô ta cảm thấy như không có nơi nào để che giấu, hoàn toàn phơi bày trong mắt Đường Lạc Lạc, hãy để ta có một lương tâm tội lỗi.
Chỉ khi nói về Trần Trần, đôi mắt của Đường Lạc Lạc mới có sóng và giận dữ.
Dườngnhư Đường Lạc Lạc không coi cô ta là đối thủ, hoàn toàn phớt lờ cô ta.
Đôi mắt của Mặc Lan mở to và tròn xoe.

Ghen tuông nặng nề và không sẵn lòng: "Ngươi nói rằng tôi tránh xa cái đồ nghiệt chủng đó, tôi sẽ ngoan ngoãn nghe cô sao? Cô nghĩ cô là gì? Ồ, tôi biết, cô cũng biết một sự hỗn loạn - nghiệt chủng loạn luân vì cô biết xấu hổ thì đừng làm điều đó ngay từ đầu.

Tôi đang nói gì sai? nó là một hạt giống độc ác, cô có thể làm điều đó, tôi không thể nói ah? "
"Cô nói lại lần nữa." Đường Lạc Lạc cắn môi và siết chặt nắm tay.
Cô ấy có thể chịu bất cứ điều gì, nhưng nếu ai đó xúc phạm Trần Trần, nó chạm vào điểm mấu chốt của cô ấy.

Là một người mẹ mạnh mẽ, Đường Lạc Lạc bao giờ tức giận và ghét một người như lúc này - Mặc Lan chạm vào quy mô phản biện của cô.
Sự kiên nhẫn của cô là vì sự ổn định của gia đình, nhưng điều đó có nghĩa gì nếu sự kiên nhẫn có được nó cũng sẽ khiến con trai cô buồn.
"Nói lại lần nữa à?" Cuối cùng, cô ta thấy những con sóng trong mắt Đường Lạc Lạc và Mặc Lan sững sờ trước mặt Đường Lạc Lạc, và giọng điệu của những từ đó được lặp lại: "Nghiệt chủng- con trai của cô, nó là một loại tội lỗi"
Cô ta hét lên, cảm thấy một khuôn mặt nóng bỏng, và sau đó có một tiếng "tát" vào tai cô ta nhưng không có phản ứng nào.

Phía bên kia bị đánh nặng nề, và Mặc Lan đưa tay ra che má nóng bỏng trong vô thức.

Phản ứng xảy ra - Đường Lạc Lạc đánh cô ta!
"Cô" Mặc Lan đã quá sốc.

Bây giờ má cô ta nóng bỏng, giống như cô ta đang bị đốt cháy.

Vừa nãy Đường Lạc Lạc sợ rằng cô đã sử dụng tất cả sức mạnh của mình.

Bây giờ khuôn mặt cô ta đang dần sưng lên, và cô ta trông ma quái Với Đường Lạc Lạc cô ta không thể nói một lời nào trong một thời gian dài.
Cô ta không thể tin được, Đường Lạc Lạc sẽ đánh cô ta.
Trước đây, Đường Lạc Lạc hoàn toàn biết bị cô ta nhắm mục tiêu.

Trong bí mật, ngay cả khi cô biết, Đường Lạc Lạc vẫn thờ ơ.


Ngay cả khi cô ấy thực sự bị kích thích, nhiều nhất là cô ấy lên tiếng, và nó sẽ ảnh hưởng đến cô ấy.

Nhưng bây giờ..
Sau khi Đường Lạc Lạc trở về nước, cô ta thấy rằng Đường Lạc Lạc đã có một sự thay đổi, nhưng cho đến bây giờ, cô ta thấy rằng Đường Lạc Lạc khác biệt - sự bao dung, an tâm trước đây giờ đã được thay thế bằng sự mạnh mẽ và quyết đoán, trái tim Mặc Lan đang tức giận hoảng hốt, môi cô ta run run liên tục.
"Tôi đánh cô", Đường Lạc Lạc thẳng thắn đối mặt với sự phẫn nộ của Mặc Lan và lần đầu tiên phản đối cô: "Đừng nói tôi có gia đình Mặc gia, đó là một bức tranh thật đẹp và đó là điều hiển nhiên, cô còn dám làm gì không liên quan đến Trần Trần tôi sẽ không chỉ đánh đơn giản không thôi đâu".
Sau khi nói xong, bất kể biểu cảm trên khuôn mặt của Mặc Lan, Đường Lạc Lạc đẩy của ra và không quay đầu lại.

Đóng cửa rất mạnh.
Những người bắt nạt con trai của cô không xứng đáng được bỏ qua và tha thứ!
Mặc Lan lắng nghe với một tiếng nổ sau lưng anh, cánh cửa bị đóng rất mạnh, và thời gian đó thật sạch sẽ và lưu loát, dường như một cái tát khác đã bị đập mạnh vào mặt cô ta.
Toàn bộ cơ thể cô ta run rẩy không thể phát hiện, và có một lớp sợ hãi hiếm hoi trong cơn giận dữ của cô ta
" Lần sau không đơn giản như vậy "
Sưng đỏ trên mặt vẫn còn đau nhói, nhưng chỉ là vài giây nó đã gây ra một cú sốc lớn cho trái tim của Mặc Lan.
"Đường Lạc Lạc, Đường Lạc Lạc 



 "
Hiện tại., Đường Lạc Lạc khó đối phó hơn cô ta nghĩ.
Cô ta nên làm gì?
Chẳng lẽ phải ngồi và xem Đường Lạc Lạc bước vào Mặc thị, còn cô tabước ra khỏi gia đình Mặc gia từng bước sao?
Không, không thể...
Mặc Lan ngã xuống đất, sàn đá cẩm thạch lạnh lẽo khiến cô ta tỉnh táo rất nhiều.
Cô ta không thể rời khỏi Mặc thị, cô ta không thể rời khỏi cuộc sống tươi sáng mà Mặc thị mang đến, và cô ta không thể ngồi yên và xem mọi thứ cô ta bị Đường Lạc Lạc lấy đi
Những gì cô ta làm là yếu đuối và sợ đối thủ của mình.


Bây giờ có vẻ như cô ta đã đánh giá thấp Đường Lạc Lạc.
Mặc Lan rơi vào trạng thái bối rối, và cô ta đã bình tĩnh lại trong một thời gian dài.

Cô nhanh chóng rút điện thoại di động ra, kiềm chế những ngón tay run rẩy của mình và bấm một số điện thoại không liên lạc trong một thời gian dài.
Sau tiếng bíp, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Xin chào, cô Mặc?"
"Đường Tuyết Phù," Mặc Lan cuối cùng cũng lấy lại sự tự tin khi đối mặt với người luôn sợ hãi mình, và cô ta có chút bình tĩnh đi xuống: "Cô và Mặc Thiệu Đình phát triển như thế nào?"
Phía đối diện im lặng một lúc, và rồi một câu trả lời rụt rè: "Gần đây không tốt lắm, tất cả đều do Đường Lạc Lạc, hồn ma không tan"
Mặc Lan đã mong đợi điều này mặc dù Mặc Thiệu Đình đặc biệt đưa Đường Tuyết Phù làm khách lần trước, nhưng mối quan hệ giữa nam và nữ chỉ trong nháy mắt.

Tình yêu đích thực giả miễn là cô ta quan sát cẩn thận, cô ta có thể nhìn thấy mọi thứ trong nháy mắt.
"Cô thực sự quá kém cỏi, cô đã theo Mặc Thiệu Đình lâu như vậy mà vẫn không thể có được trái tim của anh ấy?" Mặc Lan cười lạnh lùng, rồi cô ta chậm rãi nói: "Tuy nhiên, trong một thời gian ngắn, để Mặc Thiệu Đình thực sự thay đổi trái tim không phải là dễ dàng, vì tất cả do Đường Lạc Lạc ràng buộc tay chân.

Không lẽ cô muốn nhìn thấy Đường Lạc Lạc cả đời chiếm lấy Mặc Thiệu Đình sao? "
Lời nói của cô ta dường như chạm Đường Tuyết Phù đau tại chỗ.

Đường Tuyết Phù im lặng một vài Giây, miệng nghiến răng: "Tôi biết những thứ này, nhưng tôi không có cách nào làm Đường Lạc Lạc biến mất."
"Đường Lạc Lạc sẽ không tự biến mất." Mắt Mặc Lan mờ đi, và giọng điệu có một gợi ý mạnh mẽ: "Số phận của cô nằm trong tay cô.

Nếu cô không sẵn sàng chiến đấu cho chính mình, không ai có thể giúp đỡ cô.

"
" Ý cô là "Giọng của Đường Tuyết Phù đầy hoang mang và do dự, nhưng trước khi nói xong, cô ta nghe thấy Mặc Lan đã cúp điện thoại.
Đường Lạc Lạc sẽ không tự mình biến mất.
Đường Tuyết Phù giữ cầm điện thoại trong một thời gian dài..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện