Mặc dù có một mối quan hệ họ hàng, nhưng vì mối quan hệ của La Nhã, Mặc Thiệu Đình và Mặc Như Nguyệt cũng không gần gũi, Mặc Như Nguyệt nghe Mặc Thiệu Đình tới có một chút bất ngờ. Lúc này, nghe giọng nói của Mặc Lan, dường như có ý nghĩa gì đó, và khuôn mặt cô ta đột nhiên rơi xuống: "Tôi sẽ biết khi tôi nhìn thấy."

Đường Lạc Lạc có chút lo lắng, tiêu rồi tiêu rồi. Thật không dễ dàng để cơn giận của Mặc Như Nguyệt biến mất và giờ Mặc Thiệu Đình lại tham gia vào cuộc vui. Đó thực sự là

Ba người đi xuống từ cầu thang thấy Mặc Thiệu Đình ngồi trong phòng khách và Đường Tuyết Phù bên cạnh Mặc Thiệu Đình.

Biểu cảm trên khuôn mặt của Mặc Như Nguyệt dần dần dịu, đôi mắt nhinf giữa Mặc Thiệu Đình và Đường Tuyết Phù, và cuối cùng một nụ cười xuất hiện.

Có vẻ như Mặc Thiệu Đình và Đường Tuyết Phù vẫn còn liên lạc? Điều này là tốt

Mặc Lan hơi mất bình tĩnh, liếm môi, Mặc Thiệu Đình mang theo bạn đồng hành của mình, điều này không những không thể để Mặc Như Nguyệt bùng cháy, mà còn có chức năng chữa cháy ma thuật, nhưng cũng đến rất kịp thời.

Đường Lạc Lạc nhìn Mặc Thiệu Đình. Anh ta mặc một bộ đồ đen và đắt tiền. Khuôn mặt đẹp trai của anh ta mờ nhạt. Anh ta nghe thấy tiếng bước chân và ngẩng đầu lên, để lộ đôi lông mày dày như đôi mắt lạnh lùng, lạnh lùng và bừa bãi.

Và Đường Tuyết Phù bên cạnh anh, mềm mại và yếu đuối, mặc váy vải tuyn như hoa huệ, chớp mắt tự hào nhìn cô như ra oai.

Ngay cả khi cảm thấy rằng Mặc Thiệu Đình thực sự quá trùnghợp, lần này với một bạn đồng hành nữ, có vẻ như anh ta đang giúp cô làm rõ điều tương tự, nhưng nhìn thấy anh ta ngồi với những người phụ nữ khác, trái tim cô hụt hẫng..

Cô cố gắng kìm nén cảm giác khó xử, bước đến đỡ Mặc Như Nguyệt

Nước da của Mặc Như Nguyệt cuối cùng cũng đẹp hơn.

Khi Mặc Thiệu Đình gặp Mặc Như Nguyệt anh ta đứng lên lịch sự và gật đầu, "Cô"

Sau đó, anh ta cố tình bỏ qua Đường Lạc Lạc và Mặc Lan và lặng lẽ ngồi xuống. Đường Tuyết Phù theo sau bằng cách hét lên "Dì Mặc" rồi ngồi xuống cẩn thận, bên cạnh Mặc Thiệu Đình.

Mặc Như Nguyệt bước tới, mỉm cười với Mặc Thiệu Đình và ngồi xuống với sự giúp đỡ của Mặc Lan và Đường e: "Hôm nay có thời gian đến thăm cô sao?"

Mặc Thiệu Đình nhìn chăm chú, và giọng nói trầm thấp không thể giải thích được: "Không có gì, chỉ là đến thăm cô. Ngoài ra"...

Anh dừng lại và nhìn Đường Lạc Lạc đằng sau Mặc Như Nguyệt, một tia sáng tối của sự lo lắng bị đè nén lóe lên trong đôi mắt đen của anh, nhưng nhanh chóng di chuyển đi: " anh em họ đã xảy ra trong một chương trình video, tất nhiên, để chăm sóc em họ của mình, có thể làm cho một số người bóp méo, và con sợ rằng ai đó ở phía trước nói điều không nên nói, sợ cô không hài lòng, ngày hôm nay đến giải thích "

Đường Tuyết Phù thấy thế nhanh chóng hợp tác cùng nhau, nụ cười có chút tự mãn: "Vâng, mọi người đều nhảm nhí, và nhóm chương trình muốn tạo chủ đề, và đôi khi các đoạn cắt lộn xộn. Điều này là không thể tránh khỏi. Thiệu Đình và cháu đã xem sau buổi biểu diễn, sợ rằng những người đó có thể đã hiểu lầm anh em họ của Thiệu Đình vì vậy con đã vội vàng đến và giải thích với cô. "

Đường Lạc Lạc hoáng váng. Lại một tình huống máu chó. Điều này có giúp cô làm sáng tỏ mối quan hệ trước mặt Mặc Như Nguyệt?

Ngay cả khi cô có 1 vạn bảo đảm, thực sự không tốt bằng Mặc Thiệu Đình khi mang Đường Tuyết Phù đến đây để Mặc Như Nguyệt biết rằng anh đã có một tình yêu mới, và quá ĐƯỜNG Lạc Lạc thực sự đã trở thành quá khứ.

Mặc Thiệu Đình đã cố tình làm điều này, nhưng làm thế nào anh ta đi qua đúng thời điểm?

Điều mà Đường Lạc Lạc không biết là kể từ khi cô lấy điện thoại định vị của Mặc Thiệu Đình, tự do của cô đã thực sự biến mất.

Sau khi chương trình được phát sóng, không ai nghĩ rằng cặp tốt ban đầu thực sự không hay bằng anh em họ. Mặc Thiệu Đình đã rất ngạc nhiên, sợ rằng Mặc Như Nguyệt sẽ tức giận với ĐƯỜNG Lạc Lạc điều này gây áp lực cho Đường Lạc Lạc. Khi Lạc Lạc đến biệt thự của Mặc Như Nguyệt anh nhanh chóng tìm Đường Tuyết Phù và đi theo.

Bất kể Mặc Như Nguyệt có hiểu lầm hay không, luôn luôn đúng khi đưa ra một làn sóng phòng ngừa.

Chắc chắn rồi, Mặc Như Nguyệt thấy Mặc Thiệu Đình và Đường Tuyết Phù đến vì vấn đề này. Sau cơn giận vừa nãy, bà nhớ rằng nhiều chương trình thực sự thích chơi trò cắt ghép và gây hiểu lầm. Tôi đột nhiên cảm thấy mình chỉ là một người quá đáng. Hơn nữa Mặc Thiệu Đình có bạn gái..

" Hãy nhìn vào những gì con nói, làm sao cô có thể hiểu nhầm được. Những chương trình tạp kỹ đó thực sự có thể được đưa ra bằng mọi cách, hãy yên tâm rằng cô sẽ không hiểu lầm con vì sự phỉ báng của người khác. "

Đường Lạc Lạc thấy nhẹ nhõm.

Biết ơn chớp mắt nhìn Mặc Thiệu Đình.

Mặc Thiệu Đình nhận được sự biết ơn của ĐườngLạc Lạc, và một nụ cười cay đắng xuất hiện trên khóe miệng, và sau đó nói chuyện với Mặc Như Nguyệt.

Đường Tuyết Phù lo lắng xuất hiện trước mặt người thân và bạn bè của Mặc Thiệu Đình. Không phải là một hoặc hai câu, nhưng Mặc Thiệu Đình phải là gần gũi với Mặc Như Nguyệt.

Mặc Lan ban đầu muốn xem Mặc Như Nguyệt giận dữ, nhưng không nghe thấy gì. Cuộc trò chuyện giữa Mặc Thiệu Đình và Mặc Như Nguyệt thật nhàm chán. Cô ta nhìn khuôn mặt của Đường Lạc Lạc rất bình tĩnh, còn cô ta bị trách mắng vì chuyện cô ta khơi ra. Cô ta không thể không cảm thấy thất vọng và bực bội.

"Mẹ của con sức khỏe có tốt không?" Mặc Như Nguyệt do dự và cuối cùng hỏi về tình hình của La Nhã.

Oan gia nên giải không nên kết, huống hồ thực tế tất cả họ đều là một gia đình. Mặc dù trong nhiều năm qua, La Nhã đã làm rất nhiều chuyện tổn thương đến bà. Nhưng bây giờ đã tìm thấy Đường Lạc Lạc, Mặc Như Nguyệt cũng khoan dung hơn với La Nhã.

"Không rõ lắm." Mặc Thiệu Đình hạ mắt xuống, che đôi mắt sâu thẳm: "Con không thường xuyên về nhà."

"Thiệu Đình." Mặc Như Nguyệt rên rỉ: "Cuối cùng, đó cũng là mẹ của con. Tính khí của La Nhã hơi kỳ lạ, nhưng làm sao con có thể giống bà ấy, con nên thường xuyên về nhà để gặp mẹ con nhiều hơn, con biết không? "

Mặc Thiệu Đình mỉmcười yếu ớt và đồng ý.

Mối quan hệ của anh với La Nhã có lẽ thực sự khó thay đổi.

Cha mẹ và con cái bình thường không có mối thù qua đêm. Ngay cả khi mâu thuẫn lớn nhưng được giải quyết bởi mối quan hệ gia đình sâu sắc..

Tuy nhiên, Mặc Thiệu Đình và La Nhã rất thờ ơ. Một khi có mâu thuẫn, thà không gặp nhau còn hơn gặp.

Nếu anh nói những lời này với người khác, những người khác sẽ không tin anh.

Những người có mối quan hệ gia đình hài hòa không thể hiểu được sự kháng cự của Mặc Thiệu Đình đối với La Nhã. Cái bóng tâm lý trong nhiều năm qua, anh thậm chí từng nghĩ, liệu La Nhã có phải là mẹ ruột của anh không?

Chỉ là suy nghĩ này hơi quá vô lý, mặc dù bây giờ anh rất hy vọng rằng điều này là đúng.

Sau khi trò chuyện một lúc, Mặc Thiệu Đình đứng dậy và nói lời tạm biệt, một hòn đá lớn trong trái tim Mặc Như Nguyệt rơi xuống và mỉm cười tạm biệt với Mặc Thiệu Đình, Đường Lạc Lạc bước ra, quan sát làn da của Mặc Như Nguyệt dịu nhẹ hơn. "Mẹ, con sẽ tiền họ ch

?"

"Được rồi." Đôi mắt của Mặc Như Nguyệt đọng lại trên cơ thể của Đường Tuyết Phù, và bà nói: "Đi tiễn anh họ và chị dâu họ của con đi."

Điều này tương đương với việc thừa nhận danh tính của Đường Tuyết Phù và đột nhiên Đường Tuyết Phù vui mừng khôn xiết.

Một dấu vết của sự cô đơn lướt qua đôi mắt của Đường Lạc Lạc và đôi môi của cô bị truy đuổi, dẫn Mặc Thiệu Đình và Đường Tuyết Phù đến khu vườn bên ngoài.

Cả ba đi ra ngoài.

Đường Lạc Lạc vẫn cúi đầu, lơ đãng, dừng lại đột ngột và ngẩng đầu lên, cô thấy Mặc Thiệu Đình quay lại và làm hiệu với Đường Tuyết Phù. Mặc dù Đường Tuyết Phù không sẵn lòng, cô ta vẫn trông bựcbội đi ra ngoài cửa và chờ đợi, Mặc Thiệu Đình đứng trước cánh cửa sắt chạm khắc và đứng đối mặt với Đường Lạc Lạc một lúc lâu, nhẹ nhàng nói: "Bà ấy không làm khó em chứ?"

"Có phải vì điều này mà anh đến.."!

Trái tim của Đường Lạc Lạc ấm lên và lắc đầu: " Không có! Anh đến quá kịp thời".

Mặc Thiệu Đình ngừng nói, và nhìn vào đôi mắt của Đường Lạc Lạc sâu thẳm và vươn ra muốn Chạm vào khuôn mặt của cô, lòng bàn tay anh dừng lại trong không trung mà không để lại bất kỳ dấu vết nào: "Không sao thì tốt ".

Hai người đứng đối mặt, vừa xấu hổ vừa có phần mơ hồ. Tâm trí của Đường Lạc Lạc trống rỗng, và phải mất một thời gian dài để tìm ra chủ đề: "Cảm ơn".

Ngay cả khi hai người không còn ở bên nhau, họ vẫn quan tâm chăm sóc đối phương hết mức có thể. Đối với những rắc rối cô có thể gặp phải, anh đã tới bảo vệ cô.

Biết rằng họ không thể ở bên nhau vẫn là..

"Thực sự rất cảm ơn anh?" MẶC Thiệu Đình khóe môi gợn lên, hơi cong, dừng ở khoảng cách chưa đầy năm cm với Lạc Lạc: "Thực sự rất cảm ơn tôi, vậy hãy cùng tôi đến một nơi mà không ai biết chúng ta."

"Đừng có ngớ ngẩn "Đường Lạc Lạc hốt hoảng, lùi lại hai bước, cách xa Mặc Thiệu Đình và lắc đầu:" Điều đó là không thể. "

Cô liếc nhìn căn biệt thự phía sau. Có mẹ cô ở đây. Với cô, tìm được mẹ rất khó khăn. Có một ông ngoại yêu thương cô. Cô nghĩ mình sẽ không có những điều đó trong cuộcsống này, nhưng cô vẫn có thể có nó..

Ngay cả khi hai ngươi tìm thấy một nơi như vậy nhưng làm thế nào hai người có thể quên tất cả điều này?

Đó chỉ lời nói trong những giấc mơ.

"Tôi hy vọng anh có thể tìm thấy người mình yêu càng sớm càng tốt, và cùng cô ấy bước đi trên bầu trời rộng mở dưới ánh mặt trời." Đường Lạc Lạc cắn môi và cuối cùng nhìn L lông mày của Mặc Thiệu Đình một cách rất tàn nhẫn, và cô nhanh chóng quay lại và chạy vào nhà..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện