Hai người bước ra khỏi phòng trong ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả mọi người, Đường Lạc Lạc thở một hơi thật sâu thật dài, cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Cứ tình hình này, có lẽ sau này Lâm Phong và Vương Vân Nhi không dám gây rắc rối với cô nữa rồi, cô và Mặc Thiệu Đình đi dưới ánh mặt trời, cô nở nụ cười ngọt ngào với Mặc Thiệu Đình:

- Cám ơn anh, tiểu ca ca.

Mặc Thiệu Đình nhún nhún vai, mép môi nhếch lên nở một nụ cười nhạt, đôi mắt sâu trầm mê hoặc nhìn chắm chằm người con gái trước mặt:

- Làm gì để cám ơn tôi? Tôi vừa ra người vừa ra tiền đó.

Đường Lạc Lạc gãi gãi đầu, đúng ha! Bất giác, bản thân nợ tiền Mặc Thiệu Đình không nói, còn nợ cả nhân tình của anh, nhưng... cô thật sự không có gì dùng để cảm tạ anh cả.

- Tôi....

Cô khó khăn mở cặp môi nhỏ:

- Tôi cũng không có gì dùng để cảm tạ anh cả, tiền thì tôi sẽ cố gắng trả anh, sau đó... về nhân tình thì, tôi... tôi...

Cô linh cơ nhất động, từ trong ví rút điện thoại ra, đưa lên trước mặt Mặc Thiệu Đình “tách” một phát chụp một tấm ảnh, vẫy vẫy ảnh Mặc Thiệu Đình trên màn hình điện thoại của cô:

- Tôi dùng ảnh của anh để tôn thờ, mỗi ngày đều cầu nguyện cho anh!

Mặc Thiệu Đình:

- ......

- Có phải còn ở trước ảnh tôi đặt thêm đĩa trái cây, mỗi ngày vì tôi cầu nguyện? Tấm ảnh đó tốt nhất đừng làm thành trắng đen.

Mặc Thiệu Đình đưa tay vò vò lên đầu Đường Lạc Lạc, lông mềm mại giống như một con thú cưng nhỏ đáng yêu vậy.

Đường Lạc Lạc trề môi uất ức:

- Vậy tôi... tôi cũng không còn phương thức báo đáp nào cả.

- Vậy...

Đáy mắt Mặc Thiệu Đình lóe lên vài phần thần thái ái muội, tiến lên một bước, đưa tay nắm chặt lấy cằm của Đường Lạc Lạc, cúi người, có ý vô ý ghé sát:

- Lấy thân đền đáp có được không? Khoảng cách hai người vốn dĩ đã rất gần, lúc này dường như sắp chạm vào nhau, hơi thở ấm nóng của anh, phà lên mặt cô, khiến Đường Lạc Lạc không kiềm được có chút bồng bềnh.

Hoảng loạn lui lại một bước, Đường Lạc Lạc đỏ bừng mặt, chỉ cảm thấy hơi thở bản thân trở nên nhanh hơn:

- Tiểu ca ca, anh đừng đùa giỡn với tôi như thế, anh đã có bạn gái rồi phải không? Tôi cũng là người đã kết hôn, tôi cảm thấy chúng ta nên giữ khoảng cách mới đúng.

Mặc Thiệu Đình chau mày, không biết tại sao, thái độ né tránh này của Đường Lạc Lạc, khiến anh cảm thấy cực kỳ không vui, cho dù đối tượng mà cô kết hôn, chính là bản thân anh.

Nhưng vừa nghĩ đến vị trí của bản thân trong lòng Đường Lạc Lạc, ngay cả anh chồng chưa từng gặp mặt cũng không bằng, trong lòng bỗng dấy lên cơn buồn bực lạ thường.

- Sao hả? Còn muốn giữ tấm thân vàng ngọc cho chồng sao?

Mặc Thiệu Đình kéo Đường Lạc Lạc vào lòng anh, cúi đầu, dùng răng cắn nhẹ lên vành tai cô.

Vành tai thiếu nữ trắng ngần gần như xuyên thấu, dường như có thể thấy được cả mạch máu bên trong, được Mặc Thiệu Đình dùng răng cắn nhẹ lên, Đường Lạc Lạc chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, có sự nóng ran tê mê chết người, đang lan tỏa ra toàn thân, cô dùng hết sức lực cỏn con, muốn giằng co ra khỏi vòng vây của Mặc Thiệu Đình, uất ức vì sức lực quá nhỏ bé, vốn không thể đá động gì đến anh.

- Lưu manh, anh buông tôi ra, lưu manh.... đồ tồi, đồ trăng hoa lăng nhăng!

Giọng nói phát ra từ miệng cô, có chút uất ức xen lẫn chút nũng nịu.

Mặc Thiệu Đình bỗng chốc cảm thấy nơi nào đó thân dưới có phản ứng vi diệu, toàn thân máu huyết có cảm giác nóng bỏng, yết hầu trượt xuống, anh không kiềm được gia tăng lực lên tay, ngón tay ôm lấy Đường Lạc Lạc, bất giác cũng dùng sức hơn.

Cảm nhận được ánh mắt và hơi thở nồng nhiệt của anh, Đường Lạc Lạc hoảng loạn hết sức, bản năng cảm thấy có gì đó bất ổn, cô dậm dậm chân, giận dỗi hét lớn:

- Tiểu ca ca, anh buông tôi ra, nếu không, tôi không thèm đếm xỉa đến anh nữa đâu!

Sự uy hiếp này vốn không hề có sức chấn động gì, vả lại, Mặc Thiệu Đình trước giờ chưa từng bị ai uy hiếp, nhưng nghe thấy giọng nói uất ức kèm theo sự chống cự bất lực của thiếu nữ, anh không nỡ lòng đành nới lỏng tay, buông cô ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện