Tuy nhiên nghĩ thì nghĩ thế thôi, mọi người vẫn còn học trong trường, nên cũng chỉ dám tức mà không dám nói, chỉ có thể cảm thán trong lòng: Vương Vân Nhi thật quá quắc!
Vừa nãy Vương Thường Công bước vào, Vương Vân Nhi đã cản đi tầm nhìn của ông, lúc này Vương Thường Công an ủi con gái xong, chuẩn bị bước lên trước muốn nhìn rõ tên tiểu tử gan to bằng trời là ai ----- tuy nói rằng ông đã nghĩ sẵn sẽ phải xử lý đối phương thế nào rồi, nhưng hỏi cũng không hỏi mà đánh người ta tàn tật thì cũng sỉ nhục danh hiệu hiệu trưởng của ông lắm!
Cho dù thế nào, cái cảnh này cũng phải diễn trước đã.
Vương Thường Công ngước đầu sải bước, cực kỳ quan phái bước lên trước, ngước mắt nhìn về phía người đang ngồi trên ghế, Mặc Thiệu Đình vẻ mặt lãnh đạm, thờ ơ đang lột vỏ tôm hùm cho Đường Lạc Lạc, đang định mở miệng chất vần:
- Có phải cậu....
Đột nhiên, đôi mắt ông nheo lại, giống như nhìn thấy sự việc gì đó không ngờ đến, miệng há to, lưỡi như bị cột lại, không thốt lên được chữ nào cả.
Đây... đây.... sao người này lại.... giống tổng tài của nhà họ Mặc thế này? Cậu chủ nhà họ Mặc vừa nhậm chức, Mặc Thiệu Đình?
Vương Thường Công nhậm chức hiệu trường cửa trường đại học này, trước đó không lâu nhận được sự đầu tư cảu Hội Minh khoa kỹ, nói cách khác, ngôi trường này thực tế đã trở thành một trong những sản nghiệp dưới trướng tập đoàn họ Mặc rồi, vì bắt được chút quan hệ với nhà họ Mặc, Vương Thường Công được vinh dự tham gia buổi tiệc tập hợp các đại lão tiền bối của tập đoàn, và thấy được tổng tài mới nhậm chức của tập đoàn họ Mặc - Mặc Thiệu Đình trong buổi tiệc đó.
Tuy chỉ nhìn từ xa, không có cơ hội đến gần, nhưng Vương Thường Công vẫn rất kích động, nắm bắt cơ hội hiếm có này, nhìn Mặc Thiệu Đình từ trên xuống dưới không dưới trăm lần, chỉ thiếu điều không tạc thành tượng để tôn thờ trong nhà thôi, sáng trưa tối ba lần quỳ lạy lên hương.
Lúc này bỗng dưng gặp được Mặc Thiệu Đình, ông ta dường như không dám tin vào mắt mình, đứng yên tại chỗ hóa đá một hồi, mới lắp ba lắp bắp mở miệng:
- Là... là ngài....
Mặc Thiệu Đình ung dung ngước mắt, lướt nhìn Vương Thường Công, chưa chờ ông ta mở miệng, Vương Vân Nhi đã chạy đến bên cạnh Vương Thường Công, nắm lấy cánh tay Vương Thường Công hét lớn:
- Chính là anh ta! Là anh ta đã đánh Lâm Phong, bọn con tốt bụng mời bạn học dùng cơm, không ngờ lại lẫn vào loại người rác rưởi này, ba ơi! Không phải ba nói sẽ giành lại công bằng cho con sao? Mau cho người đánh anh ta đi! Đánh chết anh ta, đưa anh ta vào tù!
Vương Vân Nhi vốn dĩ ỷ lại vào gia thế bất phàm, thường ngày ăn nói cử chỉ cũng cố gắng tỏ ra là tiểu thư con nhà gia giáo, lần này cũng vì tức quá mà thất thủ, tuy nhiên khiến ả không ngờ đến là, Vương Thường Công không chỉ không nghe theo lời ả, lập tức cho người tiến lên giáo huấn Mặc Thiệu Đình, còn quay ngược lại tức giận đẩy ả ta ra:
- Con biết cái gì hả?
Vương Vân Nhi không lường trước được, bị đẩy té xuống sàn, bỗng chốc mất hết thần thái:
- Ba, ba sao vậy? Sao ba đẩy con....
Vương Thường Công âm thầm mắng con gái gây chuyện trong lòng, không thèm trả lời câu hỏi của Vương Vân Nhi, quay đầu lại cười tít mắt cúi đầu gập bụng trước mặt Mặc Thiệu Đình:
- Con gái tôi dạy dỗ không tốt, khiến ngài chê cười rồi, về nhà tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại con bé, không để nó gây phiền đến ngài nữa, sự việc lần này, đều là tên tiểu tử Lâm Phong gây họa, trường chúng tôi xuất hiện bại loại như thế, thật là mối nhục của trường, quay về tôi sẽ ghi lỗi lớn cho cậu ta, ghi nhận lỗi lớn tày đình này!
Mọi người xung quanh đã sớm sững người hết cả, tình tiết câu chuyện xoay chuyển quá nhanh không một chút dự báo này, cũng không thấy chút ám thị gì cả....
Vương Vân Nhi càng rối bời hơn, ba ả không phải đến đây trả thù cho ả sao?
Sao lại quay ra bênh vực cho bạn nam đi cùng của Đường Lạc Lạc rồi? Còn phải ghi tội lớn cho Lâm phong nữa... người bị đánh là Lâm Phong mà!
Ngay cả Vương Vân Nhi cũng kinh ngạc hết sức, đừng nói gì đến toàn thân đau nhức, trong lồng ngực còn có máu bầm như Lâm Phong, hắn ta bị một cú đấm của Mặc Thiệu Đình đấm cho toàn thân xương cốt rã rời, nếu không phải muốn ở lại xem Mặc Thiệu Đình bị xử trí thê thảm thế nào, thì hắn ta đã sớm bảo Vương Vân Nhi gọi xe cứu thương rồi.
Nhưng Vương Thường Công đến rồi, không ngờ không làm gì, mà còn gật đầu gập bụng trước Mặc Thiệu Đình nữa?
Vừa nãy Vương Thường Công bước vào, Vương Vân Nhi đã cản đi tầm nhìn của ông, lúc này Vương Thường Công an ủi con gái xong, chuẩn bị bước lên trước muốn nhìn rõ tên tiểu tử gan to bằng trời là ai ----- tuy nói rằng ông đã nghĩ sẵn sẽ phải xử lý đối phương thế nào rồi, nhưng hỏi cũng không hỏi mà đánh người ta tàn tật thì cũng sỉ nhục danh hiệu hiệu trưởng của ông lắm!
Cho dù thế nào, cái cảnh này cũng phải diễn trước đã.
Vương Thường Công ngước đầu sải bước, cực kỳ quan phái bước lên trước, ngước mắt nhìn về phía người đang ngồi trên ghế, Mặc Thiệu Đình vẻ mặt lãnh đạm, thờ ơ đang lột vỏ tôm hùm cho Đường Lạc Lạc, đang định mở miệng chất vần:
- Có phải cậu....
Đột nhiên, đôi mắt ông nheo lại, giống như nhìn thấy sự việc gì đó không ngờ đến, miệng há to, lưỡi như bị cột lại, không thốt lên được chữ nào cả.
Đây... đây.... sao người này lại.... giống tổng tài của nhà họ Mặc thế này? Cậu chủ nhà họ Mặc vừa nhậm chức, Mặc Thiệu Đình?
Vương Thường Công nhậm chức hiệu trường cửa trường đại học này, trước đó không lâu nhận được sự đầu tư cảu Hội Minh khoa kỹ, nói cách khác, ngôi trường này thực tế đã trở thành một trong những sản nghiệp dưới trướng tập đoàn họ Mặc rồi, vì bắt được chút quan hệ với nhà họ Mặc, Vương Thường Công được vinh dự tham gia buổi tiệc tập hợp các đại lão tiền bối của tập đoàn, và thấy được tổng tài mới nhậm chức của tập đoàn họ Mặc - Mặc Thiệu Đình trong buổi tiệc đó.
Tuy chỉ nhìn từ xa, không có cơ hội đến gần, nhưng Vương Thường Công vẫn rất kích động, nắm bắt cơ hội hiếm có này, nhìn Mặc Thiệu Đình từ trên xuống dưới không dưới trăm lần, chỉ thiếu điều không tạc thành tượng để tôn thờ trong nhà thôi, sáng trưa tối ba lần quỳ lạy lên hương.
Lúc này bỗng dưng gặp được Mặc Thiệu Đình, ông ta dường như không dám tin vào mắt mình, đứng yên tại chỗ hóa đá một hồi, mới lắp ba lắp bắp mở miệng:
- Là... là ngài....
Mặc Thiệu Đình ung dung ngước mắt, lướt nhìn Vương Thường Công, chưa chờ ông ta mở miệng, Vương Vân Nhi đã chạy đến bên cạnh Vương Thường Công, nắm lấy cánh tay Vương Thường Công hét lớn:
- Chính là anh ta! Là anh ta đã đánh Lâm Phong, bọn con tốt bụng mời bạn học dùng cơm, không ngờ lại lẫn vào loại người rác rưởi này, ba ơi! Không phải ba nói sẽ giành lại công bằng cho con sao? Mau cho người đánh anh ta đi! Đánh chết anh ta, đưa anh ta vào tù!
Vương Vân Nhi vốn dĩ ỷ lại vào gia thế bất phàm, thường ngày ăn nói cử chỉ cũng cố gắng tỏ ra là tiểu thư con nhà gia giáo, lần này cũng vì tức quá mà thất thủ, tuy nhiên khiến ả không ngờ đến là, Vương Thường Công không chỉ không nghe theo lời ả, lập tức cho người tiến lên giáo huấn Mặc Thiệu Đình, còn quay ngược lại tức giận đẩy ả ta ra:
- Con biết cái gì hả?
Vương Vân Nhi không lường trước được, bị đẩy té xuống sàn, bỗng chốc mất hết thần thái:
- Ba, ba sao vậy? Sao ba đẩy con....
Vương Thường Công âm thầm mắng con gái gây chuyện trong lòng, không thèm trả lời câu hỏi của Vương Vân Nhi, quay đầu lại cười tít mắt cúi đầu gập bụng trước mặt Mặc Thiệu Đình:
- Con gái tôi dạy dỗ không tốt, khiến ngài chê cười rồi, về nhà tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại con bé, không để nó gây phiền đến ngài nữa, sự việc lần này, đều là tên tiểu tử Lâm Phong gây họa, trường chúng tôi xuất hiện bại loại như thế, thật là mối nhục của trường, quay về tôi sẽ ghi lỗi lớn cho cậu ta, ghi nhận lỗi lớn tày đình này!
Mọi người xung quanh đã sớm sững người hết cả, tình tiết câu chuyện xoay chuyển quá nhanh không một chút dự báo này, cũng không thấy chút ám thị gì cả....
Vương Vân Nhi càng rối bời hơn, ba ả không phải đến đây trả thù cho ả sao?
Sao lại quay ra bênh vực cho bạn nam đi cùng của Đường Lạc Lạc rồi? Còn phải ghi tội lớn cho Lâm phong nữa... người bị đánh là Lâm Phong mà!
Ngay cả Vương Vân Nhi cũng kinh ngạc hết sức, đừng nói gì đến toàn thân đau nhức, trong lồng ngực còn có máu bầm như Lâm Phong, hắn ta bị một cú đấm của Mặc Thiệu Đình đấm cho toàn thân xương cốt rã rời, nếu không phải muốn ở lại xem Mặc Thiệu Đình bị xử trí thê thảm thế nào, thì hắn ta đã sớm bảo Vương Vân Nhi gọi xe cứu thương rồi.
Nhưng Vương Thường Công đến rồi, không ngờ không làm gì, mà còn gật đầu gập bụng trước Mặc Thiệu Đình nữa?
Danh sách chương