Vương Vân Nhi chỉ cảm thấy bẽ mặt tột độ, nụ cười trên mặt không còn giữ nguyên được nữa, đanh mặt lại ngồi yên tại chỗ, bạn thân bên cạnh vỗ vỗ lên vai an ủi ả:
- Thôi được rồi, vừa hay, chúng ta không cần mời thì càng tốt chứ sao, còn được ăn theo một bữa ngon nữa...
Mí mắt Đường Lạc Lạc nhảy nhảy, má ơi! Trên đời sao có loại người mặt dày vô liêm sỉ đến thế chứ? Tại hạ phục rồi.
Giấc mộng đẹp của Vương Vân Nhi chỉ mơ được một nửa, đã nghe tiếng Mặc Thiệu Đình lạnh lùng vang lên:
- Bàn này tôi mời rồi, chỉ là cô Vương và cậu Lâm đây, chê trời nòng, không thích ăn những món giống như mọi người, tôi cũng không cưỡng cầu người khác, ba người tự xử nhé!
Ý câu nói này rất rõ ràng, vừa nãy ba người bọn họ chẳng phải nói trời nóng không thích ăn món phức tạp, vậy thì tự ăn bản thân đi, bản thân ăn gì thì trả tiến nấy, mọi người đều vui.
Khuôn mặt Vương Vân Nhi bỗng chốc không còn sắc máu, bờ môi run rẫy như sắp khóc, nếu nói Mặc Thiệu Đình nhỏ mọn, anh ta mời được một bàn thì không kén gì ba người họ, nhưng người ta không thích mời thì sao nào, tuyệt chiêu!
Lâm Phong trực tiếp vỗ bàn đứng dậy, vẻ mặt bất bình:
- Anh có ý gì hả? Đều mời rồi sao không mời bọn tôi, có ý kiền gì với bọn tôi hả? Mặc Thiệu Đình ung dung ngước mắt, nhìn Lâm Phong hét đến mặt cổ đỏ bừng, khinh bỉ liếc hắn một cái:
- Vốn là các cậu mời mọi người, tôi mời thay rồi, sao hả? Còn phải phụ trách phần các cậu sao?
Câu nói này nói hay đến tận đáy lòng, các người mời mọi người dùng cơm, chê đắc không dám mời món ngon, tôi mời thay rồi, còn phải kèm theo các người nữa, muốn ăn chùa cũng không phải như thế đâu!
Lâm Phong há hốc mồm á khẩu, cho dù có ngu đến mấy cũng hiểu được, nếu lúc này mà trả lời dõng dạc “ừ”, thì sẽ bị mọi người cười đến rụng răng mất.
Hắn ta nghiến răng, ánh mắt thâm độc đó hận đến mức muốn nhảy tới xé xác Mặc Thiệu Đình, hôm nay vốn là một ngày hắn ta được phong quang, không ngờ lại xuất hiện tên lai lịch bất minh này phá đám, thật là đáng ghét!
Không thể nhịn nữa, Lâm Phong một đấm đấm lên bàn, chỉ thằng mặt Mặc Thiệu Đình rống lớn:
- Anh đừng quá đắc ý! Anh có gì hay ho chứ! Nhặt đôi giày rách tôi từng mang, có gì mà kiêu ngạo hả? Loại con gái như Đường Lạc Lạc mà anh cũng thích sao? Anh cũng không có thông mình đến đâu cả?
Hắn ta vốn dĩ hơi bức xúc, nhưng càng nói càng giận, thì càng nói càng không ra gì.
Cặp mắt to tròn của Đường Lạc Lạc bỗng trừng to kinh hãi, sau đó bậm chặt môi, tay nắm thành nắm đấm.
Lâm Phong... Lâm Phong!
Hắn ta bắt cá hai tay trước, sau đó còn dồn ép cô, bây giờ thấy không địch lại Mặc Thiệu Đình, lại muốn dùng cách sỉ nhục cô để hạ gục đối phương ư? Loại đàn ông thế này, còn được xem là đàn ông không?
Chỉ biết ức hiếp phụ nữ, bản thân phạm sai lầm, không thấy xấu hổ mà còn thấy vinh hạnh nữa, thật sự sống lâu mới thấy loại người này...
Đường Lạc Lạc đứng phắc dậy, khuôn mặt nhỏ đanh lại, đang định xông đến tát cho Lâm Phong một cái, đã thấy Mặc Thiệu Đình bên cạnh đứng dậy, mép môi mang nụ cười tà khí, nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng tốc độ cực nhanh đi đến trước mặt Lâm Phong, động tác hoàn mỹ đưa ra một cú đấm móc trái, tiếp đó “rầm” một tiếng, khi nãy Lâm Phong còn đang ngạo mạn, giờ giống như cái bao cát bông bị đấm cho bay văng ra xa, toàn thân bay xa đụng vào những bàn ghế phía sau, phát ra tiếng vang lớn.
Chỉ một cú đấm, Lâm Phong đã bị đấm cho văng xa vài mét, sau khi tiếp đất “phụt” một cái thổ huyết.
Không khí dường như cô đọng trong giây phút này, mọi người bốn mắt nhìn nhau, đần mặt hết ra ---- xem ra Mặc Thiệu Đình nhìn nho nhã thế, không ngờ thân thủ cao đến vậy, chỉ một đấm thôi đã đánh cho Lâm Phong nửa sống nửa chết!
- Phong!
Vương Vân Nhi hét toáng lên, vội chạy đến đỡ Lâm Phong dậy, trong miệng Lâm Phong toàn là máu, chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, dường như xương cốt đều vụn vỡ thành tro, vẻ mặt nhăn nhó khó coi, muốn lên tiếng mắng chữi, trong họng bị máu nghẹn lai, một chữ nguyên vẹn cũng không phát ra được.
Hiển nhiên thấy được, Lâm Phong bị thương rất nặng.
- Thôi được rồi, vừa hay, chúng ta không cần mời thì càng tốt chứ sao, còn được ăn theo một bữa ngon nữa...
Mí mắt Đường Lạc Lạc nhảy nhảy, má ơi! Trên đời sao có loại người mặt dày vô liêm sỉ đến thế chứ? Tại hạ phục rồi.
Giấc mộng đẹp của Vương Vân Nhi chỉ mơ được một nửa, đã nghe tiếng Mặc Thiệu Đình lạnh lùng vang lên:
- Bàn này tôi mời rồi, chỉ là cô Vương và cậu Lâm đây, chê trời nòng, không thích ăn những món giống như mọi người, tôi cũng không cưỡng cầu người khác, ba người tự xử nhé!
Ý câu nói này rất rõ ràng, vừa nãy ba người bọn họ chẳng phải nói trời nóng không thích ăn món phức tạp, vậy thì tự ăn bản thân đi, bản thân ăn gì thì trả tiến nấy, mọi người đều vui.
Khuôn mặt Vương Vân Nhi bỗng chốc không còn sắc máu, bờ môi run rẫy như sắp khóc, nếu nói Mặc Thiệu Đình nhỏ mọn, anh ta mời được một bàn thì không kén gì ba người họ, nhưng người ta không thích mời thì sao nào, tuyệt chiêu!
Lâm Phong trực tiếp vỗ bàn đứng dậy, vẻ mặt bất bình:
- Anh có ý gì hả? Đều mời rồi sao không mời bọn tôi, có ý kiền gì với bọn tôi hả? Mặc Thiệu Đình ung dung ngước mắt, nhìn Lâm Phong hét đến mặt cổ đỏ bừng, khinh bỉ liếc hắn một cái:
- Vốn là các cậu mời mọi người, tôi mời thay rồi, sao hả? Còn phải phụ trách phần các cậu sao?
Câu nói này nói hay đến tận đáy lòng, các người mời mọi người dùng cơm, chê đắc không dám mời món ngon, tôi mời thay rồi, còn phải kèm theo các người nữa, muốn ăn chùa cũng không phải như thế đâu!
Lâm Phong há hốc mồm á khẩu, cho dù có ngu đến mấy cũng hiểu được, nếu lúc này mà trả lời dõng dạc “ừ”, thì sẽ bị mọi người cười đến rụng răng mất.
Hắn ta nghiến răng, ánh mắt thâm độc đó hận đến mức muốn nhảy tới xé xác Mặc Thiệu Đình, hôm nay vốn là một ngày hắn ta được phong quang, không ngờ lại xuất hiện tên lai lịch bất minh này phá đám, thật là đáng ghét!
Không thể nhịn nữa, Lâm Phong một đấm đấm lên bàn, chỉ thằng mặt Mặc Thiệu Đình rống lớn:
- Anh đừng quá đắc ý! Anh có gì hay ho chứ! Nhặt đôi giày rách tôi từng mang, có gì mà kiêu ngạo hả? Loại con gái như Đường Lạc Lạc mà anh cũng thích sao? Anh cũng không có thông mình đến đâu cả?
Hắn ta vốn dĩ hơi bức xúc, nhưng càng nói càng giận, thì càng nói càng không ra gì.
Cặp mắt to tròn của Đường Lạc Lạc bỗng trừng to kinh hãi, sau đó bậm chặt môi, tay nắm thành nắm đấm.
Lâm Phong... Lâm Phong!
Hắn ta bắt cá hai tay trước, sau đó còn dồn ép cô, bây giờ thấy không địch lại Mặc Thiệu Đình, lại muốn dùng cách sỉ nhục cô để hạ gục đối phương ư? Loại đàn ông thế này, còn được xem là đàn ông không?
Chỉ biết ức hiếp phụ nữ, bản thân phạm sai lầm, không thấy xấu hổ mà còn thấy vinh hạnh nữa, thật sự sống lâu mới thấy loại người này...
Đường Lạc Lạc đứng phắc dậy, khuôn mặt nhỏ đanh lại, đang định xông đến tát cho Lâm Phong một cái, đã thấy Mặc Thiệu Đình bên cạnh đứng dậy, mép môi mang nụ cười tà khí, nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng tốc độ cực nhanh đi đến trước mặt Lâm Phong, động tác hoàn mỹ đưa ra một cú đấm móc trái, tiếp đó “rầm” một tiếng, khi nãy Lâm Phong còn đang ngạo mạn, giờ giống như cái bao cát bông bị đấm cho bay văng ra xa, toàn thân bay xa đụng vào những bàn ghế phía sau, phát ra tiếng vang lớn.
Chỉ một cú đấm, Lâm Phong đã bị đấm cho văng xa vài mét, sau khi tiếp đất “phụt” một cái thổ huyết.
Không khí dường như cô đọng trong giây phút này, mọi người bốn mắt nhìn nhau, đần mặt hết ra ---- xem ra Mặc Thiệu Đình nhìn nho nhã thế, không ngờ thân thủ cao đến vậy, chỉ một đấm thôi đã đánh cho Lâm Phong nửa sống nửa chết!
- Phong!
Vương Vân Nhi hét toáng lên, vội chạy đến đỡ Lâm Phong dậy, trong miệng Lâm Phong toàn là máu, chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, dường như xương cốt đều vụn vỡ thành tro, vẻ mặt nhăn nhó khó coi, muốn lên tiếng mắng chữi, trong họng bị máu nghẹn lai, một chữ nguyên vẹn cũng không phát ra được.
Hiển nhiên thấy được, Lâm Phong bị thương rất nặng.
Danh sách chương