George dưới ánh mắt như vậy, giữa sự ngẩn ngơ trước mắt lướt qua một bóng dáng quen thuộc, liếm môi, cuối cùng có chút không cam tâm tình nguyện nói.
- Được rồi được rồi, tôi đầu hàng, tôi tìm anh thực sự có chuyện, còn là chuyện nghiêm túc, ê này, anh đừng nhìn tôi như thế có được không? Khi Mặc Thiệu Đình không nói chuyện, một ánh mắt, liền có cảm giác lạnh lẽo như băng, George lần này xem như cảm nhận được rồi, có người thật sự có thể dùng ánh mắt giết người.
Vì vậy, anh chỉ có thể trong tình huống Mặc Thiệu Đình không nói gì, uất ức tiếp tục tự mình lẩm bẩm.
- Là như vậy, bây giờ chú tôi đang cùng Mặc Tây Thành giành kho hàng Thanh Long, cái này anh cũng biết rồi, nhờ ơn anh ban cho, bây giờ chú tôi và Mặc Tây Thành, mỗi bên đều có cỡ bốn mươi phần trăm cổ phần, vì vậy có vấn đề rồi, muốn cạnh tranh, thì phải nâng giá, lấy được kho hàng Thanh Long cần phải có vốn lưu động vài chục tỷ đô la, có thể xin anh giúp đỡ xoay chuyển một chút không?
Gia tộc Brown nếu như muốn xoay chuyển tiền, đương nhiên có rất nhiều lựa chọn, nhưng ngài Lance gần như rất có thiện cảm với Mặc Thiệu Đình, dặc dò George, cố gắng làm thân với Mặc Thiệu Đình, mà George từ sau khi tụ họp với Mặc Thiệu Đình với Đường Lạc Lạc lần trước, do vì Diệp Tiểu Manh, nhìn thấy Mặc Thiệu Đình đúng là chỗ nào cũng thuận mắt.
Nói thật lòng, Mặc Thiệu Đình tuy không dễ tiếp cận, nhưng đối diện với gương mặt này, bất luận là ai cũng cũng không ghét nổi.
Vì vậy George vừa nói đến tiền xoay chuyển, liền giác ngộ được lợi ích không thể lọt vào tay người ngoài được, trực tiếp tìm đến Mặc Thiệu Đình.
Mặc Thiệu Đình mỉm cười, gần như không cảm thấy bất ngờ chút nào.
- Muốn bao nhiêu?
George nghĩ ngợi, dò thám nói.
- Dù gì cũng phải cỡ bảy tỷ.
Con số này anh tính toán kỹ càng qua, trước khi đề xuất, cũng có chút lo lắng Mặc Thiệu Đình không lấy ra được, dù sao công nghệ kỹ thuật Huệ Thiên tuy đang ngày một ăn nên làm ra, nhưng con số này cũng không phải là ít.
Mặc Thiệu Đình gật đầu.
- Tôi cung cấp cho anh mười tỷ tiền vốn xoay chuyển, sau này không đủ có thể tiếp tục lấy tiền từ chỗ tôi, nhưng, tôi có một điều kiện.
Nụ cười bên khoé miệng Mặc Thiệu Đình càng thâm sâu.
- Nếu như lần tranh đoạt này, nhà họ Mặc thua cho gia tộc Brown, như thế cũng bao hàm, cổ phần trong tay nhà họ Mặc sẽ bị gia tộc Brown thu mua, vì chỉ có như vậy, nhà họ Mặc mới giảm thiểu tổn thất đến mức thấp nhất. Yêu cầu của tôi, là sau khi gia tộc Brown thu mua thành công kho hàng Thanh Long, có được hai mươi phần trăm cổ phần trong đó.
Cái tên này được lắm…
George nín thở, hai mươi phần trăm cổ phần cổ phần kho hàng Thanh Long?
Nhìn về sau này, đây còn đáng tiền hơn tiền vốn mười tỷ nữa, vả lại, Mặc Thiệu Đình trước kia dùng cổ phần kho hàng Thanh Long, từ chỗ mình lấy đi một tập đoàn Á Khởi, dựa vào lợi nhuận của Á Khởi và Huệ Thiên, lại đổi được hai mươi phần trăm cổ phần kho hàng Thanh Long, gộp lại, gần như không tốn bất kỳ thứ gì, liền có thể có được lợi nhuận tối đa nhất.
Còn tiện đường mở rộng quy mô xí nghiệp của mình, chia cổ phiếu của kho hàng Thanh Long, cổ phần trong tay tuy ít đi mười phần trăm, nhưng lợi nhuận có thể dự kiến gia tăng gấp đôi…
Có một ý nghĩ đáng sợ xuất hiện trong đầu George, tất cả những thứ này, chắc không phải đều nằm trong kế hoạch của Mặc Thiệu Đình chứ?
Gần như thấy được tâm tư trong lòng George, Mặc Thiệu Đình cười vỗ vai George.
- Lạc Lạc còn đang đợi tôi, tôi đi trước đây, giúp tôi hỏi thăm Tiểu Manh, nói với cô ấy Lạc Lạc rất nhớ cô.
- Ờ…
George còn đang đắm chìm vào sự suy đoán của mình chưa định thần lại, nửa ngày mới gọi lại Mặc Thiệu Đình đã đi xa.
- Anh… anh sớm đã biết sẽ như vậy rồi sao? Nhưng tôi… tôi là một biến số mà, nếu tôi không tìm anh, mà tiềm người khác xoay chuyển tiền vốn thì sao?
Mặc Thiệu Đình khựng lại bước chân, từ từ quay đầu lại, lộ ra một nụ cười tràn đầy tự tin.
- Vậy có thể sẽ rắc rối một chút, nhưng kết quả cũng như vậy thôi.
George:!!!
Còn có một người khiến anh cảm thấy sự đáng sợ này, đó là ngài Lance.
… …
Mặc Thiệu Đình rời khỏi nhà họ Mặc chưa lâu, Đường Lạc Lạc cũng từ chức rồi.
Ở cuộc thi thiết kế cùng Mặc Lan công khai trở mặt, Đường Lạc Lạc cảm thấy không nhất thiết tự làm mình buồn bực, cộng thêm quan hệ của Mặc Thiệu Đình và nhà họ Mặc, một dạo bị bên ngoài bàn tán xôn xao, địa vị của Đường Lạc Lạc ở nhà họ Mặc cũng trở nên ngượng ngùng rồi.
Cũng may bây giờ độ nhận biết của Đường Lạc Lạc rất cao, ở nhà họ Mặc cũng học được không ít, Mặc Thiệu Đình chuẩn bị cho cô nghỉ ngơi một hồi, sau đó xuất phát lại từ đầu, suy nghĩ ban đầu là muốn giúp cô sáng lập thương hiệu thời trang của mình.
Nhưng Đường Lạc Lạc là một người không chịu được sự rảnh rỗi, cho dù được nghỉ phép dài, cũng ngày ngày nằm dài trên bàn vẽ bản thiết kế, thực sự làm không biết mệt.
Lúc này, Đường Lạc Lạc đang nhìn chằm chằm vào bản phác thảo trên màn hình, liền bị cốc đầu một cái, quay đầu sang, thì thấy Mặc Thiệu Đình đang đứng phía sau cô, cười tít mắt nhìn cô.
Đôi mắt anh là một đôi mắt phượng đẹp, lúc cười, cực kỳ khiến người ta mê đắm, Đường Lạc Lạc ngẩn người một lúc.
- Đừng làm ồn, em đang vẽ đó.
- Lần này lại là gì đây?
Mặc Thiệu Đình đến gần, ngắm nhìn kiệt tác của Đường Lạc Lạc.
- Hử? Kỳ bào? Váy cưới kỳ bào?
Ngớ người chưa đến một lúc, Mặc Thiệu Đình liền hiểu ra, cô nhóc này nhất định nhớ rằng mình từng nói qua làm bù hôn lễ, tự thiết kế váy cưới cho bản thân đây mà.
Bộ đoạt giải ở thiết kế lần trước chưa đủ, lại thêm một bộ váy cưới kỳ bào, rất dễ thấy, Đường Lạc Lạc đối với hôn lễ của mình vẫn còn rất nhiều mong đợi.
Mặc Thiệu Đình ngồi bên cạnh Đường Lạc Lạc, ánh mắt đều là ý cười.
- Chúng ta có phải nên chuẩn bị hôn lễ một chút không?
Đường Lạc Lạc có chút xấu hổ chớp chớp mắt.
- Cái này… cũng không gấp lắm.
Phụ nữ mà, chính là khẩu thị tâm phi.
Mặc Thiệu Đình cười nhẹ một tiếng.
- Nhưng anh rất gấp đó, Lạc Lạc, nói với anh, em thích hôn lễ như thế nào?
Đường Lạc Lạc cố gắng hồi tưởng một chút, cảnh tượng cùng Mặc Thiệu Đình lần đầu cử hành hôn lễ, lúc đó tuy hình thức to lớn, nhưng quan khách đa số đều không quen biết, tiếng cười nói ong ong, nhà hàng cũng là loại sáu sao nguy nga lộng lẫy, nhưng lạnh lẽo không có tình người, cái ngày đó, cảm giác lớn nhất là rối mắt, lãng mạn ư? Không có đâu.
Thực sự mỗi một người con gái, muốn có chẳng qua là cảm giác mãn nguyện và hạnh phúc, mà Đường Lạc Lạc một người con gái dễ thoả mãn.
Cô do dự một lúc, rất nghiêm túc nói.
- Thực ra, hỗn lễ mà em thích, không cần nhiều người như thế, chỉ cần một số người quen biết là được, sau đó… cảnh phải đẹp, tốt nhất là nên có ánh mặt trời, thảm cỏ, thác nước, có sô-cô-la, mới mẻ một chút.
Hôn lễ xa hoa là cho người khác xem, cô muốn một thứ đơn giản, chỉ cần có người yêu nhất bên cạnh, nắm tay nhau, tất cả đều hoàn mỹ rồi.
Mặc Thiệu Đình nghe thấy giọng nói mềm mại của Đường Lạc Lạc, nhìn thấy hai mắt lấp lánh của cô gái đang miểu tả cảnh tượng vừa đơn giản lại sinh động, khuôn mặt dưới ánh nắng toả ra sự dịu dàng rực rỡ, nhịn không được xoa đầu Đường Lạc Lạc.
- Anh hiểu rồi.
Sở thích của Đường Lạc Lạc, cũng là sở thích của anh, cô cảm thấy hôn lễ đơn giản tốt hơn, vậy thì làm hôn lễ đơn giản.
Không vấn đề gì.
Vì vậy, ngày thứ hai, Mặc Thiệu Đình đã dặn dò Tần Việt trang trí mới lại hòn đảo nhỏ tư nhân mới mua vài năm trước, chuẩn bị ở hòn đảo nhỏ Tolby, cùng Đường Lạc Lạc cử hành hôn lễ.
Tin tức này, không hề có ý che giấu, trong tình hình Mặc Thiệu Đình nhận được sự quan tâm kịch liệt từ phía truyền thông, rất nhanh được lan truyền đi.
Và đồng thời, sự phiền muộn của Mặc Tây Thành, ngày một nhiều hơn.
Dự tính ban đầu của cậu là sai.
Sự lớn mạnh của gia tộc Brown vượt qua sức tưởng tượng của cậu, bất luận cậu nâng giá lên mức nào, gia tộc Brown lúc nào cũng ra giá gấp đôi cậu.
Trận tranh đoạt này, là trận chiến sống còn, chẳng lẽ thật sự chỉ có cậu?
Sáng sớm hôm nay, nhìn thấy dữ liệu mới nhất của bảng cổ phiếu, sắc mặt Mặc Tây Thành xám xịt một phát gấp lại chiếc laptop.
Không đúng, không đúng chỗ nào…
Là cậu dự tính sai thực lực của gia tộc Browm?
Nhưng trong thời gian ngắn, bọn họ làm sao có thể có được tiền vốn khổng lồ như thế?
Mặc Tây Thành có chút sốt ruột đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng, mãi đến khi có cổ đông gấp gáp gõ cửa phòng làm việc của cậu, đến trước mặt cậu, nói với cậu một tin tức không ngờ đến.
- Tổng giám đốc Mặc, tôi theo lời anh nói, chú ý cặn kẽ đại diện đóng quân ở Hoa Hạ của gia tộc Brown, ngài George, ghi lại hết những người anh ta tiếp xúc dạo gần đây.
Nhận được kết quả điều tra này, Mặc Tây Thành tâm trạng bất ổn xem lướt qua một lần, hành trình của George, đơn giản hơn so với tưởng tượng, không đi xã giao nhiều, mà người duy nhất anh tiếp xúc đơn độc qua, một cái tên bất thình lình xuất hiện – Mặc Thiệu Đình.
Nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ trên mặt của Mặc Tây Thành, cổ đông có chút do dự nói.
- Ngươi tôi phái đi quay về báo cáo nói, George ngày đó với tổng giám đốc Mặc, à không, ngài Mặc ra ngoài cùng nhau đáng gôn, thời gian hai người gặp mặt không lâu, nhưng chiều hôm đó, gia tộc Brown luôn ám binh bất động, cổ phần lại tăng lên, sau đó… chúng ta cứ luôn trong tình trạng bị áp chế.
- Có lẽ, đây là sự trùng hợp.
Mặc Tây Thành hít một hơi sâu, không dám nghĩ, đưa tay bảo cổ đông đưa tin đi.
Nếu như tất cả đều là thật, vậy thực sự quá đáng sợ rồi…
Vậy mà, sự tình chưa phát triển theo chiều hướng tốt, nhưng sau một tuần…
- Được rồi được rồi, tôi đầu hàng, tôi tìm anh thực sự có chuyện, còn là chuyện nghiêm túc, ê này, anh đừng nhìn tôi như thế có được không? Khi Mặc Thiệu Đình không nói chuyện, một ánh mắt, liền có cảm giác lạnh lẽo như băng, George lần này xem như cảm nhận được rồi, có người thật sự có thể dùng ánh mắt giết người.
Vì vậy, anh chỉ có thể trong tình huống Mặc Thiệu Đình không nói gì, uất ức tiếp tục tự mình lẩm bẩm.
- Là như vậy, bây giờ chú tôi đang cùng Mặc Tây Thành giành kho hàng Thanh Long, cái này anh cũng biết rồi, nhờ ơn anh ban cho, bây giờ chú tôi và Mặc Tây Thành, mỗi bên đều có cỡ bốn mươi phần trăm cổ phần, vì vậy có vấn đề rồi, muốn cạnh tranh, thì phải nâng giá, lấy được kho hàng Thanh Long cần phải có vốn lưu động vài chục tỷ đô la, có thể xin anh giúp đỡ xoay chuyển một chút không?
Gia tộc Brown nếu như muốn xoay chuyển tiền, đương nhiên có rất nhiều lựa chọn, nhưng ngài Lance gần như rất có thiện cảm với Mặc Thiệu Đình, dặc dò George, cố gắng làm thân với Mặc Thiệu Đình, mà George từ sau khi tụ họp với Mặc Thiệu Đình với Đường Lạc Lạc lần trước, do vì Diệp Tiểu Manh, nhìn thấy Mặc Thiệu Đình đúng là chỗ nào cũng thuận mắt.
Nói thật lòng, Mặc Thiệu Đình tuy không dễ tiếp cận, nhưng đối diện với gương mặt này, bất luận là ai cũng cũng không ghét nổi.
Vì vậy George vừa nói đến tiền xoay chuyển, liền giác ngộ được lợi ích không thể lọt vào tay người ngoài được, trực tiếp tìm đến Mặc Thiệu Đình.
Mặc Thiệu Đình mỉm cười, gần như không cảm thấy bất ngờ chút nào.
- Muốn bao nhiêu?
George nghĩ ngợi, dò thám nói.
- Dù gì cũng phải cỡ bảy tỷ.
Con số này anh tính toán kỹ càng qua, trước khi đề xuất, cũng có chút lo lắng Mặc Thiệu Đình không lấy ra được, dù sao công nghệ kỹ thuật Huệ Thiên tuy đang ngày một ăn nên làm ra, nhưng con số này cũng không phải là ít.
Mặc Thiệu Đình gật đầu.
- Tôi cung cấp cho anh mười tỷ tiền vốn xoay chuyển, sau này không đủ có thể tiếp tục lấy tiền từ chỗ tôi, nhưng, tôi có một điều kiện.
Nụ cười bên khoé miệng Mặc Thiệu Đình càng thâm sâu.
- Nếu như lần tranh đoạt này, nhà họ Mặc thua cho gia tộc Brown, như thế cũng bao hàm, cổ phần trong tay nhà họ Mặc sẽ bị gia tộc Brown thu mua, vì chỉ có như vậy, nhà họ Mặc mới giảm thiểu tổn thất đến mức thấp nhất. Yêu cầu của tôi, là sau khi gia tộc Brown thu mua thành công kho hàng Thanh Long, có được hai mươi phần trăm cổ phần trong đó.
Cái tên này được lắm…
George nín thở, hai mươi phần trăm cổ phần cổ phần kho hàng Thanh Long?
Nhìn về sau này, đây còn đáng tiền hơn tiền vốn mười tỷ nữa, vả lại, Mặc Thiệu Đình trước kia dùng cổ phần kho hàng Thanh Long, từ chỗ mình lấy đi một tập đoàn Á Khởi, dựa vào lợi nhuận của Á Khởi và Huệ Thiên, lại đổi được hai mươi phần trăm cổ phần kho hàng Thanh Long, gộp lại, gần như không tốn bất kỳ thứ gì, liền có thể có được lợi nhuận tối đa nhất.
Còn tiện đường mở rộng quy mô xí nghiệp của mình, chia cổ phiếu của kho hàng Thanh Long, cổ phần trong tay tuy ít đi mười phần trăm, nhưng lợi nhuận có thể dự kiến gia tăng gấp đôi…
Có một ý nghĩ đáng sợ xuất hiện trong đầu George, tất cả những thứ này, chắc không phải đều nằm trong kế hoạch của Mặc Thiệu Đình chứ?
Gần như thấy được tâm tư trong lòng George, Mặc Thiệu Đình cười vỗ vai George.
- Lạc Lạc còn đang đợi tôi, tôi đi trước đây, giúp tôi hỏi thăm Tiểu Manh, nói với cô ấy Lạc Lạc rất nhớ cô.
- Ờ…
George còn đang đắm chìm vào sự suy đoán của mình chưa định thần lại, nửa ngày mới gọi lại Mặc Thiệu Đình đã đi xa.
- Anh… anh sớm đã biết sẽ như vậy rồi sao? Nhưng tôi… tôi là một biến số mà, nếu tôi không tìm anh, mà tiềm người khác xoay chuyển tiền vốn thì sao?
Mặc Thiệu Đình khựng lại bước chân, từ từ quay đầu lại, lộ ra một nụ cười tràn đầy tự tin.
- Vậy có thể sẽ rắc rối một chút, nhưng kết quả cũng như vậy thôi.
George:!!!
Còn có một người khiến anh cảm thấy sự đáng sợ này, đó là ngài Lance.
… …
Mặc Thiệu Đình rời khỏi nhà họ Mặc chưa lâu, Đường Lạc Lạc cũng từ chức rồi.
Ở cuộc thi thiết kế cùng Mặc Lan công khai trở mặt, Đường Lạc Lạc cảm thấy không nhất thiết tự làm mình buồn bực, cộng thêm quan hệ của Mặc Thiệu Đình và nhà họ Mặc, một dạo bị bên ngoài bàn tán xôn xao, địa vị của Đường Lạc Lạc ở nhà họ Mặc cũng trở nên ngượng ngùng rồi.
Cũng may bây giờ độ nhận biết của Đường Lạc Lạc rất cao, ở nhà họ Mặc cũng học được không ít, Mặc Thiệu Đình chuẩn bị cho cô nghỉ ngơi một hồi, sau đó xuất phát lại từ đầu, suy nghĩ ban đầu là muốn giúp cô sáng lập thương hiệu thời trang của mình.
Nhưng Đường Lạc Lạc là một người không chịu được sự rảnh rỗi, cho dù được nghỉ phép dài, cũng ngày ngày nằm dài trên bàn vẽ bản thiết kế, thực sự làm không biết mệt.
Lúc này, Đường Lạc Lạc đang nhìn chằm chằm vào bản phác thảo trên màn hình, liền bị cốc đầu một cái, quay đầu sang, thì thấy Mặc Thiệu Đình đang đứng phía sau cô, cười tít mắt nhìn cô.
Đôi mắt anh là một đôi mắt phượng đẹp, lúc cười, cực kỳ khiến người ta mê đắm, Đường Lạc Lạc ngẩn người một lúc.
- Đừng làm ồn, em đang vẽ đó.
- Lần này lại là gì đây?
Mặc Thiệu Đình đến gần, ngắm nhìn kiệt tác của Đường Lạc Lạc.
- Hử? Kỳ bào? Váy cưới kỳ bào?
Ngớ người chưa đến một lúc, Mặc Thiệu Đình liền hiểu ra, cô nhóc này nhất định nhớ rằng mình từng nói qua làm bù hôn lễ, tự thiết kế váy cưới cho bản thân đây mà.
Bộ đoạt giải ở thiết kế lần trước chưa đủ, lại thêm một bộ váy cưới kỳ bào, rất dễ thấy, Đường Lạc Lạc đối với hôn lễ của mình vẫn còn rất nhiều mong đợi.
Mặc Thiệu Đình ngồi bên cạnh Đường Lạc Lạc, ánh mắt đều là ý cười.
- Chúng ta có phải nên chuẩn bị hôn lễ một chút không?
Đường Lạc Lạc có chút xấu hổ chớp chớp mắt.
- Cái này… cũng không gấp lắm.
Phụ nữ mà, chính là khẩu thị tâm phi.
Mặc Thiệu Đình cười nhẹ một tiếng.
- Nhưng anh rất gấp đó, Lạc Lạc, nói với anh, em thích hôn lễ như thế nào?
Đường Lạc Lạc cố gắng hồi tưởng một chút, cảnh tượng cùng Mặc Thiệu Đình lần đầu cử hành hôn lễ, lúc đó tuy hình thức to lớn, nhưng quan khách đa số đều không quen biết, tiếng cười nói ong ong, nhà hàng cũng là loại sáu sao nguy nga lộng lẫy, nhưng lạnh lẽo không có tình người, cái ngày đó, cảm giác lớn nhất là rối mắt, lãng mạn ư? Không có đâu.
Thực sự mỗi một người con gái, muốn có chẳng qua là cảm giác mãn nguyện và hạnh phúc, mà Đường Lạc Lạc một người con gái dễ thoả mãn.
Cô do dự một lúc, rất nghiêm túc nói.
- Thực ra, hỗn lễ mà em thích, không cần nhiều người như thế, chỉ cần một số người quen biết là được, sau đó… cảnh phải đẹp, tốt nhất là nên có ánh mặt trời, thảm cỏ, thác nước, có sô-cô-la, mới mẻ một chút.
Hôn lễ xa hoa là cho người khác xem, cô muốn một thứ đơn giản, chỉ cần có người yêu nhất bên cạnh, nắm tay nhau, tất cả đều hoàn mỹ rồi.
Mặc Thiệu Đình nghe thấy giọng nói mềm mại của Đường Lạc Lạc, nhìn thấy hai mắt lấp lánh của cô gái đang miểu tả cảnh tượng vừa đơn giản lại sinh động, khuôn mặt dưới ánh nắng toả ra sự dịu dàng rực rỡ, nhịn không được xoa đầu Đường Lạc Lạc.
- Anh hiểu rồi.
Sở thích của Đường Lạc Lạc, cũng là sở thích của anh, cô cảm thấy hôn lễ đơn giản tốt hơn, vậy thì làm hôn lễ đơn giản.
Không vấn đề gì.
Vì vậy, ngày thứ hai, Mặc Thiệu Đình đã dặn dò Tần Việt trang trí mới lại hòn đảo nhỏ tư nhân mới mua vài năm trước, chuẩn bị ở hòn đảo nhỏ Tolby, cùng Đường Lạc Lạc cử hành hôn lễ.
Tin tức này, không hề có ý che giấu, trong tình hình Mặc Thiệu Đình nhận được sự quan tâm kịch liệt từ phía truyền thông, rất nhanh được lan truyền đi.
Và đồng thời, sự phiền muộn của Mặc Tây Thành, ngày một nhiều hơn.
Dự tính ban đầu của cậu là sai.
Sự lớn mạnh của gia tộc Brown vượt qua sức tưởng tượng của cậu, bất luận cậu nâng giá lên mức nào, gia tộc Brown lúc nào cũng ra giá gấp đôi cậu.
Trận tranh đoạt này, là trận chiến sống còn, chẳng lẽ thật sự chỉ có cậu?
Sáng sớm hôm nay, nhìn thấy dữ liệu mới nhất của bảng cổ phiếu, sắc mặt Mặc Tây Thành xám xịt một phát gấp lại chiếc laptop.
Không đúng, không đúng chỗ nào…
Là cậu dự tính sai thực lực của gia tộc Browm?
Nhưng trong thời gian ngắn, bọn họ làm sao có thể có được tiền vốn khổng lồ như thế?
Mặc Tây Thành có chút sốt ruột đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng, mãi đến khi có cổ đông gấp gáp gõ cửa phòng làm việc của cậu, đến trước mặt cậu, nói với cậu một tin tức không ngờ đến.
- Tổng giám đốc Mặc, tôi theo lời anh nói, chú ý cặn kẽ đại diện đóng quân ở Hoa Hạ của gia tộc Brown, ngài George, ghi lại hết những người anh ta tiếp xúc dạo gần đây.
Nhận được kết quả điều tra này, Mặc Tây Thành tâm trạng bất ổn xem lướt qua một lần, hành trình của George, đơn giản hơn so với tưởng tượng, không đi xã giao nhiều, mà người duy nhất anh tiếp xúc đơn độc qua, một cái tên bất thình lình xuất hiện – Mặc Thiệu Đình.
Nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ trên mặt của Mặc Tây Thành, cổ đông có chút do dự nói.
- Ngươi tôi phái đi quay về báo cáo nói, George ngày đó với tổng giám đốc Mặc, à không, ngài Mặc ra ngoài cùng nhau đáng gôn, thời gian hai người gặp mặt không lâu, nhưng chiều hôm đó, gia tộc Brown luôn ám binh bất động, cổ phần lại tăng lên, sau đó… chúng ta cứ luôn trong tình trạng bị áp chế.
- Có lẽ, đây là sự trùng hợp.
Mặc Tây Thành hít một hơi sâu, không dám nghĩ, đưa tay bảo cổ đông đưa tin đi.
Nếu như tất cả đều là thật, vậy thực sự quá đáng sợ rồi…
Vậy mà, sự tình chưa phát triển theo chiều hướng tốt, nhưng sau một tuần…
Danh sách chương