Mặc Thiệu Đình ném điện thoại sang một bên, xoa đầu Đường Lạc Lạc.

- Yên tâm, anh có một vạn cách thức giúp em đánh bại tình địch.

- Giúp em? Đường Lạc Lạc mở to mắt.

- Cái gì gọi là giúp em chứ?

- Hết cách rồi, năng lực chiến đấu của vợ anh quá yếu, anh chỉ có thể tự mình động thủ.

Mặc Thiệu Đình xuôi tay, bất lực trả lời.

Không chỉ phải tiêu diệt tình địch của mình, còn phải giúp Đường Lạc Lạc thủ tiêu hết tình địch của cô, anh đúng là nhọc lòng quá rồi.

Đường Lạc Lạc chớp chớp mắt, thực sự trong lòng vẫn còn chút cảm kích, nếu như người vừa nãy đến gây sự không phải là Đường Phù Dung, Mặc Thiệu Đình căn bản không cần tốn sức như vậy, trực tiếp đuổi cô ấy đi là được, chỉ là vì lo cho tâm trạng của mình, cố gắng uyển chuyển từ chối khéo người nhà mình, Mặc Thiệu Đình xưa nay luôn lạnh lùng tự cao, còn phải hao tâm tổn huyết diễn kịch sao.

Còn diễn có bài bản nữa chứ.

Nghĩ đến Mặc Thiệu Đình mới nãy nghiêm túc diễn vai một người đàn ông ăn bám, sự sợ hãi ngập tràn trên mặt Đường Phù Dung, Đường Lạc Lạc nhịn không được cười ra thành tiếng, đưa tay khoác lên cổ Mặc Thiệu Đình.

- Được rồi được rồi, anh là giỏi nhất, được chưa.

Mặc Thiệu Đình hơi nghiêng mặt, đến gần Đường Lạc Lạc, Đường Lạc Lạc lập tức ngoan ngoãn hôn lên, một nụ hôn nồng nàn, Mặc Thiệu Đình mãn nguyện nói.

- Như vậy mới ngoan, không có chuyện gì thì đừng suy nghĩ lung tung, chuyện với Mặc gia tuy chưa xong, nhưng anh còn để lại đường lui… cũng mấy ngày nay thôi, em sẽ biết, anh không phải vì an ủi em mà gạt em đâu.

Đường lui?

Đường Lạc Lạc tuy không biết Mặc Thiệu Đình rốt cuộc để lại đường lui như thế nào, nhưng biểu cảm của anh, là vẻ mặt bình tĩnh đến thần bí.

Chuyện mà Tiểu Ca Ca muốn làm, không chuyện gì là không thành công.

Nghĩ như vậy, Đường Lạc Lạc coi như thở phào nhẹ nhõm, chuyện lo lắng mấy ngày nay, thì ra vốn dĩ chưa từng tồn tại qua, nhưng, đáng tiếc lắm đó được không, khoảng cách giữa hai người họ, đã xa đến mức không lường được nữa rồi.

- Biểu hiện hôm nay của anh, có đáng khen thưởng một chút không?

Mặc Thiệu Đình vừa nói vừa nhẹ nhàng bế Đường Lạc Lạc lên, vươn đôi chân dài, đi đên phòng ngủ ở lầu trên.

Nói ra, cũng đúng thật nên cảm ơn kỳ nghỉ quý giá này, tạo cho anh rất nhiều cơ hội “bồi dưỡng tình cảm”.

… …

Mặc Tây Thành có thể thề, trước giờ chưa từng nghĩ qua, quản lý công ty lại là chuyện khó khăn như vậy.

Lúc mới đầu Mặc Thiệu Đình kinh doanh nhà họ Mặc, bình thường tuy cũng bận, nhưng bận rộn cũng đâu vào đấy, rành mạch rõ ràng, thời gian nên nghỉ ngơi tuyệt đối phải nghỉ ngơi, thời gian tan làm cũng giống như nhân viên bình thường vậy, nhà họ Mặc trước giờ đều không khuyến khích tăng ca, mà chú trọng tăng hiệu suất đến mức cao nhất.

Nhưng đến chỗ Mặc Tây Thành, rõ ràng đó là chuyện hoàn toàn khác.

Cậu trước kia du học ngành quản lý kinh doanh ở nước ngoài, đối diện với hệ thống phức tạp khổng lồ ở nhà họ Mặc hoàn toàn không có đất dụng võ, rõ ràng từ ngữ chuyên ngành anh đều hiểu rõ, nhưng khi thực hành, lại hoàn toàn là chuyện khác.

Các cổ đông phía dưới đều nhìn cậu chằm chằm như hổ đói, vừa quan sát cậu, vừa chuẩn bị sẵn sàng thừa nước đục thả câu, cắn một miếng thịt từ người cậu, cậu vừa đề phòng, vừa không thể không xin giúp đỡ từ bọn họ.

Mà khiến Mặc Tây Thành đau đầu nhất, là cổ phần kho hàng Thanh Long.

Sự tăng vọt của cổ phần kho hàng Thanh Long, khiến cho việc tiến hành thu mua vô cùng khó khăn, không chỉ thế, lúc Mặc Tây Thành đang cắn răng chịu đựng, đến ngày thứ tư khi Mặc Tây Thành gần như điều động hết tất cả tiền vốn của nhà họ Mặc, gia tộc Brown cuối cùng cũng hành động rồi, bọn họ dùng giá cao gấp đôi nhà họ Mặc, bắt đầu điên cuồng thu mua cổ phần kho hàng Thanh Long.

Cổ phần vốn dĩ đã cao đến nỗi khiến người khác cảm thán, lại còn gấp đôi, Mặc Tây Thành mắt nhìn các cổ phần từng phần lại từng phần bị lỡ mất, bốn ngày trước, nhà họ Mặc còn có được hai mươi lăm phần trăn cổ phần kho hàng Thanh Long, gia tộc Brown thì có ba mươi phần trăm cổ phần, mà đến bây giờ, con số mới nhất hiển thị, cổ phần trong tay nhà họ Mặc là ba mươi tám phần trăn, mà sau này gia tộc Brown đuổi kịp, đã nắm được bốn mươi phần trăm cổ phần rồi.

Sự cạnh tranh có thể nói đã đạt đến độ gay cấn.

Mà do lúc trước điên cuồng thu gom tiền vốn, giờ đây nếu như không thể khống chế cổ phần như ý muốn, như thế việc chi dùng của nhà họ Mặc, sẽ xuất hiện tình cảnh éo le chưa từng có, thậm chí so với trận chấn động năm năm trước, càng chí mạng hơn.

Vì vậy ở cuộc họp hội đồng quản trị vào sáng sớm, hai tay Mặc Tây Thành chống lên bàn, biểu cảm trên mặt có sự nghiêm trọng chưa từng có, các cổ đông bên dưới lại mỗi người một ý, tranh luận kịch liệt.

- Bây giờ tốc độ thu mua cổ phần của gia tộc Brown đang tăng cao, đối với chúng ta mà nói, tình thế vô cùng bất lợi, trước mắt có thể các thức giữ gìn thực lực đến mức tối đa, là bán tháo cổ phần trong tay, bán cho những đối thủ cạnh tranh khác, cố gắng phân tán quyền khống chế cổ phần.

- Nhưng cuối cùng những cổ phần này, vẫn sẽ chuyển vào tập đoàn Brown, tập đoàn Brown ra giá quá cao, khiến người ta không thể chối từ.

- Tôi cảm thấy nên ráng thêm chút nữa, chi bằng nâng cao giá cả của chúng ta một chút, cạnh tranh tới cùng với bọn họ, luật công ty quy định, hễ trong tay có cổ phần vượt quá bốn mươi chính phẩy chín phần trăm, sẽ đi vào giai đoạn cưỡng chế thu mua, nếu như đã bắt đầu cạnh tranh rồi, chúng ta không còn đường lui nữa.

- Đúng vậy, nếu như thật sự bị gia tộc Brown nắm được quyền chủ động kho hàng Thanh Long, như thế sau này tình huống chúng ta sắp đối mặt sẽ càng phức tạp hơn, chịu khống chế từ nhiều phía.

- Sau này thế nào tôi không biết, bây giờ chắc chắn khẳng định rằng, nếu như chúng ta tiếp tục lấy đá chọi đá với gia tộc Brown như thế, vậy tiền vốn lưu động của chúng ta sẽ rất nhanh xuất hiện cục diện giật gấu vá vai, mà giá trị kinh tế khổng lồ của kho hàng Thanh Long, cần phải mười năm thậm chí vài chục năm mới có thể thể hiện, bây giờ chúng ta liều lĩnh như vậy, sẽ tạo thành ảnh hưởng phá huỷ cả nhà họ Mặc.

- Đúng, tôi ủng hộ ý kiến của giám đốc Lãnh, cứ tiếp tục như thế, chúng ta có thể vài năm không cách nào hồi phục nguyên khí, vì một kho hàng Thanh Long, rốt cuộc có đáng không? Đưa cả tiền đồ và sự phát triển của cả một xí nghiệp?

Sắc mặt Mặc Tây Thành lạnh lùng lắng nghe, nãy giờ chưa nói câu nào, trong đầu đang xoay chuyển cấp tốc.

Vừa tiếp quản công ty, đã gặp phải lựa chọn quan trọng như vậy, sai sót một chỗ thôi, liền có thể hoàn toàn thất bại.

Là tiếp tục liều lĩnh, hay bỏ cuộc…

Mặc Tây Thành lạnh lẽo nhìn các cổ đông thảo luận hăng say, cuối cùng đưa ta hai ngón tay, gõ mạnh vào mặt bàn.

Cả phòng hội nghị lập tức im lặng như tờ, mọi người đều tập trung tinh thần nhìn Mặc Tây Thành, tò mò người trẻ tuổi mới tiếp quản nhà họ Mặc chưa lâu như Mặc Tây Thành, sẽ ra quyết định như thế nào.

- Tiền vốn lưu động của chúng ta khó khăn, gia tộc Brown cũng vậy, tuy bọn họ ở nước ngoài thế lực kinh ngạc, nhưng thực lực càng lớn, vốn lưu động cũng không thể xảy ra sơ sót, bứt dây động rừng, tôi tin gia tộc Brown bây giờ cũng đang sứt đầu mẻ trán, khoảng cách giữa chúng ta, đã từng bước rút ngắn, chỉ cần đi trước gia tộc Brown một bước, liền có thể tiến thêm bước nữa, tôi quyết định, nâng cao giá cả thu mua, trận chiến này, chúng ta phải đấu với họ đến cùng.

Giá cả mà gia tộc Brown bây giờ đang thu mua, nếu như có thể lấy được cổ phần kho hàng Thanh Long đúng lúc, sẽ phải bỏ ra giá vài chục tỷ đô la, gia tộc Brown lấy đâu ra vốn điều động nhiều như thế?

Dù thực lực bọn họ hùng mạnh, cũng không thể thảnh thơi đưa ra số tiền lớn như vậy được, vì vậy Mặc Tây Thành chắc chắn, bọn họ là đang phô trương thanh thế.

Chỉ cần nhà họ Mặc tiếp tục nâng cao giá cả, gia tộc Brown cũng sẽ tiếp tục kiên trì, dù sao thứ nhà họ Mặc lấy làm tự hào nhất, là dưới sự cố gắng của Mặc Thiệu Đình, cho ra nhiều tiền mặt dự trữ dồi dào và phương thức xoay chuyển.

Mặc Tây Thành nói ra những lời này, rất dứt khoát búng tay một cái.

- Tan họp.

Nói xong, đi ra đại sảnh hội nghị trước.

Để lại những cổ đông cấp cao nhìn nhau, không biết quyết định lần này, là đúng hay sai.

Mặc Tây Thành đi ra khỏi cửa đại sảnh hội nghị, đi vào trong phòng làm việc của mình, dựa vào tường, hít một hơi thật sâu.

Là thành hay bại, thì xem vận may rồi.

Mặc Thiệu Đình ơi là Mặc Thiệu Đình, để lại cho anh không chỉ là cơ nghiệp của nhà họ Mặc, còn có sự ám ảnh mãi mãi không thoát ra được.

Mà sau lần đầu tiên hẹn ở ktv, chưa qua mấy ngày, George lại lần nữa hẹn Mặc Thiệu Đình ở sân gôn gặp mặt.

Trên bãi cỏ xanh mướt, George mặc một chiếc sơ mi trắng áo gi-lê nâu vô cùng hoài cổ, quần tây cùng màu, vòng dây đồng hồ tinh tế thoắt ẩn thoắt hiện trong túi áo trước ngực, giơ cây gậy đánh gôn lên vẫy vẫy với Mặc Thiệu Đình.

- Ê, cậu chủ Mặc, chào buổi sáng!

Mặc Thiệu Đình mặc áo sơ-mi màu đen đơn giản và quần thun, thậm chí đầu tóc cũng không chải chuốt kĩ, không chú trọng ăn mặc như George, nhưng lại rất ưa nhìn, rất bổ mắt, nhìn qua một lần, còn muốn nhìn lần thứ hai, có một số người trời sinh đã có thể mặc quần áo ra gu của mình.

Anh cười nhẹ, đi đến bên George, cầm gậy đánh gôn, lơ đãng chọc chọc vào cái hố bên cạnh.

- George, tìm tôi có việc sao? Lạc Lạc còn đang đợi tôi.

George: …

Anh biết Mặc Thiệu Đình trước giờ tự nhiên phóng khoáng, nhưng có cần ngang ngạnh đến vậy không, có thể suy nghĩ cho tâm trạng của mình một chút được không, hẹn anh ra đây đánh gôn, vừa mới thấy bóng người, câu đầu tiên lại là Lạc Lạc ở nhà đợi anh ấy?

Cái người này lại không ngại làm nô dịch cho cô vợ, đó không phải là một căn bệnh sao.

Anh ho nhẹ một tiếng, thu hồi lại ý nghĩ mới nãy, rất uất ức trả lời.

- Cậu Mặc chúng ta dù sao cũng là bạn bè từng cùng uống qua rượu cùng hát với nhau, tôi là bạn quốc tế, kiếm anh thì không thể tán gẫu tình cảm với nhau một chút được sao? Không có chuyện gì thì không thể kiếm anh sao?

Mặc Thiệu Đình không nói gì, ngước mắt nhìn George một cái, đôi mắt anh rõ ràng rành mạch, ánh mắt sâu thẳm, đen láy và cực sáng, lúc nhìn người khác, có một cảm giác uy quyền, khiến người ta bất giác cảm thấy căng thẳng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện