Đinh Tiểu Vĩ có chút hối hận.
Hắn là người khá thẳng tính, không thể chịu được chiến tranh lạnh. Nhưng hết lần này tới lần khác Chu Cẩn Hành vẫn nhất định như vậy, có thể trong lòng y đang rất giận.
Đinh Tiểu Vĩ thấy y cúi đầu xuống mà cùng chơi với Linh Linh, tinh thần kém hơn rất nhiều so với lúc nãy, hắn liền cảm thấy áy náy.
Hắn thấy vừa rồi mình nói hơi nặng lời.
Người ta vốn dĩ đã dễ bị tổn thương, mình lại kích động y như vậy.
Đinh Tiểu Vĩ kìm nén, ngồi trong phòng chơi game trên di động, càng nghĩ lại càng không vui, cuối cùng thật sự không nhịn được mà đi ra ngoài.
Chu Cẩn Hành cứ "Đinh Linh Đinh Linh" như vậy mà gọi, trêu Linh Linh cười không ngừng.
Không biết bắt đầu từ khi nào, Chu Cẩn Hành thích gọi con gái hắn như vậy, thanh âm kia nhẹ nhàng như tiếng chuông, âm cuối kéo dài rồi lên cao giọng, mỗi lần y gọi như thế, Tiểu Linh Linh sẽ cười, một lớn một nhỏ chơi với nhau vô cùng vui vẻ.
Đinh Tiểu Vĩ nhịn không được tiến lại gần, không nói gì, rồi lại đột nhiên lên tiếng hỏi: "Tiểu Chu này, trưa nay ăn gì a?"
Chu Cẩn Hành không mặn không nhạt quay lại nói, "Tủ lạnh có gì thì làm đấy."
Đinh Tiểu Vĩ cảm giác như chạm vào cái đinh mềm, vẫn không nhụt chí, "Nếu không thì hôm nay anh Đinh xuống bếp nhé? Cậu còn chưa ăn cơm tôi nấu nghiêm túc đâu."
Linh Linh đột nhiên ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, lông mày nhăn lại, nhìn hắn mà ra sức lắc đầu.
Đinh Tiểu Vĩ nhéo mặt con bé, "Con ghét bỏ ba ba rồi hả? Con ghét ba ba."
Tiểu Linh Linh nhảy lên, chui vào lồng ngực Chu Cẩn Hành, lè lưỡi cười Đinh Tiểu Vĩ.
Đinh Tiểu Vĩ cũng nở nụ cười, hắn kéo Linh Linh lại mà ôm, "Con gái, về phòng chơi đi, bố cùng chú Chu nói chuyện."
Cô bé nghe lời, cộp cộp chạy vào phòng.
Chu Cẩn Hành hơi hơi nhíu mi, nghiêng đầu nhìn hắn.
Đinh Tiểu Vĩ không được tự nhiên mà chà xát tay, "Cái kia, lúc nãy anh Đinh nói nặng, tôi nói chuyện lại cứ hay như vậy, cậu đừng để trong lòng."
Chu Cẩn Hành buồn bực nói: "Anh nói thật thì cần gì phải hối hận."
Đinh Tiểu Vĩ ngượng ngùng: "Không phải vì tôi sợ cậu buồn sao. Anh Đinh lớn rồi, cái gì cũng hơi làm quá, bí mật của cậu cũng không có vấn đề gì, về sau chúng ta để ý một chút là được."
Chu Cẩn Hành giương đôi mắt ngập nước mà nhìn Đinh Tiểu Vĩ, "Anh Đinh, tôi không quên được đâu."
Da đầu Đinh Tiểu Vĩ một trận tê dại, "Không đúng, cậu coi trọng tôi lắm sao?"
"Anh Đinh, tôi chỉ nhận thức được anh, anh hiểu chưa, trên thế giới này tôi chỉ biết mình anh thôi."
Đinh Tiểu Vĩ nhìn ánh mắt to tròn như quả nho của Chu Cẩn Hành, lòng lập tức mềm nhũn. Chu Cẩn Hành hiện tại trong mắt hắn giống như một con cún đi lạc, ai cho y giăm bông y liền chạy theo đít người ta.
Một người bơ vơ không nơi nương tựa, cái gì cũng không nhớ, tương lai mù mịt, vì thế đối với người thu nhận y, mình là đại ca vừa trượng nghĩa lại còn anh tuấn, y sinh ra chút cảm tình dị dạng tựa hồ cũng rất bình thường.
Trong khoảng thời gian ngắn, Đinh Tiểu Vĩ cảm khái vạn lần, hắn vỗ vai Chu Cẩn Hành: "Tiểu Chu này, anh Đinh hiểu hiện tại cậu khá mơ hồ, chúng ta phải có lòng tin a, khẳng định cậu có thể nhớ lại chuyện trước kia được."
Chu Cẩn Hành trầm mặc nhìn hắn, đột nhiên cúi người về phía trước ôm chặt lấy hắn.
Đinh Tiểu vĩ hoảng sợ, cứng đờ tại chỗ.
Chu Cẩn Hành ở bên tai hắn nói, "Anh Đinh, cảm ơn anh. Nếu không có anh, bây giờ tôi cũng không biết ở đâu nữa."
Đỉnh Tiểu Vĩ cảm thấy mình như người hùng, lúc này thỏa mãn tột độ, vội vàng nói: "Nơi nào nơi nào cái gì chứ, cậu đừng khách khí với anh Đinh, tôi là người như thế, sao có thể thấy chết không cứu?"
Chu Cẩn Hành nhân cơ hội đặt cằm lên vai hắn, trên mặt lộ ra một nụ cười giảo hoạt.
Đinh Tiểu Vĩ một bên lén lút đem tay y rời khỏi vai mình, một bên dũng cảm nói: "Tôi, Đinh Tiểu Vĩ nếu đã đem người nhặt về, khẳng định sẽ phụ trách đến cùng, cậu cứ yên tâm ở đây, một ngày nào đó tôi sẽ giúp cậu tìm người nhà."
Chu Cẩn Hành cảm kích nhìn hắn: "Anh Đinh, anh đối tốt với tôi như vậy... Tôi cảm thấy tôi đối với anh thật sự là......"
"Ai, dừng lại dừng lại!" Đinh Tiểu Vĩ sợ tới mức bịt kín miệng y, "Lời này không được nói tùy tiện, cậu, cậu đi, cậu đây là tiếp xúc với người khác quá ít. Cậu xem cậu ở nhà tôi một tháng cũng chưa cùng phụ nữ nói chuyện. Cậu tiếp xúc với phụ nữ, bảo đảm sẽ lại bình thường ngay. Như vậy đi, đêm nay anh Đinh đưa cậu đi bar chơi, được không?"
Chu Cẩn Hành lắc đầu, "Không có hứng."
"Đừng thế, cậu chưa đi làm sao biết được mình có hứng thú hay không. Đi chỗ đó phải tốn vài trăm, anh Đinh vì cậu mà không tiếc tiêu tiền, cậu còn phân vân gì nha."
Chu Cẩn Hành vẫn không muốn đi.
Đinh Tiểu Vĩ cũng lười nhiều lời, "Như thế nhé, tối nay sửa soạn một chút, anh Đinh mang cậu ra ngoài xem sự đời."
Buổi tối dỗ Linh Linh ngủ rồi, Đinh Tiểu Vĩ liền thúc giục Chu Cẩn Hành mặc đồ.
Khi kết hôn rồi, hắn sẽ không đi tới những chỗ xa hoa trụy lạc. Sau khi vợ bỏ đi, hắn cũng không phải không nghĩ tới, chính là chỉ sợ tiêu tiền, thứ hai là những nơi đó phụ nữ thường không đáng tin cậy. Lúc này vì cứu một thanh niên đang sa ngã, hắn bỏ vốn ra, nghĩ lúc nữa sẽ có một đống cô gái trẻ đi loanh quanh lại chỗ bọn họ, hắn liền có chút hưng phấn.
Bộ dáng Chu Cẩn Hành buồn tẻ đến vô vị, lười biếng mà thay quần áo.
Đinh Tiểu Vĩ nhìn không hài lòng, chỗ cạo trọc trên đầu y mới mọc tóc, phá hỏng cả người y, bèn lấy keo xịt tóc ra phun, cuối cùng che kín mít lại.
Hai người ngồi trên xe bus, mùi hương trên đầu Chu Cẩn Hành làm các hành khách choáng váng. Đinh Tiểu Vĩ còn rất cao hứng, thấy mình nhặt về một người anh em nhìn thế nào cũng thuận mắt.
Xuống xe, gió thổi qua làm mùi hương cũng tản bớt. Chu Cẩn Hành đi theo Đinh Tiểu Vĩ, một trước một sau vào cái nơi đang rung lắc, đến gần một đám các cô gái trẻ, nhìn chằm chằm.
Chu Cẩn Hành lớn lên có bao nhiêu người không rời mắt khỏi y được đã không nói, Đinh Tiểu Vĩ hôm nay trang điểm sửa soạn tốt, mùi hương nam tính cùng với ngũ quan cân xứng, khí chất chán chường, hai chân dài này đứng ở đâu cũng đủ lực sát thương.
Đã lâu Đinh Tiểu Vĩ chưa biết đến khoái cảm được người khác chú ý, nhất thời có chút lâng lâng. Hắn nghĩ thầm, anh đây vẫn rất có mị lực, không lo không tìm được một cô nàng tốt.
Chu Cẩn Hành nhìn thẳng, tựa hồ đối với xung quanh bằng một ánh mắt lãnh đạm, ngồi xuống trước quầy bar tự gọi hai chai bia.
Đinh Tiểu Vĩ tiến đến bên cạnh y, có chút hứng phấn mà nói, "Tiểu Chu cậu xem, trước không có, bây giờ xung quanh toàn con gái, nhìn người ta một chút cũng không sao đâu, nơi này nhiều người đẹp, cậu thấy thế nào, có để ý ai không?"
Chu Cẩn Hành liếc hắn một cái, "Không có."
"Vậy cậu cứ xem đi, hiện tại chưa đến 12 giờ." Đinh Tiểu Vĩ hưng phấn uống một ngụm bia lạnh, tức khắc cảm thấy thoải mái toàn thân.
Trong mắt Chu Cẩn Hành có một tia nhàn nhạt mà châm chọc, lơ đãng quay đầu, nhìn Đinh Tiểu Vĩ uống bia mà hầu kết dưới cổ lên xuống, đột nhiên có một loại kích thích muốn nhào qua cắn.
Hai người đang nói chuyện, một cô gái cao gầy bỗng nhiên cười hì hì chen vào chỗ giữa bọn họ, nhẹ nhàng hỏi: "Anh đẹp trai không có ai bồi sao? Muốn hay không lại đây cùng chúng em uống rượu nha." Nói xong còn chỉ chỉ cái ghế dài đối diện, Đinh Tiểu Vĩ quay đầu nhìn lại, vài nữ sinh thời thượng lại đáng yêu nhìn bọn họ, vẫy tay cười.
Trong lòng Đinh Tiểu Vĩ cao hứng chỉ thiếu điều muốn nhảy lên, làm ra vẻ kín đáo cười nói, "Tôi thì không thành vấn đề, Tiểu Chu?"
Chu Cẩn Hành liếc hắn một cái, "Không sao cả."
Khuôn mặt Chu Cẩn Hành lạnh lùng khiến các cô gái sáng mắt lên.
Đinh Tiểu Vĩ gấp đến độ không chờ nổi mà đứng lên, cầm tay y mà giục, "Đi thôi, qua đó."
Hai người đi đến, ngồi xuống ghế.
Chu Cẩn Hành ngồi xuống, hai bên cạnh các cô gái liền vây quanh muốn cùng y uống rượu, mồm năm miệng mười hỏi y có phải người mẫu không, có thể nói tiếng Trung không.
Đinh Tiểu Vĩ nổi cáu trong lòng, nghĩ thầm một đám đều mẹ nó sính ngoại, nhìn Chu Cẩn Hành còn bộ dạng lạnh lùng, hắn bèn trợn mắt nhìn y.
Chu Cẩn Hành cư nhiên còn quay lại cười với hắn, cái cười nhìn thế nào cũng không có ý tốt.
Đinh Tiểu Vĩ liếc mắt một cái, lôi kéo cô gái bên cạnh bắt đầu uống rượu.
Hắn là người rất dễ đắc ý, đặc biệt lâu lắm không được các cô gái bồi thoải mái, lúc nào lại càng vênh váo muốn thêm hai chữ "Nhiều hơn."
Nhìn cô gái trước mặt yểu điệu làm nũng, Đinh Tiểu Vĩ trong lòng liền coi thường người ta, cũng đã quên tửu lượng của mình không ra gì, bắt đầu uống, trái một ly phải một ly cùng cô gái kia so tài. Các cô ngồi hai bên đã trả tiền rồi, phương diện này hắn không áp lực nữa.
Hắn đã quên sáng nay say rượu đau đầu muốn nứt ra, đã thề không bao giờ uống rượu nữa. Hiện tại, cả người hắn đều đã tiến vào trạng thái hưng phấn.
Chu Cẩn Hành lại gần: "Anh Đinh, đừng trách tôi không nhắc nhở anh, không được uống nữa."
Là nam nhi, trước mặt nhiều cô gái tuyệt đối không thể thừa nhận "Không được."
Đinh Tiểu vĩ cầm chén rượu đánh cách, vung tay lên, "Không có việc gì, cô uống đi."
Cô gái bên cạnh cười hì hì nói, "Tới tới tới, uống không không thú vị, chơi xúc xắc đi."
"Chơi! Chơi!" Đinh Tiểu Vĩ xắn tay áo, "Tôi trước nha. Bảy bốn"
"Tám bốn."
"Muời hai."
"..."
Mấy vòng sau, vận khí của Đinh Tiểu Vĩ không tệ lắm, chưa thua, nhưng Chu Cẩn Hành nhìn không nổi. Các cô xung quanh cố ý nhắm vào hắn, thà rằng mình uống rượu cũng muốn mạo hiểm thay hắn, tựa hồ chờ xem nên trừng phạt hắn như thế nào.
Chu Cẩn Hành chơi mấy vòng đều không được, cuối cùng thua.
Một cô gái đã hô lên: "Anh đẹp trai, chọn một người ở đây hôn lưỡi, hôn lưỡi!"
Bên cạnh ồn ào lên, cùng nhau hô "Cháo lưỡi cháo lưỡi." Ngay cả ghế bên cạnh cũng bị tiếng hô của bọn họ thu hút.
Chu Cẩn Hành lắc chén rượu, nhẹ nhàng cười, "Nhất định phải làm sao?"
"Muốn a, nhất định phải làm."
Đinh Tiểu Vĩ há hốc mồm, đấm nhẹ hắn, "Tiểu tử cậu vận lớn nha, nhanh lên nào."
Chu Cẩn hành buông chén rượu, "Ai cũng được?"
"Đều được hết."
"Không đổi ý nha."
Mọi người cùng kêu lên "Sẽ không đổi ý", ngay cả Đinh Tiểu Vĩ cũng ồn ào theo.
Chu Cẩn Hành cong môi cười, trong ánh mắt các cô gái đều hiện rõ khát vọng mong chờ, y xoay người giữ đầu Đinh Tiểu Vĩ, dưới những tiếng kinh hô xung quanh mà hôn xuống.
Đinh Tiểu Vĩ trợn tròn mắt, môi chạm nhau mang theo mùi rượu, não hắn tức thì chập mạch luôn.
Chu Cẩn Hành nhấp nháp như đang thưởng thức thành quả, đầu lưỡi quét một vòng sau đó buông hắn ra, đồng thời đứng lên vỗ vỗ mặt Đinh Tiểu Vĩ còn đang sững sờ, ái muội mà nói: "Về nhà thôi."
Nói xong không đợi mọi người phản ứng, quay người xách mông chạy lấy chạy để.
Gây tai họa để người ta ở lại thu dọn cục diện rối rắm, chiêu này thật thâm. Đinh Tiểu Vĩ chạy theo, cảm thấy mặt mình nóng đến dọa người.
Hắn cảm giác những ánh mắt ở đây đang bắn ra vô số luồng đạn, bao hàm cả xem xét, tò mò, nghiền ngẫm các loại, ép hắn hận không thể chui xuống dưới gầm bàn.
Hắn nhảy dựng lên, còn quan tâm tâm trạng khốn khổ của các cô gái gì nữa chứ, hắn chạy luôn ra khỏi quá bar.
Vừa ra khỏi cửa, gió lạnh buổi tối thổi vào mặt, hắn nhất thời thanh tỉnh không ít. Nghĩ đến sự việc vừa xảy ra, Đinh Tiểu Vĩ tức giận muốn cào tường.
Hắn quay đầu, tìm cái người vừa mới xách mông chạy lấy người kia, quả nhiên lập tức thấy y ở công viên đối diện ngay bên kia đường.
Đinh Tiểu Vĩ tức giận chạy qua, "Con mẹ nó, cậu dừng lại cho tôi!"
Chu Cẩn Hành bước một bước, xoay người lại, cau mày nhìn hắn.
Đinh Tiểu Vĩ xông lên nắm cổ áo y, giận dữ đẩy y lên thân cây gần đó, mặt đầy sát khí mà quát: "Mẹ nó cậu có bệnh à, không sợ mất mặt đúng không!"
Chu Cẩn Hành nắm lấy cổ tay hắn.
Rõ ràng nhìn qua rất nhẹ nhàng nhưng lực đạo lại lớn kinh người, nhất thời làm Đinh Tiểu Vĩ toát mồ hôi.
Giọng Chu Cẩn Hành lạnh lùng: "Tôi không nghĩ tới, đối với một đám con gái xum xoe như vậy, đến cùng mới là ai mất mặt."
Đinh Tiểu Vĩ tức giận, vung một đấm thẳng mặt y.
Chu Cẩn Hành một tay bắt lấy tay hắn, dùng sức vặn, Đinh Tiểu Vĩ không tự chủ được mà xoay người, bị Chu Cẩn Hành chặn ngang khống chế được, cuối cùng dán ở lồng ngực y.
Chiêu này bình thường không dễ dàng khuất phục được Đinh Tiểu Vĩ, chỉ là hắn uống nhiều quá, đi đường còn không đứng thẳng được.
Chu Cẩn Hành ở bên tai hắn nói: "Anh Đinh, hôm nay nếu có chuyện gì thì cũng không phải tôi sai."
Đinh Tiểu Vĩ kêu lên: "Cậu có ý gì?"
Môi Chu Cẩn Hành gần như dán sát tai hắn: "Tôi có chút giận."
"Cậu giận? Cậu khiến tôi mất mặt làm trò trước mặt nhiều người như vậy, mẹ nó còn tức giận?"
Chu Cẩn Hành gắt gao ôm chặt eo hắn, "Tôi không nghĩ anh lại để tôi như vậy, xảy ra việc này, anh nên nhận trách nhiệm."
"Tôi không phải vì muốn tốt cho cậu, giờ thì mất mặt rồi nha, họ biết cậu là một thằng đồng tính rồi."
Chu Cẩn Hành trầm mặc một chút, "Chuyện này nên nói như nào nhỉ? Chẳng lẽ họ không nghĩ anh là đồng tính luyến ái chắc."
Đinh Tiểu Vĩ thẹn quá hóa giận, nhấc chân hung hăng dẫm Chu Cẩn Hành.
Chu Cẩn Hành buồn bực kêu lên một tiếng, lui về sau một bước.
Đinh Tiểu Vĩ xoay người, một chân đá lên eo y, Chu Cẩn Hành cầm chân hắn kéo mạnh, ném hắn xuống đất.
Hai người cùng nhau ngã vào một chỗ khuất trong công viên, không chịu buông tha mà ngồi dậy đánh tiếp.
_
Tác giả có lời muốn nói: "Nương nương khang" đã có ngày xuất bản, giấy chất lượng, các nàng ai hứng thú có thể mua. Dự kiến xuất bản khoảng 2 quyển, có điểm khác trên mạng:
1/ Sửa lại đa số lỗi chính tả.
2/ Nội dung bảo lưu.
3/ 2 phiên ngoại, 1 và 2 tên trái - phải.
4/ Thêm phần chơi chữ trong bếp (chính văn mở rộng) và chơi chữ ở văn phòng (phúc lợi phiên ngoại), mọi người sẽ hiểu.
5/ Bìa đẹp.
Cứ vậy đã, cảm ơn mọi người ủng hộ.
Hắn là người khá thẳng tính, không thể chịu được chiến tranh lạnh. Nhưng hết lần này tới lần khác Chu Cẩn Hành vẫn nhất định như vậy, có thể trong lòng y đang rất giận.
Đinh Tiểu Vĩ thấy y cúi đầu xuống mà cùng chơi với Linh Linh, tinh thần kém hơn rất nhiều so với lúc nãy, hắn liền cảm thấy áy náy.
Hắn thấy vừa rồi mình nói hơi nặng lời.
Người ta vốn dĩ đã dễ bị tổn thương, mình lại kích động y như vậy.
Đinh Tiểu Vĩ kìm nén, ngồi trong phòng chơi game trên di động, càng nghĩ lại càng không vui, cuối cùng thật sự không nhịn được mà đi ra ngoài.
Chu Cẩn Hành cứ "Đinh Linh Đinh Linh" như vậy mà gọi, trêu Linh Linh cười không ngừng.
Không biết bắt đầu từ khi nào, Chu Cẩn Hành thích gọi con gái hắn như vậy, thanh âm kia nhẹ nhàng như tiếng chuông, âm cuối kéo dài rồi lên cao giọng, mỗi lần y gọi như thế, Tiểu Linh Linh sẽ cười, một lớn một nhỏ chơi với nhau vô cùng vui vẻ.
Đinh Tiểu Vĩ nhịn không được tiến lại gần, không nói gì, rồi lại đột nhiên lên tiếng hỏi: "Tiểu Chu này, trưa nay ăn gì a?"
Chu Cẩn Hành không mặn không nhạt quay lại nói, "Tủ lạnh có gì thì làm đấy."
Đinh Tiểu Vĩ cảm giác như chạm vào cái đinh mềm, vẫn không nhụt chí, "Nếu không thì hôm nay anh Đinh xuống bếp nhé? Cậu còn chưa ăn cơm tôi nấu nghiêm túc đâu."
Linh Linh đột nhiên ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, lông mày nhăn lại, nhìn hắn mà ra sức lắc đầu.
Đinh Tiểu Vĩ nhéo mặt con bé, "Con ghét bỏ ba ba rồi hả? Con ghét ba ba."
Tiểu Linh Linh nhảy lên, chui vào lồng ngực Chu Cẩn Hành, lè lưỡi cười Đinh Tiểu Vĩ.
Đinh Tiểu Vĩ cũng nở nụ cười, hắn kéo Linh Linh lại mà ôm, "Con gái, về phòng chơi đi, bố cùng chú Chu nói chuyện."
Cô bé nghe lời, cộp cộp chạy vào phòng.
Chu Cẩn Hành hơi hơi nhíu mi, nghiêng đầu nhìn hắn.
Đinh Tiểu Vĩ không được tự nhiên mà chà xát tay, "Cái kia, lúc nãy anh Đinh nói nặng, tôi nói chuyện lại cứ hay như vậy, cậu đừng để trong lòng."
Chu Cẩn Hành buồn bực nói: "Anh nói thật thì cần gì phải hối hận."
Đinh Tiểu Vĩ ngượng ngùng: "Không phải vì tôi sợ cậu buồn sao. Anh Đinh lớn rồi, cái gì cũng hơi làm quá, bí mật của cậu cũng không có vấn đề gì, về sau chúng ta để ý một chút là được."
Chu Cẩn Hành giương đôi mắt ngập nước mà nhìn Đinh Tiểu Vĩ, "Anh Đinh, tôi không quên được đâu."
Da đầu Đinh Tiểu Vĩ một trận tê dại, "Không đúng, cậu coi trọng tôi lắm sao?"
"Anh Đinh, tôi chỉ nhận thức được anh, anh hiểu chưa, trên thế giới này tôi chỉ biết mình anh thôi."
Đinh Tiểu Vĩ nhìn ánh mắt to tròn như quả nho của Chu Cẩn Hành, lòng lập tức mềm nhũn. Chu Cẩn Hành hiện tại trong mắt hắn giống như một con cún đi lạc, ai cho y giăm bông y liền chạy theo đít người ta.
Một người bơ vơ không nơi nương tựa, cái gì cũng không nhớ, tương lai mù mịt, vì thế đối với người thu nhận y, mình là đại ca vừa trượng nghĩa lại còn anh tuấn, y sinh ra chút cảm tình dị dạng tựa hồ cũng rất bình thường.
Trong khoảng thời gian ngắn, Đinh Tiểu Vĩ cảm khái vạn lần, hắn vỗ vai Chu Cẩn Hành: "Tiểu Chu này, anh Đinh hiểu hiện tại cậu khá mơ hồ, chúng ta phải có lòng tin a, khẳng định cậu có thể nhớ lại chuyện trước kia được."
Chu Cẩn Hành trầm mặc nhìn hắn, đột nhiên cúi người về phía trước ôm chặt lấy hắn.
Đinh Tiểu vĩ hoảng sợ, cứng đờ tại chỗ.
Chu Cẩn Hành ở bên tai hắn nói, "Anh Đinh, cảm ơn anh. Nếu không có anh, bây giờ tôi cũng không biết ở đâu nữa."
Đỉnh Tiểu Vĩ cảm thấy mình như người hùng, lúc này thỏa mãn tột độ, vội vàng nói: "Nơi nào nơi nào cái gì chứ, cậu đừng khách khí với anh Đinh, tôi là người như thế, sao có thể thấy chết không cứu?"
Chu Cẩn Hành nhân cơ hội đặt cằm lên vai hắn, trên mặt lộ ra một nụ cười giảo hoạt.
Đinh Tiểu Vĩ một bên lén lút đem tay y rời khỏi vai mình, một bên dũng cảm nói: "Tôi, Đinh Tiểu Vĩ nếu đã đem người nhặt về, khẳng định sẽ phụ trách đến cùng, cậu cứ yên tâm ở đây, một ngày nào đó tôi sẽ giúp cậu tìm người nhà."
Chu Cẩn Hành cảm kích nhìn hắn: "Anh Đinh, anh đối tốt với tôi như vậy... Tôi cảm thấy tôi đối với anh thật sự là......"
"Ai, dừng lại dừng lại!" Đinh Tiểu Vĩ sợ tới mức bịt kín miệng y, "Lời này không được nói tùy tiện, cậu, cậu đi, cậu đây là tiếp xúc với người khác quá ít. Cậu xem cậu ở nhà tôi một tháng cũng chưa cùng phụ nữ nói chuyện. Cậu tiếp xúc với phụ nữ, bảo đảm sẽ lại bình thường ngay. Như vậy đi, đêm nay anh Đinh đưa cậu đi bar chơi, được không?"
Chu Cẩn Hành lắc đầu, "Không có hứng."
"Đừng thế, cậu chưa đi làm sao biết được mình có hứng thú hay không. Đi chỗ đó phải tốn vài trăm, anh Đinh vì cậu mà không tiếc tiêu tiền, cậu còn phân vân gì nha."
Chu Cẩn Hành vẫn không muốn đi.
Đinh Tiểu Vĩ cũng lười nhiều lời, "Như thế nhé, tối nay sửa soạn một chút, anh Đinh mang cậu ra ngoài xem sự đời."
Buổi tối dỗ Linh Linh ngủ rồi, Đinh Tiểu Vĩ liền thúc giục Chu Cẩn Hành mặc đồ.
Khi kết hôn rồi, hắn sẽ không đi tới những chỗ xa hoa trụy lạc. Sau khi vợ bỏ đi, hắn cũng không phải không nghĩ tới, chính là chỉ sợ tiêu tiền, thứ hai là những nơi đó phụ nữ thường không đáng tin cậy. Lúc này vì cứu một thanh niên đang sa ngã, hắn bỏ vốn ra, nghĩ lúc nữa sẽ có một đống cô gái trẻ đi loanh quanh lại chỗ bọn họ, hắn liền có chút hưng phấn.
Bộ dáng Chu Cẩn Hành buồn tẻ đến vô vị, lười biếng mà thay quần áo.
Đinh Tiểu Vĩ nhìn không hài lòng, chỗ cạo trọc trên đầu y mới mọc tóc, phá hỏng cả người y, bèn lấy keo xịt tóc ra phun, cuối cùng che kín mít lại.
Hai người ngồi trên xe bus, mùi hương trên đầu Chu Cẩn Hành làm các hành khách choáng váng. Đinh Tiểu Vĩ còn rất cao hứng, thấy mình nhặt về một người anh em nhìn thế nào cũng thuận mắt.
Xuống xe, gió thổi qua làm mùi hương cũng tản bớt. Chu Cẩn Hành đi theo Đinh Tiểu Vĩ, một trước một sau vào cái nơi đang rung lắc, đến gần một đám các cô gái trẻ, nhìn chằm chằm.
Chu Cẩn Hành lớn lên có bao nhiêu người không rời mắt khỏi y được đã không nói, Đinh Tiểu Vĩ hôm nay trang điểm sửa soạn tốt, mùi hương nam tính cùng với ngũ quan cân xứng, khí chất chán chường, hai chân dài này đứng ở đâu cũng đủ lực sát thương.
Đã lâu Đinh Tiểu Vĩ chưa biết đến khoái cảm được người khác chú ý, nhất thời có chút lâng lâng. Hắn nghĩ thầm, anh đây vẫn rất có mị lực, không lo không tìm được một cô nàng tốt.
Chu Cẩn Hành nhìn thẳng, tựa hồ đối với xung quanh bằng một ánh mắt lãnh đạm, ngồi xuống trước quầy bar tự gọi hai chai bia.
Đinh Tiểu Vĩ tiến đến bên cạnh y, có chút hứng phấn mà nói, "Tiểu Chu cậu xem, trước không có, bây giờ xung quanh toàn con gái, nhìn người ta một chút cũng không sao đâu, nơi này nhiều người đẹp, cậu thấy thế nào, có để ý ai không?"
Chu Cẩn Hành liếc hắn một cái, "Không có."
"Vậy cậu cứ xem đi, hiện tại chưa đến 12 giờ." Đinh Tiểu Vĩ hưng phấn uống một ngụm bia lạnh, tức khắc cảm thấy thoải mái toàn thân.
Trong mắt Chu Cẩn Hành có một tia nhàn nhạt mà châm chọc, lơ đãng quay đầu, nhìn Đinh Tiểu Vĩ uống bia mà hầu kết dưới cổ lên xuống, đột nhiên có một loại kích thích muốn nhào qua cắn.
Hai người đang nói chuyện, một cô gái cao gầy bỗng nhiên cười hì hì chen vào chỗ giữa bọn họ, nhẹ nhàng hỏi: "Anh đẹp trai không có ai bồi sao? Muốn hay không lại đây cùng chúng em uống rượu nha." Nói xong còn chỉ chỉ cái ghế dài đối diện, Đinh Tiểu Vĩ quay đầu nhìn lại, vài nữ sinh thời thượng lại đáng yêu nhìn bọn họ, vẫy tay cười.
Trong lòng Đinh Tiểu Vĩ cao hứng chỉ thiếu điều muốn nhảy lên, làm ra vẻ kín đáo cười nói, "Tôi thì không thành vấn đề, Tiểu Chu?"
Chu Cẩn Hành liếc hắn một cái, "Không sao cả."
Khuôn mặt Chu Cẩn Hành lạnh lùng khiến các cô gái sáng mắt lên.
Đinh Tiểu Vĩ gấp đến độ không chờ nổi mà đứng lên, cầm tay y mà giục, "Đi thôi, qua đó."
Hai người đi đến, ngồi xuống ghế.
Chu Cẩn Hành ngồi xuống, hai bên cạnh các cô gái liền vây quanh muốn cùng y uống rượu, mồm năm miệng mười hỏi y có phải người mẫu không, có thể nói tiếng Trung không.
Đinh Tiểu Vĩ nổi cáu trong lòng, nghĩ thầm một đám đều mẹ nó sính ngoại, nhìn Chu Cẩn Hành còn bộ dạng lạnh lùng, hắn bèn trợn mắt nhìn y.
Chu Cẩn Hành cư nhiên còn quay lại cười với hắn, cái cười nhìn thế nào cũng không có ý tốt.
Đinh Tiểu Vĩ liếc mắt một cái, lôi kéo cô gái bên cạnh bắt đầu uống rượu.
Hắn là người rất dễ đắc ý, đặc biệt lâu lắm không được các cô gái bồi thoải mái, lúc nào lại càng vênh váo muốn thêm hai chữ "Nhiều hơn."
Nhìn cô gái trước mặt yểu điệu làm nũng, Đinh Tiểu Vĩ trong lòng liền coi thường người ta, cũng đã quên tửu lượng của mình không ra gì, bắt đầu uống, trái một ly phải một ly cùng cô gái kia so tài. Các cô ngồi hai bên đã trả tiền rồi, phương diện này hắn không áp lực nữa.
Hắn đã quên sáng nay say rượu đau đầu muốn nứt ra, đã thề không bao giờ uống rượu nữa. Hiện tại, cả người hắn đều đã tiến vào trạng thái hưng phấn.
Chu Cẩn Hành lại gần: "Anh Đinh, đừng trách tôi không nhắc nhở anh, không được uống nữa."
Là nam nhi, trước mặt nhiều cô gái tuyệt đối không thể thừa nhận "Không được."
Đinh Tiểu vĩ cầm chén rượu đánh cách, vung tay lên, "Không có việc gì, cô uống đi."
Cô gái bên cạnh cười hì hì nói, "Tới tới tới, uống không không thú vị, chơi xúc xắc đi."
"Chơi! Chơi!" Đinh Tiểu Vĩ xắn tay áo, "Tôi trước nha. Bảy bốn"
"Tám bốn."
"Muời hai."
"..."
Mấy vòng sau, vận khí của Đinh Tiểu Vĩ không tệ lắm, chưa thua, nhưng Chu Cẩn Hành nhìn không nổi. Các cô xung quanh cố ý nhắm vào hắn, thà rằng mình uống rượu cũng muốn mạo hiểm thay hắn, tựa hồ chờ xem nên trừng phạt hắn như thế nào.
Chu Cẩn Hành chơi mấy vòng đều không được, cuối cùng thua.
Một cô gái đã hô lên: "Anh đẹp trai, chọn một người ở đây hôn lưỡi, hôn lưỡi!"
Bên cạnh ồn ào lên, cùng nhau hô "Cháo lưỡi cháo lưỡi." Ngay cả ghế bên cạnh cũng bị tiếng hô của bọn họ thu hút.
Chu Cẩn Hành lắc chén rượu, nhẹ nhàng cười, "Nhất định phải làm sao?"
"Muốn a, nhất định phải làm."
Đinh Tiểu Vĩ há hốc mồm, đấm nhẹ hắn, "Tiểu tử cậu vận lớn nha, nhanh lên nào."
Chu Cẩn hành buông chén rượu, "Ai cũng được?"
"Đều được hết."
"Không đổi ý nha."
Mọi người cùng kêu lên "Sẽ không đổi ý", ngay cả Đinh Tiểu Vĩ cũng ồn ào theo.
Chu Cẩn Hành cong môi cười, trong ánh mắt các cô gái đều hiện rõ khát vọng mong chờ, y xoay người giữ đầu Đinh Tiểu Vĩ, dưới những tiếng kinh hô xung quanh mà hôn xuống.
Đinh Tiểu Vĩ trợn tròn mắt, môi chạm nhau mang theo mùi rượu, não hắn tức thì chập mạch luôn.
Chu Cẩn Hành nhấp nháp như đang thưởng thức thành quả, đầu lưỡi quét một vòng sau đó buông hắn ra, đồng thời đứng lên vỗ vỗ mặt Đinh Tiểu Vĩ còn đang sững sờ, ái muội mà nói: "Về nhà thôi."
Nói xong không đợi mọi người phản ứng, quay người xách mông chạy lấy chạy để.
Gây tai họa để người ta ở lại thu dọn cục diện rối rắm, chiêu này thật thâm. Đinh Tiểu Vĩ chạy theo, cảm thấy mặt mình nóng đến dọa người.
Hắn cảm giác những ánh mắt ở đây đang bắn ra vô số luồng đạn, bao hàm cả xem xét, tò mò, nghiền ngẫm các loại, ép hắn hận không thể chui xuống dưới gầm bàn.
Hắn nhảy dựng lên, còn quan tâm tâm trạng khốn khổ của các cô gái gì nữa chứ, hắn chạy luôn ra khỏi quá bar.
Vừa ra khỏi cửa, gió lạnh buổi tối thổi vào mặt, hắn nhất thời thanh tỉnh không ít. Nghĩ đến sự việc vừa xảy ra, Đinh Tiểu Vĩ tức giận muốn cào tường.
Hắn quay đầu, tìm cái người vừa mới xách mông chạy lấy người kia, quả nhiên lập tức thấy y ở công viên đối diện ngay bên kia đường.
Đinh Tiểu Vĩ tức giận chạy qua, "Con mẹ nó, cậu dừng lại cho tôi!"
Chu Cẩn Hành bước một bước, xoay người lại, cau mày nhìn hắn.
Đinh Tiểu Vĩ xông lên nắm cổ áo y, giận dữ đẩy y lên thân cây gần đó, mặt đầy sát khí mà quát: "Mẹ nó cậu có bệnh à, không sợ mất mặt đúng không!"
Chu Cẩn Hành nắm lấy cổ tay hắn.
Rõ ràng nhìn qua rất nhẹ nhàng nhưng lực đạo lại lớn kinh người, nhất thời làm Đinh Tiểu Vĩ toát mồ hôi.
Giọng Chu Cẩn Hành lạnh lùng: "Tôi không nghĩ tới, đối với một đám con gái xum xoe như vậy, đến cùng mới là ai mất mặt."
Đinh Tiểu Vĩ tức giận, vung một đấm thẳng mặt y.
Chu Cẩn Hành một tay bắt lấy tay hắn, dùng sức vặn, Đinh Tiểu Vĩ không tự chủ được mà xoay người, bị Chu Cẩn Hành chặn ngang khống chế được, cuối cùng dán ở lồng ngực y.
Chiêu này bình thường không dễ dàng khuất phục được Đinh Tiểu Vĩ, chỉ là hắn uống nhiều quá, đi đường còn không đứng thẳng được.
Chu Cẩn Hành ở bên tai hắn nói: "Anh Đinh, hôm nay nếu có chuyện gì thì cũng không phải tôi sai."
Đinh Tiểu Vĩ kêu lên: "Cậu có ý gì?"
Môi Chu Cẩn Hành gần như dán sát tai hắn: "Tôi có chút giận."
"Cậu giận? Cậu khiến tôi mất mặt làm trò trước mặt nhiều người như vậy, mẹ nó còn tức giận?"
Chu Cẩn Hành gắt gao ôm chặt eo hắn, "Tôi không nghĩ anh lại để tôi như vậy, xảy ra việc này, anh nên nhận trách nhiệm."
"Tôi không phải vì muốn tốt cho cậu, giờ thì mất mặt rồi nha, họ biết cậu là một thằng đồng tính rồi."
Chu Cẩn Hành trầm mặc một chút, "Chuyện này nên nói như nào nhỉ? Chẳng lẽ họ không nghĩ anh là đồng tính luyến ái chắc."
Đinh Tiểu Vĩ thẹn quá hóa giận, nhấc chân hung hăng dẫm Chu Cẩn Hành.
Chu Cẩn Hành buồn bực kêu lên một tiếng, lui về sau một bước.
Đinh Tiểu Vĩ xoay người, một chân đá lên eo y, Chu Cẩn Hành cầm chân hắn kéo mạnh, ném hắn xuống đất.
Hai người cùng nhau ngã vào một chỗ khuất trong công viên, không chịu buông tha mà ngồi dậy đánh tiếp.
_
Tác giả có lời muốn nói: "Nương nương khang" đã có ngày xuất bản, giấy chất lượng, các nàng ai hứng thú có thể mua. Dự kiến xuất bản khoảng 2 quyển, có điểm khác trên mạng:
1/ Sửa lại đa số lỗi chính tả.
2/ Nội dung bảo lưu.
3/ 2 phiên ngoại, 1 và 2 tên trái - phải.
4/ Thêm phần chơi chữ trong bếp (chính văn mở rộng) và chơi chữ ở văn phòng (phúc lợi phiên ngoại), mọi người sẽ hiểu.
5/ Bìa đẹp.
Cứ vậy đã, cảm ơn mọi người ủng hộ.
Danh sách chương