"Còn giận sao?" Chu Cẩn Hành bế con đứng ở cửa phòng tắm, cười khanh khách nhìn Đinh Tiểu Vĩ thay quần áo.
Đinh Tiểu Vĩ xoay người mặc quần áo, đã muốn phát cáu lên, định đi tới đập y vài cái, nhưng nhìn đến đứa bé nằm sát vào trong lồng ngực y.
Thằng bé bụ bẫm trắng trẻo kia như cái khiên che trước ngực Chu Cẩn Hành khiến hắn muốn làm gì cũng phải kiêng dè. Cứ do dự như vậy, lửa giận phun trào nhất thời bị dập tắt, hắn lại không biết nên làm gì với y.
Chu Cẩn Hành xốc thằng bé lên, nhẹ nhàng kể cho Đinh Tiểu Vĩ nghe chuyện gia đình, "Mới năm tháng, nặng hơn mấy đứa bé bảy tám tháng, bác sĩ dặn em phải kiểm soát lượng đồ ăn của thằng bé."
Đinh Tiểu Vĩ chỉ vào mũi y "Cậu cậu cậu" nửa ngày, cuối cùng cắn răng bỏ lại một câu "Tính sổ cậu sau". Dứt lời bèn định ra khỏi phòng tắm.
Chu Cẩn Hành hơi nghiêng người chắn lại trước mặt hắn, khẽ nói: "Anh Đinh, đừng nóng, hôm nay đáng lẽ là ngày vui mới đúng." Nói xong lại cầm lấy cổ tay mập mạp của đứa bé sờ sờ hai má Đinh Tiểu Vĩ, "Anh Đinh, nó rất thích anh."
Đinh Tiểu Vĩ cau mày tránh đi, nhìn qua đứa nhỏ trong lồng ngực y đang buồn ngủ, nghĩ đến bãi nước tiểu vừa dính lên người mình, "Cậu nhìn kiểu gì mà thấy hay vậy?"
Chu Cẩn Hành cười: "Chắc chắn mà, trên người anh có mùi vị của em."
"Con mẹ nó cậu......." Mặt Đinh Tiểu Vĩ nóng lên, hắn liên tiếp bị Chu Cẩn Hành trêu chọc tức đến mức đầu muốn bốc khói, giơ tay muốn đập y vài phát, y nhanh tay bế đứa bé lên đỉnh đầu, nhìn hắn cười không ngừng.
Hắn đối với người trước mặt có một loại cảm giác bất lực.
Hắn đẩy vai y ra rồi đi thẳng ra ngoài.
"Anh Đinh." Chu Cẩn Hành ở sau lưng hắn kêu lên.
Hắn quay mặt lại trừng y một cái.
"Hiện tại nhà anh chỉ có hai phòng ngủ, Dập Dập đến sẽ bất tiện, còn cả con chó nữa, em sẽ tìm cho anh nơi khác."
"Không cần, không phải bây giờ tôi mới là người giám hộ sao, vấn đề đó tôi tự giải quyết.""Còn cái này..... Anh cần em giúp tìm bảo mẫu không, đồ ăn nấu Dập Dập không thích ăn."
"Càng không cần, Linh Linh ăn được nó cũng ăn được, không ăn sẽ đói, thử nhịn hai bữa xem có ăn được không. Bé trai lại càng không thể nuông chiều."
Chu Cẩn Hành cười nói: "Dập Dập ở với anh, nhất định sẽ lớn lên hoàn toàn khỏe mạnh."
Đinh Tiểu Vĩ nói lời kia chủ yếu là do giận dỗi, Chu Cẩn Hành đáp lại kiểu gì nghe cũng giống như đang châm chọc hắn, vì vậy hắn cũng nói lại: "Chắc chắn rồi, ít nhất sau này thằng bé sẽ không trở thành kẻ biến thái."
Giọng Chu Cẩn Hành điềm đạm như đang dỗ trẻ con, "Như anh nói."
Đinh Tiểu Vĩ cầm tập tài liệu trên bàn, "Thằng bé đâu, tôi đưa về."
"Ở lại ăn cơm tối đi."
"Không cần, tôi về nấu."
Chu Cẩn Hành hơi cau mày, "Anh Đinh, vì sao anh cứ bài xích em như vậy? Trước kia em hơi làm quá, thật xin lỗi về chuyện đó, nhưng em đã rất cố gắng để bù đắp lại, hiện tại chúng ta đều độc thân, anh cũng hiểu em đang có ý gì, vì cớ gì không thể cho em... một cơ hội nữa?"
Đinh Tiểu Vĩ hỏi ngược lại: "Cậu cảm thấy hai ta có thể ở chung sao? Không từ mà biệt, không biết lo lắng cho người khác, làm cái gì cũng có ý xấu, sửa được không?"
Nụ cười tươi của Chu Cẩn Hành có chút cứng ngắc, "Anh Đinh, em không rõ anh có ý gì, chuyện của Dập Dập, kì thật anh cũng tính sẽ đồng ý rồi đi? Em chỉ là thời gian có hơi gấp nên tính bày trò, em cũng giải thích với anh rồi, nó vẫn nghiêm trọng sao? Đến tột cùng em đã thật sự làm sai cái gì, khiến trong mắt anh em làm cái gì cũng là sai?"
Đinh Tiểu Vĩ không kiên nhẫn, "Trong mắt cậu, việc đùa giỡn người khác là hiển nhiên, cậu có thể làm bất cứ thứ gì miễn là đạt được mục đích. Tôi với cậu - Chu tổng - thực sự không cùng thế giới, vẫn là câu đó, tôi không dám trèo cao."
Chu Cẩn Hành hơi ngớ ra, lúc sau mới đáp lại: "Anh...... Em đã đồng ý với Linh Linh, tối nay sẽ làm đồ ăn cho con bé...... Chí ít anh ở lại ăn một bữa cơm đi."
Khẩu khí Đinh Tiểu Vĩ càng tệ, "Cậu đừng suốt ngày lấy con gái ra uy hiếp tôi, nó với cậu cho dù tốt đẹp thế nào, cũng không phải con của cậu!" Nói rồi chạy ra khỏi phòng, hung hăng đóng sầm cửa lại.
Hắn tìm thấy hai đứa nhỏ ở ngoài sân.
Linh Linh thấy hắn đến bèn cười, Dập Dập cũng nhìn hắn.
Hắn ôm Linh Linh, cười nói với Dập Dập: "Từ hôm nay trở đi tiểu tử cậu theo tôi lăn lộn, đi thôi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Dập Dập không có một tia cảm xúc, Đinh Tiểu Vĩ vươn tay ra, thằng bé im lặng để hắn kéo đi.
Lúc này Chu Cẩn Hành cũng đi ra, ánh mắt phức tạp nhìn bọn họ.
Đinh Tiểu Vĩ ôm chặt con bé, hạ giọng: "Linh Linh, về nhà."
Linh Linh vội khoa tay múa chân nói, "Chú Chu muốn làm đồ ăn ngon cho chúng ta."
"Về nhà ăn."
Cô bé không vui, định nhảy xuống.
Đinh Tiểu Vĩ giận tái mặt quát: "Bố nói về nhà ăn."
Cô bé hoảng sợ không dám nhúc nhích, tủi thân nhìn Chu Cẩn Hành.
Đinh Tiểu Vĩ quay lại nhìn y một cái, "Hành lí đồ đạc của thằng bé hôm khác cậu mang tới.." Nói xong dẫn hai đứa nhỏ đi.
Vẻ mặt của Chu Cẩn Hành có chút u ám.
Làm thế nào y có thể nắm bắt được cái người mạnh mẽ kia, tính nhẫn nại của y cũng không phải vô hạn. Từ trước đến nay y chưa bao giờ hao hết tâm tư muốn lấy lòng một người như vậy, đổi lại chỉ là những lời nói lạnh nhạt. Y không thể nói rõ hiện tại trong lòng là tư vị gì, sự nóng lòng phấn khích ban đầu đã không còn nữa, chỉ còn lại sự phẫn nộ khó có thể kiểm soát.
Đinh Tiểu Vĩ ở trên đường nghe máy, hắn có chút bất ngờ khi người gọi tới là bố của Dung Gia.
Cho dù thông qua điện thoại, hai người cũng tương đối xấu hổ.
Hắn ngượng ngùng nói: "A, a lô, chuyện đó, mẹ con Dung Hoa có khỏe không?"
"Rất tốt...... Dung Gia hiện tại đã biết phải trái hơn......"
"A, vậy thì tốt rồi......" Đinh Tiểu Vĩ không biết nên nói gì nữa.
Đầu kia "Khụ" một tiếng: "Chỉ là, chỉ là có chút chuyện. Hộ khẩu của Dung Gia, tôi muốn chuyển đi."
"À, hộ khẩu..." Lúc này Đinh Tiểu Vĩ mới nhớ ra, hộ khẩu của Dung Hoa và Dung Gia còn ở Đinh gia. Hai người bọn họ không có hộ khẩu trên thành phố, kết hôn với hắn vừa vặn chuyển đi được. Hiện tại người cha chính quy giàu có đã trở lại, không thể để tên người ta trên danh nghĩa Đinh gia được.
Đinh Tiểu Vĩ xởi lởi nói: "Không thành vấn đề, bình thường tôi đi làm không có thời gian, anh chờ tới thứ bảy chủ nhật, nếu phòng hành chính mở cửa, anh bỏ chút thời gian theo tôi một chuyến là được."
"A, cám ơn anh."
"Không có việc gì, không có việc gì."
Tắt máy, trong lòng hắn mơ hồ một trận. Không lâu trước kia còn là vợ hắn, bây giờ đã là vợ người ta, loại cảm giác này thực sự không có cách nào hình dung nổi.
Bất quá ngẫm lại tâm trạng của người đàn ông kia chắc chắn còn muốn chửi hơn hắn, hắn bèn bình tĩnh lại.
Đinh Tiểu Vĩ vừa bước chân vào cửa, còn chưa kịp thở ra thì chuông cửa vang.
Một người con trai đứng bên ngoài, trong tay rõ ràng xách hai túi bóng, vừa thấy hắn đã gọi, "Xin chào, anh Đinh."
Đinh Tiểu Vĩ kì quái: "Cậu là ai thế?"
"Tôi đến giao đồ ăn."
"Đồ ăn? Đồ ăn? Tôi có gọi đâu?"
"Là Chu tổng gọi cho anh. Ngài ấy nói anh về muộn như vậy chắc chắn sẽ đói, nấu cơm quá mệt mỏi, nên đặc biệt đặt mấy món anh với đứa nhỏ thích ăn tới, ngài ấy còn nói..."
Đinh Tiểu Vĩ phất tay ngăn lại, "hừ" một tiếng: "Chu tổng của các người nên đổi tên thành chu đáo đi."
"Chu tổng của chúng tôi quả thật rất chu đáo nha, ngài còn nói nếu có thời gian, nhất định sẽ tự tay làm."
Đinh Tiểu Vĩ nhìn túi đồ ăn, cách lớp túi đã ngửi thấy một mùi không thể chống cự lại được, hai đứa trẻ cũng đã vây quanh.
Hắn nhận lấy. "Cảm ơn cậu."
Hai mắt người nọ mờ ám, cười ha hả rồi đi.
Đinh Tiểu Vĩ cũng không lãng phí, thẳng thắn mở túi ra, gọi hai đứa nhóc xuống ăn cơm.
Mở cái bọc to ra liền thấy, đúng là chu đáo thật. Tất cả đều là những món hai bố con gầy gò này thích, còn có cả món Dập Dập thích, lại còn cả hai lon bia lạnh, thậm chí đồ ăn cho chó cũng chuẩn bị đầy đủ.
Không thể không thừa nhận, Chu Cẩn Hành nếu muốn đối xử tốt với ai, thật sự hành động nào của y cũng có thể đâm sâu vào tim người đó.
Đôi lúc Đinh Tiểu Vĩ cũng thấy tiếc. Hai người bọn họ đã phải trải qua bao nhiêu chuyện mới có được ngày hôm nay, cho nên hắn càng phải đề phòng y như đề phòng sói.
Đến lúc đi ngủ, nhìn hai đứa trẻ chen chúc với con chó ở trên một cái giường, Đinh Tiểu Vĩ cảm thấy nên giải quyết nhanh chóng vấn đề phòng ở.
Hôm sau mới tờ mờ sáng, Đinh Tiểu Vĩ nghẹn tiểu đến tỉnh. Hắn vừa tỉnh dậy đã ngửi thấy mùi cháo cá, bèn nghĩ chắc nhà hàng xóm nấu cơm, nhưng đến khi đi WC hắn chợt nghe tiếng vang truyền đến từ phòng bếp sát cạnh.
Tim hắn run rẩy một trận, nghi hoặc mở cửa đi ra, phát hiện Chu Cẩn Hành đứng giữa bếp, vừa hát thì thầm vừa nấu ăn.
Đinh Tiểu Vĩ suýt hộc máu.
Chu Cẩn Hành thấy động tĩnh bèn quay đầu lại, nở một nụ cười tươi với hắn, cười lên khỏi nói đẹp trai sáng láng thế nào.
Ngón tay Đinh Tiểu Vĩ run run chỉ vào y, "Cậu, cậu, sao cậu lại ở nhà tôi, cậu vào bằng cách nào?"
Chu Cẩn Hành cười đáp: "Anh Đinh, anh dậy sớm thật."
"Đừng nhiều lời, mẹ nó cậu vào kiểu gì?"
Chu Cẩn Hành thản nhiên: "Em có thể vào nhà, chuyện lạ lắm sao? Em vốn có chìa khóa nơi này."
Đinh Tiểu Vĩ trợn tròn mắt.
Hồi trước Chu Cẩn Hành đột nhiên biến mất, trên người quả thật có mang theo chìa khóa nhà hắn, đã trôi qua lâu như vậy, bao nhiêu chuyện đã xảy ra, hắn làm sao còn nhớ nổi.
Không nghĩ tới y lại cứ ngang nhiên đi vào như vậy.
Chu Cẩn Hành buông tay ra, đi về phía hắn, khẽ nói: "Anh Đinh, em biết sẽ có một ngày em nhất định trở về, cho nên vẫn còn giữ."
Đinh Tiểu Vĩ bỗng nhiên thò tay vào túi quần y, ý định lấy lại chìa khóa.
Chu Cẩn Hành nắm lấy tay hắn, cười mờ ám ép hắn tựa vào mép bàn, "Anh Đinh, anh dám đút tay vào trong quần em, lại còn mong rút ra được?"
Đinh Tiểu Vĩ cả giận: "Trả lại chìa khóa cho tôi!"
Chu Cẩn Hành cũng đút tay vào túi quần, cầm lấy tay Đinh Tiểu Vĩ kéo đến vùng ở giữa. Đinh Tiểu Vĩ lập tức đụng phải chỗ đó, nơi mềm mềm lập tức trướng lên trong tay hắn.
Hắn xanh cả mặt. Cả ngày bị cái tên lưu manh này quấy nhiễu, thật sự cảm thấy rất uất ức. Hắn cười hiểm độc nhìn Chu Cẩn Hành, dứt khoát đảo khách thành chủ, cách một lớp vải quần nắm lấy người anh em của y.
Chu Cẩn Hành biến sắc, sống lưng luôn thẳng lúc này cũng phải hơi hơi khom xuống.
Đinh Tiểu Vĩ cười lạnh nói: "Cậu mẹ nó cả ngày ăn đậu hũ tôi, có phải tôi dễ bắt nạt không? Anh Đinh không muốn so đo với cậu, cậu nếu còn quấy nhiễu, tôi sẽ không cảnh cáo nữa, cho cậu nát luôn."
Chu Cẩn Hành cũng cười lên, bất chợt thò tay vào ống quần đùi rộng thùng thình của Đinh Tiểu Vĩ.
Đinh Tiểu Vĩ khom lưng muốn tránh, Chu Cẩn Hành không dễ dàng cho hắn cơ hội này, muốn hắn buông lỏng tay ra, y một tay ôm thắt lưng hắn, một tay luồn thằng vào trong quần lót, nắm chặt lấy Tiểu Đinh cường tráng.
"Đm! Bỏ tay ra!" Mặt Đinh Tiểu Vĩ đỏ bừng.
Chu Cẩn Hành thổi thổi vào tai hắn, khẽ cười nói: "Anh Đinh, em hôm nay tới đây định làm vội bữa cơm cho anh, không nghĩ anh lại chủ động như vậy." Y vừa nói, bàn tay đã bắt đầu không thành thật vuốt ve Tiểu Đinh.
Đinh Tiểu Vĩ toát mồ hôi lạnh. Vận mệnh của mình đang nằm trong tay người kia, không giống cánh tay hay những bộ phận khác, không phải cậy mạnh là có thể rút về. Huống hồ Chu Cẩn Hành rất quen thuộc thân thể hắn, ngón tay tùy tiện động, chân hắn liền nhũn ra.
Sáng sớm là thời điểm sinh lực tràn trề, hắn không thể chịu nổi loại trêu chọc như thế, lập tức cương lên.
Chu Cẩn Hành cũng lại gần, hôn lên má cùng cằm hắn, sau đó cắn lấy hai cánh môi.
Đinh Tiểu Vĩ yếu ớt đe dọa, "Mẹ nó tôi chưa đánh răng, cậu chịu được......"
Còn chưa dứt lời, Chu Cẩn Hành đã mạnh mẽ hôn xuống, đầu lưỡi khuấy đảo khoang miệng hắn.
Từ khi y rời đi, hắn chưa từng hưởng thụ qua cảm giác thân thiết mãnh liệt như vậy.
Khi ở cùng với Dung Hoa, cảm xúc vui sướng gần như là không có, có lẽ là bản thân thấy không hợp, có lẽ hai người từ đầu đến cuối vẫn còn canh cánh trong lòng, chuyện phòng the cũng chỉ làm cho có, ít ỏi vài lần. Đinh Tiểu Vĩ cũng không oán trách, không có tình cảm thì làm tình cũng rất vô vị.
Hoàn toàn khác so với Chu Cẩn Hành.
Hồi hai người còn sống cùng nhau, ngày nào tinh lực cũng tràn trề như dã thú, điên cuồng sa vào dục vọng suốt đêm dài tĩnh lặng, ngẫm lại một chút đã khiến cả người hắn nóng lên, huống chi vai chính trong kí ức còn đang ở ngay trước mặt.
Hắn không phải người kỉ luật, cũng chưa từng không dứt ra được cuộc tình nào, nếu không hắn cũng sẽ không tự nhiên là thẳng nam hơn ba mươi năm, nếm được chút ngon ngọt của Chu Cẩn Hành liền cong veo luôn.
Lúc trước hắn kết hôn còn không có tự tin khẳng định mình sẽ thủ thân như ngọc, dù sao trên đời cám dỗ nhiều như vậy, hắn sao biết mình có chống cự được không. Nhưng sự thật đã chứng minh hắn vẫn là con người có phẩm chất tốt, ít nhất bị quyến rũ vẫn còn nhớ rõ mình đã kết hôn, không thể có lỗi với vợ, kết quả vợ hắn lại có lỗi với hắn trước.
Một khi không còn bị hôn nhân trói buộc, Đinh Tiểu Vĩ lại là người tùy tiện. Hiện giờ dục vọng tăng cao, hắn thật sự muốn làm.
Dục vọng kiềm chế hơn nửa năm giờ như ngựa hoang được thả, tuôn trào như điên trong thân thể, con mẹ nó hắn thực sự rất muốn làm luôn một trận thật cho thật sướng.
Đinh Tiểu Vĩ xoay người mặc quần áo, đã muốn phát cáu lên, định đi tới đập y vài cái, nhưng nhìn đến đứa bé nằm sát vào trong lồng ngực y.
Thằng bé bụ bẫm trắng trẻo kia như cái khiên che trước ngực Chu Cẩn Hành khiến hắn muốn làm gì cũng phải kiêng dè. Cứ do dự như vậy, lửa giận phun trào nhất thời bị dập tắt, hắn lại không biết nên làm gì với y.
Chu Cẩn Hành xốc thằng bé lên, nhẹ nhàng kể cho Đinh Tiểu Vĩ nghe chuyện gia đình, "Mới năm tháng, nặng hơn mấy đứa bé bảy tám tháng, bác sĩ dặn em phải kiểm soát lượng đồ ăn của thằng bé."
Đinh Tiểu Vĩ chỉ vào mũi y "Cậu cậu cậu" nửa ngày, cuối cùng cắn răng bỏ lại một câu "Tính sổ cậu sau". Dứt lời bèn định ra khỏi phòng tắm.
Chu Cẩn Hành hơi nghiêng người chắn lại trước mặt hắn, khẽ nói: "Anh Đinh, đừng nóng, hôm nay đáng lẽ là ngày vui mới đúng." Nói xong lại cầm lấy cổ tay mập mạp của đứa bé sờ sờ hai má Đinh Tiểu Vĩ, "Anh Đinh, nó rất thích anh."
Đinh Tiểu Vĩ cau mày tránh đi, nhìn qua đứa nhỏ trong lồng ngực y đang buồn ngủ, nghĩ đến bãi nước tiểu vừa dính lên người mình, "Cậu nhìn kiểu gì mà thấy hay vậy?"
Chu Cẩn Hành cười: "Chắc chắn mà, trên người anh có mùi vị của em."
"Con mẹ nó cậu......." Mặt Đinh Tiểu Vĩ nóng lên, hắn liên tiếp bị Chu Cẩn Hành trêu chọc tức đến mức đầu muốn bốc khói, giơ tay muốn đập y vài phát, y nhanh tay bế đứa bé lên đỉnh đầu, nhìn hắn cười không ngừng.
Hắn đối với người trước mặt có một loại cảm giác bất lực.
Hắn đẩy vai y ra rồi đi thẳng ra ngoài.
"Anh Đinh." Chu Cẩn Hành ở sau lưng hắn kêu lên.
Hắn quay mặt lại trừng y một cái.
"Hiện tại nhà anh chỉ có hai phòng ngủ, Dập Dập đến sẽ bất tiện, còn cả con chó nữa, em sẽ tìm cho anh nơi khác."
"Không cần, không phải bây giờ tôi mới là người giám hộ sao, vấn đề đó tôi tự giải quyết.""Còn cái này..... Anh cần em giúp tìm bảo mẫu không, đồ ăn nấu Dập Dập không thích ăn."
"Càng không cần, Linh Linh ăn được nó cũng ăn được, không ăn sẽ đói, thử nhịn hai bữa xem có ăn được không. Bé trai lại càng không thể nuông chiều."
Chu Cẩn Hành cười nói: "Dập Dập ở với anh, nhất định sẽ lớn lên hoàn toàn khỏe mạnh."
Đinh Tiểu Vĩ nói lời kia chủ yếu là do giận dỗi, Chu Cẩn Hành đáp lại kiểu gì nghe cũng giống như đang châm chọc hắn, vì vậy hắn cũng nói lại: "Chắc chắn rồi, ít nhất sau này thằng bé sẽ không trở thành kẻ biến thái."
Giọng Chu Cẩn Hành điềm đạm như đang dỗ trẻ con, "Như anh nói."
Đinh Tiểu Vĩ cầm tập tài liệu trên bàn, "Thằng bé đâu, tôi đưa về."
"Ở lại ăn cơm tối đi."
"Không cần, tôi về nấu."
Chu Cẩn Hành hơi cau mày, "Anh Đinh, vì sao anh cứ bài xích em như vậy? Trước kia em hơi làm quá, thật xin lỗi về chuyện đó, nhưng em đã rất cố gắng để bù đắp lại, hiện tại chúng ta đều độc thân, anh cũng hiểu em đang có ý gì, vì cớ gì không thể cho em... một cơ hội nữa?"
Đinh Tiểu Vĩ hỏi ngược lại: "Cậu cảm thấy hai ta có thể ở chung sao? Không từ mà biệt, không biết lo lắng cho người khác, làm cái gì cũng có ý xấu, sửa được không?"
Nụ cười tươi của Chu Cẩn Hành có chút cứng ngắc, "Anh Đinh, em không rõ anh có ý gì, chuyện của Dập Dập, kì thật anh cũng tính sẽ đồng ý rồi đi? Em chỉ là thời gian có hơi gấp nên tính bày trò, em cũng giải thích với anh rồi, nó vẫn nghiêm trọng sao? Đến tột cùng em đã thật sự làm sai cái gì, khiến trong mắt anh em làm cái gì cũng là sai?"
Đinh Tiểu Vĩ không kiên nhẫn, "Trong mắt cậu, việc đùa giỡn người khác là hiển nhiên, cậu có thể làm bất cứ thứ gì miễn là đạt được mục đích. Tôi với cậu - Chu tổng - thực sự không cùng thế giới, vẫn là câu đó, tôi không dám trèo cao."
Chu Cẩn Hành hơi ngớ ra, lúc sau mới đáp lại: "Anh...... Em đã đồng ý với Linh Linh, tối nay sẽ làm đồ ăn cho con bé...... Chí ít anh ở lại ăn một bữa cơm đi."
Khẩu khí Đinh Tiểu Vĩ càng tệ, "Cậu đừng suốt ngày lấy con gái ra uy hiếp tôi, nó với cậu cho dù tốt đẹp thế nào, cũng không phải con của cậu!" Nói rồi chạy ra khỏi phòng, hung hăng đóng sầm cửa lại.
Hắn tìm thấy hai đứa nhỏ ở ngoài sân.
Linh Linh thấy hắn đến bèn cười, Dập Dập cũng nhìn hắn.
Hắn ôm Linh Linh, cười nói với Dập Dập: "Từ hôm nay trở đi tiểu tử cậu theo tôi lăn lộn, đi thôi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Dập Dập không có một tia cảm xúc, Đinh Tiểu Vĩ vươn tay ra, thằng bé im lặng để hắn kéo đi.
Lúc này Chu Cẩn Hành cũng đi ra, ánh mắt phức tạp nhìn bọn họ.
Đinh Tiểu Vĩ ôm chặt con bé, hạ giọng: "Linh Linh, về nhà."
Linh Linh vội khoa tay múa chân nói, "Chú Chu muốn làm đồ ăn ngon cho chúng ta."
"Về nhà ăn."
Cô bé không vui, định nhảy xuống.
Đinh Tiểu Vĩ giận tái mặt quát: "Bố nói về nhà ăn."
Cô bé hoảng sợ không dám nhúc nhích, tủi thân nhìn Chu Cẩn Hành.
Đinh Tiểu Vĩ quay lại nhìn y một cái, "Hành lí đồ đạc của thằng bé hôm khác cậu mang tới.." Nói xong dẫn hai đứa nhỏ đi.
Vẻ mặt của Chu Cẩn Hành có chút u ám.
Làm thế nào y có thể nắm bắt được cái người mạnh mẽ kia, tính nhẫn nại của y cũng không phải vô hạn. Từ trước đến nay y chưa bao giờ hao hết tâm tư muốn lấy lòng một người như vậy, đổi lại chỉ là những lời nói lạnh nhạt. Y không thể nói rõ hiện tại trong lòng là tư vị gì, sự nóng lòng phấn khích ban đầu đã không còn nữa, chỉ còn lại sự phẫn nộ khó có thể kiểm soát.
Đinh Tiểu Vĩ ở trên đường nghe máy, hắn có chút bất ngờ khi người gọi tới là bố của Dung Gia.
Cho dù thông qua điện thoại, hai người cũng tương đối xấu hổ.
Hắn ngượng ngùng nói: "A, a lô, chuyện đó, mẹ con Dung Hoa có khỏe không?"
"Rất tốt...... Dung Gia hiện tại đã biết phải trái hơn......"
"A, vậy thì tốt rồi......" Đinh Tiểu Vĩ không biết nên nói gì nữa.
Đầu kia "Khụ" một tiếng: "Chỉ là, chỉ là có chút chuyện. Hộ khẩu của Dung Gia, tôi muốn chuyển đi."
"À, hộ khẩu..." Lúc này Đinh Tiểu Vĩ mới nhớ ra, hộ khẩu của Dung Hoa và Dung Gia còn ở Đinh gia. Hai người bọn họ không có hộ khẩu trên thành phố, kết hôn với hắn vừa vặn chuyển đi được. Hiện tại người cha chính quy giàu có đã trở lại, không thể để tên người ta trên danh nghĩa Đinh gia được.
Đinh Tiểu Vĩ xởi lởi nói: "Không thành vấn đề, bình thường tôi đi làm không có thời gian, anh chờ tới thứ bảy chủ nhật, nếu phòng hành chính mở cửa, anh bỏ chút thời gian theo tôi một chuyến là được."
"A, cám ơn anh."
"Không có việc gì, không có việc gì."
Tắt máy, trong lòng hắn mơ hồ một trận. Không lâu trước kia còn là vợ hắn, bây giờ đã là vợ người ta, loại cảm giác này thực sự không có cách nào hình dung nổi.
Bất quá ngẫm lại tâm trạng của người đàn ông kia chắc chắn còn muốn chửi hơn hắn, hắn bèn bình tĩnh lại.
Đinh Tiểu Vĩ vừa bước chân vào cửa, còn chưa kịp thở ra thì chuông cửa vang.
Một người con trai đứng bên ngoài, trong tay rõ ràng xách hai túi bóng, vừa thấy hắn đã gọi, "Xin chào, anh Đinh."
Đinh Tiểu Vĩ kì quái: "Cậu là ai thế?"
"Tôi đến giao đồ ăn."
"Đồ ăn? Đồ ăn? Tôi có gọi đâu?"
"Là Chu tổng gọi cho anh. Ngài ấy nói anh về muộn như vậy chắc chắn sẽ đói, nấu cơm quá mệt mỏi, nên đặc biệt đặt mấy món anh với đứa nhỏ thích ăn tới, ngài ấy còn nói..."
Đinh Tiểu Vĩ phất tay ngăn lại, "hừ" một tiếng: "Chu tổng của các người nên đổi tên thành chu đáo đi."
"Chu tổng của chúng tôi quả thật rất chu đáo nha, ngài còn nói nếu có thời gian, nhất định sẽ tự tay làm."
Đinh Tiểu Vĩ nhìn túi đồ ăn, cách lớp túi đã ngửi thấy một mùi không thể chống cự lại được, hai đứa trẻ cũng đã vây quanh.
Hắn nhận lấy. "Cảm ơn cậu."
Hai mắt người nọ mờ ám, cười ha hả rồi đi.
Đinh Tiểu Vĩ cũng không lãng phí, thẳng thắn mở túi ra, gọi hai đứa nhóc xuống ăn cơm.
Mở cái bọc to ra liền thấy, đúng là chu đáo thật. Tất cả đều là những món hai bố con gầy gò này thích, còn có cả món Dập Dập thích, lại còn cả hai lon bia lạnh, thậm chí đồ ăn cho chó cũng chuẩn bị đầy đủ.
Không thể không thừa nhận, Chu Cẩn Hành nếu muốn đối xử tốt với ai, thật sự hành động nào của y cũng có thể đâm sâu vào tim người đó.
Đôi lúc Đinh Tiểu Vĩ cũng thấy tiếc. Hai người bọn họ đã phải trải qua bao nhiêu chuyện mới có được ngày hôm nay, cho nên hắn càng phải đề phòng y như đề phòng sói.
Đến lúc đi ngủ, nhìn hai đứa trẻ chen chúc với con chó ở trên một cái giường, Đinh Tiểu Vĩ cảm thấy nên giải quyết nhanh chóng vấn đề phòng ở.
Hôm sau mới tờ mờ sáng, Đinh Tiểu Vĩ nghẹn tiểu đến tỉnh. Hắn vừa tỉnh dậy đã ngửi thấy mùi cháo cá, bèn nghĩ chắc nhà hàng xóm nấu cơm, nhưng đến khi đi WC hắn chợt nghe tiếng vang truyền đến từ phòng bếp sát cạnh.
Tim hắn run rẩy một trận, nghi hoặc mở cửa đi ra, phát hiện Chu Cẩn Hành đứng giữa bếp, vừa hát thì thầm vừa nấu ăn.
Đinh Tiểu Vĩ suýt hộc máu.
Chu Cẩn Hành thấy động tĩnh bèn quay đầu lại, nở một nụ cười tươi với hắn, cười lên khỏi nói đẹp trai sáng láng thế nào.
Ngón tay Đinh Tiểu Vĩ run run chỉ vào y, "Cậu, cậu, sao cậu lại ở nhà tôi, cậu vào bằng cách nào?"
Chu Cẩn Hành cười đáp: "Anh Đinh, anh dậy sớm thật."
"Đừng nhiều lời, mẹ nó cậu vào kiểu gì?"
Chu Cẩn Hành thản nhiên: "Em có thể vào nhà, chuyện lạ lắm sao? Em vốn có chìa khóa nơi này."
Đinh Tiểu Vĩ trợn tròn mắt.
Hồi trước Chu Cẩn Hành đột nhiên biến mất, trên người quả thật có mang theo chìa khóa nhà hắn, đã trôi qua lâu như vậy, bao nhiêu chuyện đã xảy ra, hắn làm sao còn nhớ nổi.
Không nghĩ tới y lại cứ ngang nhiên đi vào như vậy.
Chu Cẩn Hành buông tay ra, đi về phía hắn, khẽ nói: "Anh Đinh, em biết sẽ có một ngày em nhất định trở về, cho nên vẫn còn giữ."
Đinh Tiểu Vĩ bỗng nhiên thò tay vào túi quần y, ý định lấy lại chìa khóa.
Chu Cẩn Hành nắm lấy tay hắn, cười mờ ám ép hắn tựa vào mép bàn, "Anh Đinh, anh dám đút tay vào trong quần em, lại còn mong rút ra được?"
Đinh Tiểu Vĩ cả giận: "Trả lại chìa khóa cho tôi!"
Chu Cẩn Hành cũng đút tay vào túi quần, cầm lấy tay Đinh Tiểu Vĩ kéo đến vùng ở giữa. Đinh Tiểu Vĩ lập tức đụng phải chỗ đó, nơi mềm mềm lập tức trướng lên trong tay hắn.
Hắn xanh cả mặt. Cả ngày bị cái tên lưu manh này quấy nhiễu, thật sự cảm thấy rất uất ức. Hắn cười hiểm độc nhìn Chu Cẩn Hành, dứt khoát đảo khách thành chủ, cách một lớp vải quần nắm lấy người anh em của y.
Chu Cẩn Hành biến sắc, sống lưng luôn thẳng lúc này cũng phải hơi hơi khom xuống.
Đinh Tiểu Vĩ cười lạnh nói: "Cậu mẹ nó cả ngày ăn đậu hũ tôi, có phải tôi dễ bắt nạt không? Anh Đinh không muốn so đo với cậu, cậu nếu còn quấy nhiễu, tôi sẽ không cảnh cáo nữa, cho cậu nát luôn."
Chu Cẩn Hành cũng cười lên, bất chợt thò tay vào ống quần đùi rộng thùng thình của Đinh Tiểu Vĩ.
Đinh Tiểu Vĩ khom lưng muốn tránh, Chu Cẩn Hành không dễ dàng cho hắn cơ hội này, muốn hắn buông lỏng tay ra, y một tay ôm thắt lưng hắn, một tay luồn thằng vào trong quần lót, nắm chặt lấy Tiểu Đinh cường tráng.
"Đm! Bỏ tay ra!" Mặt Đinh Tiểu Vĩ đỏ bừng.
Chu Cẩn Hành thổi thổi vào tai hắn, khẽ cười nói: "Anh Đinh, em hôm nay tới đây định làm vội bữa cơm cho anh, không nghĩ anh lại chủ động như vậy." Y vừa nói, bàn tay đã bắt đầu không thành thật vuốt ve Tiểu Đinh.
Đinh Tiểu Vĩ toát mồ hôi lạnh. Vận mệnh của mình đang nằm trong tay người kia, không giống cánh tay hay những bộ phận khác, không phải cậy mạnh là có thể rút về. Huống hồ Chu Cẩn Hành rất quen thuộc thân thể hắn, ngón tay tùy tiện động, chân hắn liền nhũn ra.
Sáng sớm là thời điểm sinh lực tràn trề, hắn không thể chịu nổi loại trêu chọc như thế, lập tức cương lên.
Chu Cẩn Hành cũng lại gần, hôn lên má cùng cằm hắn, sau đó cắn lấy hai cánh môi.
Đinh Tiểu Vĩ yếu ớt đe dọa, "Mẹ nó tôi chưa đánh răng, cậu chịu được......"
Còn chưa dứt lời, Chu Cẩn Hành đã mạnh mẽ hôn xuống, đầu lưỡi khuấy đảo khoang miệng hắn.
Từ khi y rời đi, hắn chưa từng hưởng thụ qua cảm giác thân thiết mãnh liệt như vậy.
Khi ở cùng với Dung Hoa, cảm xúc vui sướng gần như là không có, có lẽ là bản thân thấy không hợp, có lẽ hai người từ đầu đến cuối vẫn còn canh cánh trong lòng, chuyện phòng the cũng chỉ làm cho có, ít ỏi vài lần. Đinh Tiểu Vĩ cũng không oán trách, không có tình cảm thì làm tình cũng rất vô vị.
Hoàn toàn khác so với Chu Cẩn Hành.
Hồi hai người còn sống cùng nhau, ngày nào tinh lực cũng tràn trề như dã thú, điên cuồng sa vào dục vọng suốt đêm dài tĩnh lặng, ngẫm lại một chút đã khiến cả người hắn nóng lên, huống chi vai chính trong kí ức còn đang ở ngay trước mặt.
Hắn không phải người kỉ luật, cũng chưa từng không dứt ra được cuộc tình nào, nếu không hắn cũng sẽ không tự nhiên là thẳng nam hơn ba mươi năm, nếm được chút ngon ngọt của Chu Cẩn Hành liền cong veo luôn.
Lúc trước hắn kết hôn còn không có tự tin khẳng định mình sẽ thủ thân như ngọc, dù sao trên đời cám dỗ nhiều như vậy, hắn sao biết mình có chống cự được không. Nhưng sự thật đã chứng minh hắn vẫn là con người có phẩm chất tốt, ít nhất bị quyến rũ vẫn còn nhớ rõ mình đã kết hôn, không thể có lỗi với vợ, kết quả vợ hắn lại có lỗi với hắn trước.
Một khi không còn bị hôn nhân trói buộc, Đinh Tiểu Vĩ lại là người tùy tiện. Hiện giờ dục vọng tăng cao, hắn thật sự muốn làm.
Dục vọng kiềm chế hơn nửa năm giờ như ngựa hoang được thả, tuôn trào như điên trong thân thể, con mẹ nó hắn thực sự rất muốn làm luôn một trận thật cho thật sướng.
Danh sách chương