Nhận được cuộc gọi từ Chiêm Cập Vũ, Đinh Tiểu Vĩ nhìn màn hình điện thoại hiển thị, do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn thở dài ấn nhận.

"A lô, chú Đinh."

"Ừ."

"Chú thế nào? Có sao không?"

Đinh Tiểu Vĩ có chút đờ đẫn: "Không sao."

Chiêm Cập Vũ tựa hồ thở phào, lại lập tức hỏi: "Vậy chú......"

"Không nói nữa, cậu ấy với tôi không cùng một thế giới, cứ như vậy đi."

Thanh âm của Chiêm Cập Vũ khó kìm nổi vui sướng, "Thật ư? Chú Đinh, chú có thể nghĩ vậy thì tốt rồi, tôi, tôi biết chú chịu nhiều khổ cực, tôi mang rượu đến, chúng ta uống vài chén."

"Được, cậu đến đây, tôi mua đồ ăn, cậu thích ăn khoai lang nhỉ, Linh Linh cũng thích, cậu đến chơi cùng con bé nhé."

"Không thành vấn đề không thành vấn đề!" Đứa nhỏ dường như rất cao hứng, "Tan việc tôi sẽ đến ngay."

Đinh Tiểu Vĩ ngắt máy, ngón tay vô thức lướt điện thoại, khi lướt đến dòng chữ "Chu Cẩn Hành", hắn thẳng tay ấn xóa. Màn hình lập tức hiện lên khung lựa chọn gồm hai mục đơn giản, "Xác nhận" và "Hủy".

Ngón tay hắn bắt đầu run rẩy, đấu tranh nửa ngày vẫn không thể nhấn "Xác nhận", bèn ném điện thoại sang bên ghế phó lái, nhắm mắt lại tựa vào lưng ghế.

Đến tối, hắn ở nhà rửa rau, Tiểu Chiêm mang rượu cùng thức ăn chín tới, vui vẻ ngồi xuống.

Linh Linh đã khá quen với y, thấy y đến liền rất vui, lao nhanh ra để được y ôm.

Tiểu Chiêm ôm Linh Linh vào bếp quan sát Đinh Tiểu Vĩ rửa rau, lá rau còn đọng nước, xanh mướt cùng trắng noãn nhìn qua rất mê người.

Đinh Tiểu Vĩ quay lại nở nụ cười với y, sau đó nói, "Con gái, con nặng như vậy, đừng bắt người ta bế chứ."

Chiêm Cập Vũ vội nói: "Không sao, nghe chú nói như thể tôi yếu ớt lắm ấy." Nói xong còn thúc tay nâng Linh Linh lên cao hơn.

Đinh Tiểu Vĩ hơi buồn cười nhìn Chiêm Cập Vũ, hắn thấy thằng nhỏ này rất yêu trẻ con. Hắn vẫn nhớ rõ Tiểu Chiêm từng kể nhà y nhiều anh chị em, từ nhỏ cũng chẳng phải làm gì, trong nhà mọi người đều rất yêu thương y, cũng khó trách tính cách y lại đơn thuần trong sáng.

Hắn sợ Chiêm Cập Vũ không bế được lâu bèn nói, "Cậu thả con bé xuống đi, lại đây giúp tôi chuẩn bị."

"A, được." Chiêm Cập Vũ buông Linh Linh ra, "Linh Linh, đại ca có mang theo túi quà, có mua cho cháu mấy món đồ chơi, mau ra xem đi."

Cô nương lập tức chạy ra ngay.

Chiêm Cập Vũ vừa đứng cạnh hắn gọt vỏ khoai, vừa liếc mắt nhìn trộm hắn.

Lén nhìn nhiều lần, bị Đinh Tiểu Vĩ phát hiện, hắn không khỏi bật cười, "Nhìn gì thế, có chuyện gì cứ nói nha."

Chiêm Cập Vũ ngượng ngùng cười cười, "Chú Đinh, nếu chú khó chịu thì kể với tôi một chút đi, nói ra trong lòng dễ chịu hơn."

Đinh Tiểu Vĩ nhếch miệng cười, "Yên tâm đi, chú Đinh cậu đã sớm qua cái tuổi chết lên chết xuống vì tình rồi, không sao cả, người đi rồi thì mình vẫn phải tiếp tục sống thôi."

Chiêm Cập Vũ chớp mắt, "Chú có thể quên anh ta thật sao?"

Đinh Tiểu Vĩ nhíu mày nói: "Sớm muộn cũng sẽ...... Không phải, đừng nói chuyện này nữa được không? Nhắc đến làm tôi bực mình."

"Được......"

Hai người trầm mặc trong chốc lát, Chiêm Cập Vũ lại mở lời: "Chú Đinh, về sau tôi không gọi chú là chú nữa, gọi là anh được không?"

"Vì sao?"

"Gọi chú nghe già, chúng ta cũng gần ngang hàng mà, chú mới hơn ba mươi, cũng mới bước sang tuổi trung niên, vì cớ gì cứ bắt tôi gọi bằng chú chứ, gọi anh được không?"

"Đừng, cậu gọi tôi như vậy, tôi cứ nghe thấy ai gọi mình là anh Đinh đều thấy đau đầu lắm."

"...... Chú xem, chú vẫn không quên được anh ấy."

"Thằng nhóc kia có để tôi yên không? Một con chó nuôi nửa năm bị mất cũng đã đau lòng rồi, nói gì là người, mãi mới nguôi đi được mà cậu còn cố tình kích tôi."

Chiêm Cập Vũ cười hì hì, "Không phải, chú không muốn thì tôi vẫn gọi là chú thôi."

Đinh Tiểu Vĩ bất đắc dĩ lắc đầu, nhớ đến người kia trong bếp cứ hở ra là "Anh Đinh", tim lại nhói nhói đau.

Cho dù y thật sự quên hắn hay giả vờ quên hắn, điều đó cũng không thể thay đổi được sự thật rằng y đã kết hôn, cũng trong một thời gian ngắn thân phận hai người chênh nhau như vậy, hắn cũng không định tra hỏi Chu Cẩn Hành sự thật.

Nửa năm nỗ lực chăm chút, bất quá cũng chỉ là cái giỏ trúc múc nước, công dã tràng, dù cho hắn có thất vọng khổ sở nhưng từng này tuổi rồi hắn cũng không dám thừa nhận chính mình còn có thể vì tình mà hao tổn tinh thần, mất ăn mắt ngủ. Thậm chí ngay cả một người để chia sẻ cũng không có, bở nếu hắn thất tình khóc lóc kể lể với bằng hữu, hơn nửa số người sẽ biết ý mà an ủi vài câu, sau đó chốt, "Thứ đó có làm ra cơm ăn được không, không thì không có cũng chả sao."

Đúng, tình yêu có thể mài ra cơm không? Cuộc sống có quá nhiều chuyện quan trọng khác cần quan tâm, chẳng hạn như tiền lương, an sinh xã hội, chẳng hạn như lo cho con cái đến trường, chăm sóc cha mẹ tuổi già.

Trên còn cha mẹ, dưới còn con nhỏ, hắn không thể thất tình rồi cứ mãi ủ rũ, hắn chỉ có thể ép mình mau chóng quên.

Lần này hắn nấu cơm quả thật không được tốt lắm, rốt cuộc vẫn là Chiêm Cập Vũ làm mấy đĩa đồ ăn thơm ngào ngạt.

Quay đầu lại nhìn, Chiêm Cập Vũ ngồi quay lưng lại với hắn, chỗ của y giống chỗ Chu Cẩn Hành vẫn hay ngồi.

Phút chốc hắn hơi hoảng hốt, thật giống như lúc Chu Cẩn Hành chưa rời đi, chỉ cần quay đầu lại......

Người đối diện hắn quả nhiên quay đầu lại thật, cười với hắn, "Chú Đinh lại đây đi, tôi mua bộ ghép hình, chúng ta cùng chơi."

Đinh Tiểu Vĩ ngẩn ra, nhìn khuôn mặt trẻ tuổi tràn đầy sức sống kia, bỗng nhiên cảm thấy toàn thân đau đớn.

Trong thời khắc này hắn mới thanh tỉnh, mới ý thức được rằng Chu Cẩn Hành sẽ không bao giờ... trở lại nữa.

Linh Linh đi ngủ trước, Chiêm Cập Vũ bày rượu lên bàn trà, dùng dụng cụ mở nắp từng chai ra, sau đó khí thế giơ một chai tới trước mặt Đinh Tiểu Vĩ, "Đến, chú Đinh, hôm nay phải cùng chú uống thỏa thích, dù sao ngày mai cũng không phải đi làm. Uống xong rồi sẽ quên được anh ta.

Đinh Tiểu Vĩ cười, nhận lấy chai rượu rồi cụng cả chai với y, "Được, quên cậu ta đi."

Thấy Đinh Tiểu Vĩ buồn đời cứ cắm đầu uống không nói câu nào, Chiêm Cập Vũ liền tự nói, kể cho hắn nghe trước kia mình cứng đầu hay phá phách như thế nào.

Đinh Tiểu Vĩ cười cười rồi lại gật gật, kì thật hắn chẳng nghe được cái gì.

Mắt thấy chai rượu sắp cạn, hai người đều đã hơi choáng váng.

Chiêm Cập Vũ đánh chén cách một tiếng, thấy mặt Đinh Tiểu Vĩ đỏ bừng, sờ sờ mặt mình cũng thấy nóng, cơ thể nổi lên một trận khí huyết cuồn cuộn, những lời y muốn nói được chuẩn bị mấy ngày trước nháy máy quên sạch, ý niệm duy nhất còn sót lại chính là muốn tiến đến ôm lấy Đinh Tiểu Vĩ.

Nhưng y không dám, đành hỏi luẩn quẩn: "Chú Đinh, chú còn tính tìm ai đó không?"

"...... Tìm, sao lại không...... Từng này tuổi rồi chưa tìm, chẳng lẽ chết già một mình."

"Xung quanh chú có ai phù hợp không?"

"Không có......" Đinh Tiểu Vĩ hơi thất thần nhìn bình rượu trong suốt, "Này...... Về duyên số, bình thường phụ nữ chướng mắt chú Đinh của cậu, thật khó khăn mới có người coi trọng đi, còn mẹ nó là nam thì vẫn là một người vô tâm vô phế. Đm, tôi đúng là số chó mà. Phụ nữ bỏ đi không nói, đến cả đàn ông cũng bỏ...... Tiểu Chiêm, cậu thấy chú Đinh của cậu thật vô dụng đi..."

Chiêm Cập Vũ vội la lên: "Không phải, tôi thấy chú rất tốt, bọn họ bỏ đi thì chính bọn họ thiệt, về sau sẽ hối hận."

Đinh Tiểu Vĩ cười khà khà hai tiếng, "Thằng nhóc này, cậu....... Đúng, phải làm cho bọn họ hối hận......." Hắn nói xong bèn vươn tay xoa mái tóc bông xù của Chiêm Cập Vũ.

Chiêm Cập Vũ chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào, mượn rượu làm càn lá gan cũng lớn, bèn ấp úng nói: "Chú Đinh, chú, chú thấy, chú xem xem, tôi, tôi đây, có được không......"

Đinh Tiểu Vĩ nghe không hiểu, nhíu mày hỏi: "Gì cơ?"

"Tôi!" Chiêm Cập Vũ chỉ chỉ chính mình, "Tôi có được không?"

Đinh Tiểu Vĩ ngây ngẩn cả người, "Được gì cơ?"

Tiểu Chiêm không nói nữa, có chút tủi thân nhìn hắn.

Mặt Đinh Tiểu Vĩ nóng lên, nhất thời tỉnh ra không ít, "Cậu, cậu không phải có ý kia đi?"

Thằng nhóc mặt cũng đỏ bừng, "...... Chú Đinh, vốn tôi thấy hai người bọn chú cũng rất tốt, tôi, tôi rất hâm mộ, tôi không có ý gì cả, thật đấy. Nhưng bây giờ hai người cũng chấm dứt rồi, tôi, tôi có thể có cơ hội không?"

Đinh Tiểu Vĩ bỗng nhiên thấy chóng mặt, hắn không thể hiểu được vì sao năm nay mình đào hoa thế, lại còn mẹ nó vẫn là đàn ông.

Cổ họng hắn nghẹn ứ, bèn vội tự rót cho mình một chén, sau đó có thành ý mà nói: "Tiểu Chiêm a, cậu quá nhỏ......"

Chiêm Cập Vũ ngắt lời hắn: "Thôi đi, tôi biết chú định nói gì, mặc dù chú nói đúng...... Chú, chú còn coi tôi nhỏ tuổi, tôi biết...... Nhưng tôi vẫn sẽ lớn lên mà? Hơn nữa những việc Chu Cẩn Hành làm tôi cũng có thể làm, chú xem Linh Linh cũng rất quý tôi. Chú Đinh, một mình chăm sóc trẻ nhỏ không dễ dàng, để tôi giúp chú đi, tôi thật sự, thật sự, rất, rất thích chú."

Đinh Tiểu Vĩ chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt, "Không phải, Tiểu Chiêm này, tôi nói với cậu hồi tôi bằng tuổi cậu, một năm có thể thích vài cô, ai không thích tôi thì tôi đi thích người khác. Đến khi hai lăm hai sáu tuổi rồi mới thấy mình có thể lập gia đình, bèn kết hôn. Ý tôi là cậu còn nhỏ như vậy, cậu không tính đến sau này, tôi không có khả năng cùng một thằng nhóc nói chuyện yêu đương, cậu cũng không nên lãng phí thời gian với tôi."

Tiểu Chiêm tròn mắt, không hề chớp mà nhìn hắn, trong mắt đã hơi ướt.

Đinh Tiểu Vĩ liền dọa ngay, "Đừng, tôi cảnh cáo cậu đừng khóc a, đến mai tỉnh rượu cam đoan cậu sẽ hối hận."

Khi rượu vào người rồi, chuyện gì cũng làm được, hơn nữa lúc ấy còn thấy mình rất tỉnh táo, đến hôm sau tỉnh rồi mới thấy hối hận.

Tiểu Chiêm lau lau mặt, nức nở nói, "Cũng không phải tôi so với chú nhỏ tuổi hơn nhiều như vậy, tôi chỉ dễ khóc thôi, nếu tôi theo chú, sao có thể nói chú chiếm lợi thế được, dựa vào cái gì mà nói thế...... Chú xem tự dưng chú tốt với tôi làm gì, tôi ở đây ngoài họ hàng bên ông mình ra ai cũng không biết, tôi không thích chú thì thích ai, chú tốt với tôi làm gì chứ......" Nói xong câu cuối thằng nhóc lại càng tủi thân, thật sự òa khóc.

Đinh Tiểu Vĩ nghẹn họng nhìn trân trân, sững sờ ngay tại chỗ.

Tiểu Chiêm hai mắt giàn giụa nhìn hắn, "Chú Đinh...... Tôi sẽ nấu cơm, tôi cũng sẽ dỗ Linh Linh, chú có suy nghĩ lại không......"

Đinh Tiểu Vĩ cứ gật đầu rồi lại lắc đầu, "Cậu, cậu quá chén rồi. Đêm nay ngủ lại đây đi, ngủ luôn đi, sáng mai có gì nói sau."

Tiểu Chiêm lau nước mắt, đôi mắt sáng ngởi mở to nhìn hắn, "Ở lại đây? Ngủ đâu?"

Đinh Tiểu Vĩ nhìn thấy trong mắt y lóe ra thứ ánh sáng kì dị, nhịn không được vỗ vỗ đầu y, "Mẹ nó cậu hiểu thành gì thế, ngủ sô pha!"

Tiểu Chiêm hơi thất vọng cúi đầu, nghẹn ngào đứng dậy.

Đinh Tiểu Vĩ không nghĩ rằng tửu lượng y lại kém như vậy, nếu bọn họ uống ở ngoài, hắn sẽ đánh cậu ta hôn mê rồi vác về, đỡ phải mất mặt.

Hắn cũng uống không ít, nhưng vẫn còn tỉnh hơn y.

Hắn vào bếp uống hai cốc nước, sau đó cầm chăn gối đi ra.

Lúc ra thì vừa bắt gặp Tiểu Chiêm còn đang ngồi tại chỗ sụt sịt, bộ dạng nói có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu.

Hắn thở dài, cúi xuống rót rồi đưa cho Tiểu Chiêm cốc nước. "Nằm xuống ngủ đi."

Lúc này đứa nhỏ mới phản ứng, nằm xuống sô pha.

Đinh Tiểu Vĩ đắp chăn cho y, bỗng nhiên Chiêm Cập Vũ nắm lấy cánh tay hắn.

"Làm sao thế?"

"Chú hãy nghĩ đến tôi."

"Ừ, tôi sẽ."

"Bây giờ nghĩ luôn được không?"

"Cậu có yên không, nếu không ngủ tôi ném cậu ra ngoài."

Tiểu Chiêm thất vọng buông tay ra, "Ngày mai suy nghĩ được không?"

Đinh Tiểu Vĩ trừng mắt, "Ngủ."

Thằng nhóc lập tức nhắm hai mắt lại.

Đinh Tiểu Vĩ nhìn mắt y loang lổ vệt nước, nhịn không được thở dài.

Sáng hôm sau, hắn vừa tỉnh ngủ đã ngửi thấy mùi đồ ăn.

Hắn trở mình ngồi dậy, mở cửa, Chiêm Cập Vũ đang bày bát đũa lên bàn, vừa thấy hắn đi ra, đầu tiên sửng sốt, sau đó bỗng đỏ mặt.

Đinh Tiểu Vĩ cũng ngẩn người, trong mắt hiện lên chút mất mát, "A, là cậu a."

Trên mặt Chiêm Cập Vũ có nét xấu hổ, "Chú Đinh, lại đây đi."

"Ừ." Hắn nhớ lại đêm qua, cũng có chút ngượng ngùng, "Tỉnh rượu chưa?"

"Tỉnh rồi, vẫn hơi choáng đầu."

"Ừ, cũng không nên uống nhiều nhưu vậy."

"Tửu lượng của tôi không luyện nổi......"

"Vậy cậu cứ uống đi, đêm nay tôi vứt cậu ra ngoài đường."

Chiêm Cập Vũ ngượng ngùng cười, "Chú đánh răng đi, sau đó lại đây ăn cơm."

Đinh Tiểu Vĩ "Aiz" một tiếng, xoai người vào phòng tắm..

Ngày nghỉ, Đinh Tiểu Vĩ cho phép Linh Linh ngủ dậy muộn, hiện tại con bé còn chưa tỉnh.

Ngồi vào bàn ăn, hai người mắt to nhìn mắt nhỏ.

Chiêm Cập Vũ có chút không chịu nổi sự im lặng, bèn chủ động nói: "Chú Đinh, ngại quá, hôm qua tôi thật mất mặt."

"Ừ, cậu cũng biết mất mặt cơ đấy."

Chiêm Cập Vũ xấu hổ nói: "Nhưng những gì tôi nói đều là thật."

Đinh Tiểu Vĩ gắp miếng rau trộn cho vào miệng nuốt xuống, "Món rau này không tồi, trong này trộn những thứ gì vậy?"

Chiêm Cập Vũ nhíu mày, "Chú đừng như thế, có thể nghiêm túc nghe người ta nói không."

Đinh Tiểu Vĩ thở dài, "Cậu nói đi."

Chiêm Cập Vũ điều chỉnh lại cảm xúc, mặt hơi hồng hồng, "Chú ấy, là người đầu tiên tôi thích, tôi cũng nên cố gắng cho mình chứ. Bây giờ chú không thích tôi, không sao, tôi không vội, chúng ta có thể giống như trước được không, nói không chừng một ngày nào đó chú sẽ thích tôi."

Điểu Tiểu Vĩ đáp, "Tiểu Chiêm này, cậu là người tốt, nhưng nếu tôi với cậu, tôi cảm thấy cứ sai trái...... Lần trước cậu bảo tôi giới thiệu bạn trai cho cậu còn gì, tôi đã để ý nhiều người giúp cậu rồi biết không?"

"Lúc đó tôi nói vậy vì chú với Chu Cẩn Hành đang rất tốt, tôi thấy mình không có cơ hội, nhưng bây giờ không giống thế nữa, tôi không muốn có bạn trai, tôi chỉ muốn cùng chú thôi."

Đinh Tiểu Vĩ ngoại trừ thở dài, cái gì hắn cũng không nói được.

Hắn đã làm gì nên tội, ngay chính hắn còn đang bị người ta bỏ rơi, vì tình mà đứt từng khúc ruột, bây giờ lại bị một cậu trai vị thành niên bám dính, con mẹ nó có thể để hắn yên tĩnh một lát được không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện