Chương 3691
“Tổng giám đốc Tư Đồ, bản thỏa thuận năm năm đã kết thúc rồi, mong anh buông tha cho Liễu Ảnh, cũng buông tha cho chính mình.” Giọng điệu Tô Khiết mang theo sự bất đắc dĩ. Đây không phải chuyện cô có thể giúp, hơn nữa, cô cũng sẽ không giúp.
“Buông tha cô ấy? Thế ai buông tha cho tôi đây?” Tư Đồ Không như bị tổn thương, Liễu Ảnh hoàn toàn không cho anh ta bất cứ cơ hội nào, không chấp nhận tình cảm của anh ta, trong lòng toàn là thù hận.
Anh ta yêu một người, nhưng lại không có cơ hội đến gần, anh ta không thể để Liễu Ảnh rời đi, nhưng Liễu Ảnh vẫn luôn giày vò trái tim anh ta.
“Tổng giám đốc Tư Đồ là người thông minh, biết tôi có ý gì, hơn nữa, không giống với Liễu Ảnh, người không buông tha cho tổng giám đốc Tư Đồ, là chính bản thân anh.” Giọng Tô Khiết trầm xuống, ý của Tư Đồ Không là anh ta tuyệt đối sẽ không để Liễu Ảnh đi, thậm chí còn mang theo ý hận thù. Điều này khiến Tô Khiết lo lắng, lo Liễu Ảnh sẽ phải chịu tổn thương.
“Không buông được, tôi không bao giờ buông được Liễu Ảnh, cô ấy chỉ có thể là người của tôi.” Tư Đồ Không lạnh lùng nói.
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì bà Tư Đồ không thích Liễu Ảnh, hơn nữa còn tìm kiếm được một người vợ tốt cho anh rồi, chắc sắp đính hôn rồi nhỉ? Nếu sau này anh đã có vợ, anh vẫn không định tha cho Liễu Ảnh sao?” Tư Đồ Không rất để ý tới mẹ anh ta, sẽ không để Liễu Ảnh làm tổn thương mẹ anh ta, thế nên, người chịu ấm ức vẫn là Liễu Ảnh. Hơn nữa, hình như Tư Đồ Không cũng không từ chối vị hôn thê mà bà Tư Đồ chọn cho anh ta, vậy là, anh ta định kết hôn sinh con, nhưng vẫn giữ Liễu Ảnh ở bên mình sao?
Sao có thể vô tình như vậy?
“Ngoại trừ Liễu Ảnh ra, tôi sẽ không lấy ai khác làm vợ.” Tư Đồ Không nói. Lúc trước anh ta từng muốn dùng người phụ nữ khác để kích thích Liễu Ảnh, nhưng Liễu Ảnh lại không chút để ý, ngược lại là anh ta làm điều thừa thãi khiến chính mình không vui. Còn về người phụ nữ kia, từ trước tới nay anh ta chưa từng để mắt tới cô ta, càng sẽ không để cô ta làm ảnh hưởng tới Liễu Ảnh.
“Vậy còn mẹ anh thì sao? Mâu thuẫn giữa bà ấy và Liễu Ảnh, chỉ e là không thể nào hòa giải được, anh định làm thế nào? Anh từng nghĩ tới chưa?” Tô Khiết hỏi. Vì sao luôn có người cho rằng kết hôn là một chuyện đơn giản vậy? Đây là chuyện giữa hai gia đình, quan hệ giữa Tư Đồ Không và mẹ anh ta khá tốt, không nên hỏi ý kiến mẹ mình một chút sao? Dù là thuyết phục mẹ mình hay buông bỏ Liễu Ảnh cũng đều có một cái kết, chứ không phải như anh ta hiện giờ, không muốn buông bỏ Liễu Ảnh, cũng không muốn hòa giải quan hệ giữa hai người, càng không để hai người gặp mặt sau này. Tô Khiết thật lòng cảm thấy, nếu Tư Đồ Không thật sự lựa chọn Liễu Ảnh thì tới những lúc không cần thiết không để ý tới mẹ anh ta cũng là một kết quả, nhưng tiếc là không có khả năng.
“Phía mẹ tôi, tôi đương nhiên sẽ nói, tôi sẽ không để mẹ tôi làm ảnh hưởng tới Liễu Ảnh.” Tư Đồ Không nói, anh ta biết mẹ anh ta thích người phụ nữ khác, nhưng bản thân anh ta không muốn, bất kỳ ai cũng không thể ép anh ta được.
“Những lời này anh nên nói với Liễu Ảnh chứ không phải với tôi, có thể chấp nhận anh hay không là việc của Liễu Ảnh, tôi chỉ tôn trọng quyết định của cô ấy thôi.” Tô Khiết nói, xem ra Tư Đồ Không đã từng suy xét, nhưng đáng tiếc là anh ta nghĩ tốt đẹp quá rồi, có một vài mâu thuẫn, không còn cơ hội để hòa giải nữa.
Tư Đồ Không im lặng, không phải anh ta không nói với Liễu Ảnh mà là Liễu Ảnh hoàn toàn không tin, cô không tin anh ta thật lòng với cô ấy. Tư Đồ Không đã không biết nên nói thế nào Liễu Ảnh mới có thể tin nữa.
Mà Tô Khiết lại cho rằng Tư Đồ Không đang trốn tránh, cười khẩy một tiếng: “Tôi nghĩ, Liễu Ảnh chắc không muốn gặp anh đâu, thế nên, mong tổng giám đốc Tư Đồ đừng đi theo Liễu Ảnh mãi nữa, lo làm việc của mình đi.”
“Đây là cô ấy nói, hay là cô nói?” Tư Đồ Không nói. Mấy ngày nay Liễu Ảnh không ra ngoài, anh ta tưởng là cô ấy muốn nghỉ ngơi, hóa ra là cố ý tránh anh ta sao? Nếu anh ta muốn gặp Liễu Ảnh, cô ấy có thể trốn được sao?
“Có gì khác nhau không? Tôi không tin tổng giám đốc Tư Đồ lại không nhìn ra ý của Liễu Ảnh, cô ấy không muốn có gút mắc gì với anh nữa, nếu có thể, hy vọng hai người chia tay trong vui vẻ.” Tô Khiết dịch sang bên cạnh một chút, đứng ở trong bóng râm. Thời gian chính là như vậy, trong lúc bản thân không để ý thì trốn tránh, nhưng tới khi bản thân đã nhận ra rồi thì chính là lúc cần phải thay đổi.