CHƯƠNG 122

Cho dù hiện tại Nguyễn Hạo Thần đã cưới Khiết Khiết rồi, nhưng dù sao cũng không phải bởi vì yêu, ai cũng không biết trước được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.

“Khiết Khiết, nếu không cậu dẫn theo hai đứa nhóc cùng nhau quay về nước M đi?” Hứa Dinh Dinh nghĩ đến mấy chuyện này, trong lòng bắt đầu không nhịn được mà sợ hãi.

“Trừ phi cuộc hôn nhân của tớ và Nguyễn Hạo Thần chấm dứt.” Tô Khiết biết, hiện tại nếu cô muốn rời đi căn bản là chuyện không có khả năng, cô hiểu rất rõ sự nguy hiểm của Nguyễn Hạo Thần, nếu như cô đột nhiên mang con rời đi như vậy, sự việc e rằng sẽ càng trở nên rắc rối.

“Vậy ý của cậu chính là muốn đợi thêm một năm nữa? Trong thời gian một năm này ai cũng không thể cam đoan được sẽ xảy ra chuyện gì.” Hứa Dinh Dinh có chút vô lực thở dài một hơi.

“Không, kỳ hạn tối đa là một năm, nhưng nếu như tớ có thể giúp anh ta lấy được cổ phần của Nguyễn thị, cuộc hôn nhân này có thể lập tức chấm dứt.” Trong con ngươi của Tô Khiết mơ hồ hiện lên một tia sáng, may mắn thay cô đã thêm điều này vào hợp đồng hôn nhân.

“Cậu phải giúp anh ta lấy được cổ phần của Nguyễn thị? Người cầm quyên hiện tại của nhà họ Nguyễn là Nguyễn lão gia, hiện tại Nguyễn Bạc Vệ mặc kệ sự đời, còn Nguyễn lão gia thì không phải người có thể dễ dàng đối phó đâu, cậu có kế hoạch gì chưa?” Hứa Dinh Dinh lúc trước từng điều tra Nguyễn Bạc Vệ, thuận tiện cũng điều tra được một số sự tình của Nguyễn gia, cho nên cũng coi như nắm rõ.

“Yên tâm, kế hoạch chắc chắn là sẽ có thôi.” Khóe môi Tô Khiết hơi nhếch lên một cái, kỳ thật trước khi cô đi đến cục dân chính đã suy nghĩ xong đối sách rồi, chỉ là nếu không phải bởi vì hai đứa nhỏ thì cô cũng không cần gấp gáp như thế này.

Chỉ cần cô giúp Nguyễn Hạo Thần lấy được cổ phần của Nguyễn thị, căn cứ theo hợp đồng, Nguyễn Hạo Thần tự nhiên sẽ ly hôn với cô, cứ như vậy, rất nhiêu chuyện sẽ được giải quyết .

Nhưng điều mà Tô Khiết thật sự không ngờ tới chính là, giờ phút này Nguyễn Hạo Thần lại đang ở cục cảnh sát.

Cô muốn nhanh chóng giải quyết vấn đê nhưng cô lại chậm hơn Nguyễn Hạo Thần một bước.

“Anh ba, dấu vân tay in trên ly uống nước này sau khi lấy được mẫu ra thì rất dễ so sánh, anh chờ một lát, rất nhanh sẽ có được kết quả thôi.” Cậu năm Tào cầm lấy cái ly uống nước từ trong tay Nguyễn Hạo Thần, con ngươi hơi lóe lên, nếu như anh ta không nhớ lầm, cái ly uống nước này chính là ly ở trong nhà anh ba?

Ly uống nước ở trong nhà anh ba ai cũng có thể dùng được sao?

Nhưng như vậy thì người này rốt cuộc có quan hệ như thế nào với anh ba?

Tào Du bởi vì trong lòng tò mò, cho nên động tác cũng nhanh hơn, trực tiếp đem ly uống nước đưa cho nhân viên công tác: “Dùng tốc độ nhanh nhất kiểm tra cho rõ.”

Cậu năm Tào thật sự rất muốn biết người mà anh ba hoài nghi là ai, đương nhiên, cái anh ta càng muốn biết là sự hoài nghi của anh ba là đúng hay là sai.

Nguyễn Hạo Thần không rời đi mà cứ như vậy đứng ở một bên cùng đợi kết quả, chỉ là không biết vì sao, giờ phút này trong lòng anh tựa hồ như lại có chút khẩn trương.

Nguyễn Hạo Thần muốn nhanh chóng nhìn thấy kết quả, nhưng dường như lại…

“Anh ba, vì sao ngày hôm đó anh lại đến cục cảnh sát tìm người vậy?” Thiếu tướng Tào Du sau khi liên kết hết toàn bộ sự tình lại với nhau lại nghĩ ra một cái khả năng: “Anh ba, có phải là anh nghi ngờ người phụ nữ hôm đó đến cục cảnh sát chính là người phụ nữ năm năm trước không?”

Tào Du thân là cục trưởng cục cảnh sát, vốn dĩ đã có khả năng quan sát cùng suy đoán cao hơn người thường.

Nhiêu năm như thế, bên cạnh anh ba chưa từng có phụ nữ, cho nên người có thể khiến cho anh ba gióng trống khua chiêng đi tìm như vậy, anh ta chỉ có thể nghĩ ra đến chính là người phụ nữ của năm năm trước.

Khung cảnh anh ba đến cục cảnh sát tóm người ngày đó so với khung cảnh của năm năm trước vô cùng giống nhau, thậm chí chỉ có hơn mà không có kém.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện