CHƯƠNG 120

Nguyễn Hạo Thần cầm ly nước trong hay, lại uống thêm một lần nữa. Không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy môi anh dường như còn nhấp ở viên cốc.

Nhìn anh sử dụng cốc cô vừa dùng để uống nước, cảm giác đó có chút kỳ lạ. Mà lúc này, một cánh tay khác cố tình giữ lấy eo cô.

Anh dùng cốc của cô để uống nước, cộng thêm cánh tay đang cố ý đặt trên eo cô, đồng thời bởi vì dị ứng rượu trước đó vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, khiến cho Tô Khiết trong lúc nhất thời xem nhẹ những dụng ý sâu xa khác của anh.

Tô Khiết né tránh cánh tay đang đặt trên eo cô, kéo dài khoảng cách với anh ra một chút, sau đó quay người đem bát đũa úp lên giá.

Nguyễn Hạo Thần vẫn cầm lấy chiếc cốc, cũng không có rời đi, chỉ hơi dựa vào khung cửa nhìn về phía cô, khóe môi anh từ từ cong lên. Ở trước mặt cô làm ra chuyện như vậy mà không khiến cô sinh nghi, quả thật là một chuyện không dễ dàng gì.

Tô Khiết xoay người nhìn tư thế của Nguyễn Hạo Thần lúc này, con ngươi chợt lóe lên, rồi lại nhìn anh vẫn đang cầm chiếc cốc vừa nãy. Nước trong cốc chẳng với đi, rõ ràng là anh không quá khát.

Nếu đã không khát thì anh cứ giữ cốc làm gì? Lông mày Tô Khiết hơi nhíu lại.

Chiếc cốc trong tay anh hơi dao động, tùy ý mà tự nhiên, nhưng mà đối mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô.

Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, toàn thân Tô Khiết đều cảm thấy không tự nhiên, cũng không nghĩ chuyện chiếc cốc nữa. Nhìn anh không nói lời nào, cô liên rảo bước đi ra ngoài.

Cô bước ra khỏi phòng bếp, trực tiếp đi lên lâu, muốn trở vê phòng mình, nhưng mà Nguyễn Hạo Thần cũng theo sát đằng sau cô đi lên lầu.

Tô Khiết không quay đầu, nhưng cũng cảm giác rõ được Nguyễn Hạo Thần đang đi theo. Trong lòng cô khẽ run lên, không biết tại sao, nhưng giống như có một loại căng thẳng vô hình.

Bước lên đến lầu, cô nhanh chóng mở cửa phòng mình rồi bước vào, sau đó vội vàng đóng cửa.

Nguyễn Hạo Thần ngây người. Tại sao anh lại có cảm giác anh ở trước mặt cô giống như tai họa vậy? Anh đáng sợ như thế sao?

Bộ dáng cô vừa rồi chắc đang căng thẳng! Anh phát hiện ra khi cô khẩn trương quả thật vô cùng đáng yêu.

Nguyễn Hạo Thần thu hồi ánh mắt, liếc nhìn chiếc cốc trong tay, rôi sau đó gọi điện của Tào Du: “Tôi hiện tại liên quan.”

Anh biết rằng có những chuyện cần làm càng nhanh càng tốt.

Cậu năm Tào nhận được điện thoại thì sửng sốt sau đó ngay lập tức phục hồi lại tinh thần, tuy rằng bây giờ đã là nửa đêm, nhưng Tào Du cũng không có nửa điểm tức giận chỉ luôn miệng nói: “Được, em lập tức sắp xếp mấy người chạy qua.”

“Anh ba, sao anh lại vội vàng như vậy, có phải là anh hoài nghi người bên cạnh anh hay không?” Tào Du là cục trưởng cục công an nên có được sự mãn và cảm nhạy mạnh mẽ hơn nhiều so với người bình thường.

Anh ta vừa mới gọi một cuộc điện thoại cho anh ba, anh ba lại nhanh như thế đã lấy ra được chứng cứ, như vậy người mà anh ba nghi ngờ rất có thể chính là người bên cạnh anh.

Nguyễn Hạo Thần không trả lời nhưng trong con ngươi lại mang cảm xúc phức tạp.

Lúc Nguyễn Hạo Thần rời đi, Tô Khiết nhất định cũng đã nghe được động tĩnh.

Tô Khiết nhíu mày, trên mặt nhiêu hơn vài phần nghi hoặc, đã muộn như vậy rồi mà anh còn đi ra ngoài  làm gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện