CHƯƠNG 117

“Anh ba, nếu như anh có nghỉ ngờ ai, có thể mang một món đồ có dấu vân tay của người đó đến cục cảnh sát. Em sẽ tra giúp anh.” Cậu năm Tào vội vàng muốn lấy công chuộc tội.

Ngày hôm đó anh ta để cho người phụ nữ đó đi, anh ba kể từ đó không liên lạc lại với anh nữa. Anh ta nếu không thể hiện thành ý ra thì e rằng cả đời này Nguyễn Hạo Thần sẽ không để ý đến anh ta nữa.

Nguyễn Hạo Thần nghe điện thoại của Tào Du, nhưng con mắt lại không hề rời khỏi Tô Khiết. Cô lúc này đang cầm cốc uống nước. Anh phát hiện ra cô kể từ lúc bước vào nhà bếp đến giờ đã uống mấy cốc nước liền. Cô khát đến như vậy sao?

Nguyễn Hạo Thần không biết rằng cô uống nước nhiều như vậy bởi vì vừa nãy hít quá nhiều mùi rượu từ anh.

Bác sĩ đã nói với cô, khi bị dị ứng với rượu dẫn đến đầu óc choáng váng thì nên uống nhiều nước.

Uống xong vài cốc nước, cô mới cảm giác đầu không còn đau nữa.Ánh mắt Nguyễn Hạo Thần rơi vào chiếc cốc cô đang cầm trên tay, con mắt hơi sáng lên.

“Anh, anh có nghe thấy lời em nói không?” Tào Du hồi lâu không nghe thấy giọng của Nguyễn Hạo Thần liên gấp rút. Chẳng lẽ đến cơ hội lấy công chuộc tội anh ba cũng không cho sao?

“Nghe thấy rồi.” Giọng Nguyễn Hạo Thần hơi có chút bất thường, chỉ là Tào Du không thể giải thích được ý tứ trong đó.

“Vậy anh có nghi ngờ ai không?” Tào Du hiểu Nguyễn Hạo Thần. Lúc này anh ba đã trả lời, như vậy chứng tỏ lời của anh ta có ích với anh ba. Có lẽ Nguyễn Hạo Thần đã nghỉ ngờ ai đó.

Nguyễn Hạo Thần không trả lời, chỉ nhìn chiếc cốc được Tô Khiết đặt ở một bên, khóe miệng chậm rãi cong lên.

Nhưng chính vào lúc này, điện thoại trong tay anh liên tục thông báo có tin nhắn. Chính xác mà nói, điện thoại anhvà Tào Du đồng thời kêu lên tiếng thông báo.

“Anh ba, em tắt máy trước đây. Anh nhớ đem dấu vân tay đến để điều tra.” Đây là lân đầu tiên Tào Du tắt máy trước.

“Anh năm, nghe nói anh phá được án lớn, nói không chừng sẽ có thưởng.” Tin nhắn vừa rồi là của Tịch Xuyên gửi trong nhóm sáu người bọn họ.

“Là vụ án làm đau đầu lão ngũ gần hai năm qua sao? Được phá rồi à? Làm sao mà phá được?” Cậu tư Đường cũng xuất hiện: “Chẳng lẽ là người đẹp lão ngũ nói lần trước?”

“Người đẹp? Chính là…người phụ nữ của anh cả sao? Thật không hổ là người phụ nữ của anh cả, quả nhiên lợi hại.” Tịch Xuyên cũng thêm vào một câu.

Nhìn thấy tin nhắn của Tịch Xuyên, khuôn mặt Nguyễn Hạo Thần vốn dĩ đã dịu đi trong nháy mắt liên trở nên âm trầm.

“Là người anh cả tìm được, nhưng không thể nói là người phụ nữ của anh cả. Lão lục, hai khái niệm này khác biệt hoàn toàn.” Tào Du âm thầm hít một hơi, cảm thấy nhất định phải nhắc nhở lão lục một chút.

Anh ba chắc chắn đang xem. Dựa vào thái độ của anh ba lúc trước đối với người phụ nữ đó, nếu nhìn thấy những lời này, anh có thể bình tĩnh được hay không? Anh ta quả thực có chút nghi ngờ.

Anh ta rõ ràng cảm nhận được trong chuyện này anh ba còn vội vàng, quan tâm và dễ kích động hơn anh cả.

Anh ba như vậy không giống với anh ba mà anh ta quen. Tào Du cảm thấy người phụ nữ đó dường như rất quan trọng đối với anh ba.

“Nhưng mà em cảm thấy đó chính là người phụ nữ của anh cả. Nói không chừng đã là chị dâu cả của chúng ta rồi. Không khéo anh cả định dùng cách này để chúng ta làm quen với nhau. Anh không thấy anh cả không hề phủ nhận sao?” Tịch Xuyên không hiểu tình hình, ngược lại càng nói càng hăng.

“Tịch Xuyên, hạng mục ở châu Phi do cậu tiếp nhận. Ngày mai xuất phát.” Lời của Nguyễn Hạo Thần đột nhiên xuất hiện trên màn hình.

Tào Du vốn dĩ không chắc chắn lắm, nhưng khi nhìn thấy lời này, trong lòng hoàn toàn chắc chắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện