CHƯƠNG 108

“Tôi đến đây từ hôm trước.” Chị Lý không nghĩ ngợi gì nhiều, trả lời rất tự nhiên, trên khuôn mặt vẫn là nụ cười nhiệt tình như vậy.

“Ừm, chị đi nghỉ ngơi đi, tôi trở về phòng đây.” Tô Khiết trầm giọng đáp, cũng không nói gì thêm nữa. Có những chuyện nói càng nhiều, người khác càng suy nghĩ. Cho nên đối với chuyện mấy ngày không về nhà này, Tô Khiết một chữ cũng không nói mà trực tiếp trở về phòng của mình.

Chị Lý ngây người nhưng cũng chẳng nói gì thêm.

“Mợ chủ đâu?” Nguyễn Hạo Thần trở về đã là mười một rưỡi. Khi bước vào cửa chỉ thấy một mình chị Ly, lông mày anh hơi cau lại.

“Mợ chủ về phòng rồi ạ.” Khi đối mặt với Nguyễn Hạo Thần, chị Lý có chút câu nệ, khóe môi hơi động đậy, giống như muốn nói gì đó, nhưng nhìn sắc mặt Nguyễn Hạo Thần như vậy, cuối cùng vẫn không nói ra.

Nguyễn Hạo Thần ngước mắt nhìn về căn phòng của Tô Khiết, sau đó sải bước đi lên lầu. Phòng cô không khóa, anh liền thuận tay đẩy cửa bước vào, thấy cô nằm trên giường đã say giấc.

Nguyễn Hạo Thần nhẹ nhàng hít một hơi. Anh cho rằng cô hỏi anh khi nào về là muốn đi đón anh, hoặc là chờ anh trở về, thật không ngờ…

Nhưng mà hiện tại đúng là không còn sớm nữa.

Vài ngày sau đó, Tô Khiết năm giờ chiều mỗi ngày đều gọi điện cho Nguyễn Hạo Thần hỏi anh khi nào trở vê, sau đó thu xếp ổn thỏa cho hai đứa trẻ rồi mới về nhà. Mỗi ngày cô đều về nhà sớm trước anh khoảng hơn nửa tiếng.

Quan niệm thời gian của Nguyễn Hạo Thần rất mạnh, cho nên anh nói lúc nào về là chính lúc đó, thường không hơn không kém.

Cho nên thời gian mỗi lần cô về đều vừa vặn, không xảy ra chút sai sót nào.

Buổi tối mấy ngày nay Nguyễn Hạo Thần vừa hay bận việc, cho nên đều rất muộn mới về nhà. Mỗi lần anh về cô đều đã ngủ rồi, mà buổi sáng lúc anh đi cô vẫn chưa thức giấc. Tô Khiết cố ý giảm cơ hội gặp mặt của hai người. Cô nghĩ cơ hội xuất hiện trước mặt anh ít đi, ít nhất anh sẽ không phải lúc nào cũng nhớ chuyện của cô. Về chuyện gọi điện thoại kia cũng là bất đắc dĩ.

“Chồng à, anh hôm nay mấy giờ về?” Tô Khiết gọi điện cho Nguyễn Hạo Thần giống như thường ngày, hỏi anh thời gian về hôm nay. Nhìn hai bé con đang chơi vui, Tô Khiết không nhịn được mà cong khóe môi.

“Hôm nay có buổi xã giao, chắc phải mười giờ.” Đối với những cuộc điện thoại hàng ngày của cô, anh dường như đã quá quen thuộc, hơn nữa anh cũng không hề bài xích loại thói quen này.

“Ừm, được.” Giọng Tô Khiết vẫn dịu dàng giống như thường ngày.

Sau khi Nguyễn Hạo Thần tắt điện thoại, con ngươi chợt sáng lên. Kể từ sau khi anh trở về từ nước M, mấy ngày nay anh đều về khá muộn, mà mỗi lần anh về cô đều đã ngủ say.

Nguyễn Hạo Thần nghĩ một hồi, sau đó gọi đường dây nội bộ cho thư ký Lưu: “Hủy bỏ tất cả những hoạt động tối nay cho tôi.”

Anh tối nay đột nhiên không muốn đi xã giao nữa, anh muốn về sớm…

Đối với sự thay đổi quyết định đột ngột của Nguyễn Hạo Thần, Tô Khiết không hề hay biết.

“Anh ấy hôm nay mười giờ về, tớ lát nữa tắm cho bé Kỳ rồi dỗ nó ngủ, vẫn kịp thời gian.” Tô Khiết cúp điện thoại, trong âm thanh mang vài phần nhẹ nhõm. Mấy ngày nay bé Kỳ đã dần dần thích ứng được, chỉ là vẫn dán chặt lấy cô, buổi tối khi ngủ mà không nhìn thấy cô sẽ khóc nhè.

May là mấy ngày nay Nguyễn Hạo Thần đều về khá muộn, cô mỗi ngày đều có thể dỗ bé Kỳ ngủ rồi mới trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện