Chuyện hôm nay làm cho bà cụ Lăng rất không vui, sau khi hai con dâu rời đi, bà ngồi ở phòng khách, đám người hầu của dinh thự càng cung kính hầu hạ, sợ sẽ khiến bà không vui.

Một lúc sau, Má Lưu lại tới.
Má Lưu trực tiếp thừa nhận sai lầm của mình, "Thưa bà, lần này là lỗi của tôi, tôi không nên nhúng tay vào chuyện này, lại còn dung túng cho Mạnh Lê, nếu khống cô ta cũng không có gần lớn để gây chuyện như vậy"
Bà cụ Lăng lạnh lùng, "Tôi đã nhắc nhở cô nhiều lần không được cư xử theo cảm tính"
Má Lưu thở dài, " Bất quá Thiếu gia chỉ cần phạt
Mạnh Lệ để răn đe mọi người.

Lần này, đưa vào mặt thất, thật sự là lành ít dữ nhiều."
Bà cụ Lăng không ngạc nhiên với cách hành xử lần này của Lăng Mặc, bà hiểu rõ tính cách của Lăng Mặc nhất, bà cụ Lăng cau mày, “Chỉ còn hai tháng nữa, nó vẫn như vậy, thật sự sẽ đi theo cha nó thôi.”
Má Lưu: “Nhưng thiếu gia cũng là người có phúc, may mà lần này không có chuyện gì xảy ra.
Bà cụ Lăng nghe vậy, nét mặt hơi chìm xuống.


May mắn là không có chuyện gì sao? Lần này rất nhiều chuyện khó hiểu.

Còn Hạ An Nhiên kia, trong người cũng có thứ gì đó ẩn giấu
Bà cụ Lăng vẻ mặt bình tĩnh nói: "Không nghĩ tới việc tìm một người vợ cho Lăng Mặc lại không dễ dàng như vậy"
Tôi đã điều tra HạAn Nhiên trước đó, nhưng tôi chỉ biết cô ấy xuất thân từ cô nhi viện ở nông thôn, ngoài ra không có tin tức gì khác
Má Lưu gật đầu đầy ẩn ý, "Người này thật sự là có gì đó dấu diễm, nên điều tra lại."
Lăng Mặc về đến phòng đặt HạAn Nhiên lên giường, nhìn vết thương rỉ máu trên lưng cô, dưới mắt hằn lên sự ám ảnh.
Bùi Kì nhìn vết thương kinh hoàng, không khỏi nức nở khóc lóc đau khổ., "Mạnh Lệ thực sự không phải là con người, cô ta rõ ràng muốn giết An Nhiên!"
Nghe Bùi Kì khóc, Lăng Mặc có chút phiền, “Đi ra ngoài Bùi Kì lo lắng, “Tại sao tôi phải ra ngoài, tôi muốn ở đây với An Nhiên
Lăng Mặc ngước mắt lên nhìn chằm chằm Bùi Kì.
Bùi Kì cố chấp, nước mắt rung rung: “Làm tôi sợ cũng vô dụng, tôi sẽ không rời khỏi An Nhiên”
Lăng Mặc lại hừ lạnh một tiếng, “ Đi ra ngoài ngay”
Bùi Kì hơi bối rối, nhưng Bác sĩ Bác đã kéo cô sang một bên: "Cô ra ngoài đi, ở đây có tôi rồi"
Lăng Mặc: "Xem cho cô ấy"

Bùi Kì vốn dĩ muốn ở lại, nhưng dưới con mắt sắc bén của Lăng Mặc, cô không thể ở đó, chỉ có thể im lặng rời đi, nhưng từng bước một, cô lại quay lại nói với Lăng Mặc, "Nếu An Nhiên có chuyện.

Nhớ gọi cho tôi, tôi sẽ đợi bên ngoài.


Bùi Kì cuối cùng cũng rời khỏi phòng.
Lăng Mặc nhìn Bác sĩ Bác đang đứng một bên, nhíu mày, “Còn không mau đến đây”
Bác sĩ Bác vốn dĩ rất hiền lành trước mặt người ngoài, bị Lăng Mặc gọi một tiếng, nhanh chóng phía giường "Đến đấy, đến đây.

Để tôi nhìn miệng vết thương xem như thế nào"
Bác sĩ Bác kéo Hạ An Nhiên ra khỏi bộ quần áo rách nát của mình, nhìn những vết rách, một lúc sau trấn an Lăng Mặc, “Đừng lo lắng, tất cả chỉ là vết thương bên ngoài, nên nhìn có vẻ đáng sợ mà thôi”
Lăng Mặc ánh mắt lạnh lùng, “Chỉ là vết thương bên ngoài thôi sao?” Bác sĩ Bác nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của thiếu gia, lập tức ngồi xuống, “Tôi sẽ bắt mạch cho cô ấy, xem thử có bị tổn thương bên trong không?”
Giờ phút này bộ dạng bác sĩ Bác run rẩy nơm nớp lo sợ, sự kiêu ngạo của một bác sĩ bỗng trở nên nhỏ bé dưới ánh mắt sắc lạnh của Lăng Mặc.

Sau khi chạm vào mạch của Hạ An Nhiên, Bác sĩ Phó vốn đang bình thường bỗng trở nên kỳ quái, ánh mắt
Lăng Mặc lóe lên tia lo lắng, “Làm sao? Đã xảy ra chuyện gì”
Bác sĩ Phó đứng dậy và ấn thẳng vào thái dương của Hạ An Nhiên, Hạ An Nhiên người vẫn đang hỗn mê, đột nhiên mở mắt và ngồi dậy....


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện