**********
CHƯƠNG 11: CÔ DÁM CHẠY
Hạ An Nhiên lại gặp ác mộng.

Trong lúc mơ màng, cô bị người ta dùng sức kéo vào trong ngực, quay người cô lại và đè xuống.

Hạ An Nhiên cố gắng muốn nhìn rõ mặt mũi của đối phương.

Đối phương dường như là con sói đói mà cô đã mơ tới lúc trước.

Nghĩ đến cảnh con sói đói này bóp cổ mình không buông trước đây,
Hạ An Nhiên hung hăng trách móc: "Không cho phép...bóp cổ tôi!"
Thế nhưng, con sói đói kia căn bản không có ý để cô đi.

Thô lỗ sờ lên mặt của cô, cắn cằm của cô, tựa như muốn từng ngụm nuốt chửng cô vào.


Hạ An Nhiên khó chịu muốn giãy dụa, nhưng đổi lại là đối phương càng không khách khí áp chế cô.

Con sói đói lạnh lùng phun ra một câu bên tại cô.

"Cô muốn chạy sao?"
Hạ An Nhiên đối mặt với con sói đói, vẫn không khuất phục mà vùng ấy: "Anh thả tôi ra!"
Con sói đói giam cầm Hạ An Nhiên lại, hừ lạnh một tiếng, thốt ra từng chữ.

"Sao có thể để cho cô chạy được!"
Hạ An Nhiên vô cùng quật cường, kiên quyết đấm đá: "Tôi sẽ chạy! Lập tức chạy!"
Sau đó….....!
Một giây sau, Hạ An Nhiên liền phải trả giá đắt cho sự ngoan cổ của mình.

Con sói đói đó quá tàn nhẫn.

Hạ An Nhiên chỉ cảm thấy thân thể như bị nghiền nát thành từng mảnh.

Cô hoàn toàn biến thành thức ăn cho con sói đói kia, dù có giãy giụa cũng không có kết quả!
Ảnh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên giường, Hạ An Nhiên mỡ mơ màng màng mở to mắt.

Sau đó, khắp nơi trên cơ thể đều truyền đến một tín hiệu.

Dau!
Đau đến mức không muốn sống nữa
Cơ thể giống như bị nghiền nát thành từng mảnh.

Đau đến mức cô muốn đập đầu chết

Hạ An Nhiên ôm đầu choáng váng, đau đớn lẩm bẩm: "Chẳng lẽ say rượu đau như vậy sao?"
Lần đầu tiên uống rượu, lần đầu tiên say...!
Đúng là không có kinh nghiệm!
Hạ An Nhiên khó chịu, tự nói với chính mình: "Sau này sẽ không bao giờ uống rượu nữa!"
Chỉ là, sau khi lẩm bẩm một hồi, cô mới mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.

Đau đầu là một chuyện, nhưng cơ thể tại sao lại đau đến vậy?
Đặc biệt là ở vị trí khó mở miệng kia, đau khiến cô muốn khóc.

Hạ An Nhiên chậm rãi cúi đầu, chỉ thấy mình không một mảnh vải
Trong lúc hốt hoảng, cô bỗng chú ý tới Lăng Mặc bên cạnh, trên người của anh cũng không còn mảnh vải nào, trên lồng ngực vẫn còn mấy vết xước nhìn mà giật mình.

Hạ An Nhiên chết lặng khi nhìn thấy cảnh này.

Cô chỉ nhớ rằng tối hôm qua cô uống nhiều quá, sau đó không phải ngủ thiếp đi sao?
Nhưng tình huống trước mắt nói cho cô biết, mặc dù cô uống nhiều nhưng lại không có lăn ra ngủ, mà còn điên cuồng ăn sạch Lăng
Mặc?
Sau khi ý thức được tình huống này, Hạ An Nhiên vô cùng khinh thường bản thân, hung hăng tự tát mình một bạt tai.

"Hạ An Nhiên, mày không phải người! Ngay cả người thực vật cũng có thể xuống tay được, mày đúng là đồ cẩm thú!"

Cô thật sự muốn đập đầu chết ngay tại chỗ
Căn bản không nghĩ đến, bản thân uống nhiều quá sẽ đói khát như vậy!
Nhìn thấy Lăng Mặc bị thương bị bắt nạt, Hạ An Nhiên tự trách bản thân, suýt chút nữa khóc đến nhồi máu cơ tim: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Tôi thực sự không cố ý!"
Nói xin lỗi còn có ích sao?
Cô đã ăn tươi nuốt sống người ta rồi!
Hạ An Nhiên xoa xoa khuôn mặt bị tát, đau đớn nói: "Bình tĩnh, bây giờ nhất định phải bình tĩnh!" ít nhất, nên xử lý hiện trường vụ án trước, không thể để Tôn quản gia phát hiện ra, cô đã làm ra loại chuyện tán tận lưỡng tâm như thế này.

Tôn quản gia là một người hầu trung thành, nếu như bà ta nổi giận, rất có thể sẽ trực tiếp giết chết cô.

Hạ An Nhiên cố chịu đựng thân thể khó chịu, bước xuống giường nhặt bộ đồ ngủ từ dưới đất lên, lạnh nhạt giúp Lăng Mặc mặc vào.

Sau khi “dọn dẹp” sạch sẽ xong cho Lăng Mặc, cô rút tấm ga trải giường lộn xộn và bẩn thỉu, phía trên còn dính vết máu màu đỗ ra rồi nhét vào phòng tắm.

Ngay sau đó, tốc độ mở cửa sổ ra, để mùi hương mập mờ trong căn phòng thoát ra ngoài....


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện