Ly Vân suy nghĩ một chút, thầm nghĩ người trước mắt này nói đúng, hắn nhìn Viên Dã, đã thấy y nhướn lông mày, ngạo nghễ nói: “Sao vậy? Không thể tin được ta lại có thể ra khỏi mộ nhanh như thế? Ngu ngốc, ngươi cũng không nhìn xem chủ tử ta là ai sao? Thành thật nói cho ngươi hay, yên vân khấu trừ kia đã khép lại , từ nay về sau sẽ không cần phải mỗi trăm năm lại phái đi một vị hoàng tử xui xẻo nào đó đến mộ Đông Đế tiến hành nhiệm vụ bất khả thi này nữa, Đông Đế cùng hoàng hậu của hắn đã chuyển sinh rồi.”
Ly Vân kinh ngạc nhìn Viên Dã, bản lĩnh mấy thì đây cũng chưa đến ba ngày, mà Vương gia đã có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt đẹp. Bất quá còn nhớ bản thân Vương gia trên chiến trường có sức mạnh dị thường kinh khủng đến vậy, đây hoàn toàn không phải không có khả năng a. Hắn vội vàng quỳ xuống, hô lớn:”Thuộc hạ tham kiến Vương gia, Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” Tiếp theo lại ngẩng đầu, hướng về phía bọn hộ vệ phía sau đang ngây ngốc quát: “Còn đóng cọc ở đấy làm gì, mau nhanh tham kiến Vương gia.”
Viên Dã hừ lạnh một tiếng, rõ ràng cũng không thừa nhận loại kiểu như lấy công chuộc tội này kiểu đá hậu này. Chợt thấy Ly Vân đứng lên, đối với Bách Lý Giang hét lớn: “Này, ngươi là ai, dám gọi thẳng tên thật của Vương gia, ngươi không muốn sống nữa sao?” Viên phó tướng đáng thương chỉ có thể kí thác hy vọng thông qua việc trách mắng Bách Lý Giang để biểu hiện lòng trung thành, tận tâm cùng tôn kính của mình đối với Vương gia.
Bách Lý Giang lắc mạnh đầu, thở dài nói: “Không xong không xong, Viên Dã đáng thương một đời anh minh, lại thu nhận ngươi một tên hộ vệ vụng về như vậy.” Hắn đưa mặt tới gần hơn tên hộ vệ tội nghiệp, kề bên tai hắn nói nhỏ: “Ngươi sao lại không động não ngẫm lại, ta đã có thể ở trước mắt Viên Dã gọi thẳng tên hắn, đã nói lên rằng ta có tư cách, nói thật cho ngươi biết. . . . . .”
Hắn vừa nói, một bên ở trong lòng lại xoay chuyển, rốt cuộc thì nên dùng danh hiệu gì để hù dọa tên hộ vệ ngu ngốc này. Nghĩ tới nghĩ lui bỗng nhiên nhớ ra Viên Dã trước đấy đã từng nói câu ‘gian dâm trước giết sau’. Không khỏi bí hiểm cười: “Ta chính là Vương phi tương lai của các ngươi”
“Cái gì? Vương phi?” Ly Vân “Ngao” một tiếng sói kêu, bước bước lui vài cái, hoảng sợ nhìn vẻ mặt xấu hổ của Bách Lý Giang, miệng liên tiếp lớn tiếng lẩm bẩm: “Vương phi, sao có thể như vậy? Trời ạ, điều này sao có thể. . . . . .”
“Khụ khụ, dường như diễn đùa có hơi thái quá.” Bách Lý Giang nhức đầu, nhìn Viên Dã: “Cái kia. . . . . . Ngươi đừng hiểu lầm, ta. . . . . . Ta chỉ là thấy hắn đáng yêu, nghĩ . . . . . . Nghĩ chơi chơi đùa đùa thôi, việc ấy. . . . . . Không ngờ rằng. . . . . . năng lực tiếp nhận lại kém cỏi như thế.” Hắn nhìn biểu tình không chút thay đổi của Viên Dã, lại khụ một tiếng, thật cẩn thận hỏi: “Cái kia. . . . . . Có lẽ không phải hắn năng lực tiếp nhận kém, mà là. . . . . . mà là nội dung ta nói vừa rồi có phải quá táo bạo không?”
“Ngươi nói gì?” Viên Dã bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, vì trò đùa này của Bách Lý Giang, trong lòng hắn đã sáng tỏ thông suốt, đủ loại tình cảm không thể hiểu được trước kia luôn quấy rầy hắn cuối cùng tựa như xé mây trông thấy ánh mặt trời, khiến hắn thoáng chốc minh bạch, điều bản thân muốn là gì, đối với Bách Lý Giang ôm loại tình cảm gì.
“Ta thích ngươi Bách Lý, chỉ là sợ dọa đến ngươi, cho nên vẫn không dám nói.” Viên Dã đến sát gần bên tai Bách Lý Giang: “Không nghĩ tới ngươi vậy mà cũng thương trộm ta, hơn nữa còn thổ lộ trực tiếp một cách mạnh dạn như vậy, thật là, sớm biết thế này ta không cần nghĩ nhiều như vậy làm gì a.”
Lúc này đến phiên Bách Lý Giang sợ tới mức liền lùi lại mấy bước, y hoảng sợ nhìn Viên Dã đang kiêu hãnh ngẩng đầu ưỡn ngực, mang theo một chút cảm xúc bất mãn, hắn nhìn đám thuộc hạ đang ngây ra như phỗng, dùng ngữ khí trầm thanh thản nhiên, không giận tự uy nói: “Sao vậy? Các ngươi đều choáng váng sao? Còn không nhanh chạy đến tham kiến Vương phi.”
“Vương. . . . . . Vương phi. . . . . .” Mấy trăm tên hộ vệ trong đại viện đồng loạt xoát xoát quỳ xuống, trăm miệng một lời nói: “Tham kiến Vương phi, Vương phi thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” Không đợi nói xong, Bách Lý Giang liền nhảy lên một phát, khua khua hai tay lớn tiếng nói: “Không. . . . . . Không phải. . . . . . Không phải như thế. . . . . . Không. . . . . .”
“Không phải cái gì a Bách Lý?” Viên Dã như hình với bóng bắt đầu tiếp cận, cùng lúc đó, trong đầu Bách Lý Giang vang lên một đạo thanh âm: “Ta nếu chiếu theo luật, giả mạo Vương phi phải bị xử tử lăng trì nga.”
Bách Lý Giang hóa đá ở đấy, câu này Viên Dã dùng truyền âm nhập mật nói cho hắn nghe, làm hắn toàn thân đều nổi hết cả nổi da gà, hắn đáng thương hề hề nhìn Viên Dã, nhỏ giọng, thử cầu xin nói: “Viên Dã, ta. . . . . . Ta biết ngươi sẽ không nhẫn tâm như thế, ngươi xem, ta chỉ là. . . . . . Chỉ là thấy bọn đệ đệ chơi vui quá, mới nhịn không được cùng bọn họ vui đùa. Cái kia, ta hiện tại nói thật, là có thể có khả năng được xử trí một cách khoan dung không? Hơn nữa. . . . . . nói sao cũng là niệm tình chúng ta ở trong cổ mộ ba ngày đúng không? Ngươi. . . . . . Ngươi là sẽ không làm như vậy đi?”
Viên Dã khụ hai tiếng, lại gần bên lỗ tai hắn nói: “Đúng vậy, chúng ta chỉ có ba ngày đã hữu tình, hữu tình trong ba ngày này với việc ta chiếu theo luật, cái nào nhẹ cái nào nặng? Bách Lý, trong lòng ngươi hẳn là so với ta còn rõ hơn?”
Ly Vân kinh ngạc nhìn Viên Dã, bản lĩnh mấy thì đây cũng chưa đến ba ngày, mà Vương gia đã có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt đẹp. Bất quá còn nhớ bản thân Vương gia trên chiến trường có sức mạnh dị thường kinh khủng đến vậy, đây hoàn toàn không phải không có khả năng a. Hắn vội vàng quỳ xuống, hô lớn:”Thuộc hạ tham kiến Vương gia, Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” Tiếp theo lại ngẩng đầu, hướng về phía bọn hộ vệ phía sau đang ngây ngốc quát: “Còn đóng cọc ở đấy làm gì, mau nhanh tham kiến Vương gia.”
Viên Dã hừ lạnh một tiếng, rõ ràng cũng không thừa nhận loại kiểu như lấy công chuộc tội này kiểu đá hậu này. Chợt thấy Ly Vân đứng lên, đối với Bách Lý Giang hét lớn: “Này, ngươi là ai, dám gọi thẳng tên thật của Vương gia, ngươi không muốn sống nữa sao?” Viên phó tướng đáng thương chỉ có thể kí thác hy vọng thông qua việc trách mắng Bách Lý Giang để biểu hiện lòng trung thành, tận tâm cùng tôn kính của mình đối với Vương gia.
Bách Lý Giang lắc mạnh đầu, thở dài nói: “Không xong không xong, Viên Dã đáng thương một đời anh minh, lại thu nhận ngươi một tên hộ vệ vụng về như vậy.” Hắn đưa mặt tới gần hơn tên hộ vệ tội nghiệp, kề bên tai hắn nói nhỏ: “Ngươi sao lại không động não ngẫm lại, ta đã có thể ở trước mắt Viên Dã gọi thẳng tên hắn, đã nói lên rằng ta có tư cách, nói thật cho ngươi biết. . . . . .”
Hắn vừa nói, một bên ở trong lòng lại xoay chuyển, rốt cuộc thì nên dùng danh hiệu gì để hù dọa tên hộ vệ ngu ngốc này. Nghĩ tới nghĩ lui bỗng nhiên nhớ ra Viên Dã trước đấy đã từng nói câu ‘gian dâm trước giết sau’. Không khỏi bí hiểm cười: “Ta chính là Vương phi tương lai của các ngươi”
“Cái gì? Vương phi?” Ly Vân “Ngao” một tiếng sói kêu, bước bước lui vài cái, hoảng sợ nhìn vẻ mặt xấu hổ của Bách Lý Giang, miệng liên tiếp lớn tiếng lẩm bẩm: “Vương phi, sao có thể như vậy? Trời ạ, điều này sao có thể. . . . . .”
“Khụ khụ, dường như diễn đùa có hơi thái quá.” Bách Lý Giang nhức đầu, nhìn Viên Dã: “Cái kia. . . . . . Ngươi đừng hiểu lầm, ta. . . . . . Ta chỉ là thấy hắn đáng yêu, nghĩ . . . . . . Nghĩ chơi chơi đùa đùa thôi, việc ấy. . . . . . Không ngờ rằng. . . . . . năng lực tiếp nhận lại kém cỏi như thế.” Hắn nhìn biểu tình không chút thay đổi của Viên Dã, lại khụ một tiếng, thật cẩn thận hỏi: “Cái kia. . . . . . Có lẽ không phải hắn năng lực tiếp nhận kém, mà là. . . . . . mà là nội dung ta nói vừa rồi có phải quá táo bạo không?”
“Ngươi nói gì?” Viên Dã bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, vì trò đùa này của Bách Lý Giang, trong lòng hắn đã sáng tỏ thông suốt, đủ loại tình cảm không thể hiểu được trước kia luôn quấy rầy hắn cuối cùng tựa như xé mây trông thấy ánh mặt trời, khiến hắn thoáng chốc minh bạch, điều bản thân muốn là gì, đối với Bách Lý Giang ôm loại tình cảm gì.
“Ta thích ngươi Bách Lý, chỉ là sợ dọa đến ngươi, cho nên vẫn không dám nói.” Viên Dã đến sát gần bên tai Bách Lý Giang: “Không nghĩ tới ngươi vậy mà cũng thương trộm ta, hơn nữa còn thổ lộ trực tiếp một cách mạnh dạn như vậy, thật là, sớm biết thế này ta không cần nghĩ nhiều như vậy làm gì a.”
Lúc này đến phiên Bách Lý Giang sợ tới mức liền lùi lại mấy bước, y hoảng sợ nhìn Viên Dã đang kiêu hãnh ngẩng đầu ưỡn ngực, mang theo một chút cảm xúc bất mãn, hắn nhìn đám thuộc hạ đang ngây ra như phỗng, dùng ngữ khí trầm thanh thản nhiên, không giận tự uy nói: “Sao vậy? Các ngươi đều choáng váng sao? Còn không nhanh chạy đến tham kiến Vương phi.”
“Vương. . . . . . Vương phi. . . . . .” Mấy trăm tên hộ vệ trong đại viện đồng loạt xoát xoát quỳ xuống, trăm miệng một lời nói: “Tham kiến Vương phi, Vương phi thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” Không đợi nói xong, Bách Lý Giang liền nhảy lên một phát, khua khua hai tay lớn tiếng nói: “Không. . . . . . Không phải. . . . . . Không phải như thế. . . . . . Không. . . . . .”
“Không phải cái gì a Bách Lý?” Viên Dã như hình với bóng bắt đầu tiếp cận, cùng lúc đó, trong đầu Bách Lý Giang vang lên một đạo thanh âm: “Ta nếu chiếu theo luật, giả mạo Vương phi phải bị xử tử lăng trì nga.”
Bách Lý Giang hóa đá ở đấy, câu này Viên Dã dùng truyền âm nhập mật nói cho hắn nghe, làm hắn toàn thân đều nổi hết cả nổi da gà, hắn đáng thương hề hề nhìn Viên Dã, nhỏ giọng, thử cầu xin nói: “Viên Dã, ta. . . . . . Ta biết ngươi sẽ không nhẫn tâm như thế, ngươi xem, ta chỉ là. . . . . . Chỉ là thấy bọn đệ đệ chơi vui quá, mới nhịn không được cùng bọn họ vui đùa. Cái kia, ta hiện tại nói thật, là có thể có khả năng được xử trí một cách khoan dung không? Hơn nữa. . . . . . nói sao cũng là niệm tình chúng ta ở trong cổ mộ ba ngày đúng không? Ngươi. . . . . . Ngươi là sẽ không làm như vậy đi?”
Viên Dã khụ hai tiếng, lại gần bên lỗ tai hắn nói: “Đúng vậy, chúng ta chỉ có ba ngày đã hữu tình, hữu tình trong ba ngày này với việc ta chiếu theo luật, cái nào nhẹ cái nào nặng? Bách Lý, trong lòng ngươi hẳn là so với ta còn rõ hơn?”
Danh sách chương