Viên Dã đối với biểu tình như con chó nhỏ của Bách Lý Giang coi như không thấy, chỉ là bất động thanh sắc kéo hắn ôm vào trong ngực mình rồi mới thẳng thắn hỏi ra nghi vấn trong lòng. (0.o)

Ngũ Nguyệt nhìn Đông Đế Long Tường một cái, cuối cùng vẫn là buông xuôi thu hồi ánh mắt: “Quên đi, Tường hắn không thích nói chuyện, vẫn là ta giải đáp cho các ngươi đi. Khó gặp được hai đứa nhỏ hợp ý ta, vậy nói cho các ngươi từ đầu cũng không sao.”

Bách Lý Giang từ trong bao quần áo của Viên Dã lấy ra một ít thịt bò cùng bánh rán cuối cùng, một bên nhỏ miệng nhai một bên nghe Ngũ Nguyệt rủ rỉ nói.

“Cũng giống như các ngươi dự đoán trước đấy, ta với Tường cùng một chỗ, đích thật đã gây ra sự phẫn nộ cùng vô cùng kinh hoàng của mọi người, tại thời đại đó, nam nam lưu luyến căn bản không được phép. Ta cũng đã từng khuyên Tường, cứ lặng lẽ là tốt rồi, chỉ cần chúng ta trong lúc đó có tình cảm, hình thức gì đó, ta thật sự không cần. Nhưng tên gia khỏa Tường này vẫn cứ khư khư, thật sự hết hy vọng, quá mức cố chấp, hắn cố tình đem mối quan hệ của chúng ta để cho mọi người đều biết, còn không chú ý đến sự phản đối ngăn trở của mọi người, sau khi lập ta lên, còn tiến hành đại lễ phong hậu rất long trọng, tuy rằng lúc ấy ta rất cảm động, bất quá kế tiếp, hậu quả của việc gióng trống khua chiêng như vậy rõ ràng đã xảy ra”.

“Những phi tử trong hậu cung, e rằng tướng mạo không bằng ngươi đi?” Viên Dã sinh trưởng trong hoàng cung, rất hiểu về những đấu đá trong cung đình. Quả nhiên chỉ thấy Ngũ Nguyệt gật đầu nói: “Đúng vậy, đều giống Nhã phi kia, các phi tử này đều là do không chiếm được sự sủng ái của Tường, nhưng các nàng lại rất yêu Tường, sợ Tường, cho nên liền âm thầm tiến hành nguyền rủa ta, có lẽ những lời nguyền này thật sự có tác dụng, dù sao đến cuối cùng, ta thật sự đã ngã bệnh chết.”

Thân thể Long Tường run lên, có lẽ nghĩ tới trước đây khi Ngũ Nguyệt bị bệnh mà chết, bản thân đã thống khổ đến thấu tâm can. Ngũ Nguyệt vội vàng cầm lấy tay hắn, hướng hắn mỉm cười trấn an, rồi mới tiếp tục nói:”Sau đó toàn bộ đều theo như lời các ngươi, Tường đem ta an táng trong quách nguyệt tư thần, dùng vô số bảo bối hiếm quý chôn cùng, duy nhất không có tác dụng với người sống, đó là phương thức thống hận ta phản đối nhất. Sau khi hắn chủ trì giám sát, ta thuận lợi được an táng trong quan tài thủy tinh dùng để hợp táng, nhưng ta thật không ngờ, Nhã phi kia lại biến thành lệ quỷ, nàng rõ ràng được an táng ở nơi khác, nhưng linh hồn của nàng lại bởi vì không còn thân thể mà có thể tự do quay lại mộ Đông Đế, cũng may không đến ba ngày, Tường liền đến giúp ta, nếu không ta ở nơi vốn nằm trong tay nữ nhân đáng sợ này, thật sự không biết sẽ phải chịu bao nhiêu đau khổ nữa.”

Đây thật sự là chuyện ly kỳ nhất thế gian, Bách Lý Giang nghe rất say sưa, liền ngay cả Viên Dã, tâm trí cũng bị câu chuyện xưa này hấp dẫn.

“Tường vốn là người cực mạnh, mặc dù đã chết, hắn cũng là con quỷ mạnh nhất, thậm chí hồn phách của hắn đã nhập vào cõi thần tiên, nhưng hắn vì ta, lại bằng lòng canh giữ trong mộ Đông Đế này quãng thời gian một ngàn năm, kiếp này có thể được một người bạn đời như vậy, mặc dù phải xuống mười tám tầng địa ngục, ta cũng không tiếc nuối”. Ngũ Nguyệt nhẹ nhàng nói ra tình yêu của mình, cùng Đông Đế Long Tường ẩn tình nhìn nhau, mãi cho đến khi Viên Dã nhịn không được ho khan một tiếng, hắn mới giật mình đã lạc đề, gương mặt xinh đẹp hơi đỏ, rồi mới nói tiếp.

“Tuy nhiên dù cho Tường có mạnh mẽ trở lại, sau khi hắn chết bất quá cũng chỉ là một linh hồn, không thể di chuyển đồ vật. Chúng ta đều không nghĩ rằng, toàn bộ kế hoạch đều được tính toán tốt như vậy nhưng lại xảy ra biến cố. Thái tử mà hắn vẫn luôn coi trọng và yêu thích, cuối cùng cởi bỏ mặt nạ ôn nhu ngoan ngoãn, lộ ra bộ mặt vốn có. Hắn oán hận ta đến tột đỉnh, bởi vì ta, đã khiến mẫu thân hắn nếm trải nỗi khổ tương tư, làm cho tình cảm phụ tử của hắn trở nên không trọn vẹn, cho nên, hắn hạ lệnh đem ta từ quách nguyệt tư thần mang ra, không ai dám động thủ, hắn tự mình động thủ. Kỳ thật ta không giận hắn, đứa nhỏ kia quả thực đã chịu rất nhiều ủy khuất, làm như vậy cũng không đáng để bị chỉ trích nặng.”

Hắn chỉ vào vị trí mà trước đấy Bách Lý Giang nói hẳn là còn một người nữa được an táng, nhẹ giọng nói: “Nơi đó, vốn là vị trí được chuẩn bị cho mẫu thân của hắn, thấy nàng đã dưỡng dục thái tử, dựa trên công lao cùng tính cách ôn nhu an tĩnh, nàng là phi tử duy nhất được Tường chọn hợp táng trong cùng mộ thất với chúng ta. Ai ngờ, sau khi Tường chết, nữ nhân cả đời đều ôn nhu như nước này, lại lựa chọn con đường tự sát. Thái tử không thể chịu đựng được mẫu thân yêu phụ hoàng như vậy thế nhưng lại bị gạt bỏ bên ngoài quan tài thủy tinh, sau khi hắn bởi vì pháp lực cường đại của Tường mà không thể đem ta ra khỏi quan tài thủy tinh, liền dứt khoát đem cả quách nguyệt tư thần xuống, bắt đầu mang thi thể của ta ra, đưa mẫu thân hắn đặt vào trong quách, nhưng hắn cũng không nghĩ tới, quách thần này chỉ được sắp đặt vơi thi thể người khác, Tường bướng bỉnh vẫn không đồng ý để quách thần vào trong quan tài thủy tinh. Nhưng thái tử cũng không chịu thay đổi ước nguyện ban đầu, cho nên cuối cùng thành ra cảnh tượng như vậy, ta bị di chuyển sang an táng ở một nơi nguy hiểm khác, quách nguyệt tư thần để dưới quan tài thủy tinh, yên vân khấu trừ cũng bởi vậy mà chia lìa, còn về huyền châu kia, thái tử không động tới, những trân bảo khác hắn cũng không lưu tâm, cho nên các ngươi mới có thể nhìn thấy ta như vậy.”

“Nguyên lai sự việc là như thế.” Viên Dã cùng Bách Lý Giang liếc nhau, nghĩ thầm, rằng chuyện thật quá ly kỳ, ai có thể nghĩ trong đó lại có thể có tình cảm yêu hận phức tạp như vậy. Bách Lý Giang thở dài nói: “Ai, nữ tử đáng thương này trọn đời thâm tình không hối tiếc, cuối cùng lại bị chúng ta hai người di chuyển ra ngoài quan tài mà tan thành mây khói, nghiệp chướng nghiệp chướng.”

Ngũ Nguyệt nhẹ giọng nói: “Các ngươi không cần áy náy tự trách, thi thể Dung phi tuy rằng đã tan thành mây khói, nhưng linh hồn của nàng đã sớm bước lên tiên giới, kỳ thật Tường vốn cũng nên phi thăng thần giới, vậy mà hắn vẫn quyến luyến ta không chịu phi thăng, bởi vậy đã bị trời phạt, đợi chúng ta một lần nữa hợp táng, sau khi hai khối yên vân kết hợp làm một, chúng ta sẽ một lần nữa chuyển nhập luân hồi, làm trọn tam sinh nhân duyên, rồi mới đắc đạo phi tiên, còn nữa, có thể có kết cục viên mãn như ngày hôm nay, thật sự phải đa tạ các ngươi. Cho nên ta để cho Bách Lý trân bảo nào thích thì cứ việc cầm lấy, cũng là cái các ngươi nên được, Viên Dã không cần ngăn cản.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện