Editor: SusanCó lẽ là cái chết của người trước mắt đã kích thích Trần Trạch Sâm, quỷ khí khắp người hắn lại cuồng bạo thêm một lần nữa, chúng ngưng tụ thành thật thể lượn lờ quanh người hắn.

Hắn rất cẩn thận đặt cơ thể của Trần Tư Vũ nằm xuống, rồi nghênh đón Dư Hoán vẫn đang giơ thanh đao.
Năng lượng của Trần Trạch Sâm khi bạo phát còn mạnh hơn bình thường nhiều, hắn giơ thẳng tay nắm lấy lưỡi dao đang chém về phía mình.

Lòng bàn tay hắn đã bị nứt ra, màu máu đỏ đen uốn lượn dọc theo cánh tay hắn mà chảy xuống.

Thế mà Dư Hoán lại cảm thấy ứng phó với hắn có chút khó khăn.
Trần Tiểu An nhảy ra phía sau Trần Trạch Sâm, ngậm lấy cánh tay còn lại đang buông xuống của Trần Trạch Sâm, dốc hết sức lực lôi hắn về hướng ngược lại.

Rõ ràng là Trần Trạch Sâm đã mất hết lý trí rồi, cũng chẳng có chiến thuật gì cả, giống như một con thú hóa rồ, ai công kích hắn thì hắn sẽ dời sự chú ý sang người đó.

Trần Trạch Sâm xoay người lại muốn xé nát Trần Tiểu An.
Dư Hoán không do dự nữa, anh chém một phát lên lưng Trần Trạch Sâm.

Vốn dĩ tu ma đạo đã là một việc thiên lý bất dung, huống chi Trần Trạch Sâm còn vì ham muốn cá nhân mà làm rất nhiều chuyện bất chấp.

Một đao này của Dư Hoán chém xuống, anh cũng không có quá nhiều gánh nặng tâm lý.
Thanh đao trên tay anh là đao trảm quỷ, chết đầu tiên là rất nhiều quỷ hồn bị Trần Trạch Sâm cắn nuốt vào trong người.

Khi đối đầu với con người thì thanh đao này cùng lắm chỉ là một vũ khí bình thường, xương thịt của người phàm khó có thể chịu được sức sát thương của lưỡi dao sắc bén.
Trần Tiểu An buông mồm ra.

Chỉ thấy bóng dáng Trần Trạch Sâm cũng suy sụp ngã xuống.


Tất cả đều đã kết thúc.
Hai linh hồn chầm chậm tách rời khỏi hai cái xác.

Dư Hoán vốn nghĩ nếu hai người bọn họ biến thành lệ quỷ thì vẫn sẽ phải tiến hành một trấn đấu lâu dài nữa, thế nhưng kết cục nằm ngoài dự đoán của anh.
Dư Hoán nâng cằm ra hiệu cho Trần Tiểu An nhìn hai linh hồn đang bay lơ lửng trên không: “Có cần phải xử lý bọn họ không?”
Trần Tiểu An nhìn chăm chú hai linh hồn trên không đã không còn ý thức của con người, sau một hồi cậu nói: “Vào khoảnh khắc tách ra khỏi thi thể kia, bọn họ đã là một sự tồn tại mới.

Chúng ta đi thôi.”
Nói xong cậu lại nhìn Thanh Long vẻ mặt lạnh lùng đang khoanh tay trước ngực: “Mày có đi không?”
“Tao tự mình đi.” Thanh Long nói, “Hiện giờ mày quá yếu, chờ mày lấy lại thực lực như trước kia rồi tao sẽ tìm mày quyết đấu một trận thắng bại.”
Trần Tiểu An: “…”

Đợi sau khi sự việc xong xuôi Trần Trạch Ý mới vội vàng chạy tới.

Trước đó y luôn ôn dưỡng thần hồn [1] ở trong trận pháp mà Dư Hoán vẽ cho mình, y hoàn toàn không biết gì về chuyện bên ngoài, vẫn là Trần Tiểu An chủ động liên lạc với y nên y mới biết có chuyện như vậy xảy ra.
[1]
Dòng dõi gia chủ Trần gia chỉ còn lại một mình Trần Trạch Ý, nhưng sau khi sắp xếp hậu sự cho hai anh em xong thì Trần Trạch Ý vẫn lựa chọn rời khỏi Trần gia.

Thật ra lúc mới biết được người anh cả mình vẫn luôn luôn kính trọng lại là kẻ chủ mưu phía sau mọi chuyện, Trần Trạch Ý cảm giác sụp đổ không thua gì khi trước biết cha mình là thủ phạm hại chết người Từ gia.

Chẳng qua lúc đó phần lớn lý do y lựa chọn rời đi là xuất phát từ việc trốn tránh sự thật, còn hiện tại thì do y không muốn lại bị cuốn vào những chuyện hỗn loạn này nữa.
Trần Tiểu An hỏi Trần Trạch Ý muốn đi đâu, Trần Trạch Ý suy nghĩ rồi nói: “Vẫn là trở về làm giáo viên đi.”


Không bao lâu sau Dư Hoán và Trần Tiểu An trở về với tầm mắt của công chúng một lần nữa.

Thật ra chương trình yêu đương cũng chỉ là chuyện mới xảy ra không lâu, thảo luận trên mạng của quần chúng ăn “dưa” về bọn họ vẫn chưa dừng lại.

Chẳng qua quá nhiều sự việc phát sinh, vả lại những chuyện này còn không chân thật cho lắm, nên luôn làm cho Trần Tiểu An cảm thấy bản thân mình giống như đang ở trong một trạng thái phân liệt.
…Có điều cuộc sống kiểu một giây trước còn đang ở nơi làm việc, một giây sau lại lập tức chạy đi đánh nhau giống như lúc trước có xác suất lớn là sẽ không tái diễn nữa.

Trần Tiểu An vẫn có chút bùi ngùi.
Hiếm khi trên tay tạm thời không có công việc nào, bọn họ nán lại vài ngày ở khách sạn suối nước nóng trước đó.

Ngược lại, Quý Nhất Nhiên đi về làm việc trước, để lại hai người bọn họ nghỉ ngơi ở nơi này.
Hầu như mấy ngày nay cả hai đều không ra khỏi cửa.

Thật ra cũng chẳng có chuyện gì làm, Trần Tiểu An thường xuyên nằm trên giường khách sạn chơi game âm nhạc, Dư Hoán thì không an phận mà quấy nhiễu cậu chơi game.

Vốn dĩ ván nào Trần Tiểu An cũng có thể lấy được full combo nhưng vừa bị Dư Hoán cắt ngang là cậu không thể phán đoán một cách hoàn mỹ được, cậu tức giận đến mức trốn trong chăn cuộn lại lăn ra một góc khác trên giường, cách Dư Hoán rất xa.
Dư Hoán duỗi tay ra kéo Trần Tiểu An lại, anh lấy điện thoại trong tay cậu ra rồi đè cậu xuống hôn một trận.

Ban đầu Trần Tiểu An còn có sức để kháng nghị, sau đó thì mềm nhũn thành một vũng nước.
Còn tưởng là Dư Hoán hôn đủ rồi sẽ thả ra để cậu tiếp tục chơi đùa, kết quả Dư Hoán lại không có ý định dừng lại, hai bàn tay còn cực kỳ không thành thật.
Dư Hoán nói: “Dạy em cái khác nhé?”
Trần Tiểu An do dự ba giây: “…Được thôi.”
Sau đó đổi lấy việc liên tục bị eo mỏi lưng đau rất lâu, mà còn chẳng biết tại sao lại thành thế này, lúc ấy ấy thì đôi tai với cái đuôi đều bị làm cho xuất hiện luôn, bây giờ làm thế nào cũng không thu vào được.

Hai tay Trần Tiểu An bưng kín lỗ tai của mình, tức tối trừng mắt liếc Dư Hoán một cái.
Dư Hoán nắm lấy cổ tay cậu kéo ra, rồi lại nhéo cái lỗ tai nhọn của bé mèo.

Lỗ tai bị chạm vào một cái liền run run rẩy rẩy, Trần Tiểu An thầm mắng trong lòng một câu, cái lỗ tai này thiệt thiếu tiền đồ mà.
Bản thân không có tiền đồ thì có.
Sau khi rời khỏi khách sạn, trở về Tuyên Thành, Quý Nhất Nhiên lại mang theo bảng hiệu to mồm gọi điện thoại cho hai người, hắn nói lúc bọn họ rời khỏi khách sạn rất bất cẩn, thế mà lại bị paparazzi chụp được.

Trần Tiểu An sốt ruột lật đật hỏi phải làm sao bây giờ, ngược lại vẻ mặt Dư Hoán vẫn bình tĩnh, anh mở weibo ra xem bài đăng của paparazzi và blogger.
Khuôn mặt trên ảnh đã bị che mờ, từ ngữ phối với bài đăng vô cùng mờ ám nóng bỏng, nói cái gì mà: Ảnh đế và ca sĩ nhỏ trải qua năm ngày tại khách sạn ở khu thắng cảnh suối nước nóng, trong khoảng thời gian này cực kỳ ít ra ngoài, nghi vấn hưởng tuần trăng mật, mọi người cảm thấy là vị ảnh đế nào và vị tiểu thịt tươi nào đây, đáp án sẽ được công bố vào tối nay.
Sau khi Dư Hoán nhìn thấy liền repost thẳng thừng: Tối nay không cần công bố đâu, là tôi và bạn trai Tiểu An của tôi.

Giải tán hết đi, ra ngoài đi chơi một chuyến mà vẫn phải chụp ảnh, cuộc sống của bản thân chẳng có chút tình cảm nào sao? Ngày nào cũng chỉ biết nhìn chằm chằm người khác.
Những lời này vừa đăng lên đã tạo thành hậu quả trực tiếp là weibo bị tắc nghẽn.

Các lập trình viên “vui mừng” tăng ca.
Các fan và người qua đường có người bùi ngùi, có người kinh ngạc; nhưng dù thế nào đi nữa, lần này là tự bản thân chính chủ nện búa xuống, cũng tương đương với việc tuyên bố với fan CP rằng CP mà các bạn ship là thật đó.
Không lâu sau khi Dư Hoán đăng weibo, đủ kiểu họ hàng và bạn bè đều nhắn tin thăm hỏi khiến cho danh sách cuộc trò chuyện của bọn họ chật kín.
Người này hỏi thật hay giả vậy? Người kia nói chúc các cậu 99 [2].

Trần Trạch Ý gửi cho Dư Hoán đủ loại hình ảnh máu me bạo lực để uy hiếp anh.

Sau đó ngay cả Đồng Tinh – người vốn cực ghét Dư Hoán – cũng nhắn tin qua, bảo là khi nào bọn họ rảnh nhớ đến xem ký ức mấy trăm năm trước.
[2]
Dư Hoán dứt khoát dẹp điện thoại qua một bên rồi ôm lấy Trần Tiểu An: “Hiện giờ toàn thế giới đều biết chúng ta đang yêu nhau rồi, nếu em chạy trốn sẽ bị người ta nói là con mèo đểu.”
Trần Tiểu An tỏ vẻ bất mãn: “Em làm gì có suy nghĩ bỏ trốn hồi nào, sao anh lại hủy hoại danh dự của người ta một cách vô căn cứ vậy chứ!” Trần Tiểu An vẫn chưa thoát khỏi bộ phim cổ trang mà cậu đang theo dõi, dạo này cậu luôn nói chuyện kiểu nửa cổ đại nửa hiện đại.
Dư Hoán chỉ nói đùa một chút nhưng Trần Tiểu An lại nghiêm túc nói: “Anh đừng nói những câu như thế nữa, cả đời này em sẽ không bao giờ chạy trốn đâu, em sẽ không rời bỏ anh.”
Dư Hoán đang cảm thấy lòng mình ấm áp vui vẻ, thật sự rất cảm động, không biết phải thích con mèo nhỏ này như thế nào mới tốt; thì chợt nghe Trần Tiểu An nói tiếp: “Hiện giờ trận pháp linh khí ở Trần gia đã không còn nữa, nếu lúc nào đó em dùng hết linh lực rồi thì rời khỏi anh em biết đi đâu để nạp điện đây?”
Dư Hoán: “…Trong lòng em, anh chỉ là một cái máy sạc điện thôi sao?”

Trần Tiểu An nhịn không nổi nữa, cậu ôm gối trên sô pha cười nghiêng ngả, chờ cậu cười mệt rồi lại ngồi thẳng dậy, hôn một cái lên má Dư Hoán, hôn xong rồi lại che mặt chạy đi.
Dư Hoán ngồi tại chỗ, giơ tay chạm vào nơi bé mèo vừa hôn lên.
Lúc nãy anh xem weibo có người hỏi anh vì sao lại thích Trần Tiểu An? Anh không trả lời những bình luận này.

Bây giờ anh đang suy nghĩ, tại sao nhỉ? Không có tại sao.

Anh nhớ lại giấc mộng xa xôi trước kia anh mơ thấy, đối với Từ Hành Chu trong mộng mà nói thì ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy cậu thiếu niên ở hội chùa là trái tim anh ta đã loạn nhịp rồi.

Đối với anh của hiện tại mà nói thì cũng là như vậy.

Sau rất nhiều năm, cái nhìn đầu tiên khi thấy Trần Tiểu An trong hành lang khách sạn chẳng hề lãng mạn chút nào, nhưng trái tim anh lại bắt đầu nảy lên một lần nữa.
Nguyên nhân anh thích Trần Tiểu An có thể khái quát thành bốn chữ “Vừa gặp đã yêu.”
Ngày trước là vậy, hiện tại là vậy, sau này cũng vậy.
Ý nghĩa của “sau này cũng vậy” là muốn nói, mỗi một ngày anh mở mắt ra nhìn thấy Trần Tiểu An, anh sẽ càng thích cậu nhiều thêm một chút.
Hoàn chính văn.Lời tác giả: Viết… viết hoàn rồi! Có một vài nội dung ở kiếp trước chưa rõ ràng, tôi sẽ nói trong ngoại truyện.

Câu chuyện của Lý Tiếu và Trần nhị ca cũng sẽ viết một đoạn ngắn trong ngoại truyện.

Ngoài ra mọi người muốn xem chuyện hằng ngày của CP chính cũng có thể gợi ý nội dung để tôi viết nha.
Cảm ơn các thiên thần nhỏ đã theo dõi suốt một chặng đường TT
Như thường lệ tiếp sau đây là thời điểm tôi lảm nhảm, có thể bỏ qua không xem.

Vì từ trước đến nay tôi chỉ biết viết chuyện tình yêu, đây là lần đầu tiên tôi thử thách với chủ đề có cốt truyện đàng hoàng, viết dàn ý được mười mấy ngàn chữ… Kết quả do tôi quá ngốc nên khi viết gặp phải rất nhiều khó khăn, sau khi xem lại toàn bộ câu truyện tôi cũng cảm thấy có những chỗ viết không được tốt cho lắm.

Viết đến khúc sau bởi vì tôi cảm thấy tình tiết đánh nhau và phần lộ ra điềm báo thật sự quá khó viết, cho nên tôi thường xuyên nảy ra ý định bỏ hố, nhưng vừa nghĩ đến vẫn có các thiên thần nhỏ đang theo dõi nên tôi cố gắng lấp xong hố.

Vô cùng cảm ơn những thiên thần mỗi ngày đều theo dõi truyện của tôi, sau này tôi sẽ đọc thật nhiều sách nhiều báo, nỗ lực thăng cấp bản thân để khi viết thể loại này sẽ không cần phải xoắn não như vậy nữa, viết tốt một chút để báo đáp cho các bé độc giả đáng yêu (nếu sau này chúng ta còn có duyên gặp nhau)..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện