Editor: Susan“Cháu trai lớn là cái quỷ gì thế?!” Cảm thấy kinh ngạc đầu tiên là Quý Nhất Nhiên.
Chu Tước ngậm kẹo mút trong miệng nên nói chuyện không được rõ cho lắm: “Con của huynh đệ ta thì chẳng phải cháu lớn của ta sao? Thế vai vế của nhân loại chúng bây thì tính như nào?”
“Không phải vấn đề này có được không vậy!” Quý Nhất Nhiên kinh hãi nói, “Ngài nói Tiểu An là con của Bạch Hổ á? Cậu ấy chính là Bạch Hổ luôn đó? Chẳng phải khắp thiên hạ này mấy thần thú các người chỉ có một con thôi mà? Lại còn có thể sinh thêm đời sau nữa à?”
Chu Tước bị Quý Nhất Nhiên hỏi cho đứng hình luôn.
Đúng như lời Quý Nhất Nhiên nói, thần thú giống như Chu Tước và Bạch Hổ là loài mà chỉ có một con duy nhất trong trời đất này, không có thêm bất kỳ nhánh nào khác.

Bởi vì bọn họ không giống với phần lớn những yêu ma quỷ quái khác, bọn họ lại chẳng phải yêu tinh được tu luyện từ sinh vật hay đồ vật vốn có trong tự nhiên.

Lần đầu tiên họ xuất hiện là trong truyền thuyết của nhân gian, sức mạnh từ ý nghĩ của rất nhiều người đã khiến họ dần dần ngưng tụ thành thực thể.

Từ khi sinh ra bọn họ đã có năng lực cường đại hơn những yêu ma quỷ quái khác, cũng không cần phải hao tâm tổn trí tu hành, thậm chí chỉ cần những truyền thuyết này của dân gian còn lưu truyền thì bọn họ vẫn có thể thọ cùng đất trời.
Do đó giữa cái loài thần thú cũng chẳng có cái gì gọi là “sinh con đẻ cái.”
Thế nhưng Chu Tước vẫn không thể hiểu nổi: “Ta đã từng nhìn thấy nguyên hình của Tiểu An rồi cơ mà, không phải cậu ta là mèo hay sao? Cho dù bây nói ở thời điểm cấp bách cậu ta có thể biến thành hổ thì bây cũng không thể giải thích được vì sao cậu ta thường xuyên xuất hiện trước mặt mọi người với hình tượng một con mèo nha.

Hơn nữa sau khi cậu ta biến hóa trông… Tuy rằng giống y đúc với Bạch Hổ thời trẻ, nhưng nếu thật sự là Bạch Hổ thì không có lý do gì mà cậu ta lại ‘lão hóa ngược’ đâu chứ.”
Dư Hoán chen vào một câu: “Ngài nói Tiểu An giống y chang như dáng vẻ của Bạch Hổ thời trẻ ư?”
Chu Tước nói: “Không phải hoàn toàn giống hệt sao? Lần đầu tiên ta nhìn thấy cậu ấy, ta liền cho rằng đây là con ruột của Bạch Hổ… Mặc dù chả có ai trong bọn ta đặt ra tiền lệ cho việc sinh con đẻ cái cả, nhưng cũng đâu có nghĩa là bọn ta không thể có con chứ.”
Quý Nhất Nhiên: “Ngài nói cũng có lý…” Có điều nếu nói như vậy thì hẳn là có rất nhiều yêu quái tranh nhau thỉnh cầu kết giao với các thần thú này nhỉ, suy cho cùng thì đâu có ai không muốn bản thân mình sinh ra một “yêu nhị đại” [1] trời sinh đã lợi hại hơn hẳn những yêu quái khác đâu?
[1]
Nhưng Dư Hoán lại nghĩ khác, anh hỏi Chu Tước: “Ngài nói “giống nhau như đúc” là dùng biện pháp nói quá hay là miêu tả một cách khách quan?”
Chu Tước: “Ta thật sự không nói quá, chính là giống nhau như đúc, paste đó.”
Dư Hoán nói: “Trẻ con giống cha thì cũng đâu giống đến mức hoàn toàn y chang nhau chứ.”
Chu Tước ngẫm lại thấy cũng phải, nhưng hắn vẫn cứ mạnh miệng: “…Cái đó cũng chưa chắc.”
Dư Hoán lại hỏi: “Thời điểm Trần Tiểu An xuất hiện sớm nhất ở Trần gia là hơn năm trăm năm trước ư? Khi đó Bạch Hổ mà ngài quen có còn không?”
Chu Tước hồi tưởng một lát, hình như Bạch Hổ cũng bắt đầu biến mất vào khoảng thời gian đó.
Nhìn vẻ mặt của Chu Tước thì Dư Hoán cũng hiểu được, anh lại nói tiếp: “Trước khi cậu ấy mất tích các ngài thường xuyên chơi chung với nhau nhỉ, ngài có từng thấy cậu ấy… qua lại thân thiết với cô gái nào không?… Tôi cảm thấy Tiểu An chính là Bạch Hổ đó, còn về chuyện tại sao lại biến thành hình mèo thì chắc chắn cũng có lý do của cậu ấy.

Dù sao bây giờ cũng không nhất định phải xoắn vấn đề này, chờ cậu ấy tỉnh lại tôi sẽ đưa cậu ấy đi tìm lại trí nhớ, đến lúc đó cái gì cũng sẽ biết thôi.”
“Quan hệ thân mật với phụ nữ thì không có, nhưng ngược lại cậu ấy với một người đàn ông dính nhau như hình với bóng.” Chu Tước không chú ý tới vẻ mặt Dư Hoán đang trở nên có chút phức tạp, vẫn bất chấp mà nói, “Thế nhưng quan hệ giữa hai người đàn ông dù có tốt thì cũng không thể sinh con nha… Có lẽ thật sự giống như bây nói, thằng nhóc mèo kia chính là người huynh đệ đó của ta đấy.”
“Như hình với bóng, đàn ông…”
Chu Tước cười hì hì nói: “Chính là người lần trước ta đã nói với chúng bây rồi đó, biết tu sửa hồn phách đó… Tên là gì ấy nhỉ? Cái gì Chu á?”
“Từ Hành Chu?”
“Chuẩn luôn.”
Trên mặt Dư Hoán không biểu hiện ra nhưng trong lòng lại bốc đầy mùi chua, anh vốn cho rằng sau khi Trần Tiểu An biến thành mèo mới được vị tổ sư gia này nhặt về, vậy xem ra là bọn họ đã quen biết từ lâu.
“Úi, nhảm nhí nhiều như vậy làm gì?” Chu Tước nhai nát kẹo mút trong miệng rồi nuốt hết vào, “Tiểu An ngủ ở phòng nào? Ta đi thăm cậu ấy.”
Tuy vẫn còn một vài chỗ chưa rõ ràng nhưng về cơ bản Chu Tước đã đồng ý với ý kiến của Dư Hoán, cũng cảm thấy Trần Tiểu An chính là huynh đệ của hắn, nên không còn mở miệng ngậm miệng đều là cháu lớn gì đó nữa.

Chẳng qua khi hắn gọi cái tên Tiểu An này thì vẫn có vẻ không được tự nhiên.

Bọn họ vốn cũng chẳng có tên, trước kia Chu Tước gọi cậu như thế nào? Kêu giống như “Ê” này thôi.

Nhưng nếu Trần Tiểu An đã có tên thì Chu Tước cũng kêu theo luôn.
Dư Hoán dẫn hắn vào phòng.

Ban đầu Chu Tước còn gào to lên “Người đâu người đâu”, sau đó lại phát hiện Trần Tiểu An đang cuộn người trong chăn.

Chu Tước vươn tay thử thăm dò linh khí trong cơ thể Trần Tiểu An, hắn lập tức nhíu mày lại: “Cái quần què gì đây, viên tinh linh [2] trên người cậu ấy đã vỡ rồi, tỉnh lại được mới là lạ…”
[2]
Dư Hoán nghe vậy thì tim thắt lại, hỏi: “Có ý gì?”
Vốn dĩ anh còn tưởng chỉ là thời gian Trần Tiểu An hôn mê lâu hơn trước một chút, nhưng bây giờ Chu Tước lại nói cậu có thể tỉnh lại mới là lạ.
Chu Tước “chậc” một tiếng rồi giải thích cho anh: “Bây biết yêu quái bọn ta đều phải dựa vào linh khí để tu luyện rồi nhỉ?”
Dư Hoán gật đầu, Quý Nhất Nhiên cũng chen vào nói: “Đúng đúng đúng.”
“Bình thường trong cơ thể bọn ta đều có một nơi cất giấu linh khí, tiểu yêu quái thì cần linh khí ít, linh khí dùng đến cũng ít…” Chu Tước nói xong còn sợ Dư Hoán nghe không hiểu nên thêm vài ví dụ, “Tiểu yêu quái giống như một cái máy MP3 bình thường, sạc pin một lần thì có thể sử dụng rất lâu.

Còn giống như ta, nhu cầu lớn, mức độ tiêu hao cũng lớn, viên tinh linh trong cơ thể ta có thể giấu được rất nhiều linh khí, bình thường dùng không hết, vả lại còn có thể vừa xài vừa bổ sung.

Tiểu An hẳn là cũng giống vậy.”
“Tiểu An không giống với ông”, Dư Hoán nói, “Trước kia mỗi lần dùng một tý linh lực cũng sẽ trở nên rất suy yếu…”
Chu Tước nhìn chằm chằm cục lông trên chăn, cẩn thận suy nghĩ: “Lần trước bọn ta gặp mặt thì ta cũng có phát hiện ra viên tinh linh trong cơ thể cậu ấy nhỏ một cách kỳ cục, nhưng lúc đó ta tưởng rằng cậu ấy là một thằng nhóc mèo nên cũng không nghĩ nhiều.

Dù sao đối với một tiểu yêu quái mà nói thì chút linh khí này cũng đủ dùng rồi.”
Dư Hoán bỗng nhiên hiểu ra: “Vậy là trước kia do dung lượng viên tinh linh của em ấy quá nhỏ, mà mỗi khi cần sử dụng pháp thuật sẽ mất rất nhiều linh lực nên mới biến thành thế này?”
Chu Tước gật đầu, lại nói: “Cậu ấy bị giống như bây giờ có lẽ là do lúc biến thành Bạch Hổ đã tiêu hao linh lực cực lớn, vượt quá giới hạn tiếp nhận của viên tinh linh nên nó mới bùng nổ.”
Dư Hoán ôm nhóc mèo vào lòng xoa xoa lỗ tai nhọn của cậu.


Bên ngoài trông anh vẫn bình tĩnh vững vàng, nhưng giọng nói của anh vẫn để lộ ra sự lo lắng của mình: “Vậy bây giờ có cách nào phục hồi viên tinh linh như cũ không…”
“Ta không biết.” Chu Tước gãi gãi đầu, “Nhưng trước tiên ta có thể thử phân ra một chút tinh linh của mình cho cậu ấy, nhưng không thể phân quá nhiều… Thuộc tính mỗi người khác nhau, nếu không tương thích thì cậu ấy sẽ rất khó chịu.”
Quý Nhất Nhiên biết bình thường yêu quái tu luyện phải dựa vào linh khí, nhưng không biết cụ thể những thứ phức tạp đó là gì, hắn lại hỏi: “Thứ này từ khi sinh ra là mấy ông đã tự có rồi sao? Không thể tìm thứ khác thay thế ư?”
“Đúng vậy.” Thật ra Chu Tước hơi phiền khi bị hỏi nhiều, nên hắn lời ít ý nhiều mà trả lời Quý Nhất Nhiên, sau đó lại vội vội vàng vàng nói, “Đừng nhiều lời nữa, phải nhanh chóng giúp Tiểu An tỉnh lại.”
Dư Hoán đặt mèo con vào trong ổ chăn mềm mại.

Chỉ thấy miệng Chu Tước lẩm bẩm rồi bỗng nhiên trên người hắn bùng phát ánh sáng rực rỡ, máy lạnh trong phòng không cảm giác được một tí mát mẻ nào, thay vào đó là một luồng hơi nóng ập vào mặt.

Theo sau là một viên tinh thể to bằng nắm tay có bề ngoài giống đá mã não màu đỏ bay ra từ trong ngực Chu Tước, nó lóe lên ánh sáng lấp lánh giữa không trung.

Chu Tước vươn tay ra nâng viên tinh linh kia trong lòng bàn tay… Rồi hắn rất đơn giản và thô bạo mà bẻ một miếng ra.
Quý Nhất Nhiên: “…”
Sau đó Chu Tước lại nhét viên tinh linh to đùng đó quay trở về cơ thể của mình, ôm con mèo nhỏ đến rồi niệm trong miệng khẩu quyết gì đó, đồng thời chậm rãi đưa viên tinh linh vừa mới bẻ được lúc nãy vào trong ngực Trần Tiểu An.
Sau khi quá trình này hoàn thành, Trần Tiểu An cũng không mất nhiều thời gian để hồi phục, có lẽ là hiệu lực của viên tinh linh mà Chu Tước tách ra cũng rất mạnh, Trần Tiểu An nhanh chóng giật giật cái lỗ tai, một lát sau khẽ mở mắt ra: “Meooo.”
Dư Hoán nghe hiểu Trần Tiểu An đang kêu cái gì, Trần Tiểu An nói: Nóng quá à.
Dư Hoán cảm ơn với Chu Tước rồi vội vàng ôm Trần Tiểu An trở về lồng ngực của mình.

Nhiệt độ cơ thể của Dư Hoán thiên về lạnh nên Trần Tiểu An vô thức dán lên người Dư Hoán mà cọ cọ.
Dư Hoán nhìn bé mèo trong ngực mình: “Có chỗ nào khó chịu không em?”
Trần Tiểu An: “Không có, chỉ nóng thôi.”
Dư Hoán gãi cằm mèo, Trần Tiểu An thoải mái híp con mắt lại.

một lát sau cậu lại mở mắt ra, bàn chân nhỏ đè lên trên cằm Dư Hoán, dùng đệm thịt cọ xát hàm râu ngắn mới mọc có hơi châm chích của Dư Hoán: “Em ngủ bao lâu rồi… Sao râu anh cũng mọc ra luôn vậy?”
Mọc râu không có gì hiếm lạ, đối với đàn ông trưởng thành thì thứ như râu đều mọc ra mỗi ngày, chẳng qua bình thường Dư Hoán rất chú ý hình tượng của bản thân, trừ phi quay phim hoặc là quay quảng cáo cần anh chừa chút râu, còn không thì mỗi ngày anh đều phải cạo râu sạch sẽ.

Nhưng mấy ngày nay Trần Tiểu An hôn mê, Dư Hoán căn bản không thể chú ý đến việc quản lý hình tượng, thật ra hiện tại cả người anh trông tiều tụy hơn rất nhiều.
Dư Hoán nhẹ giọng cười lên.

Trần Tiểu An tỉnh rồi, trái tim treo lơ lửng của anh cuối cùng cũng buông xuống.
Trần Tiểu An cảm giác rất mới lạ, liên tục dùng đệm thịt vỗ cằm Dư Hoán.

Cậu rất chú ý thu vào móng vuốt biết cào người khác bị thương của mình.
Chu Tước sáp lại gần, một tay nắm lỗ tai nhọn của Trần Tiểu An: “Thế mà ông đây lại chia tinh linh của mình cho mày, mày tỉnh lại cũng không thèm liếc mắt nhìn ông lấy một cái hử?”
Trần Tiểu An cho Chu Tước một ánh mắt… Nói liếc mắt một cái thì liếc mắt một cái thôi.
Chu Tước: “…”
Trần Tiểu An giũ giũ lông: “Cảm ơn nhé.”
Dư Hoán thuật lại lời nói của Trần Tiểu An cho Chu Tước nghe, Chu Tước lại không tin.
“Bây nghe coi tiếng mèo kêu của nó tràn ngập khinh thường kìa, đó mà là cảm ơn á?…” Nói được một nửa, hình như Chu Tước đột nhiên nghĩ đến cái gì, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Dư Hoán, “Cái thằng này mở tiếng lòng với bây á?”
Dư Hoán gật gật đầu.
Chu Tước khó chịu nói: “Ta còn chưa có cái đãi ngộ này đâu.”
Trần Tiểu An nhảy ra khỏi lồng ngực Dư Hoán rồi vọt lên vai anh, lại được voi đòi tiên mà leo lên đầu Dư Hoán, móng vuốt cào loạn lên bộ tóc đỏ của Chu Tước, chỉ một lát sau đã cào cho kiểu tóc đẹp đẽ của người ta thành cái ổ gà.
Chu Tước: “Mày đi xuống ngay cho tao!!!!!!”
Chu Tước vừa gào thét vừa quẫy tung đầu, cảnh tượng kia nếu để cho người khác thấy thì chắc chắn sẽ tưởng là Chu Tước uống thuốc lắc.
Có điều Trần Tiểu An cũng nhanh chóng nhảy xuống, trở về với lồng ngực của Dư Hoán, ngoan ngoãn để cho người ta ôm.

Trên người Chu Tước vừa nóng vừa chơi chả vui, vẫn là Hoán Gia của cậu mới tốt.
Dư Hoán vuốt vuốt lông cho Trần Tiểu An, lại hỏi Chu Tước: “Tiếng lòng có vấn đề gì không?”
“Cũng không có gì đặc biệt.” Chu Tước đi tới chỗ tấm gương, sửa sang lại dung nhan và hình dáng của mình, chỉnh lý cả buổi mới lộ ra một nụ cười tự luyến với cái gương, rồi quay đầu lại nói với Dư Hoán, “Quan hệ tốt thì mở cho đối phương nghe thôi…”
Dư Hoán đang có chút vui mừng thì lại nghe Chu Tước nói: “Hồi đó nó mở cho cái tên gì gì Chu đó, bây giờ lại mở cho bây, dù sao thì ta cũng chẳng có danh phận.”
Dư Hoán nghe được nửa câu đầu của Chu Tước, cảm xúc vừa mới lên tăng lên thì nay lại tuột xuống.
Kết quả Trần Tiểu An mở to đôi mắt tròn xoe đầy tò mò: “Cháo [3]? Cháo gì thế?”
[3]
Dư Hoán nhéo nhéo đệm thịt của Trần Tiểu An, rất mưu mô mà nói: “Đợi lát nữa hầm cháo thịt nạc trứng muối cho em.”
Trần Tiểu An lập tức sáng mắt lên.

Hiện giờ Trần Tiểu An đã tỉnh lại, viên tinh linh mới cấy vào trong cơ thể không có tác dụng phụ nào khác ngoại trừ việc lúc nào cũng cảm thấy rất nóng ra.

Sau đó bọn họ có kiểm tra thử, bây giờ Trần Tiểu An có thể sử dụng nhiều linh lực hơn trước kia, chỉ cần không tiêu hao quá mức thì đối phó với một vài yêu ma quỷ quái thông thường về cơ bản không thành vấn đề.

Còn về Thanh Long, hẳn là hắn cũng đại thương nguyên khí nên trong khoảng thời gian ngắn sẽ không đến tìm Trần Tiểu An gây rối nữa.
Vốn dĩ Dư Hoán gọi Chu Tước đến đây để hỗ trợ bảo vệ Trần Tiểu An, nhưng bây giờ lại không cần lắm.

Bản thân Chu Tước cũng không muốn ở nhà người khác —— chủ yếu là do hai ngày trời chơi game với Trần Tiểu An vẫn luôn thua nên hắn chịu không nổi nữa.


Tóm lại vào ngày thứ ba Trần Tiểu An tỉnh lại, Chu Tước liền cáo từ, trước khi đi hắn nói: “Có chuyện gì thì tìm tao… Còn cái tên gì gì Hoán đó, bình thường bây đừng tách khỏi Tiểu An quá xa.”
Dư Hoán tưởng ý của Chu Tước là trông chừng kỹ Trần Tiểu An đừng để cậu lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa, nào ngờ Chu Tước lại nói: “Trên người bây có trận pháp linh khí, nói như này đi, bây có thể cho Tiểu An nạp điện bất cứ lúc nào, chỉ cần bây vẫn còn ở bên cạnh cậu ấy thì về cơ bản cậu ấy sẽ không có nguy cơ cạn kiệt linh khí đâu.”
Dư Hoán giật mình nói: “Trên người tôi có trận pháp linh khí?”
“Ừ.” Chu Tước lười giải thích tiếp, hắn vẫy vẫy tay, “Bố đi đây.”
Dư Hoán có chút muộn màng nhớ lại lời nói trước kia của Trần Tiểu An, cậu nói cậu chỉ cần mình ở bên cạnh Dư Hoán là có thể bổ sung linh khí, hóa ra là do trên người mình còn có một trận pháp linh khí ư? Trên người người sống sờ sờ mà cũng có thể bày trận sao? Tại sao trên người mình lại có một pháp trận?… Trận pháp linh khí này cũng giống với pháp trận trong địa cung Trần gia sao?
Đối với một người bình thường mà nói thì mấy câu hỏi này thật sự khiến cho người ta nghĩ mãi không ra.
Mà nếu trên người mình có pháp trận thì… Có nghĩa là bản thân thật ra cũng không phải người thường hay chăng?
Dư Hoán một bên thì suy nghĩ đến vấn đề này, một bên thì nhìn ngắm Trần Tiểu An sau khi đã tiễn Chu Tước về lại tiếp tục cầm dùi trống tập trung chơi game —— vì để Trần Tiểu An ở nhà cũng có thể chơi music game nên Dư Hoán đã trực tiếp nhờ người ta mua một cái máy Taiko Drum Master về đặt trong nhà, anh còn mua thêm mấy cái máy chơi music game điện tử [4], cũng may là chỗ này của anh có hiệu quả cách âm rất tốt, lại không có hàng xóm khác, nếu không thì chắc chắn sẽ bị người ta khiếu nại bọn họ suốt ngày ở trong nhà bật nhạc ầm ĩ làm phiền dân chúng.
[4]
Trước đó Quý Nhất Nhiên cũng ôm tới đây con mèo Y Xuy của hắn và con mèo đen đã được Trần Tiểu An mang về lúc trước.

Mỗi lần Trần Tiểu An chơi được full combo sẽ khoe khoang trước mặt hai con mèo khác, lần nào hai con mèo đó cũng sẽ vòng qua vòng lại quanh người Trần Tiểu An cổ vũ.

Mèo đen là mèo đực đã tuyệt sản, nó không tạo được chút uy hiếp nào trong mắt Dư Hoán.

Nhưng con mèo cái kia thì không giống vậy, đã hơn một lần Dư Hoán nghe được Trần Tiểu An khen con mèo cái đó đáng yêu.
Thỉnh thoảng mấy con mèo bọn họ còn liếm lông cho nhau, Dư Hoán thấy được sẽ đen mặt xách Trần Tiểu An từ trong đám mèo lôi ra.
Bây giờ Dư Hoán lại nghe thấy Trần Tiểu An đang trò chuyện với con mèo cái kia.

Trần Tiểu An rõ ràng là đắc ý chịu không nổi mà lại còn làm bộ như ngượng ngùng lắm.

Cậu nói: “Úi chời, tui cũng hổng có lợi hại như vậy đâu, cô Y Xuy biết khen ghê á.”
Dư Hoán nghĩ bụng nếu Quý Nhất Nhiên lại ghé qua thì anh nhất định phải bảo Quý Nhất Nhiên mang con mèo cái này đi tuyệt sản.
Con mèo cái này cứ suốt ngày xoay quanh mèo nhà người khác là sao hả!
Buổi tối Quý Nhất Nhiên ghé qua đây, mấy ngày nay hắn đi sắp xếp công việc cho nghệ sĩ khác, bận xong rồi là liền tới đây tìm bọn họ.

Quý Nhất Nhiên nhìn thấy Trần Tiểu An đã khỏe mạnh năng động trở lại, hắn khôi phục vẻ mặt lãnh khốc của một người đại diện thiết huyết vô tình: “Chừng nào quay lại làm việc cho tôi?”
Trần Tiểu An cảm thấy quả thật mình cũng trì hoãn công việc rất lâu rồi, cậu rụt đầu lại giống như học sinh tiểu học bị giáo huấn, sau một hồi lâu mới chột dạ nói: “Vậy… Vậy ngày mai.”
Quý Nhất Nhiên giở bảng lịch trình ra: “Có vài công việc từ chối rồi nên không cần nữa, còn có mấy cái hoãn lại.

Vậy tôi liên hệ với bọn họ bảo bù vào mấy ngày này, còn một vài lịch trình đã bù đủ thì có thể hoãn lại trước.”
Trần Tiểu An gật gật đầu, đáp ứng từng việc một.
Cũng may là Quý Nhất Nhiên không nhận những công việc có thời hạn quá dài cho các nghệ sĩ tuyến dưới, mất khoảng một tháng là đã hoàn thành tất cả công việc trên tay, Trần Tiểu An lại quay về trạng thái lêu lỏng thất nghiệp.

Trong lúc đó Dư Hoán cũng không nhận tiếp vai diễn mới, anh sợ mình đi đến nơi khác quay phim sẽ không thể lo được cho Trần Tiểu An, nên anh chỉ thỉnh thoảng quay vài cái quảng cáo, nhận mấy cuộc phỏng vấn ở nội thành thôi.
Tuy nhiên trong một tháng này cũng không gặp phải chuyện phiền toái nào cả.

Có điều rắc rối không tìm đến bọn họ thì họ cũng nên đi điều tra rõ ràng xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Nếu không thì chắc chắn thời gian này bọn họ cũng không thể an tâm với những kẻ giở trò còn đang núp trong tối được.

Vì vậy sau khi bận rộn xong, bọn họ bắt đầu đề ra việc giúp Trần Tiểu An tìm về trí nhớ vào trong lịch trình.
Bây giờ Dư Hoán chẳng quan tâm đến những chuyện khác nữa.

Nghĩ đến chuyện xảy ra lần trước ở Trần gia, anh vẫn luôn cảm thấy có người ở Trần gia rất sợ Trần Tiểu An khôi phục trí nhớ, phỏng chừng là sợ sau khi Trần Tiểu An nhớ lại sẽ chỉ ra cái kẻ đã làm hại cậu lúc trước.
Người Trần gia chắc chắn sẽ lại cản trở, cho nên bọn họ nhất định phải hành động thật nhanh.

Trước đó Trần Tiểu An có dư dã thời gian để hoàn thành nốt phần việc còn lại trên tay, một mặt là do tinh thần hợp đồng ràng buộc, đã đồng ý những việc có thể làm được thì sẽ làm cho tốt.

Còn mặt khác thật ra là do trước đó kính linh Đồng Tinh đã đi nước ngoài tham gia tuần lễ thời trang nên không có ở trong nước.
Dựa theo tin tức mà Quý Nhất Nhiên nghe được thì tuần lễ thời trang đã kết thúc, Đồng Tinh cũng sẽ về nước trong mấy ngày này.
Thật ra muốn tìm Đồng Tinh cũng không khó, phòng làm việc của Đồng Tinh ở ngay Tuyên Thành, tới cửa tìm người là được thôi.

Thế nhưng người ta có bằng lòng đáp ứng bọn họ hay không thì lại là một chuyện khác.

Có điều Quý Nhất Nhiên lăn lộn nhiều năm như vậy đều là dựa vào mồm mép để kiếm ăn, hắn vẫn có lòng tin rằng mình có thể thuyết phục được Đồng Tinh.
Vả lại Trần Tiểu An lại làm người ta thích đến vậy, cho dù Đồng Tinh không để hắn và Dư Hoán vào mắt thì chắc cũng sẽ mềm lòng đối với Trần Tiểu An nhỉ…
Ôm suy nghĩ như vậy, vào ngày Đồng Tinh về nước, Quý Nhất Nhiên chọn xong quà biếu rồi dẫn theo Trần Tiểu An đến phòng làm việc của Đồng Tinh ‘đăng môn bái phỏng’ —— Dư Hoán không đi theo, Dư Hoán là người đại diện cho nhãn hàng đối thủ của Đồng Tinh, hắn sợ Đồng Tinh nhìn thấy Dư Hoán sẽ chỉ phẫn nộ, đến lúc đó có lẽ vừa mới tiến vào cửa đã bị người ta đuổi ra ngoài.

Quà tặng hắn chọn là tác phẩm của một vị tiên phong cho phái họa sĩ đương thời, Đồng Tinh từng nói trên tạp chí rằng mình rất thích vị họa sĩ này, còn nói sáng tác của bản thân đôi khi cũng sẽ chịu sự ảnh hưởng của vị họa sĩ này.


Để mua được bức tranh này Quý Nhất Nhiên đã tốn không ít tiền tích góp, khi Quý Nhất Nhiên cầm bức tranh trên tay luôn có cảm giác như mình đang cầm một núi tiền vậy.
Nhưng mà lúc tới Jing’s studio, Quý Nhất Nhiên và Trần Tiểu An vẫn bị cho “ăn chè bế môn” [5].

Thật ra cô nàng tiếp khách rất nhiệt tình cho bọn họ kẹo cà phê, nhưng lại luôn nói là Đồng Tinh còn ở nước ngoài, hiện tại không tiện gặp khách.
[5]
Quý Nhất Nhiên thầm nói cô xạo quá, cô ta đi chuyến bay nào, số hiệu bao nhiêu tôi đều biết rõ rành rành, buổi trưa là cô ta hạ cánh rồi, dù lúc này cô ta không ở studio thì cũng là ở nhà chớ.
Tuy nhiên hắn lại không thể biểu hiện ra ngoài.

Nếu là bình thường thì chắc chắn Quý Nhất Nhiên sẽ trực tiếp rời đi cùng với nghệ sĩ của mình, ai mà thèm miếng tài nguyên này chứ.

Thế nhưng lần này bọn họ đến đây không phải bàn chuyện hợp tác, mà là giúp Trần Tiểu An tìm lại ký ức.

Vì vậy Quý Nhất Nhiên chỉ có thể chịu đựng, ban đầu còn có thể nói lời hay ý đẹp, nhưng nói hết lời rồi mà cô nàng lễ tân đó vẫn cứ không chịu nhè tin tức ra.

Sau đó Quý Nhất Nhiên cũng dần mất kiên nhẫn, biểu hiện một cách cực kỳ vô lại: “Jing không ra gặp chúng tôi thì chúng tôi sẽ không đi ha.”
Cô nàng lễ tân tiếp khách tỏ vẻ khó xử.
Trần Tiểu An cười rất chi là mềm mại, nói với cô nàng lễ tân: “Chị cứ bận việc trước đi ạ, bọn em ngồi ở đây một lát nữa ạ.”
Quý Nhất Nhiên nghĩ dù sao thì Đồng Tinh cũng phải đi làm và tan làm thôi, hắn cứ luôn ngồi ở đây đó, đâu thể nào canh chừng hoài mà người vẫn không tới chứ.
Để giết thời gian, hắn mở điện thoại lướt một vòng khắp nơi, còn đang vui vẻ đọc truyện cười trên weibo thì app hiệp hội yêu quái lại bật lên thông báo có tin nhắn, đằng trước thông báo còn có một dấu chấm than đỏ chót.

Điều này nghĩa là có tình huống khẩn cấp xảy ra.

Quý Nhất Nhiên mở ra liền thấy một thông tin cầu cứu, người đăng nó lên chính là kính linh Đồng Tinh mà bọn họ đang tìm.
Bài post vừa mới được đăng tải, có thể nhìn ra được là người đánh chữ rất vội vàng, trên đó chỉ có vài chữ lời ít ý nhiều, thậm chí ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng chưa đánh xong: Bị bắt cóc, cứu
Chuyện yêu quái gặp phải một vài sự cố nguy hiểm lạ lùng cũng thỉnh thoảng xảy ra, đặc biệt là đối với những yêu ma quỷ quái không có sức công kích nào giống kính linh vậy.

Trên app của bọn họ thường xuyên có một vài yêu quái xin giúp đỡ.
Thì ra cô nàng lễ tân cũng không tính là nói dối, quả thật Đồng Tinh không có cách nào gặp khách cả.
Quý Nhất Nhiên mắng một câu rồi hạ giọng nói với Trần Tiểu An: “… Cô ta mới vừa xuống máy bay là đã bị người theo dõi, cậu cảm thấy đây là tình huống gì?”
Trần Tiểu An rũ mắt: “Là để đối phó với tôi.” Tuy mấy người Dư Hoán đều nói có người ở Trần gia mang ý đồ xấu, trước khi điều tra rõ ràng rốt cuộc đó là ai thì tốt nhất đừng liên lạc với người Trần gia nữa.

Thế nhưng dựa vào bản năng Trần Tiểu An vẫn cảm thấy Trần Trạch Ý có thể tin được, hơn nữa y vẫn luôn nghĩ đến chuyện phải giúp Lý Tiếu tu bổ hồn phách, tối qua cậu còn lét lút gửi tin nhắn cho Trần Trạch Ý nói rằng hôm nay mình phải đến đây tìm kính linh.
Trần Tiểu An lắc đầu, không phải là Trần Trạch Ý đâu.

Ngày đó chắc hẳn là người Trần gia đều đã biết đến việc cái gương quá khứ có thể xem được những chuyện xảy ra trước đây rồi.
Quý Nhất Nhiên tiếp nhận nhiệm vụ.

Hắn hít sâu một hơi, nghĩ bụng bên cạnh mình có con Bạch Hổ đấy, bọn bắt cóc gì gì đó cũng sẽ bị con hổ có sức chiến đấu cực mạnh này xử đẹp cho mà xem.

Sau đó hắn đứng lên đi tới quầy lễ tân rồi hỏi cô nàng vừa nãy: “Có bút hay vải còn thừa hoặc cái gì khác mà Jing đã từng dùng không?”
Cô lễ tân ra chiều quái lạ: “Xin hỏi ngài muốn…”
Quý Nhất Nhiên lòng nóng như lửa đốt, nhưng lại không biết giải thích như thế nào với người bình thường nên chỉ nói: “Việc gấp.”
Nói như hắn thì người khác chắc chắn sẽ không thèm để ý, nhưng thật ra Trần Tiểu An đã lanh trí lột xuống bộ quần áo trẻ em dùng để trưng bày ở trên tường nơi vừa nãy bọn họ ngồi, phần lạc khoản bên dưới bộ đồ có ghi nhà thiết kế là Jing.

Sau khi tháo xuống Trần Tiểu An nhanh chóng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa kêu Quý Nhất Nhiên: “Chú Quý đi thôi ——!”
Quý Nhất Nhiên dựng thẳng ngón tay cái với Trần Tiểu An: “Nice!” Dứt lời liền xoay người bỏ chạy.
Lễ tân căn bản không phải ứng kịp: “Này, các anh…”
Nói không chừng tối nay chuyện Trần Tiểu An và người đại diện làm xằng làm bậy ở studio của nhà thiết kế nổi tiếng sẽ lên trang nhất mất.

Nhưng dĩ nhiên giờ phút này bọn họ chả rảnh mà đi so đo mấy thứ này.
Bọn họ muốn lấy món đồ mà Đồng Tinh đã từng dùng là vì trên đó có dính hơi thở của Đồng Tinh, dựa vào đó họ có thể tìm ra vị trí hiện tại của Đồng Tinh.
Ra khỏi tòa cao ốc của studio, Quý Nhất Nhiên vừa thở hổn hển vừa tìm máy định vị trên người mình, sờ soạng cả buổi cũng chưa đụng tới: “Phắc, Tiểu An cái la bàn lúc trước của cậu có ở đây không? La bàn đó có thể tìm ra yêu quái còn sống không?”
“Không mang theo…” Từ lúc túi Càn Khôn bị đưa cho Quý Nhất Nhiên giữ thì ngoại trừ nhu yếu phẩm ra, Trần Tiểu An rất ít khi đem theo mấy món đồ linh tinh ra ngoài.
Quý Nhất Nhiên: “Vậy làm sao bây giờ?”
Trần Tiểu An hít hít mũi: “Tôi ngửi được…”
Quý Nhất Nhiên: “…” Hay cho một con mèo lại luôn giống như một con chó.
Song đây cũng là biện pháp tốt nhất hiện tại rồi, dù bất kể là xài máy định vị hay la bàn, hoặc là Trần Tiểu An trực tiếp tìm thì đều phải mò kim đáy bể giữa biển người mênh mông.

Quay về lấy dụng cụ thì lãng phí thời gian quá mức, không chừng đợi bọn họ cầm được công cụ thì kính linh đã vĩnh biệt cõi đời rồi.
Quý Nhất Nhiên lấy xe, Trần Tiểu An ngồi trên ghế phó lái hết sức tập trung bắt lấy hơi thở của Đồng Tinh, cậu chỉ huy Quý Nhất Nhiên vòng vèo tứ phía xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, cuối cùng lái ra nội thành rồi rẽ vào một khu công nghiệp ở vùng ngoại thành.
Trần Tiểu An: “Dừng xe dừng xe, hình như ở ngay gần đây… Hẳn là ở bên trong khu công nghiệp đó.”
Bên cạnh không có chỗ nào đậu xe được cả, trên bãi đỗ xe của khu công nghiệp có đánh dấu rất rõ ràng “Cấm xe cộ từ bên ngoài đi vào.” Quý Nhất Nhiên bảo Trần Tiểu An đeo kính râm vào tránh bị người ta nhận ra.

Còn bản thân hắn thì làm bộ như tới đây bàn chuyện làm ăn, dây dưa với bảo vệ cả buổi.
Không biết vì sao mà khu công nghiệp này lại quản nghiêm như vậy, Quý Nhất Nhiên nhanh chóng nhìn lướt qua bảng hiệu của nhà máy nằm phía ngoài cùng, nhớ kỹ tên tập đoàn gia đình này rồi nói liều: “Tôi đến đây để bàn chuyện làm ăn với ông chủ của Nặc Đạt.”
Anh bảo vệ vô cùng lạnh lùng: “Anh không có hẹn trước.”
Quý Nhất Nhiên bất chấp mọi giá: “Tôi gọi điện cho anh ta để anh ta nói với anh.”
Anh bảo vệ do dự một lát: “Được.”
Quý Nhất Nhiên vội vàng sửa lại thông tin của Dư Hoán trên danh bạ điện thoại, anh bảo vệ liếc mắt một cái nhìn thấy đối tượng gọi điện thoại là “Ông chủ Nặc Đạt”, lại nghe Quý Nhất Nhiên nói: “Ông chủ, tôi tới tìm anh bàn chuyện đợt hàng lần trước, nhưng anh bảo vệ ở bên ngoài không cho tôi vào, anh nói một tiếng với anh ta đi.”
Quý Nhất Nhiên gần như có thể cảm giác được Dư Hoán ở đầu bên kia điện thoại đang hỏi chấm đầy đầu.
Điện thoại được đưa vào tay anh bảo vệ, anh bảo vệ nói: “A lô, ông chủ Lý?”
Tất cả mọi người đều không biết ông chủ Lý này là ai, giọng nói ra làm sao, có nói giọng địa phương hay không.

Nhưng Quý Nhất Nhiên biết Dư Hoán thông minh, hẳn là anh có thể nghĩ ra biện pháp phối hợp.

Quả nhiên Dư Hoán không phụ sự mong đợi của Quý Nhất Nhiên, sau khi anh bảo vệ nói vài câu với Dư Hoán rồi nhìn Quý Nhất Nhiên thêm vài lần thì vẫn thả bọn họ đi vào, tiện thể còn nhớ kỹ số căn cước và biển số xe của họ nữa.
“Hoán Gia nhà cậu thật đỉnh, không hổ là ảnh đế, trong điện thoại mà cũng diễn được, lại còn diễn đến mức khiến người ta không có chút nghi ngờ nào cả”, sau khi đi vào Quý Nhất Nhiên nói với Trần Tiểu An, “Cơ mà một khu công nghiệp thì có cơ mật gì mà phải kiểm tra nghiêm khắc đến vậy? Còn nhớ số căn cước của tôi nữa chứ… Bên trong nhất định là có bán hàng đa cấp, chờ tôi ra ngoài rồi sẽ báo lên.”
Trần Tiểu An: “Bán hàng đa cấp là gì?”
Quý Nhất Nhiên: “…”
Quý Nhất Nhiên lại nói: “Khoan để ý tới cái này, cậu cảm giác được vị trí hiện tại của Đồng Tinh ở đâu chưa?”
Trước tiên bọn họ đi theo hướng tập đoàn Nặc Đạt vừa mới nói lúc nãy, vòng một vòng từ phía sau tòa nhà.

Trần Tiểu An nói: “Chắc là vẫn phải đi vào bên trong.”
Trần Tiểu An vừa nói dứt câu này liền nghe được một hồi chuông reo, cậu hỏi: “Đây là âm thanh gì vậy?”
Quý Nhất Nhiên ngẩn người: “Có lẽ là chuông tan ca ở nhà xưởng, lúc này cũng tầm giờ cơm rồi… Đợi lát nữa sẽ có rất nhiều người, cách ăn mặc của hai người chúng ta hoàn toàn không ăn khớp với người ở nơi này, sẽ dễ khiến người khác chú ý lắm.”
Trần Tiểu An: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Quý Nhất Nhiên: “Bây giờ chúng ta chạy nhanh một chút thì có thể chạy tới chỗ cậu nói không?”
“Tôi không biết”, Trần Tiểu An suy nghĩ, “Vì sao chúng ta không dùng bùa tàng hình? Cái này hẳn là anh có mang theo chứ?”
Quý Nhất Nhiên: “…”
Quý Nhất Nhiên lấy tay vỗ trán một cái: “Ban nãy sao tôi lại không nghĩ tới nhỉ? Còn gọi điện thoại diễn trò nữa chứ? Chẳng phải tôi dán một tấm bùa là có thể nghênh ngang đi vào sao?”
Trần Tiểu An tìm cho hắn một bậc thang đi xuống: “Anh lái xe mà, xe rất phiền phức.” Thật ra cũng không phiền gì, trên xe cũng có thể dán bùa được, dù sao cũng tàng hình, trước tiên tha hồ chạy đến một chỗ đất trống không có ai rồi dừng lại là được rồi.
Quý Nhất Nhiên bước xuống bậc thang mà Trần Tiểu An đưa cho.

Sau đó bọn họ tìm một góc rồi tự dán bùa lên lên người mình.
Sau khi tàng hình hai người cực kỳ cuồng loạn, chạy như điên bên trong khu công nghiệp, rất nhanh đã tới một kho hàng nhỏ nằm ở nơi hẻo lánh nhất trong khu công nghiệp.
Trần Tiểu An chỉ chỉ cái kho hàng đó: “Đồng Tinh hẳn là ở bên trong… Ngoại trừ cô ấy thì tôi không cảm giác được hơi thở của yêu quái hay ma quỷ nào khác.”
Quý Nhất Nhiên nhíu mày: “Chẳng lẽ chỉ là bắt cóc bình thường?”
Trần Tiểu An nói: “Không biết, nếu không có yêu quái khác thì chúng ta đi thẳng vào là được rồi.”
Cửa kho hàng đã bị khóa, Trần Tiểu An trực tiếp dùng bạo lực bẻ hỏng khóa luôn, khi đi vào thì nhìn thấy hai người đàn ông vạm vỡ đang cảnh giác cầm súng chỉa vào cửa, một người đàn ông khác đang cầm một con dao kề ngang cổ Đồng Tinh bị trói gô lại.
“Đệch, lại còn xài súng phi pháp.”
Hai người đàn ông vạm vỡ chỉ nghe được giọng nói nhưng không nhìn thấy người, một tên trong đó đi ra ngoài, tên còn lại đi một vòng trong kho hàng, quát: “Ai!”
Quý Nhất Nhiên lặng lẽ đi tới bên cạnh Đồng Tinh, bùa tàng hình này của bọn họ chỉ có tác dụng với người thường, còn Đồng Tinh vẫn thấy được hắn, con ngươi của cô đột nhiên phóng to ra.
Quý Nhất Nhiên cố ý dùng cái loại giọng điệu làm người ta khiếp sợ trong phim kinh dị mà nói: “Lễ Vu-lan sắp đến rồi, bố mày lên đây đi dạo.”
Trần Tiểu An thầm nói trong lòng lễ Vu-lan đã qua từ lâu rồi.

Có điều cậu cũng rất phối hợp với Quý Nhất Nhiên, ngồi xổm xuống bên cạnh tên đàn ông cầm dao rồi thổi cho hắn mấy hơi.
Tay tên cầm dao run lẩy bẩy: “Đừng giả thần giả quỷ với ông đây, cẩn thận ông một dao đâm chết con nhỏ này.”
Nói xong tay hắn bắt đầu động đậy, giống như thật sự sắp đâm lên người Đồng Tinh.

Trần Tiểu An nhanh tay lẹ mắt đoạt lấy con dao của hắn rồi cầm dao kề sát lên mặt tên đàn ông đó.
Trông thì rất đàn ông trai tráng, nhưng lá gan lại nhỏ như chuột, bị dọa có một cái như vậy mà bất tỉnh luôn rồi.
Hai tên dùng súng còn lại nghe thấy động tĩnh bên này liền vòng qua đây, Trần Tiểu An chậm rì rì lướt tới, cho mỗi tên một chưởng sau gáy, hai tên đó lại cũng ngã xuống luôn.
Trần Tiểu An có chút hoài nghi nhân sinh: “… Dễ giải quyết như vậy sao???” Còn tưởng rằng phải ác chiến một hồi nữa cơ.
Đồng Tinh rốt cuộc cũng nói: “Cởi trói giúp tôi với.”
Trần Tiểu An đi qua giúp Đồng Tinh cởi bỏ dây thừng trên người.

Quý Nhất Nhiên đứng sang một bên vuốt cằm: “Lạ ghê nha… Chắc bên ngoài vẫn còn mai phục nhỉ, đừng thả lỏng cảnh giác.”
Đồng Tinh lại nói: “Hết rồi, chỉ có ba tên này thôi.”
“Sức chiến đấu của ba người này cũng quá kém…” Quý Nhất Nhiên nói với Trần Tiểu An, “Nhưng sức chiến đấu kém cũng là đối với chúng ta mà nói, còn giết Đồng Tinh thì chắc vẫn không thành vấn đề, nếu bọn họ vì cản trở cậu tìm được Đồng Tinh thì tại sao lại không giết cô ta ngay từ đầu mà còn đợi chúng ta đến chứ?”
Mấy lời này trực tiếp khiến Đồng Tinh phẫn nộ: “Có biết nói chuyện hay không thế? Cái gì mà giết với không giết hả? Tôi cũng không yếu như vậy đâu nhá.”
Quý Nhất Nhiên nói: “Thế thì chúng tôi cũng đã cứu cô rồi.”
Đồng Tinh đứng dậy từ trên ghế, vỗ vỗ bụi bám trên người: “Cậu thì biết cái gì? Không có con mèo nhỏ bên cạnh cậu thì cậu vừa vào đến là đã bị người ta bắn cho chết tươi rồi.”
Quý Nhất Nhiên: “…” Cái đó quả thật cũng đúng.
Quý Nhất Nhiên nghĩ tuy trước đây bọn họ có chút tranh chấp, nhưng bây giờ có nói như thế nào thì Đồng Tinh cũng là người mà bọn họ phải ôm đùi, vì thế hắn nhẹ giọng lại: “Chị ơi, thật ngại quá à, trang phục cho nam quý sau em để Dư Hoán chụp quảng cáo miễn phí cho các chị nhé.”
Đồng Tinh hừ một tiếng: “Không thèm… Nịnh bợ tôi như vậy là có việc nhờ tôi à?”
“Chị thật là thông minh, việc này chúng ta quay về rồi nói”, Quý Nhất Nhiên nhìn bọn bắt cóc ngã dưới đất, “Nếu chỉ là vụ án bắt cóc bình thường thì chúng ta có nên báo cảnh sát không?”
Đồng Tinh gật đầu: “Được đó… Có điều tôi vẫn cảm thấy có chỗ kỳ lạ.

Nếu là bắt cóc thì chẳng phải bình thường đều sẽ đòi tiền sao? Nhưng bọn chúng chỉ trói tôi lại, cũng chả đưa ra yêu cầu nào cả… Vả lại làm sao các cậu biết tôi ở đây?”
Quý Nhất Nhiên đần mặt: “Chẳng phải chị đăng tin xin giúp đỡ ư?”
Đồng Tinh hỏi ngược lại: “Tôi bị trói hết lại rồi còn đăng tin như nào được?”
Trần Tiểu An nãy giờ vẫn không mở miệng đột nhiên nói: “Nguy rồi, có thể Hoán Gia đã xảy ra chuyện.”
Quý Nhất Nhiên cũng phản ứng lại.

So với bắt cóc thì đây dường như giống với chiêu điệu hổ ly sơn hơn nhiều.

Cố ý đặt Đồng Tinh mà bọn họ muốn tìm vào một hoàn cảnh trông như nguy hiểm, thật ra mục đích chân chính lại không phải là làm cái gì đó với Đồng Tinh.

Dù sao đi chăng nữa thì Đồng Tinh cũng là yêu quái đã sống rất lâu rồi, mặc dù sức chiến đấu không hề cao như vậy.

Nhưng đúng như vừa rồi cô đã nói, cô chắc chắn cũng có bản lĩnh riêng của mình để tự bảo vệ bản thân, cho dù bọn chúng thật sự muốn giết Đồng Tinh thì cũng chẳng phải một chuyện quá mức dễ dàng.

Có điều ban nãy bọn họ chỉ muốn nhanh chóng cứu người, nên cũng không suy nghĩ cẩn thận như vậy.
Tuy nhiên…
“Cơ mà vừa nãy không phải chúng ta còn gọi điện thoại với Dư Hoán sao?” Quý Nhất Nhiên vẫn có chút nghi ngờ.
Trần Tiểu An nói: “Ban nãy chúng ta không có trực tiếp nói chuyện với Dư Hoán! Sau khi anh nói xong câu kia liền đưa ngay điện thoại cho anh bảo vệ đó rồi! Chúng ta căn bản không biết người bên kia điện thoại là ai!”
“Đệch…”
Trần Tiểu An nắm lấy tay áo Quý Nhất Nhiên, giọng nói phát ra cũng có chút run rẩy: “Bùa truyền tống, nhanh, chúng ta mau trở về!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện